Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Chương 62

Những năm gần đây, Nam Thị đẩy mạnh phát triển du lịch theo chính sách nhà nước, mở nhiều đường bay thẳng tới các nước Đông Nam Á.

 

Do khoảng cách địa lý khá gần, vào sáng thứ Hai, hai người từ sân bay Singapore đáp chuyến bay kéo dài ba tiếng rưỡi, cuối cùng cũng hạ cánh xuống Nam Thị lúc ba giờ chiều.

 

Tháng mười hai là mùa du lịch ế ẩm, du khách nước ngoài thưa thớt. Vóc dáng cao ráo, làn da trắng cùng mái tóc sáng màu của Tống Úc nổi bật hẳn giữa dòng người phương Nam. Từ hải quan đến sân bay, anh luôn thu hút ánh mắt tò mò.

 

Cửa ra sân bay ở thành phố nhỏ lúc nào cũng đông đúc, các nhân viên du lịch và tài xế thi nhau chào mời. Tống Úc một tay kéo vali, tay kia nắm chặt Yến Đường. Vừa bước ra, họ lập tức bị vây quanh bởi những giọng nói địa phương: “Trai xinh gái đẹp đi đâu đấy?”, “Có cần thuê khách sạn không?”.

 

Giọng địa phương Nam Thị nghe na ná tiếng Tứ Xuyên khiến Tống Úc thoáng ngơ ngác, lầm tưởng có chuyện chẳng lành. Theo bản năng, anh ôm chặt Yến Đường vào lòng, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông xung quanh, lạnh giọng cảnh báo: “Back off.”

 


Sau đó mới chợt nhớ mình biết tiếng Phổ thông, liền gằn giọng: “Tránh ra!”

 

Không ngờ mấy người kia thấy anh nói được tiếng Trung lại càng hào hứng, bắt đầu giới thiệu ồn ào các gói du lịch giá rẻ.

 

Yến Đường bị tiếng ồn làm nhức đầu, đứng trên mũi chân vẫy tay về phía chiếc Volkswagen màu bạc đậu xa xa: “Bố!”.

 


Một tiếng trả lời lớn vang lên từ phía bên kia: “Này!”.

 

Khi biết Yến Đường là người địa phương, đám đông ồn ào lập tức tản ra.

 

“Giờ đang mùa đông, lượng khách du lịch ít nên các công ty du lịch hoạt động chậm lại.”

 


Bố Yến vừa nổ máy vừa dùng tiếng Anh hỏi Tống Úc ngồi ghế phụ: “Lần trước cháu đến không gặp cảnh này à?”

 

“Lần trước cũng có, nhưng lúc đó chỉ cần cháu nhìn một cái thì họ đã lập tức lảng ra xa.”

 


Tống Úc vừa nói vừa liếc nhìn Yến Đường qua gương chiếu hậu với nụ cười đầy ẩn ý, rồi tiếp tục trò chuyện với bố Yến.

 

Yến Đường hiểu rõ ý nghĩa sau nụ cười đó, bèn quay ra nhìn ra cửa sổ làm ngơ.

 

Lần trước anh đến Nam Thị để “bắt người”, tâm trạng không tốt nên ánh mắt đầy sát khí khiến người ta phải sợ hãi. Còn lần này, anh lại giống hệt một du khách ngoại quốc hiền lành.

 

Về đến nhà vừa đúng giờ cơm tối, Tống Úc mở cửa bước vào và ngạc nhiên trước sự thay đổi lớn. Cả nhà từ trần nhà đến sàn, từ bàn ghế đến sofa đều sạch sẽ bóng loáng, được trang trí thêm hoa tươi và đồ trang trí mới. Thảm mới được trải trên sàn, tất cả tạo nên một không gian khác hẳn so với sự đơn sơ trước kia khi Tống Úc mới đến.

 

“Con tưởng mình vào nhầm nhà rồi đấy.” Yến Đường đặt túi xuống.

 

Mẹ cô bước tới vỗ vai: “Con nói nhảm gì thế.”

 


Rồi bỏ qua cô thẳng tiến chào Tống Úc, chúc mừng anh thắng trận.

