Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 42

Lúc 9 giờ sáng, máy bay cất cánh từ sân bay quốc tế Thủ đô, lướt qua đường băng và dần bay lên cao, hướng về sân bay Sheremetyevo.

Do chênh lệch múi giờ năm tiếng, Yến Đường đến Moscow vào đúng buổi trưa, ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc mang phong cách Nga gần đại lộ Lenin rồi cầm theo ly trà sữa về nhà.

Cô kéo vali đi vào khu chung cư, ánh nắng yếu ớt của mùa thu bị chắn bởi tòa nhà cao tầng khu Brezhnev, khu vực hình chữ C chìm trong bóng tối, những đứa trẻ thường chơi ở khu vui chơi cũng không thấy đâu.

Bên ngoài tòa nhà trông rất chỉn chu nhưng bên trong khá cũ kỹ, thang máy chật hẹp.

Vừa bước vào tầng một, Yến Đường lập tức ngửi thấy mùi hương của món canh củ cải đỏ đang được nấu từ một căn hộ nào đó, phía sau cánh cửa mơ hồ vang lên tiếng nói chuyện của một gia đình..

Về đến nhà bật đèn lên, căn hộ một phòng ngủ một phòng khách kèm một nhà bếp nhỏ xinh.

Bà chủ nhà là một cụ bà có gu nên nội thất và trang trí ở đây đều rất ấm cúng, chỉ là gần một tuần không có người ở nên căn nhà yên tĩnh và có hơi lạnh lẽo.

Yến Đường ném túi xách lên ghế sofa, trên bàn là gói sô cô la cô mở ra trước khi đi tuần trước. Lúc đi vội cả gói bị rơi vãi trên bàn, không biết đến bao giờ mới ăn hết.

Có lẽ vì hôm qua vừa tham gia một bữa tiệc náo nhiệt, lúc này cô chợt cảm giác cô đơn đã lâu không có.

Yến Đường tắm rửa để gột rửa hết những suy nghĩ không cần thiết trong đầu, sau đó mệt mỏi leo lên giường ngủ một giấc.

Nếu không ngủ thì không sao, nhưng một khi đã chợp mắt vào buổi trưa, giấc mơ thường kéo dài và khiến người ta mệt mỏi. Hôm nay, cô cũng không ngoại lệ.

Cô mơ về những ngày trước đây khi còn ở bên Tống Úc.

Hồi đó phần lớn thời gian cô đều bận rộn với việc cùng Tống Úc tập luyện, thực ra thời gian ở căn hộ không nhiều, mỗi tuần chỉ có một ngày chủ nhật được nghỉ.

Vào trong những ngày Tống Úc cần toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho trận đấu, sự chuyên nghiệp và nghiêm túc của anh lại trỗi dậy, trở thành một con người khác.

Giống như một chú gấu khổng lồ luôn đi theo sau cô.

Uống nước cũng phải đi theo, nằm trên ghế sofa cũng phải chen vào cùng, ngay cả khi cô tắm cũng phải đi vòng quanh cửa ba vòng hỏi cô bao giờ mới xong.

Để đánh lạc hướng Tống Úc, Yến Đường thường dẫn anh ra ngoài ăn nhà hàng hoặc đi siêu thị giết thời gian.

Từ khi làm nhân viên thu ngân siêu thị, Yến Đường có một sự đam mê trả thù với việc đi siêu thị.

Ban đầu cô còn bị ám ảnh bởi việc chọn hương vị, băn khoăn nên mua vị nguyên bản hay vị đặc biệt nhưng sự lạnh lùng của Tống Úc đã giải quyết triệt để vấn đề này—cô mua tất cả các vị, thích ăn gì thì cứ lấy.

Nếu anh không trong thời kỳ kiểm soát, những thứ Yến Đường không ăn hết sẽ được anh giải quyết.

