Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 32

Vào phòng ngủ, Ôn Liễm cũng đóng kỹ cửa sổ để âm thanh bắn pháo bên ngoài không đi vào. Thở ra một hơi, xoa xoa lỗ tai sắp bị tiếng pháo nổ làm cho điếc. Năm mới đúng là náo nhiệt, tiếng pháo nổ liên hồi không dứt, bây giờ muốn tĩnh tâm đọc sách cũng không được.

Dĩ nhiên Ôn Liễm vào phòng ngủ của mình không phải để xem sách, đón năm mới mà đi đọc sách rất là uổng phí. Xoay người chui vào trong chăn, cảm giác chăn ấm mềm mại khiến Ôn Liễm chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ thôi. Nhưng suy nghĩ lại thì hôm nay là ngày đặc biệt, là ngày giao thừa, sao có thể không hỏi thăm học tỷ một chút được.

Lấy điện thoại ra nhanh chóng nhấn xuống một dãy số, bấm gọi. Cô nhiều lần mặc niệm trong lòng số điện thoại di động của học tỷ cho nên đã sớm thuộc trôi chảy dãy số này.

Nhắc tới mới nhớ mấy ngày nay cô bận giúp mẹ chuẩn bị việc nhà cho nên không có thời gian trò chuyện với học tỷ.

Trong lúc chờ đợi điện thoại được tiếp Ôn Liễm gõ gõ ngón tay lên mép giường làm bằng gỗ, lúc cô gõ tới tiếng thứ năm Cố Tiện Khê bắt điện thoại.

Một tiếng alo, là thanh âm nhu tình như nước của học tỷ.

Ôn Liễm hào hứng từ trên giường bò dậy ngồi ngay ngắn, vừa định chúc Cố Tiện Khê năm mới vui vẻ nhanh trí làm bộ không có nhận ra thanh âm Cố Tiện Khê giọng nghiêm túc nói “Xin hỏi chị là Cố Tiện Khê học tỷ sao?”

Bên đầu dây kia trầm mặc một chút có thể là bị lời nói của Ôn Liễm làm cho ngây ngẩn. Ôn Liễm đang tưởng tượng biểu tình lúc này của học tỷ kìm lòng không được bật cười.

Cố Tiện Khê phản ứng lại, vì tính trẻ con của Ôn Liễm mà mắc cười giọng mười phần bất đắc dĩ nói “Đúng vậy, Ôn Liễm.”

Ôn Liễm thích nhất học tỷ kêu tên mình. Mỗi lần nghe hai chữ Ôn Liễm từ trong miệng học tỷ vừa mang tia dung túng, vừa mang một tia nhu tình thì lòng Ôn Liễm nhanh chóng nhảy lên. Ôn Liễm cảm thấy mình thật sự biến thành Tên sàm sở mà Từ Nhã Khiết đã nói... nhưng mà cô chỉ sàm sở một mình Cố Tiện Khê thôi nha.

Chờ tim đập bình thường lại, mặt cô tràn ngập hớn hở nói “Học tỷ giao thừa vui vẻ!”

“A lô?” Cố Tiện Khê không có nghe rõ Ôn Liễm đang nói gì, alo mấy tiếng “Ôn Liễm em nói lại lần nữa đi.”

Ôn Liễm lại thuật lại một lần, Cố Tiện Khê vẫn không có nghe. Hoàn cảnh bên kia tựa hồ rất sảo tạp, tiếng người lớn hô to hòa với tiếng trẻ con ồn ào đúng là không thua gì tiếng pháo bông nổ bên ngoài chổ Ôn Liễm.

Mắt thấy mấy đứa trẻ muốn đốt dây pháo, Cố Tiện Khê vội vàng dùng tay che điện thoại di động, nói Ôn Liễm “A lô, Ôn Liễm em chờ một chút, để chị đi tìm chỗ an tĩnh rồi nói chuyện, chỗ này quá ồn.” Nàng vốn đang ở bên cái hồ nhỏ gần nhà xem pháo bông, đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Liễm liền di chuyển sang chỗ khác.

Ôn Liễm cũng không để ý chờ nàng một hai phút, đáp ứng. Chờ tạp âm bên Cố Tiện Khê nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn, trong điện thoại mới lại xuất hiện thanh âm Cố Tiện Khê “Ôn Liễm em mới vừa nói cái gì?””Em nói là...” Ôn Liễm chậm rãi nói.

Cố Tiện Khê thấy vậy, không đợi nổi hỏi “Cái gì?”

“Chính là...” Rõ ràng không có gì, Ôn Liễm lại không chịu nói thẳng, cố ý muốn đùa giỡn Cố Tiện Khê. Cô ngồi ở trên giường mệt mỏi liền ngã lưng xuống giường, kéo chăn qua ôm.