 

Tống Úc trước khi rời Singapore đã đặc biệt mua rất nhiều quà cao cấp hơn hẳn mấy năm trước. Anh vừa ngồi xuống đã nhiệt tình giới thiệu từng món cho bố mẹ cô, khiến hai người vui vẻ hẳn.

 

Mấy năm trước, khi Tống Úc đến đây tìm Yến Đường thì anh còn quá trẻ, vì thế bố mẹ cô chỉ coi anh như một đứa trẻ và nói năng giữ kẽ, xã giao. Nhưng giờ đây, khi anh đã trưởng thành và sự nghiệp của Yến Đường cũng khác xưa, bố mẹ nhìn nhận mối quan hệ này bằng con mắt thực tế hơn, không còn giữ khoảng cách như trước.

 

Bữa tối trôi qua trong không khí đầm ấm. Bố Yến và Tống Úc trò chuyện trong phòng khách, còn Yến Đường bị mẹ gọi vào nhà tắm với lý do “chỉ chỗ để đồ dùng cá nhân”.

 

“Phòng tắm này mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, hai đứa cứ dùng thoải mái mấy ngày nhé. Bố mẹ sẽ dùng phòng tắm trong phòng ngủ.”

 

Mẹ khép cửa phòng tắm lại, kéo cô đến bồn rửa mặt chỉ chỗ để khăn tắm và đồ vệ sinh cá nhân. Rồi bà đột ngột chuyển chủ đề, giọng thì thào:

 

“Mẹ quên chưa hỏi, con đã gặp bố mẹ cậu ấy chưa?”

 

“Cũng… coi như là gặp rồi ạ.”

 

“‘Coi như’ là sao?”

 

Yến Đường kể lại câu chuyện một cách ngắn gọn. Mẹ cô vẫn chưa yên tâm, lo lắng hỏi một câu kỳ lạ: “Nhà họ ai cũng cao như cây sào, không biết có thấy con lùn quá không?”

 

Nói đến đây, mẹ lại thở dài: “Mấy hôm nay mẹ trằn trọc mãi. Không phải mẹ chê cậu ấy không tốt, mà chính vì cậu ấy quá hoàn hảo nên mẹ lo nhà họ đánh giá con. Giá ngày xưa đừng cho con đi nội trú, ở nhà dinh dưỡng đầy đủ có khi con cao thêm được vài phân…”

 

Yến Đường bật cười: “Con 1m60, với người miền Nam đâu có thấp. Nhà họ cũng không quan tâm chuyện này đâu.”

 

“Thật không đấy?”

 

Mẹ vẫn nghi ngờ, nhớ lại những lần mai mối trước đây chiều cao luôn là tiêu chí hàng đầu.

 

“Người ta đâu phải gia súc chăn nuôi, quan tâm làm gì chuyện đó?”

 

Thấy cô nhất quyết, mẹ đành gật đầu. Nhưng ngay lập tức bà lại ném ra câu hỏi khác: “Thế hai đứa phân chia việc nhà thế nào? Không lẽ con phải hầu hạ cậu ấy?”

 

“Đã có người giúp việc lo rồi.”

 

“Lúc không có người giúp việc thì sao?”

 

“Thì hai đứa cùng nhau làm chứ sao.”

 

Trường hợp không có người giúp việc chỉ xảy ra khi cả hai bỗng dưng muốn “trải nghiệm cuộc sống bình thường”, cùng nấu bữa tối vào một ngày rảnh rỗi rồi tận hưởng cảm giác bếp núc gia đình.

 

Nhưng phần lớn thời gian chuyện cơm nước đều có người giúp việc đảm nhận. Cả hai đều kiếm được kha khá, thời gian đó thà dành để xem phim cùng nhau còn hơn.

 

Yến Đường giải thích xong rồi lại kể thêm cho mẹ nghe rằng Tống Úc không phải dạng công tử bột bất tài, nếu lỡ có bị lạc vào rừng hoang, anh vẫn có thể săn bắn và bắt cá để sống sót.

 

“Con nói cái gì kỳ quặc vậy.” Mẹ cô bật cười.

 

“Đừng lo chuyện không đâu mẹ ạ.” Yến Đường mỉm cười trấn an mẹ, “Nếu có vấn đề gì thì con đã chẳng dẫn anh ấy về ra mắt rồi.”