Tuy nhiên, Tống Úc không phải lúc nào cũng dễ tính. Nếu anh đặc biệt cố chấp về điều gì đó, anh có thể tạm thời thỏa hiệp, giả vờ ngoan ngoãn nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ có mưu tính gì đấy.

Ví dụ như có lần Yến Đường tắm quá lâu, anh liền đứng ngoài cửa phòng tắm khiến cô không thể chịu nổi và yêu cầu anh không được theo cô nữa.

Thế là anh chàng này thực sự đã trở thành một cậu nhóc độc lập trong hai ngày.

Khi Yến Đường tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc thì tối hôm sau, anh đột nhiên áp dụng chiêu ‘kiểm soát cao trào’, khiến cô lửng lơ, không lên được mà cũng chẳng xuống được.

Ánh đèn mờ ảo, mũi anh khẽ chạm vào môi cô rồi rời đi, cúi đầu âu yếm cọ má cô, hỏi cô có thích anh không, có muốn ở bên anh mỗi ngày không.

Đêm đó kết thúc, Yến Đường lần đầu tiên tức giận mở điện thoại của anh.

Lịch sử trình duyệt chỉ có thể được mô tả là “không thể nhìn nổi”.

Những mảnh ký ức trong giấc mơ vỡ vụn, từng cảnh quay như phim lướt qua trong giấc mơ, Yến Đường khó khăn mở mắt, nhìn ra cửa sổ thì trời đã tối hẳn.

Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị lúc 6:30 tối, tin nhắn WeChat liên tục hiện lên.

Mở ra, là nhóm WeChat của các thành viên câu lạc bộ ngày xưa có tin nhắn mới. Từ khi Yến Đường rời đi, nhóm này đã im ắng rất lâu, tối nay lại náo nhiệt bất thường.

Siêu Tử: “Ảnh buổi tiệc hôm qua đã có rồi, đến xem trai xinh gái đẹp nào!”

Bên dưới là một loạt ảnh, có ảnh chụp chung và ảnh tự sướng của các võ sĩ, cũng như nhiều ảnh của Tống Úc.

Anh mặc áo sơ mi trắng quả thực có phong cách riêng, vải bó sát cơ bắp săn chắc, toát lên sức mạnh, nụ cười của anh càng thu hút ánh nhìn.

Trong ảnh có vài cô gái phía sau đang nhìn anh.

Hình ảnh anh chàng hay làm nũng, dính người ngày xưa dường như đã trở thành bí mật chôn sâu trong ký ức.

Chỉ có Yến Đường biết.

Nhưng cô sẽ không nhắc đến.

Cũng như cô sẽ không suy đoán nhiều về thái độ hiện tại của Tống Úc, cũng không hỏi han nhiều về đời sống riêng tư của anh.

Cuộc sống hiện tại của cô vẫn còn bấp bênh. Dự án đang thực hiện có thành công hay không, năm sau tốt nghiệp sẽ ở lại Moscow hay trở về Bắc Kinh—tất cả đều là những ẩn số.

Các trận đấu của Tống Úc sẽ diễn ra ở Mỹ. Nghe Đường Nhụy Tâm nói, huấn luyện viên Đường Tề gần đây cũng đang mời một số huấn luyện viên người Mỹ. Việc sau này anh sẽ tiếp tục ở lại Bắc Kinh, trở về Moscow hay sang Mỹ, nơi các trận đấu UFC sôi động nhất, vẫn còn chưa rõ.

Đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng hỏi quá nhiều, như vậy sẽ không còn cảm giác lo lắng hay bất an.

Khi mọi thứ còn chưa rõ ràng, chỉ có thể tập trung vào việc làm tốt những gì mình đang có.

Yến Đường đặt điện thoại xuống, khoác chiếc áo len mỏng rồi mở cửa sổ.

Gió lạnh ùa vào khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo, thổi bay những suy nghĩ lan man.

Cô mở ipad đặt lên bàn ăn, bật danh sách nhạc, giai điệu nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Cô nấu một tô mì trong bếp, mang ra bàn vừa ăn vừa lướt web, no nê rồi mở máy tính kiểm tra email như thường lệ.

