Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 37

Từ lúc Thẩm Miểu đi khỏi phủ Huyện lệnh, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người mình.

Trong óc của nàng không ngừng nhớ lại cảnh người nọ một đao chém chết ông chủ Cổ, tiếng xương và da thịt bị cắt đi vẫn vang ở bên tai nàng xua đi không được, Thẩm Miểu chỉ có cảm giác sau lưng mình lạnh cả người, rất lạnh.

Ông chủ Cổ chết rồi, nhưng ông ta tuyệt đối không phải là người cuối cùng, mới vừa rồi Trần Huyện lệnh viết ra tối thiểu có người người, phần lớn đều chỉ biết nửa vời chuyện của tam hoàng tử mà cũng không biết tất cả.

Thẩm Miểu biết chỉ có một mình ông chủ Quý, vả lại ông chủ Quý là người quan trọng, ông chủ Cổ còn không giữa lại thì chắc chắn ông chủ Quý càng không thoát được.

Thẩm Miểu nghĩ như vậy thì lập tức muốn đi phủ đệ của ông chủ Quý.

Ông chủ Quý  ở trấn Phù Dung, Thẩm Miểu và Hoắc Dần có đến đây mấy lần, nàng theo dòng nước chảy trên núi một đường vào trấn Phù Dung, thật may tới trước hai sơn phỉ đó.

Đường đi trấn Phù Dung hơi xa, trên đường còn đi những nhà khác, có lẽ là bọn họ muốn lấy mạng, chỉ cần động tác Thẩm Miểu khá nhanh, hai người kia sẽ không bắt được ông chủ Quý.

Thẩm Miểu đến cửa phủ ông chủ Quý, vừa lúc nhìn thấy công tử Quý gia đi ra, hắn dắt một vị cô gái, hình như là phu nhân của hắn.

Thẩm Miểu ẩn thân đi theo sau lưng Quý công tử, cho đến một địa phương  ít người Thẩm Miểu mới vọt tới, đưa tay chặn hai người lại.

Quý công tử lập tức che cô gái ở sau lưng, trừng mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá   Thẩm Miểu, sau khi suy nghĩ mới nói: “Ta tưởng là ai chứ, thì ra là Thẩm phu nhân.”

“Thẩm phu nhân? Thẩm phu nhân nào?” Cô gái sau lưng hắn hỏi.

Quý công tử lắc đầu: “Lộ Lộ đừng coi thường nàng, vị này là Thẩm phu nhân nhưng mà là phu nhân của Tri phủ Ngô Châu.”

“Không phải Tri phủ họ Hoắc sao?” Cô gái tên Lộ Lộ cũng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thẩm Miểu.

Quý công tử cười nhạo một tiếng: “Nàng đã nói đến điểm quan trong rồi, đại nhân họ Hoắc kia cố tình giả bộ làm thương nhân, mà cô nương giả làm phu nhân thương nhân này, không biết ngươi ngăn cản ta là có chuyện gì?”

Thẩm Miểu bị hai người này ngươi một câu ta một câu châm biếm cũng làm như không nghe thấy, nghĩ thầm hay là bảo vệ mạng của bọn hắn trước rồi nói sau, vì vậy mở miệng: “Có người muốn chạy tới giết các ngươi, ta tới báo cho các ngươi nhanh chạy khỏi chỗ này.”

Quý công tử vừa nghe thì cười ha ha: “Có người muốn giết ta? Quý gia ta ở nơi này nổi tiếng là nhà thích làm từ thiện, chỉ biết có người cảm kích, làm sao có thể chọc phải kẻ thù chứ?”

Thẩm Miểu ai nha một tiếng: “Ngươi đừng không tin, chính ta tai nghe tận mắt nhìn thấy, hai sơn phỉ trên Chu Sơn muốn lấy tính mạng của cha ngươi, ngươi cũng trốn không được, ta đặc biệt ngăn cản hắn tới mật báo cho các ngươi, là cứu các ngươi.”

Quý công tử hoàn toàn không tin chuyện này, đẩy Thẩm Miểu ra muốn đi, không ngờ Thẩm Miểu không nhường.

“Ngươi xong chưa? Lúc trước đã lừa gạt chúng ta một lần, lúc này còn muốn lừa gạt tiếp? Cho dù là Quý gia ta có thù với ai, người ta muốn giết ta thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi còn tốt bụng tới nói cho chúng ta biết?” Quý công tử ha ha cười lạnh: “Ngươi không bỏ đá xuống giếng cũng không tệ rồi.”

Thẩm Miểu phản bác: “Ta gạt ngươi làm  gì? Lần trước đó là có nguyên nhân, lần này thật sự là có ý tốt, người muốn giết các ngươi có quan hệ với Trần Huyện lệnh, ngươi cũng đã biết Trần Huyện lệnh cấu kết sơn phỉ? Hai sơn phỉ kia có địa chỉ nhà người, rất nhanh sẽ tới!”

