Khu săn bắn là một vùng tuyết rộng lớn.
Nhìn ra xa, rừng nguyên sinh xanh thẳm vẽ nên đường viền rìa ngăn cách với những chiếc xe bọc thép bằng một khoảng tuyết trắng xóa. Những bụi lau sậy và cỏ kim mao mọc nghiêng ngả xen lẫn với những cụm cỏ dê vàng úa.
“Ở đây có quá nhiều sói, chúng thường chạy đến các làng cách đó hàng chục cây số để ăn trộm gia súc. Từ năm ngoái chúng tôi đã mở cửa săn bắn, vài con như thế này là đủ rồi.”
Một đồng nghiệp ngồi trong xe nói.
Tống Úc và hai đồng nghiệp khác xuống xe để lấy xác con mồi trong khi Yến Đường và tài xế ngồi lại trên xe.
Cô ngồi trong xe nhìn ra ngoài qua khe bắn.
Vì khoảng cách quá xa, bóng dáng anh chỉ là một đường viền đen nổi bật trên nền tuyết trắng rộng lớn. Với khẩu súng lạnh lùng trên vai, anh nhẹ nhàng nhấc hai con mồi, quay người và bước về phía cô.
Sự sống và cái chết, màu đen và màu trắng.
Dưới chân là vết máu đỏ tươi từ con mồi.
Màu sắc mạnh mẽ này in sâu vào mắt cô.
Đồng thời, một sức mạnh áp đảo từ Tống Úc cũng khiến cô cảm thấy choáng ngợp.
Cô cố gắng hiểu xem Tống Úc bây giờ đã trở thành một người như thế nào.
Hai đồng nghiệp khác cũng xách theo xác sói, họ cùng nhau đặt chiến lợi phẩm lên lưới trên nóc xe. Xác động vật nặng nề đập xuống nóc xe khiến cô ngồi trong xe cảm nhận được một chấn động nhẹ.
Tống Úc lên xe ngồi xuống bên cạnh cô. Yến Đường ngửi thấy một mùi hương gỗ nhẹ nhàng, là loại xịt khử mùi máu dành cho săn bắn.
Anh cởi găng tay dính máu, kéo mặt nạ chống lạnh xuống, đầu mũi vẫn đỏ lên vì không khí lạnh bên ngoài.
“Vui không?” Tống Úc hỏi cô.
Cô gật đầu, “Lần đầu tiên xem anh săn, thật ấn tượng.”
Anh mỉm cười, “Anh tưởng em sẽ thấy nó quá tàn nhẫn.”
“Đây là săn bắn sinh thái mà em cũng đã từng chứng kiến những cảnh đẫm máu hơn, em đã xem anh thi đấu còn gì.”
Nhắc đến chuyện thi đấu, Tống Úc im lặng một chút, sau đó khẽ đáp lại và không nói gì thêm.
Cô nhận ra sự im lặng đột ngột của anh, muốn nói thêm điều gì đó nhưng hai đồng nghiệp khác đã lên xe.
Chiếc xe bọc thép lại khởi động, bắt đầu hành trình trở về.
Khi đến trại, vừa qua buổi chiều, có nhân viên chuyên trách đến để vận chuyển và dỡ con mồi. Đồng nghiệp đi cùng hào hứng muốn đi xem xưởng chế biến răng sói.
Yến Đường được Tống Úc đỡ xuống xe, khi cô đã đứng vững trên mặt đất, anh vẫn chưa buông tay.
Cô yên lặng để anh nắm cổ tay dẫn đi, không hỏi sẽ đi đâu.
Lúc này trại vẫn còn ít người, trên đường đi không thấy bóng người nào, cho đến khi đi ngang qua nhà ăn thì bất ngờ gặp Tống Cảnh, người cũng vừa đi săn về.
Tống Cảnh thấy hai người họ đi cùng nhau dường như chẳng ngạc nhiên chút nào, rất bình tĩnh hỏi: “Vừa về à, có muốn vào nhà ăn ăn chút gì không?”
Tống Úc: “Không cần, bọn em có việc riêng, lát nữa nhờ người mang đồ ăn đến là được.”