Một email mới mang đến tin vui lớn.

Email từ cô giáo Trịnh Kỳ, trong thư cô nhắc đến:

” Nếu em định tìm sinh viên trong trường làm công việc dịch thuật, cô đã có một vài ứng viên tốt. Tất nhiên, nếu có thể hợp tác ở cấp khoa thì sẽ thu hút được nhiều sinh viên hơn giống như dự án mà em từng tham gia ở trường. Cách làm này còn có một lợi ích khác là giúp em mở rộng các kênh trực tuyến.”

Bây giờ đã hơn 9 giờ tối, ngoài hành lang chung cư lại có đôi tình nhân cười đùa ồn ào.

Yến Đường đập mạnh tay xuống bàn, không kìm được xúc động hét to: “Tuyệt quá!!!”

Người ngoài cửa không hiểu tiếng Trung, bị tiếng hét này làm cho im bặt nhẹ nhàng bước vào phòng.

Từ khi bản kế hoạch trước bị từ chối nhẹ nhàng, Yến Đường đã suy nghĩ nhiều phương án sửa đổi, suy cho cùng là tìm mọi cách để bộ phận dự án tin rằng ít nhất cũng có thể kiếm được tiền.

Như vậy, ngoài việc tìm các nền tảng đọc sách online lớn ở thị trường nội địa, mở rộng kênh phân phối còn cần giảm chi phí, tìm sinh viên đủ tiêu chuẩn dịch thuật là một hướng đi.

Nhưng nếu làm vậy cô sẽ vất vả hơn, ngoài việc tự mình đảm nhận phần dịch còn phải dành nhiều thời gian hơn để kiểm soát chất lượng bản dịch, đảm bảo tác phẩm có thể thông qua kiểm duyệt của bộ phận chất lượng.

Vạn sự khởi đầu nan, Yến Đường đã chuẩn bị tinh thần.

Những ngày tiếp theo trở nên bận rộn hơn, ngoài dự án ở quỹ, năm cuối thạc sĩ của Yến Đường cũng đi được một nửa, luận văn tốt nghiệp và các thủ tục lặt vặt cũng chiếm khá nhiều thời gian của cô.

Giáo hội Chính thống giáo Nga sử dụng lịch Julius, với Giáng sinh vào ngày 7 tháng 1. Kỳ nghỉ Tết kéo dài đến ngày 10 tháng 1 và kỳ nghỉ đông của trường bắt đầu từ cuối tháng 12.

Khi mọi người đang vui vẻ đón lễ thì Yến Đường lại không rảnh rỗi. Cô xong việc trường liền lao vào hoàn thiện bản kế hoạch mới, chuẩn bị nộp ngay cho bộ phận dự án sau kỳ nghỉ.

Tính lại, từ khi về Moscow từ Bắc Kinh, cô gần như không có thời gian nghỉ ngơi thực sự.

So với sự bận rộn của cô, những người bạn trong nhóm du học sinh Nga bắt đầu chia sẻ không khí Giáng sinh trên đường phố Moscow sau kỳ nghỉ.

Quảng trường Đỏ nhộn nhịp khác thường, trên vòng xoay ngựa gỗ hai tầng ngồi những đứa trẻ Slav xinh như búp bê, cây thông Noel trang trí lộng lẫy đứng khắp các góc phố, nhà thờ được bao phủ bởi dây đèn.

Trời vừa đổ tuyết, nơi đây liền giống thế giới cổ tích.

Yến Đường bị những bức ảnh này cuốn hút đến mức không thể ngồi yên trước máy tính. Cô đành tắt chuông điện thoại và ném nó vào phòng ngủ trong mấy ngày tiếp theo. Dù sao thì kỳ nghỉ cũng không có việc gì gấp, thường chẳng ai tìm cô. Cô vội vàng hoàn thành bản kế hoạch vào đêm trước khi kỳ nghỉ kết thúc.

