Trong phòng bệnh, khung cửa sổ rộng gần như chiếm trọn một bức tường. Rèm cửa khẽ hé, bên ngoài không biết từ lúc nào đã lất phất mưa. Những tòa nhà đỏ thẫm trắng nhạt sừng sững giữa màn mưa phùn, ngay cả rèm cửa cũng vương đầy những giọt mưa li ti.
Mưa mờ ảo, trời âm u.
Trong phòng bệnh không bật đèn, dù là ban ngày nhưng tầm nhìn cũng tối tăm.
Không nhìn rõ nên xúc giác trở nên đặc biệt rõ ràng.
Yến Đường cảm nhận hơi thở anh rất nóng, tay ôm eo cô mạnh mẽ.
Nhưng tóc anh dựa vào cổ cô lại mềm mại (giống lông thú của gấu bông, khiến cô không nhịn được giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt v3).
“Trả lời anh.”
Gấu bông khổng lồ lên tiếc thúc giục.
Giọng anh gần như không còn nét trong trẻo của tuổi thiếu niên, mà trầm ổn và dịu dàng hơn. Nhưng vì giọng nói quá nhẹ, Yến Đường vẫn có một thoáng hoảng hốt.
Yến Đường chắc chắn rằng khi Tiểu Đàm giúp Tống Úc thay áo sau phẫu thuật, anh đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mê sảng do thuốc gây mê. Nhưng qua phản ứng vừa rồi của anh, cô đoán rằng anh có lẽ vẫn còn trong trạng thái hưng phấn.
Vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh lúc nãy chắc là giả vờ, chỉ là giả vờ quá tốt nên mới lừa được cô ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với anh.
Giờ thì hay rồi, câu chuyện lại lệch hướng lấn vào vùng mờ nhạy cảm.
Cô nghĩ đi nghĩ lại mới nói: “Kirill, anh là người rất quan trọng với em.”
“Vậy bây giờ, em có hối hận vì lúc trước kiên quyết chia tay anh không?”
Tống Úc mở miệng nói, hơi thở áp sát da ngực cô, nhiệt độ đó thấm thẳng vào tim cô.
“Em sẽ không lừa anh, em đã nghĩ đến một khả năng khác.”
Yến Đường bình thản nói.
“Nhưng em không hối hận, vì tất cả những điều này chỉ có thể hiểu khi ngoảnh lại, chẳng ai biết trước tương lai sẽ ra sao.”
“Vậy giờ ‘tương lai’ đã xảy ra rồi, em đến Seattle xem trận đấu của anh, ngồi bên giường bệnh của anh, anh cảm thấy rất vui, còn cần thêm minh chứng gì nữa không?”
Nhắc đến trận đấu này, Yến Đường thực sự không nhịn được nói: “Em có nói với anh rằng không được dùng cách làm tổn thương bản thân để đạt mục đích kia mà.”
Tống Úc thần sắc đông cứng, hai giây sau mới nói: “Có nói.”
“Nói khi nào?”
“Ở Las Vegas.”
“Tối đó đã xảy ra chuyện gì?”
Đêm đó chính là lúc Tống Úc thắng trận đấu đầu tiên ở UFC đang lúc đắc ý.
Hai người tham gia một bữa tiệc theo chủ đề do bạn bè tổ chức. Anh muốn công khai mối quan hệ nên trong trò chơi, anh chấp nhận hình phạt uống rượu rồi dẫn cô đến hôn mình.
Về khách sạn, anh vui vẻ chuẩn bị cùng Yến Đường qua đêm, kết quả hai người hôn đến nửa chừng, Yến Đường chui tọt vào phòng khóa cửa lại, nói với anh y hệt câu đó.
Hai người nhìn nhau một lát, sau đó Yến Đường nghe anh bình tĩnh nói: “Tối đó chúng ta đã hôn nhau.”