 

“Cũng phải. Hóa ra nhiều điều chúng ta lo lắng, trong mắt người ta chẳng đáng quan tâm chút nào.” Mẹ gật đầu.

 

“Con đừng trách mẹ suy nghĩ nhiều. Người ở thị trấn nhỏ như chúng ta khi cưới xin cái gì cũng phải tính toán. Giờ mới biết quyết định để con ra ngoài bươn chải là đúng. Bố mẹ chỉ sợ con chịu thiệt thòi thôi. Hai đứa hòa thuận là được. Con bảo Tiểu Tống cứ thoải mái như ở nhà nhé.”

 

Yến Đường đoán chừng mẹ đã cùng bố “nghiên cứu” mấy ngày mới đặt ra những câu hỏi này. Vừa trò chuyện xong, bố Yến cũng nhanh chóng “giải phóng” Tống Úc để về phòng nghe báo cáo tình hình từ phía mẹ.

 

Sau khi bố mẹ về phòng, hai người cũng nhanh chóng tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.

 

Yến Đường vừa sấy tóc xong trong phòng tắm, bước vào phòng ngủ và đóng cửa lại thì ngay lập tức bị ai đó ôm chặt từ phía sau. Tống Úc cúi đầu áp má vào má cô, hỏi khẽ: “Bố mẹ em có hài lòng về anh không?”

 

Cô quay người lại, giả bộ nghiêm túc đáp: “Mẹ em không tin anh biết săn bắn bắt cá đâu.”

 

Tống Úc giật mình, tưởng rằng gia đình cô thực sự quan tâm chuyện này nên liền đề nghị: “Vậy anh sẽ sắp xếp cho bố mẹ em một chuyến du lịch Siberia…”

 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Yến Đường bật cười: “Đùa thôi mà. Bố mẹ em thích anh lắm, chỉ mong anh cảm thấy thoải mái như ở nhà.”

 

Khác với tính cách dễ căng thẳng của Yến Đường ở môi trường lạ, Tống Úc từ nhỏ đã quen làm trung tâm của đám đông. Anh không chỉ giỏi làm người khác vui vẻ mà bản thân cũng chẳng bao giờ cảm thấy gò bó.

 

Vì vậy, anh không chỉ ứng xử khéo léo với bố mẹ cô mà giờ đây khi đã đóng cửa phòng ngồi trên giường Yến Đường thì anh lại thoải mái như đang ở trong khu vui chơi vậy.

 

“Ở đây thơm mùi của em quá.”

 

Anh đứng trước kệ sách. Những món đồ trang trí trên kệ vẫn y nguyên như mấy năm trước, toàn là sách vở và vở ghi chép thời trung học của cô. Ánh mắt anh liếc qua một lượt rồi lịch sự hỏi: “Anh xem qua được không?”

 

“Xem đi xem đi.”

 

Yến Đường hiểu rõ anh đang nghĩ gì.

 

Sau bài học lần trước, tất cả những thứ liên quan đến Giang Dụ Hành đã bị cô bán giấy vụn với giá năm hào từ lâu.

 

Tống Úc ngồi bên bàn xem lại cuốn vở ghi chép thời cấp ba của cô. Khi Yến Đường đi ngang qua định trèo lên giường lướt điện thoại thì anh bất ngờ kéo cô ngồi vào lòng.

 

“Em ngồi đây xem cùng anh.”

 

Yến Đường liếc nhìn, đó là cuốn vở ghi chép môn tiếng Anh thời phổ thông. 

 

“Có gì đâu mà xem?”

 

Toàn là từ vựng và ngữ pháp dày đặc, gợi lại những ký ức kinh hoàng.

 

“Anh có thể tưởng tượng em ở tuổi niên thiếu đã làm gì qua cuốn vở này.”

 

So với tuổi thơ của Tống Úc – du lịch khắp thế giới cùng gia đình, thi đấu ở nhiều nơi từ nhỏ rồi tiệc tùng với bạn bè, thì cuộc sống của Yến Đường trước 18 tuổi lại bó hẹp đến tội nghiệp.