Giải phóng khỏi máy tính, Yến Đường trở về phòng ngủ cầm điện thoại lên, phát hiện mình nhận được vài tin nhắn mới, có một tin của Tống Úc.

Gấu ngọt: “Cảm ơn em vì chiếc cà vạt, stylist nói đây là chiếc duy nhất hợp với trang phục phỏng vấn ngày mai.”

Tin nhắn gửi cách đây hai tiếng, Yến Đường thấy lòng ấm áp.

“Anh thích là được rồi.”

“Anh định tham gia sự kiện gì à?”

Tin nhắn vừa gửi đi đối phương đã trả lời ngay, kể chi tiết lịch trình sắp tới.

“Anh đang ở Mỹ tham gia phỏng vấn chuyên mục thể thao của tạp chí xx, nhân tiện chuẩn bị cho trận đấu sắp tới ở Seattle.”

Yến Đường không ngờ Tống Úc lại bay qua đó luôn nên liền chúc anh phỏng vấn và thi đấu thuận lợi.

Ngày mai cô phải đến trụ sở chính quỹ sớm không thể ngủ muộn nên chỉ nói chuyện với anh vài câu rồi chúc ngủ ngon. Sáng hôm sau, cô mang bản kế hoạch mới đến bộ phận dự án.

Bản điện tử đã gửi đến hộp thư bộ phận dự án nhưng Yến Đường định gặp trực tiếp Paul để dò xem thái độ, nếu có chỗ nào không ổn còn kịp sửa.

Nhưng ngày đầu tiên trở lại làm việc, ai cũng hơi uể oải, khi cô đến nơi Paul vẫn chưa tới. Yến Đường chào thư ký của anh ta, vào quán cà phê gọi ly cà phê đợi.

Cà phê uống được nửa ly, vẫn chưa nhận được tin Paul đi làm.

Yến Đường đợi chán, đành lấy điện thoại ra tìm kiếm buổi phỏng vấn Tống Úc nhắc đến.

Buổi phỏng vấn này là livestream, Seattle và Moscow chênh lệch một tiếng, giờ này đã kết thúc rồi, trên nền tảng có phần xem lại.

Quả nhiên Tống Úc đã dùng chiếc cà vạt Yến Đường tặng, hoa văn màu sắc rất hợp với bộ vest, thậm chí nhìn có vẻ như mua vest để phối với chiếc cà vạt này, trang phục vừa trang trọng vừa trẻ trung khiến anh càng thêm tuấn tú, phong độ.

Trong video, anh bắt tay người dẫn chương trình lịch sự, chất liệu vải vừa vặn ôm lấy thân hình săn chắc, khi ngồi xuống phần ngực áo vest hơi nhô lên.

Người dẫn chương trình không giấu giếm sự ngưỡng mộ với thân hình anh: “Wow.”

Phong cách truyền thông Mỹ thiên về sôi nổi, đặc biệt là mảng thể thao vừa có tính chuyên môn vừa giải trí. Tống Úc thông minh, phản ứng nhanh, trò chuyện rất vui vẻ với dẫn chương trình.

Yến Đường ban đầu chỉ xem phỏng vấn để giết thời gian nhưng đáng trách khuôn mặt Tống Úc quá đỗi thu hút, nếu cô hoàn toàn không quen biết anh thì cũng không thể rời mắt khỏi anh, ngắm nhìn nụ cười hay vẻ trầm tư của anh.

Cô vô thức đắm chìm thì một lúc sau chợt cảm thấy một bóng đen bao phủ lên người.

Yến Đường từ từ ngẩng đầu, một khuôn mặt giống hệt Tống Úc xuất hiện trước mặt. Cô giật mình đến nỗi tay cầm cốc cà phê run lên, vài giọt cà phê rơi xuống bàn.

Tóc đen, mắt nâu xám, hàng mi dài, sống mũi cao và làn da trắng.

