“Cậu từng nói… không bao giờ muốn làm công việc quá bận rộn, đúng không?”
Tôi hỏi như tự thì thầm.
Ngón tay đang gõ bàn phím cũng khựng lại.
“Vậy mà bây giờ cậu lại ép mình bận rộn, chẳng lẽ như vậy là sống vui vẻ sao?”
Tôi nhìn lên gương — thấy trong mắt cậu ấy là sự đau lòng, còn trong gương là khuôn mặt mệt mỏi của chính mình, môi cụp xuống, nét buồn rười rượi.
“Làm việc ấy mà… ai mà vui nổi… thôi cậu đừng có hỏi nữa!”
Tôi nổi nóng, đập nắp gương xuống bàn, rồi dập luôn cả laptop.
“Ngủ!”
12
Sáng hôm sau, khi đến công ty, tôi bất chợt cảm thấy mọi người xung quanh… nhìn tôi hơi lạ.
Ban đầu tôi còn tưởng tin đồn do đồng nghiệp kia tung ra lại lan rộng hơn.
Nhưng để ý kỹ, ánh mắt đó hình như… không mang ác ý.
Không lẽ là vì tôi quên che quầng thâm mắt? Mọi người nhìn vậy là đang âm thầm khen ngợi tôi làm việc chăm chỉ đến mức mất ngủ?
Hay là do… tôi dù có quầng thâm nhưng vẫn là “nữ thần nhan sắc số một công ty”?
Tôi ngồi vào chỗ trong cơn mơ hồ, vừa mở máy tính chưa được bao lâu thì bạn ăn trưa cùng tôi — cô lễ tân A Lật đã hớt hải chạy tới, tay cầm hai ly cà phê.
“Cậu biết không? Tiểu Lý - tên đồng nghiệp nói xấu tôi, đã nộp đơn nghỉ việc ngay trong đêm qua!”
“Khụ—!”
Tôi phun luôn ngụm cà phê vừa uống.
“Gì cơ?! Có chuyện gì xảy ra?!”
A Lật hạ giọng, làm bộ thần bí:
“Nghe nói tối qua anh ta tăng ca ở công ty, vào nhà vệ sinh thì… gặp thứ gì đó không sạch sẽ.”
Cô ấy bĩu môi:
“Cho chừa! Ai bảo đặt điều bậy bạ. Bị quả báo rồi!”
A Lật còn đưa tôi xem đoạn tin nhắn trong nhóm:
Trước khi rời đi, Tiểu Lý đăng một lời xin lỗi công khai, thừa nhận toàn bộ tin đồn đều là do ghen tị với tôi và xin được tha thứ.
Tôi đọc mà chỉ biết… cạn lời.
Các đồng nghiệp hóng chuyện cũng xôn xao:
“Không biết cậu ta trúng tà gì… mà lại đột nhiên tỉnh ngộ như thế. Thư Yên đúng là thiệt thòi rồi!”
Tôi khẽ mỉm cười.
Trong lòng có một suy đoán mơ hồ — và có vẻ tôi đã đoán đúng.
Tôi kiểm tra nhà vệ sinh công ty, chắc chắn bên trong không có ai đang "nghỉ phép có lương", rồi gõ nhẹ vào gương:
“Ra đi, Trình Quyền Cảnh.”
Quả nhiên, gương mặt cười như trúng số độc đắc của cậu ta lập tức hiện ra.
Cái biểu cảm đó… rõ ràng là đang cố gắng giả vờ thản nhiên, nhưng khóe miệng thì đã nhếch đến tận trời, trông y như một chú chó vàng mừng rỡ vẫy đuôi.
“Thế nào, cảnh sát Trình của chúng ta lại lập công lớn hả?”
Tôi khoanh tay hỏi, cố nhịn cười.
“Chẳng có gì to tát cả.”
Cậu ta bĩu môi đầy tự đắc.
“Chỉ là tối qua tôi ‘dọa ma’ hắn trong nhà vệ sinh thôi. Hắn ta sợ đến mức quỳ sụp tại chỗ, khóc lóc xin tha. Sau đó tôi còn theo hắn về tận nhà — từ gương chiếu hậu xe cho đến gương phòng tắm, không bỏ sót cái nào.”
“Khóc đến mức sướt mướt như thể đang quay phim bi kịch, vừa về đến nhà đã gửi đơn xin nghỉ việc rồi!”
Tôi nhìn cái vẻ mặt đầy tự hào của Trình Quyền Cảnh, trong lòng chợt thấy ấm áp và mềm mại vô cùng.
Thời gian qua, tin đồn mỗi lúc một lan rộng, đồng nghiệp âm thầm làm khó, ánh mắt dòm ngó của người khác…
Nói không quan tâm là nói dối.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi chân thành nói.
Trình Quyền Cảnh hơi khựng lại, lúng túng nói:
“Cậu sao tự nhiên khách sáo vậy chứ? Tôi giúp cậu, không phải là điều đương nhiên sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy trong gương.
Tôi không biết từ khi nào, cậu bé mít ướt năm xưa luôn trốn sau lưng tôi giờ đã cao hơn tôi cả một cái đầu.
