Tay tôi run rẩy.
Hoảng loạn muốn dựa vào tường đứng lên.
Một bàn tay rắn chắc nắm lấy cánh tay tôi.
Cô không sao chứ?
Người đàn ông hơi cúi người.
Tấm thẻ làm việc đeo trước ngực đung đưa trước mắt.
Là một luật sư.
Tôi nắm chặt vạt áo vest được là phẳng phiu, sạch sẽ của anh ấy.
Không đầu không cuối hỏi một câu: Giết người sẽ bị xử mấy năm?
Người quản lý của Khương Khoáng tìm đến tôi.
Anh ta đưa cho tôi một bản hợp đồng.
Tôi ngước mắt nhìn, không phải là thỏa thuận ly hôn.
Liền mất hứng, dời mắt đi.
Diêm Tinh.
Khương Khoáng đồng ý ly hôn rồi.
Nhưng có một điều kiện.
Hy vọng em có thể đợi bộ phim này của anh ấy được công chiếu thuận lợi xong.
Anh ấy có thể trở lại vị trí hiện tại.
Không dễ dàng gì.
Nếu bị người khác đào ra chuyện ly hôn.
Thì vụ ngoại tình trước đây, vốn chỉ là tin đồn vô căn cứ.
Sẽ bị làm cho trở thành sự thật.
Tôi cười lạnh.
Vừa muốn "cá" lại vừa muốn "tay gấu".
Lúc ở bên ngoài tìm cảm giác mạnh.
Sao lại không nghĩ đến những điều này?
Người quản lý bị nghẹn lời.
Anh ta còn khuyên tôi.
Thật ra, hai người cũng không cần phải đến mức này.
Khương Khoáng đâu phải là không còn yêu em nữa.
Anh ấy chỉ là phạm sai lầm thôi.
Hôm đó sau khi em rời bệnh viện.
Anh ấy đã đuổi Thương Tố Tuyết đi.
Ở một mình rất lâu.
Khi tôi đến.
Lần đầu tiên tôi thấy vẻ bối rối, không biết làm sao trên mặt anh ấy.
Anh ấy nói.
Anh ấy cũng không biết tại sao.
Tình cảm của hai người lại đi đến bước đường này.
Anh ấy nói nhìn thấy em khóc mà đi.
Đã bắt đầu hối hận rồi.
Diêm Tinh, hai người đã trải qua nhiều như vậy.
Bây giờ ly hôn thì thật đáng tiếc.
Tôi dùng ánh mắt chết lặng nhìn người trước mặt.
Anh có phải biết từ rất sớm rồi không?
Anh ta và Khương Khoáng hầu như không rời nhau nửa bước, trừ lúc ngủ.
Khương Khoáng định làm gì thì sao có thể giấu được anh ta?
Anh ta im lặng.
Tôi dùng giọng điệu mỉa mai nói.
Lúc anh che đậy chuyện dơ bẩn này giúp gã, anh có từng nghĩ đến...
...Năm xưa, tôi để xin đạo diễn cho gã một cơ hội, đã quỳ xuống uống rượu đến nôn thốc nôn tháo, nôn xong lại uống...
...uống đến mất đi đứa con trong bụng sao?
Khương Khoáng vẫn luôn nghĩ lần sảy thai của tôi là do bản thân gã gây ra.
Lúc đó, gã bị dồn ép đến căng thẳng tinh thần, có khuynh hướng tự sát.
Tôi đã dặn người quản lý giấu kín sự thật, không muốn để gã chịu thêm đả kích.
Bác sĩ nói cơ thể tôi bị tổn thương nghiêm trọng, rất khó có thai lại.
Về đến nhà, Khương Khoáng ôm lấy tôi thất thần, thẫn thờ.
Gã dỗ dành: "Ngoan, sau này chúng ta sẽ có con mà."
Gã nói rất nhiều lời để tôi vui lòng.
Gã bảo: "Hy vọng là một bé gái, giống em."
Gã còn nhắc đến tên của con, và cả sau này con học ở đâu nữa.
Nhìn nụ cười tràn đầy mong ước trên gương mặt người đàn ông ấy, tôi nghẹn lại mọi lời muốn nói.
Hợp đồng, tôi đã ký rồi.
Công ty của Khương Khoáng dường như sợ không bịt miệng được tôi, đã đưa ra khoản tiền bịt miệng lên tới 9 chữ số.
Chỉ cần tôi đợi đến khi phim của Khương Khoáng chiếu xong mới ly hôn.
Cũng thật trùng hợp, ly hôn vẫn còn một tháng chờ ly hôn.
Tôi nghĩ bụng, rất hời.
Còn một lý do nữa.
Năm xưa, giữa tiền đồ và tôi, gã đã chọn tôi.
Coi như lần này là trả lại cho gã.
Tối đến, Khương Khoáng gửi tin nhắn tới.