“Anh đang định đến nhà ăn, cần anh nhờ người mang đồ ăn cho hai người không?”
Thấy Tống Cảnh chủ động đề nghị, Tống Úc cũng không khách khí.
“Được thôi. Cô ấy muốn bánh nhân thịt nai, bánh mật ong và trà đen, trà đen phải kèm chanh và mật ong, tốt nhất là mang mật ong trong lọ nhỏ. Em chỉ cần bánh mì trứng cá muối thôi, gọi thêm cho bọn em một đ ĩa phô mai tổng hợp…”
Yến Đường vốn không thích làm phiền người khác, ngay cả khi ở nhà với bố mẹ cô luôn được yêu cầu “tự làm việc của mình”. Lúc này thấy Tống Úc thẳng thắn đưa ra nhiều yêu cầu, lại còn gọi phần cho cô nữa, trong lòng cô lập tức cảm thấy ngại ngùng.
Cô vô thức nhìn Tống Cảnh, thấy anh đang nhìn Tống Úc với ánh mắt kiểu như “thằng em phiền phức”.
“Yêu cầu nhiều thế sao không tự đi mà gọi.”
“Vì anh nói sẽ giúp bọn em gọi đồ mà.”
Vài giây sau, Tống Cảnh bình tĩnh nói: “Được rồi, biết rồi, hai phần giống nhau.”
Nói là vậy, nhưng không lâu sau khi Yến Đường được Tống Úc dẫn đến chỗ ở, nhân viên phục vụ của trại đã đẩy xe đồ ăn đến gõ cửa, mang những món hai người thích đặt lên bàn.
Khi nhân viên phục vụ đi rồi, Tống Úc đóng cửa, khóa lại một cách thuần thục.
“Sao lại khóa cửa nữa?” Cô không nhịn được hỏi.
Tống Úc cất chìa khóa vào túi, rất tự nhiên nói: “Vì em rất giỏi chạy trốn.”
Anh từng chứng kiến cô bỏ trốn khỏi mình nhiều lần, không phải cô chạy ra khỏi cửa thì cũng là anh bị nhốt ở ngoài, giờ đã có kinh nghiệm phong phú trong chuyện này.
Nơi ở của Tống Úc cũng là một căn nhà gỗ, so với những căn nhà gỗ dành cho nhân viên thì không gian rộng rãi hơn, có hai tầng, giống như một biệt thự độc lập.
Lò sưởi trong phòng đang hoạt động, không gian ấm áp. Yến Đường cởi áo khoác ngồi bên bàn ăn vừa ăn vừa nhìn Tống Úc.
Anh đã thay bộ đồ săn bắn dày cộp, mặc một bộ quần áo rộng rãi ngồi thoải mái đối diện với cô. Khí chất lạnh lùng lúc săn bắn buổi sáng đã tan biến phần nào.
“Bố anh nói tối qua gặp em và khen ngợi em.”
Yến Đường hơi ngạc nhiên, “Khen em?”
“Ông ấy nói em có ý tưởng, rất chắc chắn và đánh giá thị trường rất tốt.”
Tống Úc nhìn cô, “Anh nhớ trước đây em không thích giao tiếp với người khác lắm, mấy năm làm việc chắc vất vả hơn anh nghĩ.”
Yến Đường mỉm cười: “Em tưởng anh đã biết từ hồi ở Murmansk rồi.”
Anh nói: “Con người luôn hiểu được đạo lý trước rồi mới cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của nó. Lúc đó anh hiểu được một chút nhưng chưa thực sự thấu hiểu.”
Nói đến đây, Tống Úc không tiếp tục nữa.
Trên bàn cạnh tay anh lộn xộn vài hộp thuốc, trên ghế sofa không xa còn có chiếc đệm gối mà Yến Đường mang đến.
Yến Đường thu tầm mắt, uống vài ngụm trà đen, thử hỏi: “Tình trạng chân của anh thế nào rồi?”
“Đi lại bình thường được nhưng nếu tập luyện cường độ cao thì vẫn bị viêm.”
Tống Úc không hề né tránh.
