Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 50

KTV trung tâm thành phố, Cố Tiện Khê vẫn là lần đầu tiên tới nơi này.

Ở cửa thang máy có người mặc đồng phục an ninh trên lỗ tai treo tai nghe, sau eo còn cắm một máy bộ đàm. Thấy thang máy đã tới nơi, lui về phía sau một bước, để cho người trong thang máy đi ra.

Cố Tiện Khê cầm túi xách trong tay, đi theo phục vụ viên ra khỏi thang máy, hai bên hành lang dài đều là phòng hát karaoke, ánh đèn lờ mờ trên đầu ước chừng chỉ có thể chiếu sáng số phòng trên cửa.

Cho đến khi nàng theo phục vụ viên đi qua mấy cái phòng, nàng mơ hồ nghe được tiếng nhạc từ bên trong truyền tới, đàn ông và phụ nữ phối hợp hát với nhau, khi thì cao vút khi thì thấp bằng, mỗi một phòng hát là một một loại âm nhạc khác nhau. Nghĩ là hẳn cũng sắp đến nơi rồi.

Phục vụ viên mang nàng tới trước cửa phòng của học tỷ các nàng, đẩy cửa ra, mời Cố Tiện Khê đi vào, sau đó liền đóng cửa lại.

Trong phòng karaoke còn mờ tối hơn cả ngoài trên hành lang, nguồn sáng duy nhất chính là màn ảnh lớn gắn trên tường. Phía trên là hình ảnh ca sĩ trẻ tuổi đang cầm đàn ghi-ta vừa đàn vừa hát, vẻ mặt ưu thương. Mà phía dưới màn hình lời bài hát đang chậm rãi thay đổi.

Trước màn hình lớn chính là mấy cái ghế sa lon, mười mấy người ngồi trên đó, phần lớn là nữ sinh, chỉ có hai ba nam sinh. Bọn họ có người đang uống rượu, có người đang nhìn vào màn hình hát.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc xông vào trong lỗ tai Cố Tiện Khê, làm cho nàng cảm giác màng nhĩ cũng sắp bị phá hư rồi, một lúc sau mới thích ứng được hoàn cảnh bên trong.

Hai nữ sinh đang đứng hát trước màn hình lớn nghe có người đi vào, đồng loạt nhìn bên này, nữ sinh mái tóc dài đưa lưng về phía cửa chính là học tỷ của Cố Tiện Khê, vừa nhìn thấy Cố Tiện Khê tới liền không kịp đợi ngoắc ngoắc nàng, chỉ ghế sa lon bên kia nói: “Tiện Khê mau qua bên kia ngồi đi.”

Lúc nói chuyện còn quên để microphone xuống, làm cho toàn bộ người đang ngồi trên ghế sa lon đều nhìn bên này.

Cố Tiện Khê bị nhiều người nhìn như vậy, cảm thấy không tốt, hướng học tỷ gật đầu một cái. Nữ sinh quen với nàng đang ngồi thấy nàng, lập tức chào hỏi “Tiện Khê nơi này.”

Cố Tiện Khê có chút câu nệ ngồi xuống bên cạnh nữ sinh kia, tìm kiếm bóng người Tân Niên trưởng trong mấy cái nam sinh đang ngồi trên ghế sa lon, nhưng mà không có tìm được.

Nữ sinh kia quen với nàng cầm tới một cái ly sạch dò hỏi “Muốn nước ngọt hay là bia?”

Cố Tiện Khê vốn là muốn uống nước ngọt, nhưng không biết vì cái gì lại chọn bia.

Nữ sinh giúp nàng rót một ly bia, Cố Tiện Khê thu hồi ánh mắt trên người những nam sinh kia hỏi nữ sinh đó “Tân Niên trưởng tại sao không tới?”

Nữ sinh nghe vậy liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Tân Niên trưởng, lắc lắc đầu nói “Không phải, mới vừa rồi vẫn còn ở nơi này, chắc là đi vệ sinh rồi.”

“Nga.” Cố Tiện Khê nhấp một hớp bia lạnh, khi vào trong miệng cảm thấy lạnh buốt khẩu vị rất tốt. Nàng lần này tới ngoài mục đích tiễn học tỷ ra thì chính là tới hỏi chuyện Tân Niên trưởng.Trên màn hình đã đổi sang bài khác, học tỷ đưa microphone cho những người khác, bản thân thì đi xuống. Nàng đi tới trước mặt Cố Tiện Khê, bảo những người khác nhích qua một tý để ngồi vào bên cạnh nàng, nói với Cố Tiện Khê “Tiện Khê, rốt cuộc em đã tới, chị đợi em nãy giờ.”

Cố Tiện Khê đặt ly bia xuống trả lời “Có chuyện trì hoãn, cho nên tới trễ. Xin lỗi học tỷ.”