 

Đời sống học sinh tỉnh lẻ chỉ xoay quanh những lối đi chất đầy sách vở, bức tường dán đầy khẩu hiệu “học tập hết mình”, những buổi tối tự học dài đằng đẵng và quán tạp hóa với vài món ăn vặt ít ỏi.

 

Tống Úc hiểu ngay: “Lúc đó cuộc sống của em chỉ có hai thứ: học và… thầm thương trộm nhớ.”

 

Nghe đến cụm từ “thầm thương trộm nhớ”, Yến Đường giật bắn người, nhấn mạnh: “Chuyện đó tính sổ xong rồi mà, chúng ta đã nói rõ rồi còn gì!”

 

Sau lần nghe cô giải thích, Tống Úc đã không còn bận t@m đến Giang Dụ Hành – kẻ thua cuộc đó nữa. Nhưng nếu có cơ hội được ăn vạ để được cô dỗ dành, anh vẫn không ngại tận dụng.

 

Nhưng lần này không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến anh ta, trong lòng anh thực sự rất hài lòng.

 

“Anh đâu phải loại người hay chấp nhặt chuyện cũ.”

 

Tống Úc nghiêm túc nói:

 


“Anh chỉ muốn chỉ ra chỗ ghi chép sai trong vở của em thôi.”

 

Anh lật vài trang trước, chỉ vào mấy dòng tiếng Nga chen giữa các từ tiếng Anh – toàn từ vựng cơ bản.

 

Hồi cấp ba, Yến Đường từng hứng thú với tiếng Nga, mua một cuốn sách tự học vui nhộn ở hiệu sách. Mỗi khi mệt mỏi với bài vở, cô lại lôi ra xem, và có lẽ những dòng này được ghi chép trong giờ tự học nào đó vào buổi tối.

 

Kaproфиль – không có từ này đâu.”

 


Tống Úc vòng tay ôm eo cô, để cô ngồi vững trên đùi mình, cằm tựa lên vai cô thân mật, ngón tay gõ nhẹ lên trang vở.

 


“Em định viết kaproфель (khoai tây) phải không? Nhầm cách phát âm giữa ‘φ’ và ‘Β’ rồi.”

 

Yến Đường nhìn kỹ, quả thật như vậy.

 


Cô với lấy cây bút trong ngăn kéo, gạch bỏ từ sai và viết lại từ đúng.

 

Đã gần mười năm kể từ ngày tốt nghiệp cấp ba, trang giấy đã ngả màu, nét chữ cũ còn non nớt, trong khi nét mới thanh thoát và mực đậm, tạo nên sự tương phản mà như thời dòng gian đang hòa vào nhau.

 

“Giỏi quá.”

 

Nghe Tống Úc bắt chước giọng điệu ngày xưa của mình, Yến Đường quay đầu lại, chạm ngay ánh mắt đang cười của anh.

 

Lúc này là cuối tháng mười hai. Trong khi Singapore ổn định ở 25°C thì Nam Thị lại lạnh ẩm, trong nhà không có lò sưởi, chỉ có thể bật điều hòa ấm.

 

Anh chỉ mặc mỗi áo ngắn tay, còn Yến Đường vẫn thấy lạnh nên đã lục tủ lấy bộ đồ ngủ cũ ra mặc.

 

Bộ đồ dài tay in hình hoạt hình khiến cô trẻ trung hẳn đi, như thể hai người đảo ngược vị trí tuổi tác vậy.

 

Yến Đường chợt nhận ra tư thế ngồi trong lòng anh đang trở nên nguy hiểm. Bố mẹ còn ngủ ngay phòng bên cạnh, dù có phòng chứa đồ ngăn cách nhưng cô lo lắng liệu họ có nghe thấy gì không. Nhưng… tình hình hiện tại thật sự không ổn chút nào!

 

Tuy nhiên, Tống Úc nhất quyết không buông tay.

 

“Không được đi đâu, anh còn phải kiểm tra xem em có viết sai chỗ nào nữa không.”

 

Ngón tay anh lật từng trang vở đang mở trên bàn, cẩn thận xem lại những gì cô viết năm 16, 17 tuổi.