“Đội ngũ phục hồi chức năng bên Mỹ nói sao?”
Anh nhìn cô, “Em muốn đến ngồi gần hơn trên sofa rồi nói chuyện không?”
Yến Đường không ngờ rằng, “ngồi gần hơn” mà Tống Úc nói lại là ngồi lên đùi anh — ngồi vắt qua, mặt đối mặt, còn bị anh ôm chặt lấy eo.
Anh rất khỏe, giữ cô như giữ một chú gà con, khi Yến Đường kịp phản ứng thì cô đã ngồi lên rồi.
Dù trong những lần tiếp xúc ít ỏi trước đây, họ cũng chưa từng thân mật như thế này.
Tư thế gần gũi sau bao lâu xa cách mang đến một tín hiệu nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, khiến trái tim Yến Đường rung động.
“Lần này anh về Moscow định cư.”
Câu nói đầu tiên này khiến cô sững sờ, “Vậy việc điều trị của anh thì sao?”
“Ở Mỹ đã cố gắng điều trị hết sức rồi, bác sĩ nói tình hình phục hồi tiếp theo tùy thuộc vào từng người, việc tiếp tục ở đó không còn ý nghĩa nhiều.”
Yến Đường hiểu ra, nhẹ nhàng nói: “Vậy ít nhất cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
“Đúng vậy, ít nhất cũng đã cố gắng, giờ về Moscow cũng không hối hận.”
Lại một lần nữa ẩn ý trong lời nói, Yến Đường đối diện với ánh mắt rõ ràng của anh, lại nghe anh nói:”Giờ đến lượt em nói — suy nghĩ cả đêm rồi, em đã hiểu rõ điều anh thực sự muốn nói hôm qua ở bãi săn chưa?”
Cô khẽ gật đầu nhưng không mở miệng.
Tống Úc nói: “Em phải nói ra.”
Ánh mắt anh bình thản, nhưng lại mang theo sức ép âm thầm như lúc săn bắn.
— Tống Úc không còn hay cười như trước nữa.
Điều này khiến Yến Đường cảm thấy một sự căng thẳng khác, đến nỗi câu trả lời vốn đã rõ trong lòng cô lại trở nên không chắc chắn.
Thái độ bình tĩnh của cô bắt đầu lung lay trước sự thay đổi này, ánh mắt cũng vô thức tránh né.
Vì vậy lúc này, tư thế bị Tống Úc ôm chặt trong lòng đã phát huy tác dụng — Yến Đường không thể trốn đi đâu được, bị anh dễ dàng ép ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nói đi.” Anh lại thúc giục.
Căn phòng chìm vào sự yên lặng trong chốc lát, Yến Đường mới chậm rãi mở miệng, giọng nói nhỏ như muỗi.
“Trong lòng anh luôn có em, và anh vẫn muốn ở bên em.”
Yến Đường nhớ lại cảm giác lo lắng khi bị giáo viên gọi phát biểu hồi tiểu học, mà người nghe cô nói lúc này lại chính là học trò cũ của mình.
Còn lúc này, học trò cũ của cô đang chăm chú nhìn cô, hỏi: “Tại sao anh vẫn muốn ở bên em?”
“Vì… vì anh vẫn thích em.”
“Em đã từ chối anh mấy lần?”
“Có lẽ đó không phải là từ chối.” Cô biện minh.
“Em phải trả lời câu hỏi của anh trước.”
“Ba lần.”
Giọng Tống Úc rất bình thản, cứ thế lật lại chuyện nhạy cảm nhất giữa hai người phơi bày rõ ràng trước mặt, ép cô trả lời nghiêm túc.
“Bị em từ chối ba lần rồi vẫn quay lại, chỉ là thích thôi sao?” Anh lại hỏi.
Yến Đường cúi mắt, giống như một học sinh thiếu tự tin, dù nắm chắc đáp án đúng nhưng vẫn do dự, không dám nói ra.
Tống Úc cũng không nói gì, chỉ nhìn cô.
Như thể nếu cô không nói, hai người sẽ cứ ở đây mãi đến tận cùng thời gian.