Cậu ấy bắt đầu đứng chắn trước mặt tôi, xua đuổi những tên đàn ông xấu xa tìm cách tán tỉnh.
Cậu ấy không còn khóc nhè, trở thành cảnh sát Trình dũng cảm và chững chạc.
Bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi — đã trở thành điều hiển nhiên đối với cậu ấy.
“Cậu trưởng thành thật rồi, Trình Quyền Cảnh.”
Tôi nói nhỏ, mắt cay cay.
“Ơ… đừng thế mà, Thư Yên, cậu nói vậy khiến tôi... ngại quá!”
Tôi bật cười.
Còn cậu ấy — ngửa mặt lên trời hét to như xấu hổ cực độ.
13
Sau khi Tiểu Lý – đồng nghiệp chuyên đặt điều – bị “dọa sợ vãi linh hồn” và nộp đơn nghỉ việc, vị trí trưởng dự án đương nhiên rơi vào tay tôi.
Dĩ nhiên, chuyện tôi thức trắng đêm làm lại slide và được sếp đánh giá cao cũng góp phần
lớn.
Tin đồn lắng xuống, con đường thăng tiến rộng mở, tâm trạng tôi cực kỳ tốt.
Trước giờ tan làm, tôi còn tranh thủ vào nhà vệ sinh công ty soi gương… đánh nguyên một lớp makeup full face.
“Hôm nay là ngày đại cát~~”
Tôi hát khe khẽ, tâm trạng bay bổng.
A Lật đi vệ sinh xong thì ghé vai khoác vai tôi, rủ:
“Cậu biết không? Khu bên cạnh mới mở bể bơi đấy. Đi bơi giải stress một trận không?”
Tôi vừa vẽ mắt nước vừa run tay, trượt thành một đường đen ngoằn ngoèo ngay khóe mắt.
“…Tớ không bơi đâu. Lâu rồi không tập, quên động tác rồi. Hơn nữa, tối nay tớ hẹn bạn thân đi ăn, hôm khác nha…”
Không nói dối đâu.
Tối nay tôi và Yến Viên hẹn nhau đi ăn để cảm ơn cô bạn học cũ giúp khảo sát dự án.
“Được thôi~”
A Lật không để ý, vừa hát vừa tung tăng ra ngoài.
Lúc đó, Trình Quyền Cảnh lại ló đầu từ gương ra.
“Tôi thấy cậu dạo này chuyển hộ khẩu luôn vào nhà vệ sinh công ty rồi đấy.”
Tôi chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục chỉnh lại đường eyeliner bị lệch.
“Cậu không thích bơi nữa à? Hồi bé, mùa hè nào tụi mình chẳng ngâm trong nước hết nửa tháng.”
Cậu ấy không trả lời lời mỉa mai của tôi, lại khơi chuyện cũ.
“Tôi còn nhớ lúc đó cậu cứ lặn lặn dưới nước, làm trò hóa thân thành nàng tiên cá.”
“Còn cậu thì sao?”
Tôi nhếch môi.
“Học bơi ở bể cạn còn được đeo phao, huấn luyện viên kè sát, vậy mà vẫn khóc nức nở như đứa trẻ mẫu giáo.”
Tôi bình tĩnh lau eyeliner lem, tỏ vẻ không hề để bụng.
Bị nói trúng nỗi đau, Trình Quyền Cảnh tức đến mức lập tức… biến mất khỏi gương.
Tôi đứng lặng trước gương vài giây, chờ cho tim đập ổn định lại mới xoay người rời đi.
Tôi không nói cho cậu ấy biết — bây giờ tôi thực sự… không còn biết bơi nữa.
14
Nước.
Một vùng nước mênh mông vô tận.
Đục ngầu, không rõ đâu là trên đâu là dưới, tầm mắt bị che lấp hoàn toàn.
Tôi vùng vẫy điên cuồng, nhưng hoàn toàn không thể dùng sức.
Cảm giác bất lực lan khắp cơ thể, tôi buông xuôi, để mặc thân thể mình chậm rãi chìm xuống — cứ thế, chìm mãi.
Cho đến khi một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tôi choàng tỉnh.
Gối ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi ôm ngực thở d ốc, ngực đau nhói, tim đập như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực.
Lại là giấc mơ ấy.
“Trình Quyền Cảnh…”
Tôi run rẩy đưa tay lần tìm chiếc gương nhỏ trên đầu giường, khẽ gọi.
“Tôi đây. Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói quen thuộc vang lên trong gương —
Vẫn là giọng nói ấy, nhẹ nhàng mà vững vàng, giống như một bàn tay đưa ra giữa cơn lốc xoáy hỗn loạn.
Đôi mắt tôi đỏ hoe:
“Trình Quyền Cảnh… Tôi lại gặp ác mộng rồi.”
Tôi kể cho cậu ấy nghe: gần đây tôi luôn mơ thấy mình rơi vào một con sông sâu lạnh lẽo, cứ chìm mãi, không cách nào bơi lên được.
Cảm giác đó — bất lực, sợ hãi, tuyệt vọng — đè nén lấy tôi, khiến tôi nghẹt thở.