 

Căn phòng nhỏ đầy dấu ấn tuổi thanh xuân của Yến Đường – hình dán trên tường, đồ trang trí góc bàn… đến cả ga giường cũng vẫn là bộ cũ màu vàng nhạt in hình thú hoạt hình.

 

Cánh cửa đóng kín, thời gian như ngừng trôi, quay ngược lại khiến Yến Đường cảm thấy như mình đã trở về mười năm trước.

 

Còn Tống Úc thảnh thơi ngồi trên ghế của cô, tựa như một thiên thần xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện, đang nghiêm túc “kiểm tra bài tập” cho cô.

 

Khuôn mặt điển trai của anh được ánh đèn bàn chiếu rọi, hàng mi dài đọng những hạt sáng li ti.

 

Khi anh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh cô đang chìm đắm trong suy tư.

 

“Lại tìm thấy—”

 

Chưa kịp dứt lời, Yến Đường đã chủ động đưa tay ôm lấy mặt anh, hướng về phía trước trao một nụ hôn.

 

Đôi môi anh ấy thật mềm mại.

 

Yến Đường thầm nghĩ.

 

Cô cảm thấy mình như bị thôi miên, trong khoảnh khắc này, một h@m muốn mãnh liệt bất chợt dâng lên – muốn được áp sát anh hơn, muốn anh hòa quyện vào không gian nhỏ bé, cũ kỹ chỉ thuộc về mình cô.

 

Tình cờ thay, Tống Úc cũng đang nghĩ vậy.

 

Từ lúc nhìn thấy cô mặc bộ đồ ngủ cũ, anh đã nung nấu ý đồ xấu xa.

 

Chưa kịp viện cớ thì Yến Đường đã chủ động ôm lấy anh khiến anh quên luôn điều định nói, chỉ còn biết đáp trả nụ hôn đó với tư thế chủ động.

 

May thay chiếc ghế đủ chắc chắn để chịu được sức nặng của cả hai. Yến Đường ngồi vắt lên người Tống Úc, hai tay ôm lấy cổ anh trong khi eo lại bị anh giữ chặt.

 

Họ khát khao nhau đến điên cuồng nhưng buộc phải im lặng.

 

Những cái ôm, những nụ hôn, những tiếng thở gấp nén lại.

 

Hậu quả là sáng hôm sau cả hai phải đặt báo thức từ sớm, lén lút xuống nhà vứt bao cao su và giấy vệ sinh đêm qua trước khi bố mẹ Yến Đường thức dậy.

 

Đã ra ngoài rồi nên hai người tranh thủ dạo quanh khu phố mua đồ ăn sáng.

 

“Quá phóng túng rồi.” Yến Đường nói.

 

Nhưng Tống Úc lại tỏ vẻ ngạc nhiên, tưởng cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước: “Anh không phải đã ám chỉ với em rồi sao?”

 

“Em tưởng mình có thể kiềm chế được.”

 

Yến Đường không ngờ mình lại đánh giá cao bản thân đến vậy.

 

Cô cũng đã đánh giá thấp sự quan tâm của Tống Úc với quá khứ của mình.

 

Khi ở nhà ông bà ngoại anh, Yến Đường đã xem rất nhiều ảnh thời nhỏ của Tống Úc. Vì vậy lần này, anh đặc biệt hỏi bố mẹ cô xem có album ảnh thời thơ ấu của cô không.

 

Bậc cha mẹ luôn thích kể về những kỷ niệm thời nhỏ của con cái, và bố mẹ Yến Đường cũng không ngoại lệ. Họ không chỉ lấy ra album ảnh mà còn kể cho Tống Úc nghe rất nhiều câu chuyện về cô.

 

Đáng tiếc là từ khi sinh ra đến tiểu học, Yến Đường có rất nhiều ảnh, nhưng từ khi vào tuổi dậy thì, một phần vì sống nội trú, một phần vì thiếu tự tin và không thích chụp hình, nên gần như không còn lại nhiều kỷ niệm. Lật đi lật lại, cô chỉ tìm được một tấm ảnh chụp năm 17 tuổi, do bố Yến chụp trong buổi họp phụ huynh.