Học tỷ vỗ vai nàng một cái nói “Không có chuyện gì, tùy tiện chơi đi, sau này có thể không có cơ hội tụ tập vui chơi với các em như vậy đâu.” Thuận tay cầm ly bia lên, cụng ly với Cố Tiện Khê.

Cố Tiện Khê bưng ly, đang muốn rót bia vào trong miệng, màn hình chuyển sang cảnh khác, tản ra ánh sáng, học tỷ mới phát hiện trong ly Cố Tiện Khê ly là bia, nhanh chóng đưa tay ra chặn miệng ly, không để cho Cố Tiện Khê uống vào, hỏi “Sao em lại uống bia, không phải là em không thể uống bia sao?”

“Không sao, vẫn có thể uống một chút xíu.” Cố Tiện Khê lấy tay nàng ra, nói.

“Vậy uống ít thôi.” Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng học tỷ vẫn không muốn nàng uống quá nhiều.

“Học tỷ, Tân Niên trưởng đâu?” Cố Tiện Khê buông ly bia xuống hỏi.

“Sao vậy? Không chờ được nữa à?” Học tỷ trêu ghẹo nhìn nàng.

Cố Tiện Khê cảm thấy học tỷ có thể đang hiểu lầm quan hệ giữa nàng và niên trưởng, giải thích một phen với nàng.

Học tỷ cau mày đem lời nàng thu vào trong tai, hoàn toàn sụp đổ ý tưởng cho là Tiện Khê và Tân Niên trưởng là đang ái mộ lẫn nhau nói “Khó trách lần trước chị nói với cậu ta muốn làm mối cho hai người, cậu ta chỉ cười khổ nói không cần.”

Trong chớp mắt Cố Tiện Khê uống cạn một ly bia, trong miệng đang ngậm một hớp bia, nghi hoặc nhấc nhấc lông mày.

Học tỷ thấy lại có người tiến vào, ngẩng đầu lên nhìn nói “Hắn tới kìa, em tự mình hỏi hắn đi.” Vừa nói liền đứng lên, nhường chỗ ngồi lại cho người mới vào. Cố Tiện Khê nuốt hết bia trong miệng xuống, ngẩng đầu lên, người mới bước vào đã đứng ở trước mặt nàng.

“Tiện Khê...” Tân Niên trưởng chuẩn bị một chút lời nói. Học tỷ đè vai hắn xuống, để cho hắn ngồi vào bên cạnh Cố Tiện Khê nói “Hai người ngồi xuống đi, có chuyện gì thì nói rõ ràng đi, chị đi chiếu cố những người khác.”

Hai người đồng thanh “Được.”

Sau khi học tỷ đi rồi, hai người rơi vào trầm mặc, lúc này Cố Tiện Khê lại uống thêm nửa ly bia.

Tân Niên trưởng rốt cuộc nghĩ xong lời định nói, hít một hơi, thanh tĩnh lại “Anh đã biết ý của em rồi, sau này anh sẽ sẽ không dây dưa với em nữa...”

trên mặt Cố Tiện Khê đã xuất hiện một tầng hồng, mặt đầy mông lung nhìn Tân Niên trưởng.

Tân Niên trưởng nói tiếp “Buổi tối ngày hôm đó, anh ở quán trà sữa đợi em một đêm, em cũng không có tới, anh liền hiểu.”

Cố Tiện Khê tiếp tục ngây ra.

Tân Niên trưởng thấy nàng mặt đầy mù tịt, củ kết hỏi “Em không biết sao?”Cố Tiện Khê tiếp tục ngây ra lần hai, sững sờ hỏi “Cái gì...”

Tân Niên trưởng “...” hắn chỉ có thể kể hết từ đầu tới đuôi sự tình cho Cố Tiện Khê nghe.

...

Nói một chút liền hiểu, chuyện gì cũng được giải quyết.

Cố Tiện Khê đã biết hết thảy nguyên do, bao gồm nội dung của cái tin nhắn từ Tân Niên trưởng, bưng ly bia lên cảm thấy có chút buồn cười, đây chính là nguyên nhân mà Ôn Liễm tức giận lúc ấy?

Bất quá chỉ là cái tin nhắn thôi, sao lại đi tới nước này...

Mặc dù có chút hẹp hòi, nhưng suy nghĩ lại thì Ôn Liễm là vì mình nên mới tức giận như vậy, có thể tha thứ cho em ấy. Cố Tiện Khê dở khóc dở cười đặt ly xuống, nói với Tân Niên trưởng “Em đi rửa tay.”

Tân Niên trưởng gật đầu, bọn họ còn có thể tiếp tục làm bạn đủ khiến hắn cao hứng.