Cô không ngờ anh lại có bản lĩnh lảng tránh trọng tâm khéo léo đến thế, vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng giây tiếp theo, gáy cô đã bị Tống Úc giữ chặt. Bị người khác dẫn dắt tiến lên
Bàn tay giữ gáy cô lực đạo kinh người, tràn đầy sự ngoan cố chưa bộc phát, không cho cô chút cơ hội trốn thoát.
Tống Úc cắn môi cô, thẳng tiến xâm nhập miệng cô.
Rõ ràng là động tác mạnh mẽ nhưng nụ hôn này lại không hấp tấp, giống như dòng nước ấm áp, từ từ chảy qua thân thể Yến Đường.
Tống Úc nửa nhắm mắt, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán lên mặt cô, quan sát biểu cảm của cô.
Một lát sau, anh buông Yến Đường ra, chậm rãi nói:
“Anh nói và làm vậy là vì trong lòng anh vẫn có em. Thật ra, em cũng vẫn luôn thích anh đúng không? Đừng nhắc đến chuyện ‘quan trọng’ nữa. Vừa nãy lau người cho anh, mặt em đỏ bừng rồi.”
Anh nắm lấy tay cô, giọng khẽ khàng: “Anh nhớ em. Từ lần gặp lại vào tháng chín năm ngoái đến giờ, em chắc đã hiểu rõ ý anh rồi.”
Yến Đường cúi mắt, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.
Cô đâu phải đồ ngốc, sao có thể không nghĩ đến. Chỉ là hai người phần lớn thời gian cách xa nhau, Tống Úc cũng không nói rõ, còn cô không muốn tự tìm phiền não.
Đứng ở ba năm trước nhìn, ngày tương lai mờ mịt xa xôi nhưng khoảng thời gian xa xôi đó dường như chỉ trong chớp mắt đã qua.
Giờ Yến Đường sắp tốt nghiệp, Tống Úc chỉ còn một học kỳ và luận văn nữa là xong. Kỳ tốt nghiệp đã gần kề, và thời kỳ thay đổi sắp đến, đây là thời điểm lý tưởng để lập kế hoạch.
Yến Đường lại ngẩng đầu nhìn anh, thăm dò hỏi:
“Vậy anh có định bỏ UFC không? Nếu anh định ở lại đấu trường trong tương lai, theo tình hình hiện tại, tốt nhất là tiếp tục điều trị và duy trì các nguồn lực xã hội ở Mỹ. Sau đó, theo lời bác sĩ, anh phải ở lại đây ít nhất chín tháng”
“Nhưng nếu anh quyết định đi con đường khác, có thể trở về Moscow hoặc Bắc Kinh…”
Nếu vậy, cô cũng có thể điều chỉnh kế hoạch tương lai, dù sao sau này chắc chắn cũng sẽ chạy qua chạy lại giữa hai thị trường, sống ở Bắc Kinh hay Moscow cũng không khác biệt lắm.
Anh suy nghĩ một lát, nói: “Anh có thể trở về Moscow tập luyện phục hồi, chuyên viên phục hồi ở đó cũng không tệ.”
“Nhưng y tế, phục hồi và tập luyện đều rất quan trọng với anh lúc này, anh không thể chuyển hết nguồn lực ở Mỹ về Moscow chứ?”
Đây là sự thật, Tống Úc không thể biện bác.
Nhưng anh lại quả quyết nói: “Không sao, anh về Moscow chắc chắn cũng có thể phục hồi rất tốt.”
Nói đến đây, Yến Đường cuối cùng cũng bình tĩnh lại, “Vì anh vẫn muốn trở lại sàn đấu UFC, hãy chọn những gì tốt nhất với anh. Đợi anh phục hồi tốt ở Mỹ rồi về nói sau.”
Tống Úc im lặng rất lâu, mới hỏi: “Tại sao?”
Ngoài cửa sổ mưa vẫn tiếp tục rơi, lộp độp đập vào cửa kính, gõ vào tim người.
Trong tình yêu –
Quan trọng nhất là “hiện diện”.