“… Ilya, thật trùng hợp.”

Chỉ có điều người này ít cười, giọng nói vẫn bình thản như mọi khi: “Cô cũng quan t@m đến cái này à?”

Nói xong, Tống Cảnh đưa cho cô khăn giấy.

“Xem cho vui thôi.”

Yến Đường cảm thấy ngượng ngùng như bị bắt quả tang, định cất điện thoại đi thì Tống Cảnh đã ngồi xuống bên cạnh: “Hôm nay cô đến đây có việc gì à?”

“Tôi tìm Paul bàn về dự án.”

Tống Cảnh lặng lẽ nhìn cô, một lần nữa cảm thấy bất ngờ trước thái độ làm việc cô thể hiện thời gian qua.

Nhưng anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, “Tình cờ tôi cũng đang đợi Paul, cô có phiền nếu tôi cùng xem phỏng vấn của Kirill không?”

Lúc này Yến Đường mà nói phiền thì thật thiếu tế nhị, Tống Cảnh là cấp trên của Paul, là khách hàng của cô, sau này còn nhiều dịp làm việc cùng.

Nhưng mỗi khi nghĩ Tống Cảnh là anh trai của người cô từng kèm cặp,sau này là mối tình đầu, còn là “cứu tinh” năm xưa cô mời đến bắt Tống Úc đi, sự ngượng ngùng vẫn không tan.

Cô hít một hơi sâu, đẩy điện thoại về phía Tống Cảnh một chút.

Điện thoại đã tắt tiếng, video có phụ đề tiếng Anh, hai người lặng lẽ xem một lúc, Tống Cảnh đột nhiên lên tiếng: “Thực ra ban đầu gia đình không ủng hộ em ấy học MMA.”

Yến Đường giật mình, quay đầu nhìn Tống Cảnh.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Tống Cảnh và Tống Úc là anh thường không để lộ cảm xúc.

Anh hiếm khi nói “không”, cũng ít khi gật đầu đồng ý, và càng ít khi lên tiếng. Anh thường chỉ lặng lẽ quan sát người khác, đến mức khi đối diện với anh, người ta luôn có cảm giác như bị nhìn thấu. Khi anh thực sự lên tiếng, chỉ vài lời của anh cũng có thể khiến đối phương phải im lặng.

Yến Đường đủ nhạy cảm để nhận ra qua vài lần tiếp xúc gần đây, thái độ của Tống Cảnh với cô dường như có chút thay đổi, sự lịch sự xa cách lạnh lùng trước đây đã giảm đi nhiều mà thay vào đó là sự thoải mái nhẹ nhàng hơn.

Nếu không, anh đã không lần đầu tiên chủ động nhắc đến Tống Úc trước mặt cô.

“Ban đầu em ấy học MMA là để bố mẹ ở trong nước lo lắng cho em ấy.” Tống Cảnh nói.

Yến Đường giật mình một giây, lập tức bật cười.

“Rất bất ngờ à?”

Cô lắc đầu, “Không hề bất ngờ.”

“Từ nhỏ em ấy đã là đứa trẻ rất bướng bỉnh, không bao giờ nghe lời khuyên can của người khác. Chúng tôi tưởng em ấy thua vài trận sẽ biết dừng lại, dù sao hồi nhỏ những chuyện vặt vãnh cũng khóc nhưng không ngờ lại kiên trì đến bây giờ.”

Tống Cảnh nói xong, quay sang nhìn Yến Đường.

“Có những thứ thực sự cần nhiều thời gian hơn mới có thể nhìn thấy, cô nghĩ sao?”

Yến Đường không chắc tại sao Tống Cảnh lại nói với cô những điều này.

Nhưng họ cũng không tiếp tục chủ đề này vì Paul cuối cùng cũng hớt hải chạy đến.

Anh ta vừa cười chào Yến Đường, biết Tống Cảnh cũng đang đợi mình bàn việc, sắc mặt đóng băng một giây như trời sắp sập.

