Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 18

Cố Tiện Khê nghi ngờ hỏi: “Thế nào?” Nàng thỉnh thoảng có nghe Ôn Liễm nói qua chuyện trong phòng ngủ, biết một người trong phòng ngủ của cô có chút bất hòa với những người khác.

Ôn Liễm đem chuyện xảy ra hôm nay ở phòng ngủ nói một lần cho Cố Tiện Khê nghe. Như nàng mong muốn, tình thương của mẹ trong người Cố Tiện Khê hiện lên, sờ sờ đầu cô an ủi “Ngoan ngoan, lần này vừa vặn mượn thải phong giải sầu một chút đi.”

Ôn Liễm gật đầu, đề tài lại chuyển về chuyện thải phong “Học tỷ còn chưa nói hội đi thải phong ở đâu?” Cô bỉu môi hỏi.

Cố Tiện Khê thu tay đặt trên đầu Ôn Liễm lại, trả lời: “Có thể sẽ đi leo núi, hội trưởng các nàng còn chưa có quyết định, đến lúc đó em chú ý tới thông báo trong nhóm hoặc chờ hội trưởng các nàng quyết định phải đi nơi nào, chị sẽ nói với em.”

“Được.” Ôn Liễm suy nghĩ một chút hỏi: “Cần em chuẩn bị cái gì không?”

“Cố gắng mặc chút quần áo rộng rãi thoải mái.” Cố Tiện Khê chỉ quần jean của Ôn Liễm nói: “Quần jean như vậy đừng mặc, di chuyển có chút khó khăn.”

Cái này Ôn Liễm tự nhiên biết. Nếu leo núi mà mặc quần jean khó chịu chết, ngay cả bước đi cũng không được.

“Còn có phải chuẩn bị một ít kem chống muỗi.” Cố Tiện Khê dựa theo kinh nghiệm nhiều lần đi hái gió dặn dò Ôn Liễm.

Sợ Ôn Liễm không tin lời mình, không tiếc vạch ra chỗ nàng bị muỗi cắn cho Ôn Liễm xem, nói “Con muỗi trên núi to hơn cả ngón tay út, ở trên da cắn một cái là có thể sưng lên một cục. Đây là bài học kinh nghiệm xương máu mà học tỷ đã trải qua. Lần đầu tiên chị tham gia, mỗi một tấc da bại lộ trong không khí hồ đều bị đốt sưng đỏ...” Vừa nói vừa dùng ngón tay ra dấu, biểu tình nghiêm túc. Nhưng biểu tình nghiêm túc của nàng không hợp với áo ngủ gấu con lắm, Ôn Liễm cơ hồ muốn bật cười.

Trùng hợp Trương Tư Di sau khi rửa mặt xong trở lại, trên cổ treo một cái khăn lông màu trắng phụ họa nói: “Đúng vậy, con muỗi trên núi rất độc, học tỷ của em lần đầu tiên leo núi không có mang theo kem chống muỗi đã bị đốt thành đầu heo, lúc trở về chúng ta thiếu chút nữa không nhận ra nàng.” Tưởng tượng lại cảnh tượng lúc đó, xì một tiếng, Ôn Liễm không khỏi bật cười.

Cố Tiện Khê không nghĩ tới Trương Tư Di vừa tiến vào liền nhạo báng mình, mặt đầy dáng bảo bảo không vẻ cao hứng, phản bác Trương Tư Di nói: “Nơi nào khoa trương như vậy!” Không đợi Trương Tư Di tiếp tục chà đạp bản thân, phất phất tay kéo sự chú ý của Ôn Liễm về nói “Tóm lại, em phải nhớ mang theo đó!”

Ôn Liễm vừa cười vừa nói “Dạ, biết rồi.” Cười thêm chút nữa mới dừng lại.

Trương Tư Di đứng ở sau lưng Cố Tiện Khê thổ tào nói “Niên muội, em phải trông chừng Tiện Khê thật kỹ nha, đừng để cho nàng chạy loạn khắp nơi.”

Còn không có chờ Cố Tiện Khê kịp phản ứng, cảnh cáo Ôn Liễm nói “Nếu như Tiện Khê bị em vứt bỏ, ba người chúng ta sẽ không bỏ qua cho em đâu!” Cố Tiện Khê cũng biết nàng sắp muốn nói đến chuyện mình thiếu chút nữa bị người bán mất, nhanh chóng xoay người bắt Trương Tư Di bịt kín miệng nàng. Không ngờ Trương Tư Di nhanh hơn nàng một bước, dùng cả tay chân leo lên giường, hướng xuống dưới muốn kể tiếp chuyện còn dang dỡ.Thường Lạc một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Tư Di.”

“A?” Trương Tư Di lên tiếng đáp lại nhìn sang Thường Lạc.

Thường Lạc dùng ánh mắt ra ám thị cho nàng, không để cho nàng hủy hoại Cố Tiện Khê.

Trương Tư Di hiểu ra gật gật đầu nói: “Nga nga, biết.” Không nhắc lại chuyện cũ của Cố Tiện Khê.