Đáng sợ nhất là “vắng mặt”.
Không thể cứu vãn nhất là “hy sinh rồi một ngày nào đó hối hận”.
Yến Đường nhìn Tống Úc, ánh mắt vẽ theo khuôn mặt tuấn tú của anh, nói: “Em sợ anh hối hận.”
“Anh sẽ không hối hận.”
Cô lắc đầu.
“Kirill, thực ra anh đã trách em ở Murmansk đúng không? Anh nói anh hiểu cảm giác ở đáy là thế nào, hiểu được lựa chọn chia tay lúc đó của em – nếu anh thực sự hiểu, sẽ không nói như vậy.”
“Chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau.” Cô nói, “Em hy vọng anh có thể thực hiện được điều mình muốn làm. Nếu anh cần em, em sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ anh.”
Tống Úc không nói thêm gì, buông cô ra rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi trời đang mưa.
Hàng mi dài của anh đổ bóng lên mí mắt, khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
“Kẻ nhát gan.”
Anh lại một lần nữa nói vậy.
*
Tống Úc xuất viện vào ngày thứ tư sau ca phẫu thuật. Sau đó, anh tiếp tục sống tại căn hộ và thực hiện vật lý trị liệu theo chương trình của trung tâm phục hồi chuyên biệt.
Yến Đường quyết định hoãn kế hoạch trở về Moscow, ở lại bên cạnh anh thêm một thời gian, tạm trú tại phòng khách trong căn hộ. Tiểu Đàm hiểu ý và lặng lẽ rút lui, để mỗi ngày Yến Đường đều đẩy xe lăn đưa Tống Úc ra ngoài hít thở không khí.
“Đi siêu thị nhé.”
Tống Úc đề nghị.
Thực ra, trong căn hộ đã dự trữ đầy đủ thực phẩm, có người đến nấu ăn đúng giờ, đồ ăn vặt cũng chẳng thiếu thứ gì. Nhưng anh vẫn nhớ sở thích này của Yến Đường.
Hai người đến một siêu thị châu Á lớn gần đó, vừa đi vừa dừng lại, không mua nhiều thứ, chủ yếu là mấy món ăn vặt lặt vặt.
Không ai nhắc lại chuyện từng nói trong bệnh viện, nhưng Yến Đường vẫn cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Tống Úc đã thay đổi.
Quầy snack chất đầy khoai tây chiên, phía trước đông nghịt người. Vì Tống Úc không tiện di chuyển, Yến Đường bảo anh đợi ở lối đi rộng rãi gần đó.
Cô len lỏi giữa đám đông, chọn hương vị khoai tây chiên mà Tống Úc thích. Vừa quay người định trở ra thì cô bỗng khựng lại.
Tống Úc đội mũ bóng chày, cả người mặc đồ đen, ngồi trên xe lăn với dáng vẻ tùy ý, khuỷu tay đặt lên tay vịn, một tay chống nhẹ lên má.
Dù chiếc mũ che khuất nửa khuôn mặt, dù đang ngồi trên xe lăn nhưng trông anh vẫn rất điển trai. Chỉ là vẻ mặt vô cảm khiến người ta cảm thấy hơi khó gần.
Nhưng ngay lúc ấy, Yến Đường bỗng nhớ đến lời của Siêu Tử.
Giây phút này, anh trông hệt như một đứa trẻ không ai đến đón về nhà.
Lúc rời khỏi siêu thị, trời đã về chiều. Hàng cây anh đào dọc theo con phố nhuộm trong ánh hoàng hôn, từng cánh hoa phớt hồng rung rinh trong gió, một cánh khẽ rơi xuống vai Tống Úc.
“Kirill——”
Yến Đường bỗng gọi tên anh.
Tống Úc tháo mũ bóng chày xuống, ngước mắt nhìn cô.
Lông mi dài khẽ động, đôi mắt dưới ánh sáng hắt lên sắc xanh lục pha chút ánh vàng. Ánh nhìn rất tĩnh lặng nhưng chất chứa nhiều cảm xúc.