Cố Tiện Khê đi vệ sinh xong, lúc đứng trước bồn rửa tay, lơ đãng ngẩng đầu lên mặt mình đỏ bừng, giật mình. Lúc nào thì trở nên đỏ như vậy? Nhìn vào gương, nàng giơ tay lên sờ sờ gò má, nhiệt độ nóng bỏng dưới bàn không thua gì lúc bị sốt. Vội vàng cúi đầu, mở vòi nước, tạt nước lạnh vào mặt, muốn cho bản thân thanh tỉnh một chút.

Trong lòng yên lặng hồi tưởng mấy ly bia vừa uống, hình như trong lúc không để ý đã uống không ít a. Đã muốn say rồi, Cố Tiện Khê cảm thấy ý thức bản thân càng ngày càng mơ hồ, nhíu mày, dưới chân có chút vô lực, vội vàng ra khỏi nhà vệ sinh trở lại phòng karaoke.

Nàng cầm túi xách lên, đi tới trước mặt học tỷ nói “Học tỷ, em muốn đi về.” Bây giờ không đi, lát nữa bia ngấm lên não sẽ không đi được.

Học tỷ đứng dậy, nhìn đồng hồ nói “Đang chơi vui mà, dù sao vẫn còn sớm.”

Cố Tiện Khê lắc lắc đầu, trí không tỉnh táo, hai chân không còn sức, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống.

Học tỷ vội vàng đỡ nàng nói “Em uống nhiều rồi đó.”

Cố Tiện Khê lên tiếng phủ nhận nói “Em không có say, em muốn đi về.” Đẩy học tỷ ra chuẩn bị đi, không cẩn thận lại đụng vào cạnh bàn.

Học tỷ thấy nàng đứng cũng không vững, nào dám để cho nàng một mình trở về, muốn đưa nàng trở về, nhưng phải lại ở chỗ này. Không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại cho Từ Nhã Khiết, bảo em ấy tới đón Cố Tiện Khê.

Trong lúc chờ Từ Nhã Khiết tới, nàng chỉ có thể ở một bên an ủi Cố Tiện Khê một bên chờ đợi.

Từ Nhã Khiết bên này mới vừa cúp điện thoại, liền lập tức gọi cho Ôn Liễm.

Ôn Liễm vẫn chưa có ngủ, nghe điện thoại “A lô?”

Từ Nhã Khiết đi thẳng vào vấn đề nói “Học tỷ của mi đang ở KTV uống say, muốn mi lập tức đi đón nàng.”

Điện thoại bên kia đột nhiên yên lặng, cổ họng Ôn Liễm khẽ động, hỏi “Chị ấy bị gì?”

“Chị mày không biết, chị mày cũng mới vừa nhận được điện thoại thôi. Không cần dài dòng nữa, cho mi cơ hội cuối cùng, mi có có muốn đi hay không?” Từ Nhã Khiết nhanh chóng nói, sau đó chờ Ôn Liễm trả lời.”Em đi.” Ôn Liễm nhanh chóng đáp ứng.

Từ Nhã Khiết hài lòng gật đầu một cái, cũng không quá ngốc, đưa địa chỉ và số phòng báo cho Ôn Liễm, sau đó liền cúp.

Ôn Liễm hỏa tốc thu thập đồ đạc xong liền nhanh chóng tới trung tâm thành phố.

“Em muốn về trường! Đừng có ngăn cản em!” Cố Tiện Khê đã hoàn toàn say khước, giùng giằng muốn đi.

Học tỷ cũng sắp không khống chế được nàng, kéo tay nàng trấn an nói “Không nên gấp, Nhã Khiết sắp tới rồi, sau đó em ấy sẽ sẽ đưa em trở về trường học.”

Tân Niên trưởng từ nhà vệ sinh đi ra, thấy bộ dáng này của Cố Tiện Khê, biết là nàng say, xung phong nhận việc nói “Học tỷ, hay là để em đưa Tiện Khê về cho.”

Học tỷ có chút không yên tâm, nhìn hắn rồi lại nhìn Cố Tiện Khê.

Cố Tiện Khê tay che trán, nằm ở trên bả vai học tỷ vẫn còn lầm bầm phải đi về.

Tân Niên trưởng bảo đảm nói “Học tỷ, chị yên tâm đi em nhất định sẽ đưa Tiện Khê về trường an toàn.”

Học tỷ cũng không có biện pháp khác, đã gọi lâu như vậy rồi mà Từ Nhã Khiết còn không có tới, Cố Tiện Khê lại đòi đi về. Nàng định gật đầu, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, các nàng cũng ngẩng đầu lên.

Ôn Liễm đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài xông vào, thở hổn hển hỏi “Xin lỗi, Cố Tiện Khê ở chỗ này sao?”

Học tỷ đứng lên hỏi “Em là?”