 

Trong ảnh, Yến Đường trông rất trẻ con, mái tóc đen dài cắt ngang lưng, khuôn mặt sáng sủa, mặc bộ đồng phục đang cúi đầu làm bài tại bàn học.

 

Tống Úc đã xin bố Yến tấm ảnh này. Khi họ trở về nhà ở Moscow, anh đặt tấm ảnh vào khung và trưng bày trong tủ kính.

 

Để ghép đôi với cô, anh còn đặc biệt về nhà ông bà ngoại tìm một tấm ảnh thời nhỏ của mình đặt cạnh ảnh Yến Đường, như thể hai người đã gần nhau hơn từ thuở ấy.

 

Đây là thói quen anh học được từ Nastia.

 

Cảm giác về một “mái nhà” đích thực cứ thế được xây dựng từng ngày.

 

Những chiếc nam châm tủ lạnh mua trong các chuyến du lịch được dán khắp nơi, bên trong tủ lạnh chứa đầy thức ăn mà cả hai đều thích, tất cả mọi thứ đều có đôi có cặp.

 

Ngay cả bàn làm việc của Yến Đường cũng đặt vài khung ảnh chụp Tống Úc, hầu hết là từ thời thơ ấu hoặc thiếu niên.

 

Phải công nhận anh chàng này đẹp trai từ nhỏ, những bức ảnh ấy không chỉ dễ nhìn mà còn giúp cô xua tan mệt mỏi sau giờ làm.

 

Đầu tháng Một, Yến Đường nhận được khoản tiền thưởng khá lớn từ công ty mình. Con số này chỉ là một phần nhỏ trong tổng lợi nhuận, phần lớn sẽ được dùng để đầu tư cho các dự án trong năm tới.

 

Cô gửi cho bố mẹ mỗi người một phong bao lì xì to rồi hào phóng mời Tống Úc đến một nhà hàng sang trọng.

 

Kiến thức và tài khoản ngân hàng dày lên khiến tâm hồn bình yên – quả là chân lý không bao giờ sai.

 

“Em đang nghĩ, công ty mình có thể mở rộng dịch vụ sang nhiều ngôn ngữ hơn, thậm chí xuất bản sách trong nước ra thị trường quốc tế.”

 

Dưới ánh đèn chùm pha lê, giữa những cột trụ chạm khắc tinh xảo.

 

Vị trí ngồi yên tĩnh với tầm nhìn tuyệt vời ra khung cảnh Moscow lấp lánh trong ánh đèn và tuyết trắng.

 

Yến Đường hào hứng kể với Tống Úc về kế hoạch phát triển công ty, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.

 

Cô quen biết nhiều nhà xuất bản, lại có mối quan hệ với các nhà đầu tư.

 

Triết lý kinh doanh nằm ở đây: khi có kênh phân phối, có nguồn lực và ý tưởng, biết cách vận hành mọi yếu tố, vượt qua khó khăn, nắm bắt cơ hội, sự nghiệp ắt sẽ không ngừng phát triển.

 

Nhưng Tống Úc lại chìm vào suy tư.

 

Hiện tại khi trở lại UFC, sau khi lọt vào top 10, mỗi trận đấu có thể mang về cho anh khoảng 300 nghìn USD, thứ hạng càng cao, thu nhập càng lớn. Nếu Yến Đường cần gọi vốn, anh mong mình đủ khả năng tài chính để hỗ trợ cô.

 

Nhưng việc gọi vốn từ vòng A rồi B, C… giá trị định ngày càng tăng, nếu công ty của cô thực sự phát triển đến giai đoạn đó thì đây sẽ là một con số không hề nhỏ.

 

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

 

Giọng nói của Yến Đường kéo anh trở lại thực tại.

 

“Không có gì.” Tống Úc đặt dao nĩa xuống, “Anh đang nghĩ về trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của mình sẽ diễn ra khi nào.”

 

“Trận đấu cuối cùng?”

 

“Ừ, trận đấu kết thúc sự nghiệp.”

 

Tống Úc nhẹ nhàng đề cập đến chủ đề này dù anh mới chỉ vừa trở lại UFC. Giờ đây, anh đã học cách nhìn xa hơn về tương lai.

Bình Luận (0)
Comment