Cố Tiện Khê tức giận, lên tiếng uy hiếp nói “Nếu em không nói thì chị cúp điện thoại đây.” Vừa nói vừa đem điện thoại di động cách xa lỗ tai.

“Khoan khoan.” Ôn Liễm không nghĩ tới nàng lại gấp như vậy, liền vội vàng nói “Chính là, chính là chúc học tỷ năm mới vui vẻ a.”

“Thì ra là như vậy.” Mới vừa rồi Cố Tiện Khê cơ hồ cũng nghe được mấy chữ cũng đã đoán được, giờ được như ý hơi cười nói “Niên muội cũng năm mới vui vẻ nha.”

Ôn Liễm tranh thủ cơ hội nói “Vào ngày đầu năm mới đặc biệt này chẳng lẻ học tỷ không bày tỏ một chút với em sao?” Khuôn mặt khi nói câu này rây giảo hoạt chờ Cố Tiện Khê mắc câu.

Cố Tiện Khê có chút mê mang, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ý Ôn Liễm, nói “Muốn bày tỏ cái gì?”

Ôn Liễm thấy nàng lại trầm mặc xuống, cũng biết nàng khẳng định không hiểu mình đang nói gì, không có hảo ý nói “Học tỷ có phải nên cho niên muội này một cá bao lì xì không? Là cái bao to to hình chữ nhật màu đỏ đó.”

Cố Tiện Khê bừng tỉnh hiểu ra, cười nửa ngày “Thì ra là như vậy, chị hiểu rồi, sẽ cho mà. Lúc quay về trường chị nhất định sẽ cho em một bao lì xì, chỉ sợ đến lúc đó em không dám nhận thôi.”

Ôn Liễm không cho là đúng bỉu môi một cái nói “Học tỷ đã cho thì em nào dám không nhận. Trên đời này không có nhiều chuyện em không dám làm.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Sau khi nói xong Cố Tiện Khê không nhịn được cười khanh khách, thuận miệng hỏi Ôn Liễm: “Em ăn cơm chưa?”

“Đương nhiên ăn rồi.” Ôn Liễm đáp.

Cô nghi ngờ cẩn thận hỏi Cố Tiện Khê “Năm nay học tỷ có nguyện vọng gì không? Biết đâu có thể thành sự thật.”

Cố Tiện Khê có chút do dự nửa thật nửa giả nói “Đại khái là hẹn hò đi, độc thân lâu như vậy rồi giờ cũng nên thử một chút cảm giác khác biệt...”

Những lời sau đó Ôn Liễm đều bỏ ngoài tai hết, lúc Cố Tiện Khê nói muốn hẹn hò nụ cười trên mặt liền cứng ngắt. Chờ Cố Tiện Khê nói lý do muốn hẹn hò xong, hỏi ngược lại cô có nguyện vọng gì, một lúc sau Ôn Liễm mới miễn cưỡng nói “Ân ân...” Đây là chuyện cô không làm được... cô vốn muốn dò xét sở thích của học tỷ, sau đó chuẩn bị một ít ngạc nhiên dành cho học tỷ, nhưng ngoài dự liệu lại nhận được câu trả lời như vậy.

Mặc dù chuyện học tỷ muốn tìm bạn trai rất là dễ hiểu, nhưng Ôn Liễm lại có cảm giác không thoải mái, giống như học tỷ không nên tìm bạn trai, độc thân cả đời mới tốt. Nếu có đối tượng sẽ không đi chơi với mình được.

Ghen? Không thể nào nga! Sao cô có thể ghen, cô cũng không phải là gì của học tỷ, có tư cách gì để ghen. Trong đầu tự giải thích cô tiếp tục nói “Hy vọng mơ ước học tỷ có thể trở thành sự thật!”Ôn Liễm ngữ khí bình tĩnh, không giống như mới vừa rồi nổi lên những cơn sóng thần ở trong lòng. Vì vậy dù cô trầm mặc lâu như vậy Cố Tiện Khê cũng không nghĩ nhiều chu mỏ nói “Nhưng mà không có ai theo đuổi chị hết đó, phải làm sao đây, Ôn Liễm.” Cố ý bỏ quên niên trưởng một mực thầm mến nàng.

Ôn Liễm ngẩn người, cô cũng là một tiểu Bạch trong chuyện tình cảm, hỏi cô loại chuyện này cô làm sao trả lời được, dở khóc dở cười đáp “Học tỷ không cần lo lắng, cái gì tới sẽ tới, cũng không nên quá gấp gáp.”

Cố Tiện Khê cảm thấy cô nói có mấy phần đạo lý, gật gật đầu “Cũng đúng ha.” Hai người lại nói chuyện một hồi, Ôn mẹ tới gõ cửa để kêu Ôn Liễm đi ăn chút gì đó.