Ôn Liễm nhìn thấy Cố Tiện Khê say mèm nằm trên ghế sa lon, đi vào nói “Hội trưởng là em a. Từ Nhã Khiết nhờ em tới đón học tỷ trở về.”

Học tỷ nhận ra cô là thành viên trong hội của mình, còn là tới đón Cố Tiện Khê, mời cô vào, gật đầu một cái nói “Tiện Khê ở chỗ này, em mau đưa ấy về trường học đi. Tại sao Nhã khiết lại không tới?”

Ôn Liễm tùy tiện bịa ra một cái lý do, liền mang Cố Tiện Khê ra ngoài.

Ở trong thang máy, một tay Ôn Liễm đỡ eo Cố Tiện Khê, một tay đem nàng dựa vào trên người mình, trong tay còn cầm túi của Cố Tiện Khê.

Cố Tiện Khê từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, trước mắt mặc dù mơ mơ màng màng, nhưng nàng vẫn nhận ra người đang đỡ mình là Ôn Liễm, cau mày hỏi “Ôn Liễm, sao em tới đây?”

“Tới đón chị a.” Ôn Liễm xụ mặt, nhìn hai má đỏ ửng của nàng hỏi “Sao lại uống nhiều như vậy?”

“Ai nha, em xụ mặt như vậy một chút cũng không đáng yêu.” Cố Tiện Khê bỉu môi nói, giơ tay lên kéo kéo khóe miệng Ôn Liễm.

“Chị mới biết một bí mật, cho nên cao hứng, mới uống nhiều như vậy.” Nàng cười ngây ngô nói.

Ôn Liễm thấy nàng còn có thể nói hoàn chỉnh một câu, cảm thấy nàng vẫn còn chút lý trí, mặc cho nàng táy máy, hỏi “Bí mật gì?”

Nếu không phải trên mặt Cố Tiện Khê đỏ bừng, cô thật sự cho là nàng không có say.

Đinh một tiếng, thang máy đến tầng trệt, Ôn Liễm cơ hồ là ôm lấy Cố Tiện Khê mới có thể mang nàng ra khỏi thang máy.

“Không nói cho em biết đâu.” Cố Tiện Khê híp mắt, chậm rãi nói.

Ôn Liễm không lời chống đở, nhưng bộ dạng gian xảo của nàng làm cho cô không nhịn được muốn nhéo hai má nàng, nhưng hai tay lại không rãnh để làm chuyện đó.

“Ôn Liễm, em mau nói cho chị biết rốt cuộc tại sao lại lẩn tránh chị có được hay không?” Cố Tiện Khê thấy Ôn Liễm không đáp lời, đầu đặt trên vai cô, cả người cũng dán vào trên người cô.

Ôn Liễm bước đi khó khăn, đi chưa được mấy bước thì phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, cứ đi như vậy thì bao giờ mới tới nơi, cô dứt khoát đưa túi xách cho Cố Tiện Khê cầm, sau đó trực tiếp bế nàng lên.

Cố Tiện Khê ngoan ngoãn vùi ở trong ngực cô, kéo kéo cổ áo Ôn Liễm nói “Ôn Liễm em mau trả lời ta chị đi!”

“Vì em sinh khí a.” Ôn Liễm phát hiện tối nay Cố Tiện Khê đặc biệt thích dùng giọng điệu ra lệnh, thật là không thể kháng cự lại mà mềm lòng nói lầm bầm “Bây giờ khi tự hồi tưởng lại cũng không biết mình đã nói cái gì...”

“Thật ra thì chị biết tại sao em sinh khí đó nha!” Cố Tiện Khê như cũ thần chí không rõ, dùng ngón tay chọt chọt vào ngực Ôn Liễm.

Ôn Liễm ôm nàng đi tới bên lề đường, đón một chiếc taxi hai người ngồi lên, hỏi “Tại sao?”

“Chị biết là Ôn Liễm thích chị nha!” Cố Tiện Khê ngồi ở bên cạnh Ôn Liễm, ôm cổ cô, đột nhiên tiến sát lại bên tai cô thỏ thẻ “Thật ra thì chị cũng thích Ôn Liễm!” Cái này so với câu trả lời của Ôn Liễm mặc dù có chút không giống lắm nhưng vẫn không gây trở ngại cho Ôn Liễm nghe tiếp câu sau, đầu óc như muốn nổ tung.. Cô trợn to hai mắt nhìn Cố Tiện Khê, hiển nhiên khó có thể tin được lời nàng nói rồi, không đáp lại chỉ nói “Chị..say rồi..”

Cố Tiện Khê chậm chạp gật đầu một cái “Ngô, đúng vậy, chị uống say, nhưng tỉnh hay say thì chị vẫn thích Ôn Liễm a.”...
Bình Luận (0)
Comment