Mãi sau, Yến Đường mới lên tiếng, rất nhẹ nhàng: “Hôm qua anh muốn nói với em thực ra là… anh yêu em.”
Cô chưa từng nói những lời như vậy, giọng nói không giấu được sự lo lắng.
Nhưng vừa dứt lời, cô lại thấy Tống Úc cuối cùng cũng cười.
Lần này không còn là nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua nữa.
Ánh mắt anh trở nên trong suốt và dịu dàng, dưới ánh sáng trong phòng, đồng tử ánh lên màu ngọt ngào như mật ong.
Thuần khiết đến mức gần giống như lần đầu Yến Đường dạy anh, dường như vẫn còn chút ngây thơ và nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Anh nhìn cô, khích lệ: “Sao lại nói nhỏ thế? Nói lại lần nữa đi.”
“Anh yêu em.” Lông mi Yến Đường khẽ rung, giọng nói lớn hơn một chút.
Hồi dạy kèm Tống Úc, đôi khi cô cũng sẽ chất vấn anh như vậy.
Thường là khi Tống Úc không nhớ những kiến thức đã nhấn mạnh nhiều lần, hoặc đôi lúc nổi loạn không muốn học thuộc lòng.
Và khi anh cuối cùng cũng làm đúng yêu cầu, điền đúng đáp án, lúc đó Yến Đường luôn thở phào nhẹ nhõm, rồi đợi anh nói:
“Em giỏi lắm, trả lời đúng hết rồi.”
Tống Úc nhẹ nhàng nâng mặt cô, cúi xuống gần hơn khen ngợi cô.
Giống như cô từng làm với anh vậy.
Yến Đường đột nhiên cảm thấy có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, sau đó là một luồng ẩm ướt tràn lên khóe mắt, như dấu hiệu trước khi mùa xuân tràn về.
Giọng Tống Úc vẫn vang bên tai cô, nói một cách rành mạch:
“Giờ đến lượt anh — hôm qua em tức giận, buồn bã như vậy là vì em cũng thích anh rất nhiều, đúng không?”
Yên lặng một lát, cô khẽ gật đầu.
“Vậy là chúng ta đã giải quyết được vấn đề lớn nhất.” Tống Úc nói lúc này.
Yến Đường lúc này mới nhận ra — Tống Úc đang thực sự giải quyết vấn đề với cô.
Cô ngẩn người nhìn anh vài giây, thấy anh lại nở một nụ cười ngọt ngào, ngọt ngào như trong ký ức của cô.
“Không thì em nghĩ anh đang làm gì? Em nghĩ hôm qua anh cố tình trút giận lên em sao?”
Anh nói rất thẳng thắn.
“Anh đã nói chúng ta khác nhau. Trong những năm qua, anh luôn nghĩ cách giải quyết vấn đề nhưng em luôn nghĩ cách giải quyết anh.”
“Em không có giải quyết anh!” Yến Đường cuối cùng cũng phản bác, “Em chỉ là…”
Cô ngồi trong lòng Tống Úc, sự gần gũi và ấm áp này khiến cô không thể suy nghĩ theo logic lạnh lùng như ngày hôm qua nữa.
“Em chỉ là chuẩn bị tinh thần rằng anh sẽ từ bỏ bất cứ lúc nào, đó là sự thật.”
Tống Úc vạch trần cô, nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng nói:
“Nhưng hôm qua nghe em nói những lời đó, anh nghĩ rằng đây cũng là vấn đề của anh. Từ góc nhìn của em, có lẽ giải quyết anh dễ hơn giải quyết vấn đề. Ở Murmansk, anh nghĩ em chỉ muốn theo đuổi sự nghiệp, không nghĩ rằng em còn có nhiều bất an, lo lắng anh có người phụ nữ khác—”
Anh dừng lại, nói: “Chúng ta chia tay bốn năm rồi, anh không có người phụ nữ nào khác. Tất cả tài khoản đều do Tiểu Bạch quản lý, anh không biết những cô gái đó đã gửi tin nhắn gì cho anh. Nếu là trong các sự kiện xã hội, lần trước ở Bắc Kinh em cũng đã thấy cách anh xử lý rồi.”