Ôn Liễm vẫn rất muốn nghe chuyện liên quan tới Cố Tiện Khê, nhưng nếu nàng không nói, cô cũng không có biện pháp gì, mặt lộ hậm hực.

Mới vừa rồi lúc tiến vào cô chỉ đại khái nhìn lướt qua người trong phòng ngủ học tỷ, đối với Thường Lạc cô chỉ nhớ nàng đeo một cái mắt kính gọng đen. Bây giờ chú ý tới Thường Lạc cố ý quan sát kỹ hơn.

Thường Lạc dung mạo không quá xuất sắc nhưng cũng không coi là kém. Mang kính gọng đen che đi thần thái trong đôi mắt, hoàn toàn khác với những người còn lại trong phòng ngủ, tuy còn ở trên giường nhưng chăn đã được xếp lại gọn gàng.

Thường Lạc tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Liễm bên này. Ôn Liễm cũng không tránh né ánh mắt của nàng, cười một tiếng tỏ hảo ý. Thường Lạc cũng không cảm kích, lại cúi đầu làm chuyện của bản thân.

Trong lòng Ôn Liễm đang cảm thấy kỳ quái, Cố Tiện Khê nương theo ánh mắt của cô, giới thiệu: “Đó là trưởng phòng ngủ của bọn chị.”

“Nga.” Ôn Liễm thu hồi ánh mắt, minh bạch gật đầu một cái.

Từ Nhã Khiết nhín thời giờ chơi game, ngửa người vỗ vai Ôn Liễm nói: “Ê, tên sàm sỡ, mi đừng có thấy Tiện Khê nhà chúng ta dễ thương liền có mưu đồ gây rối với nàng a.”

Lại bị người ta gọi là tên quấy rối, Ôn Liễm mặt đỏ lên cãi: “Em...em mới không phải là tên sàm sỡ đâu.”

Cho dù cô có giải thích Từ Nhã Khiết vẫn như cũ kêu cô là tên sàm sỡ, vỗ vỗ vai Ôn Liễm ủy thác trông cậy nói: “Dù sao nhất định mi cũng phải chiếu cố Tiện Khê nhà chúng ta thật tốt!, Đừng để cho nàng đi lạc!”

Nói thật, từ lần Cố Tiện Khê đi thải phong thiếu chút nữa bị người ta bán đi, phòng ngủ các nàng cũng không dám để cho nàng ra ngoài với người trong hội. Tân niên trưởng không có ở trường, hơn nữa các nàng không phải là thành viên trong hội nên không thể đi theo. Cố Tiện Khê nếu lại đi lạc lần nữa, phỏng đoán không thể tìm được nàng.

Lần này nếu không phải Cố Tiện Khê nói phải dẫn niên muội đi thu thập thêm kiến thức, nhất quyết phải đi, các nàng tuyệt đối sẽ không để cho Cố Tiện Khê đi đâu.

Cố Tiện Khê đối với lo lắng của các nàng hoàn toàn không để ở trong lòng, tràn đầy tự tin nói: “Lần trước chỉ là tai nạn bất ngờ thôi, các cậu yên tâm, tớ sẽ không đi lạc nữa đâu! Đến lúc đó không chắc là ai chiếu cố ai đâu nha! Dù gì tớ cũng là người có kinh nghiệm nhiều lần đi thải phong.

Từ Nhã Khiết vừa mắc cười vừa muốn ói, nói “Vạn nhất cậu đem niên muội cùng nhau đi lạc thì sao ta...”

Cố Tiện Khê “...”Ôn Liễm giảng hòa, bảo đảm nói “Không có chuyện đó đâu, em nhất định sẽ bảo vệ tốt học tỷ.”

Lúc này Từ Nhã Khiết mới lòng gật đầu một cái, xoay người lại tiếp tục chơi game.

Cố Tiện Khê dặn dò việc lớn việc nhỏ cần phải chú ý khi ra ngoài thải phong cho Ôn Liễm xong đột nhiên nghĩ tới một chuyện vô cùng trọng yếu phải nói với Ôn Liễm “Lần này có thể ở trên núi qua đêm đó, tốt nhất phải chuẩn bị một hai cái áo khoác thể thao để giữ ấm, ban đêm trên núi sương mù dày đặc, nhiệt độ tương đối thấp, phải chú ý giữ ấm.”

Vẫn chưa có người nào nói qua chuyện này với Ôn Liễm, Ôn Liễm không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt hỏi “Ở trên núi qua đêm?”

“Đúng vậy! Mặt trời mọc trên núi phi thường xinh đẹp, hàng năm có hàng ngàn hàng vạn du khách leo núi chỉ để ngắm mặt trời nhô ra từ sau ngọn núi thôi đấy, chẳng lẽ em muốn bỏ qua cơ hội hiếm thấy được ngắm mặt trời mọc sao?”

Ôn Liễm lắc đầu một cái.