Cậu ấy lắng nghe, rồi nhẹ nhàng an ủi tôi.
“Cậu quên rồi sao? Hồi nhỏ, có một đợt bão lớn, ông bà đều đi chống bão, tôi sợ quá không dám ngủ một mình, nửa đêm bò lên giường cậu, chui vào chăn trốn.”
“Sau đó Yến Viên cũng tới. Ba đứa tụi mình ôm nhau, vừa sợ vừa run. Lúc đó là cậu chủ động hát, nhảy tưng tưng trên giường để át tiếng sấm. Hát mệt rồi thì cậu lại vỗ lưng chúng tôi ngủ, giống hệt bà ngoại cậu vậy.”
“Giờ thì đổi lại tôi vỗ lưng cho cậu ngủ nha. Nghĩ thử xem — cậu là cô gái dũng cảm như vậy, còn có tôi ở bên cạnh. Cậu không cần phải sợ gì hết.”
Cậu ấy cứ thì thầm, thủ thỉ bên tai tôi như thế.
Tôi bật cười — cười rồi lại ch ảy nước mắt — rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tôi thực sự cảm thấy được cậu ấy đang vỗ lưng mình, giống như ngày xưa.
Lần đầu tiên suốt nhiều tháng qua, tôi ngủ một giấc thật yên lành.
15
Sáng hôm sau, trong lúc tôi đang trang điểm, Trình Quyền Cảnh lại xuất hiện trong gương.
Cậu ấy hà hơi lên mặt gương, sau đó đưa tay lau đi lớp mờ ẩm:
“Quả nhiên là bụi bên phía cậu, tôi đã nói mà, lau mãi không sạch được.”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy:
“Cậu rảnh quá hả?”
Thật ra, tôi biết…
Cậu ấy đang cố tình trêu chọc để tôi vui lên — vì chuyện đêm qua.
“Thật đấy, tôi thực sự không sao rồi. Cậu đừng lo nữa.”
Tôi nhìn vào gương, chỉnh lại mái tóc, giọng nhẹ nhàng nói.
Trang điểm xong xuôi, tôi cầm túi, chuẩn bị tinh thần thật tốt để đến công ty tiếp nhận dự án mới được giao.
Lúc đang soi lại gương để kiểm tra lớp trang điểm, gương mặt Trình Quyền Cảnh lại lặng lẽ hiện lên phía sau tôi.
“Cậu soi gương kỹ thế. Đang chiêm ngưỡng chính mình à?”
Tôi nhếch môi, chỉnh lại son môi một chút:
“Dĩ nhiên rồi. Tôi còn phải hỏi gương xem — ai là người đẹp nhất thế gian.”
“Tất nhiên là nữ hoàng đại nhân rồi…”
Giọng nói của Trình Quyền Cảnh nhỏ dần, sau đó tự nghẹn lại.
Tôi không nói gì thêm, chỉ mỉm cười, cất gương vào túi, ung dung bước ra cửa.
16
Trong hai ngày tiếp theo, dù tôi cố khuyên Trình Quyền Cảnh nên tận dụng thời gian để “du ngoạn” khắp các tấm gương trong thành phố, mở mang tầm mắt một chút, hoặc là đến tìm Yến Viên chơi, thậm chí bảo cậu ấy tiếp tục thi triển tuyệt chiêu “dọa ma” trừng trị kẻ xấu…
Nhưng không — cậu ấy vẫn cứ dính chặt lấy tôi như keo 502.
Hễ tôi soi gương ở đâu, là y như rằng có cậu ta hiện ra ở đó.
“Trình Quyền Cảnh à, đàn ông con trai thì phải lo sự nghiệp! Cậu cứ như thế này, không xứng với danh hiệu ‘cảnh sát Trình’ đâu đấy.”
Tôi vừa trang điểm vừa cố gắng thuyết phục.
Nhưng cậu ấy lại đáp tỉnh bơ:
“Thì bởi vì cậu không chịu nói cho tôi biết rốt cuộc cậu đang giấu điều gì, nên tôi phải tự quan sát. Nhỡ đâu phát hiện được cái gì đó thì sao.”
Cậu ấy còn nghiêm mặt bổ sung:
“Dù sao tôi cũng là cảnh sát, có trách nhiệm với mọi dấu hiệu bất thường.”
Nói thì hay… chứ rõ ràng là tìm lý do để bám lấy tôi.
Mà thôi… tôi cũng không phải người hẹp hòi.
Cậu muốn dính thì cứ dính đi.
Dù sao sự hiện diện của cậu cũng khiến tôi cảm thấy yên tâm và thoải mái.
Chúng tôi cứ thế mà trò chuyện, cãi nhau, trêu chọc nhau qua các tấm gương.
Có những lúc, nhìn thấy hình ảnh cậu ấy trong gương lặng lẽ mỉm cười nhìn tôi,
Tôi bỗng ngỡ như… quay lại những ngày thơ ấu — vô lo, thân thiết, không chút ngăn cách.
---
Ngày 30 tháng 6 năm 2023.
Chỉ còn một ngày nữa thôi…