Không biết có phải do Tống Cảnh ngồi nghe hay không, Yến Đường và Paul nói chuyện rất thuận lợi, dự án cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thẩm định lại.

Yến Đường rời trụ sở chính quỹ vào buổi chiều, thở phào nhẹ nhõm, đi dạo đến gần Quảng trường Đỏ.

Ở đây còn có chợ đặc biệt chào mừng Tết Nguyên đán, khi trời tối dần, người trong chợ đông hơn, đèn và cờ trang trí bắc ngang đường lấp lánh rực rỡ, quầy đồ ăn ven đường bốc khói nghi ngút.

Cô lấy điện thoại chụp ảnh, tình cờ lại nhận được tin nhắn WeChat, Tống Úc nói buổi phỏng vấn đã kết thúc, còn hỏi cô có xem không.

Yến Đường: “Xem rồi, anh rất đẹp trai, người dẫn chương trình cũng bị anh mê hoặc đấy.”

Bên kia hiện đang nhập tin.

Cô thuận miệng nói thêm: “Thật trùng hợp là hôm nay gặp Ilya, em và anh ấy cùng xem anh, anh ấy cũng nghĩ anh thể hiện rất tốt.”

Dòng chữ “Đối phương đang nhập tin” đột nhiên biến mất.

Rất lâu sau, khi Yến Đường đã vui vẻ dạo chợ xong chuẩn bị về nhà mới nhận được phản hồi của Tống Úc.

Lần đầu tiên anh bày tỏ ý kiến.

Gấu ngọt:

“Hai người từ khi nào lại thân thiết như vậy?”

“Gấu hỏi chấm.jpg”

Trong chuỗi tin nhắn lịch sự giữ khoảng cách giữa hai người, sự xuất hiện đột ngột của biểu tượng cảm xúc chú gấu nhỏ càng trở nên kỳ quặc.

Yến Đường nhất thời không hiểu Tống Úc thực sự muốn biểu đạt cảm xúc gì.

Cô nghi hoặc trả lời: “Như vậy gọi là thân thiết sao?”

Gấu ngọt: “Không phải nói con gái lo sự nghiệp đều không muốn đàn ông đến quá gần sao?”

Yến Đường nhìn chằm chằm dòng tiếng Nga này ba lần, xác định mình không nhìn nhầm, đầu óc mụ mị.

Bản thân câu nói này dường như không có vấn đề gì nhưng Tống Úc lúc này nói ra cũng hơi kỳ quặc.

Cô nhíu mày, suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định lấy độc trị độc. Trả lời: “Gấu hỏi chấm.jpg”

Trong khung chat, hai chú gấu mặc yếm, trên đầu mỗi chú đều đội ba dấu hỏi chấm to tướng đối mặt nhau.

Đúng lúc Yến Đường nảy ra một suy đoán kỳ quặc, bắt đầu bắt sóng suy nghĩ của Tống Úc thì cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Tiểu Đàm.

Tiểu Đàm gửi cho cô vé xem trận đấu UFC tổ chức ở Seattle đầu tháng 3, cùng vé máy bay đặt bằng hộ chiếu của cô.

“Ôi, trên đời sao lại có người đáng thương như cậu Tống vậy!”

“Bố mẹ đi nghỉ dưỡng, anh trai ở Moscow mưu đồ đen tối! Không ai rảnh đến Seattle xem trận đấu của cậu ấy cả!”

“Cô giáo Yến từng dìu dắt anh ấy, cô nhất định là người tốt bụng, nếu cô có thể đến thì cậu Tống sẽ rất vui.”

Có vẻ cảm thấy ba câu trên mang tính áp đặt đạo đức, Tiểu Đàm vì lương tâm lén bổ sung thêm:

“Không rảnh cũng không sao, cô giáo Yến đừng áp lực nhé, trước đây anh ấy cũng một mình thôi.”

Bình Luận (0)
Comment