Cố Tiện Khê híp mắt miêu tả, trong đầu hiện lên cảnh tượng mặt trời mọc trên núi nói “Núi xanh nửa bị sương mù che phủ, vạn vật mới thức giấc, trong núi yên tĩnh...” thuyết phục Ôn Liễm tưởng tượng theo.

Nếu như muốn ở qua đêm, vậy cần phải chuẩn bị không ít thứ, trong lòng Ôn Liễm yên lặng lên một chuỗi danh sách chuẩn bị lên Taobao tìm kiếm ít đồ. Nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên ý thức được mình còn một chuyện chưa hỏi “Khi nào đi?”

“Cuối tuần sau.” Cố Tiện Khê đáp.

Ừ, thời gian đủ dài. Suy nghĩ một chút lại củ kết hỏi: “Nhưng ở trên núi ngây ngô một đêm, vậy chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?”

Cố Tiện Khê dứt khoát đem toàn bộ chuyện mình biết nói cho Ôn Liễm “Trên núi có miếu thờ, nếu chúng ta may mắn thì có thể ở đó ngừa trường hợp phòng trọ không đủ. Chỉ cần đưa hòa thượng miếu thờ một chút tiền, bọn họ sẽ chuẩn bị một ít bữa ăn sáng ngày hôm sau cho chúng ta.”

Ôn Liễm trong lòng vẫn còn băn khoăn, bị Cố Tiện Khê phát hiện được, nàng ra lời thề chân thành bảo đảm nói “Yên tâm sẽ không để em ngủ ngoài trời đâu.”

“Thành viên trong hội sẽ mang vài cái lều vải theo để ngừa vạn nhất.”

Ôn Liễm tạm thời tin tưởng lời của nàng, dĩ nhiên chuẩn bị là không thể thiếu rồi.

Người trong phòng Cố Tiện Khê cũng mới vừa dậy không lâu, ngay cả điểm tâm cũng chưa có ăn, người giao thức ăn không lâu sau đã tới rồi, Ôn Liễm thấy các nàng muốn ăn cơm, không tốt nếu cứ lại nơi đó, tùy tiện tìm một cái cớ liền rời đi.

Lúc đi, Từ Nhã Khiết vẫy vẫy tay đưa tiễn Ôn Liễm nói “Tên sàm sỡ lần sau lại tới chơi nha...”

Ôn Liễm mỉm cười nói “Nhất định sẽ đến.”

Cách thời gian ra ngoài thải phong còn một tuần lễ. Sau khi rời đi phòng ngủ Cố Tiện Khê, Ôn Liễm vừa đi vừa tính toán. Lúc trở lại phòng ngủ lấy giấy bút ra liệt kê một danh sách sau đó lên taobao mua.

Chờ cô mua xong đồ cũng là lúc hội quyết định leo núi ngắm mặt trời mọc. Giống như Cố Tiện Khê đã nói, sẽ ở trên núi nghỉ ngơi một đêm ngày hôm sau mới trở về. Nhận được tin Ôn Liễm thở phào nhẹ nhõm, may là chỉ có leo núi nếu không những gì đã mua liền vô ích.

Hội đã lựa chọn leo ngọn núi ở ngoại ô thành phố A, nghe nói nó rất cao, phải mất cả buổi mới leo tới nơi. Nhưng chính vì phong cảnh núi cao tuyệt đẹp nên rất nhiều người lên đây chỉ để ngắm mặt trời mọc. Xem ra những gì Cố Tiện Khê nói hoàn toàn y hệt, vậy đây chính là ngon núi mà Cố Tiện Khê đã leo.

Thải phong lần này mặc dù là tự do ghi danh, nhưng người muốn đi cũng không ít, nữ có nam có. Như vậy tốt lắm, lều vải và các vật nặng cứ để nam sinh mang là được.

Buổi sáng tập hợp hôm đó, sau khi người đều đến đông đủ xảy ra một chuyện khó xử làm cho hội trưởng không biết giải quyết làm sao.

Chuyện là như vầy, mỗi lần hội chuẩn bị đi thải phong, trước tiên sẽ thông báo cho mọi người để trưng cầu số lượng. Sau khi có chính xác số lượng người muốn đi thì mới đặt xe. Số chỗ ngồi đều dựa vào số người đi mà định.

Lần này an bài như vậy. Nhưng lần này bất đồng chính là sau khi đặt xe xong, hai thành viên trong hội học sinh đột nhiên nói muốn đi leo núi với hội của bọn họ. Bởi vì bọn họ là thông qua hội trưởng hội học sinh chuyển lời với hội trưởng, hội trưởng của Ôn Liễm đương nhiên không thể không nể mặt hội trưởng hội học sinh. Dẫu sao hội của các nàng có không ít chuyện cần hội học sinh hỗ trợ. Nguyên tưởng rằng trên xe có đủ chỗ ngồi liền đáp ứng.

Không nghĩ tới sau khi xe đến, mọi người lên xe vào chỗ ngồi, xã trưởng kéo hai thành viên của hội học sinh đi tìm chỗ trống, nhưng cũng chỉ còn lại một vị trí không có ai ngồi thôi.
Bình Luận (0)
Comment