Nói xong, Tống Úc lại nhẹ nhàng chạm vào má cô, “Anh nói đủ rõ chưa?”
“… Ừ.”
Tống Úc yên lặng một lát, nhìn người trong lòng với ánh mắt lưu luyến.
Sau khi trải qua nhiều hơn, anh mới biết rằng hồi trẻ mình đã coi nhiều chuyện là đương nhiên nên không nhìn thấy những quyết định tưởng chừng vô tình của cô, ẩn chứa bao nhiêu sự thận trọng và bất đắc dĩ.
Vì vậy, anh lại tiếp tục hỏi nhiều câu hỏi, lặp đi lặp lại.
“Xem em là tình đầu của anh, em có thể tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của anh trước đây không?”
“Nếu sau này chúng ta gặp bất kỳ vấn đề gì, em có thể cùng anh giải quyết thay vì im lặng rời đi không?”
…
“Em có thể coi anh là vật sở hữu của em không?”
…
“Bây giờ anh đã trở thành người đàn ông em muốn chưa?”
Đều là lần đầu tiên sống.
Đều là lần đầu tiên trưởng thành.
Đều là lần đầu tiên bước vào tình cảm.
Ai có thể đủ khôn ngoan ngay từ những bước đầu tiên, nhìn thấu tất cả cạm bẫy, nắm bắt câu trả lời chính xác nhất, đưa ra phản ứng đúng đắn nhất?
Cũng vào lúc này, khi Tống Úc dùng giọng điệu nhẹ nhàng đặt ra từng câu hỏi, những lời nói nhỏ nhẹ lại biến thành âm thanh dịu dàng như tiếng sóng biển.
Cuối cùng, Yến Đường cũng nếm trải một tình yêu mà cô chưa từng biết đến, êm dịu, vững chãi và đầy chắc chắn.
Vượt qua những ký ức về những lần cùng Tống Úc ăn chơi, du ngoạn, thứ tình cảm như pháo hoa bùng nổ rồi nhanh chóng tan biến.
Cuối cùng, anh hỏi: “Bây giờ là thời điểm đã chín muồi và vấn đề đã được giải quyết, mối quan hệ của chúng ta có thể nâng cấp từ bạn bè bình thường lên một mức độ khác không?”
Ánh mắt anh tràn đầy niềm vui.
Yến Đường cũng không nhịn được mà mỉm cười, vừa định gật đầu thì nước mắt lại rơi.
Dù không còn buồn nữa, dù đã vững vàng. Nhưng nước mắt cứ như mưa rào lăn dài trên má, rơi xuống áo Tống Úc, thấm thành một vệt nước.
Lần này, Tống Úc không lau nước mắt cho cô mà chỉ nhẹ nhàng vén tóc mai bên má cô rồi ôm cô vào lòng, để cô thỏa thích khóc.
Nước mắt rơi xuống cổ anh, ẩm ướt và ấm áp.
Tống Úc không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.
Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
“Em có biết tại sao hôm qua anh bảo em về suy nghĩ, hôm nay mới tiếp tục nói chuyện không?”
Yến Đường ngẩng đầu nhìn anh, tầm nhìn bị nước mắt che khuất, chỉ thấy đường nét khuôn mặt đẹp đẽ của anh.
Cô hít một hơi, giọng vẫn còn hơi nghẹn ngào: “Vì anh muốn em bình tĩnh lại, suy nghĩ nhiều hơn như anh?”
Tống Úc nhìn cô, ánh mắt ánh lên nụ cười.
“Vì lúc đó anh sắp không kìm được rồi.”
Anh nói.
“Em khóc thảm thiết quá, anh nhớ em lắm.”
*
Dù nói vậy nhưng thời gian còn dài, Tống Úc đã học được sự kiên nhẫn.
Vì vậy, anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi vui vẻ ra ngoài, chuẩn bị lấy hai chai rượu mật ong tự làm từ trại. Anh biết Yến Đường rất thích uống loại này.