“Ngày mai em sẽ về Moscow rồi, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé.” Cô nhẹ giọng nói.
Tống Úc cúi đầu, giọng điềm tĩnh: “Ừ, em lại đi rồi.”
Yến Đường đặt tay lên vai anh, khẽ nói: “Anh đã quyết định tiếp tục ở lại đường đua thì hãy tập trung hồi phục thật tốt. Nếu cần em, cứ tìm em bất cứ lúc nào…”
“Không sao đâu, anh hiểu em mà.” Tống Úc dịu dàng nói.
Ngày hôm sau, dù việc đi lại vẫn còn khó khăn, Tống Úc vẫn cố gắng tiễn cô ra sân bay.
Trên xe, Yến Đường nhìn cảnh vật bên ngoài trôi qua cửa sổ. Trong tấm kính phản chiếu, cô lại thấy gương mặt đẹp đẽ nhưng trầm lặng của Tống Úc.
Đôi khi cô tự hỏi liệu mình có quá nhút nhát, quá thận trọng hay không.
Bây giờ Tống Úc vừa tròn hai mươi mốt tuổi, đúng bằng số tuổi cô khi lần đầu gặp anh.
Đó là một quãng thời gian u ám.
Không tìm thấy lối đi, cuộc sống mịt mù như sương dày đặc, dù cố gắng thế nào cũng giống như một cú đấm rơi vào khoảng không, kết quả chẳng bao giờ như mong muốn.
Những tháng ngày bế tắc không có cơ hội, không có lối thoát ấy có thể bào mòn tất cả góc cạnh, thay đổi hoàn toàn tính cách và suy nghĩ của một con người.
Tống Úc đã xuất hiện trong quãng thời gian tăm tối đó của cô, cùng cô đi qua những ngày tháng khó khăn nhất.
Còn bây giờ, cô không thể yêu cầu anh từ bỏ cơ hội chữa trị tốt nhất, cũng chẳng có quyền bắt anh rời xa võ đài.
Cô cũng không thể ở lại Mỹ mãi mãi để đồng hành cùng anh qua giai đoạn hồi phục đầy gian nan này.
Yến Đường một lần nữa vắng mặt trong quãng đời của Tống Úc. Ý nghĩ ấy khiến cô bất an.
Cô đúng là một kẻ hèn nhát.
Chiếc xe lăn bánh đến sân bay.
Yến Đường bước xuống, kéo vali đi được vài bước rồi chợt quay đầu lại.
Tống Úc ngồi yên trên xe lăn, lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt bình thản.
Ánh nhìn ấy giống hệt như bao đêm năm đó, khi anh đưa cô về trường—mãnh liệt, trực diện, nhưng cũng khó nắm bắt.
Thấy cô quay lại, anh khẽ mỉm cười.
*
Từ lần chia xa đó, hai người vẫn giữ liên lạc qua WeChat, thỉnh thoảng gọi video, trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Tống Úc rất ít khi nhắc đến tình trạng chấn thương hay quá trình luyện tập. Yến Đường có hỏi, anh cũng chỉ đáp lại một câu: “Vẫn ổn.”
Nhưng cô mơ hồ nhận ra, tình hình dường như không mấy khả quan.
Hai năm qua, chấn thương đầu gối trái của cậu ấy liên tục tái phát và trở nên nghiêm trọng. Bác sĩ cho biết lần này vết thương hồi phục không như mong đợi và đã xuất hiện viêm mãn tính. Sau khoảng sáu tháng từ ca phẫu thuật, cậu Tống đã có thể đi lại bình thường và bắt đầu luyện tập nhẹ. Tuy nhiên, kết quả không như mong muốn, vết thương lại tái phát.
Yến Đường chỉ biết được tình hình thực sự khi âm thầm hỏi Tiểu Đàm.