Ôn Liễm đáp lại Ôn mẹ một tiếng, nhìn thời gian trong điện thoại di động, sắp qua năm mới rồi. Cô muốn ở bên học tỷ đón giao thừa liền cố ý ở bên trong phòng ngủ trì hoãn mấy phút.

Trong lúc hai người đang nói chuyện điện thoại thì điện thoại di động Cố Tiện Khê nhận được một cuộc gọi, sau khi nhìn tên người gọi chân mày hơi nhíu lại, vừa vặn Ôn Liễm vẫn còn đang nói nàng không do dự liền cúp.

Trong ti vi ngoài phòng khách mấy người chủ trì đứng thành một hàng chỉnh tề trước ống kính chúc mừng năm mới, kèm theo là âm nhạc vang lên, đêm xuân tràn ngập niềm vui cũng là thời khắc xúc động của mọi người, bắt đầu đếm ngược.

“5! 4! 3!...” Chính giữa màn hình là người chủ trì đang gào thét, con số bắt đầu hạ dần.

Ôn Liễm từ trên giường đứng lên, đứng ở trước cửa sổ. Bên ngoài pháo bông vốn đã dứt tức thì được bắn lên bầu trời, phát ra thanh âm bùm bùm.

Ôn Liễm ngước đầu, ánh mắt híp lại nhìn pháo bông chói mắt, miệng hơi mỉm cười. Nói với Cố Tiện Khê bên đầu dây kia “Bước sang năm mới hi vọng học tỷ thuận thuận lợi lợi, không bị rớt môn! Không bị thi lại! Còn có thể tìm được người thích mình!”

Càng nói đến phần sau, thanh âm bên ngoài lại càng lớn vì có thể để cho Cố Tiện Khê nghe rõ, cuối cùng Ôn Liễm cơ hồ là hét lên. Khi nàng nói xong những lời này người chủ trì đêm xuân vừa vặn báo xong con số người cuối cùng một năm mới chính thức mở ra.

Sau khi Cố Tiện Khê treo máy vẫn còn cầm điện thoại di động sửng sờ một lúc mỉm cười cười một tiếng thấp giọng nói lầm bầm “Ôn Liễm ngu ngốc.”

Mình có cảm giác là mình càng ngày càng thích niên muội rồi, vừa hài hước vừa đáng yêu. Nàng rất cảm động vì Ôn Liễm đã ở bên cạnh trò chuyện với nàng đêm nàng quay về nhà. Ngoại trừ Cố mẹ ra vẫn chưa có người nào quan tâm mình như vậy. Lúc ấy do bản thân quá khẩn trương nên không có cảm giác gì. Nhưng khi hồi tưởng lại tiếng hít thở trầm ổn kia tựa như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai.

Mới vừa rồi Cố Tiện Khê ở bên ngoài nhận điện thoại của Ôn Liễm, bây giờ đi về nhà, vừa vào cửa liền gặp Cố mẹ đang đi ra ngoài, nàng nghi ngờ hỏi: “Mẹ người đi đâu vậy?”

“Tiện Khê con đi đâu mà lâu thế, sao giờ mới trở về!” Cố mẹ vô cùng lo lắng kéo Cố Tiện Khê vào nhà “Ba con vẫn chưa về, gọi điện thoại cũng không tiếp, con nói xem ông ấy đi đâu a?”

Cố Tiện Khê còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, nguyên lai là nàng ba vẫn chưa về, trấn an Cố mẹ “Mẹ, người cứ yên tâm đi, ba đâu phải con nít sẽ không đi lạc đâu. Nhất định là đang đánh bạc ở chỗ nào đó rồi.”

Nàng đã sớm thành thói quen ba nàng nửa đêm không về, không cần đoán cũng biết núp ở chỗ nào đánh bạc hoặc là uống rượu, mẹ nàng cũng quá lo lắng rồi.

Cố mẹ nói “Cũng đã trễ thế này rồi, ngày tết mà ông ấy con đi đâu.” Bà suy nghĩ một chút lại nói “Không được, mẹ phải đi tìm ông ấy.” Vừa nói vừa bước ra ngoài.

Cố Tiện Khê vội vàng kéo Cố mẹ lại khuyên can “Nhiều chỗ như vậy mẹ sao biết được ba ở đâu, không cần uổng phí thời gian.”

“Vậy phải làm thế nào?” Cố mẹ mặt mày ủ dột, hai tay nắm chặt lại.

Cố Tiện Khê nghĩ một hồi, thừa dịp Cố ba không có ở đây nàng có thể nói một ít chuyện liên quan tới ông ta với mẹ, thử dò xét hỏi “Mẹ, bây giờ chúng ta phải nói rõ một số chuyện.”
Bình Luận (0)
Comment