Lúc này đã là hoàng hôn, trời dần tối, bầu trời rộng lớn và vùng tuyết trắng đều biến thành một màu tím xanh lãng mạn, và ở nơi giao thoa giữa trời đất, ánh sáng từ những đám mây dày đặc lộ ra một màu hồng nhẹ nhàng.
Tống Úc dừng bước trên đường, chụp lại khung cảnh này và gửi cho Yến Đường xem.
Vừa cất điện thoại, anh gặp vài nhân viên trong tập đoàn đang đi ăn tối.
“Kirill, anh cũng đi ăn tối à?”
“Tối nay không tham gia, chỉ đi mua hai chai rượu mật ong thôi.”
Tống Úc không giữ chức vụ trong tập đoàn nên nhân viên không e dè với anh như với Tống Dụ Xuyên, thậm chí còn trò chuyện cùng anh.
“Nói đến đây, nghe nói Ilya và Yana tối nay cũng không tham gia tiệc tùng.” Alexei nói.
Nghe thấy hai cái tên này được nhắc đến cùng nhau, Tống Úc khựng lại một giây, quay sang nhìn các nhân viên.
Đồng nghiệp khác – Dalia, cũng cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng nghe nói rồi.”
Mọi người đều nhìn về phía Tống Úc, “Kirill, chắc anh hiểu rõ tình hình của anh trai mình, anh ấy và Yana đang ở bên nhau thật à?”
Chưa đợi Tống Úc trả lời, mấy đồng nghiệp đã thi nhau nói.
“Sáng nay Ilya đã đưa mũ của mình cho Yana đội đấy, săn sói còn nhờ Kirill giúp đỡ cô ấy, thật chu đáo.”
“Chiều nay tôi đi đặt đồ ăn gặp Ilya, anh ấy hiểu khẩu vị của Yana rõ như khẩu vị của Kirill vậy.”
“Chắc họ đã quen nhau lâu rồi, cảm giác sếp cũng rất hài lòng với Yana.”
…
“Kirill — Kirill đâu rồi?”
Khi Tống Úc mang rượu mật ong về đến nơi ở, trời đã tối hẳn.
Yến Đường đang ngồi trên ghế dài sưởi ấm, mái tóc đen dài xõa trên vai, đắp chăn, cầm đ ĩa ăn phô mai, thấy anh về cô mỉm cười.
Vừa khóc xong, mắt cô vẫn hơi sưng, cười lên trông thật đáng thương.
Tống Úc đóng cửa ngồi xuống bên cô, đặt chai rượu xuống.
Anh mở nắp chai rót cho cô một ly, chất lỏng màu cam trong suốt đầy ly.
“Ngon không?” Tống Úc hỏi với giọng điệu dịu dàng.
Yến Đường nếm thử, gật đầu, “Rượu mật ong ở đây ngon lắm.”
“Biết em thích, anh đã nhờ người để lại một ít, khi về Moscow mang theo. Anh làm tốt chứ?”
Nghe anh hỏi vậy lòng Yến Đường mềm lại, đặt ly rượu xuống chủ động ngồi vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ anh.
“Cảm ơn anh, Kirill.”
“Vì đã làm em vui, giờ đến lượt em làm anh vui rồi.” Anh đột nhiên nói vậy.
Nghe vậy, Yến Đường ngẩng đầu, hơi bối rối nhìn anh.
“Dù anh rất yêu em nhưng nỗi buồn mấy năm qua đâu dễ dàng biến mất, anh vẫn nhớ hết.”
Yến Đường ngồi thẳng người, “Vậy—”
Cô chưa kịp nói xong, đã bị Tống Úc ngắt lời.
“Không vội, từng chuyện một.”
Lúc này anh vẫn rất kiên nhẫn, chỉ kéo cô lại gần hơn để cô không có cơ hội chạy đi.
“Chúng ta hãy nói về chuyện quan trọng nhất trước.”
Tống Úc cúi mắt, nhìn chằm chằm vào cô.
“Tại sao lần trước em lại nhầm anh với anh trai anh, tại sao bây giờ nhân viên trong tập đoàn lại nghĩ em là ‘chị dâu’ của anh vậy?”