Cậu ấy còn nói thêm:
“Cô Yến này, dạo này cậu ấy có ít liên lạc với cô không? Tình trạng của cậu Tống rất tệ, cậu ấy không muốn cô lo lắng nên mới như vậy. Nastia muốn tìm bác sĩ tâm lý cho cậu ấy nhưng cậu ấy không hợp tác.”
Hai người gọi điện nói chuyện. Nghe đến đây, Yến Đường nghe thấy Tiểu Đàm thở dài nặng nề.
“Sau một thời gian dài không thi đấu, thứ hạng của cậu ấy đã tụt xuống. Trước đây, các phương tiện truyền thông trong giới liên tục đưa tin về chấn thương của cậu, nhưng gần đây chẳng còn ai quan tâm nữa.”
“Thực tế, trong trận đấu tại Seattle, cậu Tống đã biết rõ dù đối thủ là ai, tình trạng chấn thương đầu gối của cậu cũng không khá hơn. Việc chọn Austin làm đối thủ là để có một trận đấu bùng nổ, duy trì giá trị thương mại trong khi nghỉ ngơi dưỡng thương. Nhưng giờ đây, tình hình lại khác…”
May mắn là trường đại học của Tống Úc có chính sách hỗ trợ tốt cho vận động viên thể thao. Dạo này anh vẫn đang học từ xa, ít ra không bị ảnh hưởng đến việc học.
Biết được chuyện này, Yến Đường chủ động gọi cho Tống Úc. Lần nào anh cũng bắt máy, giọng điệu vẫn rất dịu dàng nhưng không hề đề cập đến tình trạng của mình.
Nếu cô chủ động hỏi, anh sẽ im lặng vài giây, rồi đáp lại: “Anh tạm thời không muốn nói về chuyện này.”
— Điều mà cô lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
Ngày qua ngày trôi qua, Moscow lại bước vào mùa đông lạnh giá.
Tháng Mười Hai đến, những cây thông Noel lấp lánh bắt đầu xuất hiện trên các con phố phủ đầy tuyết trắng, và những dải đèn rực rỡ quấn quanh các hàng cây ven đường.
Theo lời bác sĩ, thời gian phục hồi dự kiến là chín tháng nhưng Tống Úc vẫn chưa thể trở lại tập luyện bình thường.
Đúng lúc này, dự án dịch sách tiếng Nga hợp tác với quỹ của Yến Đường sắp phát hành, cô bận rộn chạy qua chạy lại giữa Moscow và Bắc Kinh, công việc cuốn lấy cô không ngơi nghỉ.
Sau khi hoàn thành vòng quảng bá cuối cùng trong nước, đến đầu tháng Mười Hai, cô mới vội vã trở lại căn hộ ở Moscow. Chỉ lúc này, cô mới chợt nhận ra—đã gần một tháng rồi cô và Tống Úc không liên lạc.
Chín giờ tối ở Moscow, vừa đúng chín giờ sáng ở Seattle.
Cô gửi tin nhắn: “Anh dạo này thế nào rồi?”
Một lát sau, tin nhắn từ Tống Úc hiện lên: “Anh về Moscow rồi.”
Yến Đường sững người nhìn dòng chữ ấy hồi lâu.
Ngón tay lướt trên màn hình, kéo lại đoạn tin nhắn cũ—khoảng cách giữa các lần trò chuyện ngày càng xa, lời nói ngày càng ít.
Lần liên lạc gần nhất là vào sinh nhật Tống Úc. Cô chúc anh sinh nhật vui vẻ, anh chỉ đáp lại: “Cảm ơn.”
Dù chưa từng bước vào một mối quan hệ yêu đương, nhưng khoảng cách vẫn cứ vô hình mà tồn tại giữa họ.
Tống Úc không nói gì thêm về lý do anh quay lại Moscow. Gửi xong tin nhắn đó, anh cũng không nhắn tiếp.
Yến Đường do dự hồi lâu, sợ đường đột nên cũng chẳng hỏi gì thêm.
Cô thoát khỏi WeChat, mở phần mềm công việc, trong nhóm chat có một thông báo—trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch, ban lãnh đạo quỹ sẽ tổ chức một chuyến săn bắn tại Siberia cùng với nhóm dịch giả cốt lõi.
Ngoài các biên tập viên và dịch giả của quỹ, sự kiện này còn có sự tham gia của thành viên cấp cao từ các công ty khác trong tập đoàn. Đây được xem như một hoạt động team-building quy mô lớn.
Chuyến đi săn này đã được lên kế hoạch từ giữa năm và Yến Đường cũng nhận được lời mời.
Sau khi tốt nghiệp, cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng và quyết định tự lập, tận dụng các nguồn lực sẵn có để lập kế hoạch dịch sách. Vì vậy, duy trì hợp tác với quỹ và mở rộng mạng lưới quan hệ là điều vô cùng quan trọng.
Biên tập viên Masha cũng tham gia. Vì cả năm qua cùng nhau thực hiện các dự án, Yến Đường đã rất thân thiết với Masha. Hai người dưới sự hỗ trợ của nhân viên tổ chức phải vất vả lắm mới lấy được giấy phép săn bắn, tạo nên một tình bạn đồng cam cộng khổ đáng nhớ.
“Đối với một nhân viên quèn như tôi, săn được một con nai không quan trọng bằng việc được nói chuyện với sếp về thành tích năm nay.”
Trước khi xuất phát, Masha kéo Yến Đường đi mua đồ.
Siberia rất lạnh, khu săn bắn nằm trong rừng tuyết nên cần mang theo quần áo đủ ấm chống gió và thấm nước cùng một số dụng cụ dã ngoại.
Đến ngày lên đường, ban giám đốc tập đoàn bay bằng chuyên cơ riêng, còn nhóm còn lại do nhân viên tổ chức sắp xếp thì đáp máy bay đến Irkutsk.
Nơi lưu trú là một khu trại săn bắn cao cấp, nằm giữa rừng thông tuyết trắng, diện tích rộng lớn chia thành nhiều khu vực dành cho nghỉ ngơi, ăn uống, ngắm cảnh và một khu riêng để luyện tập săn bắn.
Một hàng xe địa hình đen tuyền băng qua tuyết đưa mọi người đến trại.
Khi tất cả xuống xe không gian yên tĩnh lập tức trở nên nhộn nhịp.
Yến Đường đứng cạnh Masha, phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Những hàng bạch dương cao lớn vươn lên giữa nền tuyết dày, không khí lạnh cắt da cắt thịt.
Chỉ có một chữ trong đầu cô—lạnh!
Cái lạnh nơi đây khắc nghiệt đến mức không thể lơ là, vừa mở miệng nói chuyện, hơi thở đã lập tức biến thành khói trắng rõ rệt.
Nhiều người đã đeo mặt nạ chống lạnh, Yến Đường cũng run rẩy lấy khẩu trang giữ ấm từ trong túi ra.
Đúng lúc này, hai chiếc xe nữa tiến vào trại.
Cô nghe thấy Masha bên cạnh nói: “Sếp đến rồi!”
Theo bản năng Yến Đường ngẩng đầu nhìn qua, thấy một số giám đốc cấp cao bước xuống xe. Cô đã từng chạm mặt họ trong tòa nhà tập đoàn, ai nấy đều trang bị kín mít để chống lạnh.
Cửa chiếc xe thứ hai cũng mở ra, hai người đàn ông bước xuống.
Đều là những người có dáng cao chân dài mặc trang phục săn bắn, đôi ủng bọc kín bắp chân, khăn chống lạnh đen che kín nửa gương mặt. Cả hai đều có sống mũi cao thẳng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng đầy khí chất.
Một người có mái tóc nâu nhạt đang cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Yến Đường chợt sững sờ.
—Cô không ngờ Tống Úc cũng ở đây.