“Hoang đường!” Cô gái đứng ở sau lưng Quý công tử quát lớn một tiếng: “Sao phụ thân ta có thể gây tổn thương cho Quý gia?”

“Phụ thân ngươi?” Thẩm Miểu cau mày, nghe không hiểu.

Quý công tử đưa tay chỉ cô gái phía sau mình nói: “Đây là phu nhân nhà ta, cũng là nữ nhi của Trần đại nhân, đúng như ngươi thấy, Quý gia ta và Trần đại nhân là thông gia, ngươi muốn nói dối thì cũng phải nói cho dễ nghe chút, không tìm hiểu quan hệ trước còn dám nói lung tung.”

Quý công tử lắc đầu, thấy Thẩm Miểu còn không chịu nhường, trực tiếp sử dụng bả vai đụng tới.

Thẩm Miểu bị hắn đụng phải, lập tức đỡ bả vai ai u một tiếng lui về phía sau vài bước, Quý công tử dùng sức không nhỏ, hiện tại hõm vai cũng mơ hồ cảm giác đau đớn.

Nàng nhìn bóng lưng Quý công tử rời đi, biết nói hắn không tin, còn không bằng đi tìm ông chủ Quý, chỉ cần nói ra chuyện ông ta bán đứa bé, dù ông ta không nghi ngờ thì cũng có thể bảo vệ được tính mạng.

Như vậy, nếu bên Hoắc Dần muốn tìm người làm chứng quan trọng, ít nhất ông chủ Quý vẫn còn ở đó.

Thẩm Miểu vừa muốn đi Quý phủ, đã nhìn thấy một nam tử vội vã chạy vào bên trong, nam tử kia đụng phải ông chủ Quý ở trong sân, một ngụm nước chưa kịp uống, đã nói với ông chủ Quý: “Đại nhân sai tiểu nhân thông báo ông chủ Quý, hiện nay nguy hiểm, mau mau rời đi Ngô Châu.”

Quý lão đang tưới hoa, nghe những lời này vòi hoa sen trong tay cũng không cầm chắc, sắc mặt chợt trắng bệch: “Nguy hiểm kia, là nguy hiểm nhất?”

“Nguy hiểm nhất nguy hiểm nhất! Mau mau rời đi Ngô Châu!” Người kia nói hết sợ mình bị người khác phát hiện, lập tức xoay người muốn bỏ chạy.

Ông chủ Quý lập tức nắm chặt tay, Thẩm Miểu nhìn vào mắt cũng biết người này là Trần Huyện lệnh phái tới, xem ra Trần Huyện lệnh còn chưa mất lương tâm, biết con gái mình đến Quý gia, còn cho người ta mật báo cho Quý gia.

Chỉ tiếc trời sinh ông chủ Quý tham tiền, trong lúc chuẩn bị chạy trối chết còn nghĩ tới tiền bạc, vì vậy nâng y phục chạy vào trong phòng, từ dưới sàng lấy ra một rương sắt, trong rương sắt còn có rương sắt, liên tiếp mở ra bảy tám khóa, rồi mới lấy ratừ bên trong mấy chục tờ ngân phiếu. 

Thẩm Miểu ở một bên thấy cũng nóng vội, không nhịn được kêu lên: “Mọi người sắp chết rồi, còn không chạy? Lấy tiền gì chứ?!”

Ông chủ Quý lập tức ngẩng đầu: “Ai?! Là ai đang nói chuyện?”

Thẩm Miểu mím môi: “Ta là thần tiên nơi đây, đặc biệt báo cho ông biết, tiền tài là vật ngoài thân, lấy chút rồi hãy mau lên đường!”

Ông chủ Quý lại nghe thấy tiếng bị dọa không nhẹ, ông ta cũng không tin quỷ thần, mình làm những chuyện thất đức kia cũng đều cho rằng trời xanh sẽ mắt nhắm mắt mở, lại không nghĩ rằng giữa ban ngày không nhìn thấy ai, ngược lại nghe người nói chuyện, ông ta liên tiếp quỳ trên mặt đất: “Đại tiên tha mạng! Đại tiên tha mạng!”

Thẩm Miểu nhức đầu lắm, nàng một đường theo tới, mắt cũng không dám nhìn ông chủ Quý, lúc này lại thấy ông ta không chạy chỉ lo dập đầu, vì vậy tiến lên bắt lấy tay áo của ông ta: “Đi mau đi mau! Rời khỏi Ngô Châu!”

Ông chủ Quý run sợ rút tay của mình về, từ trong rương lấy ra năm trăm lượng  ngân phiếu, tấm ngân phiếu kia đã có rất nhiều năm, cạnh góc cũng có chút mục cả, chỉ là nhìn cũng rất mới, cho tới bây giờ cũng chưa dùng qua.

Ông chủ Quý giấu ngân phiếu ở trong ngực muốn chạy ra ngoài, Thẩm Miểu nghĩ thầm lúc này được rồi, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chạy trốn.

Hai người vừa mới chạy đến cửa Quý phủ, ông chủ Quý đã trực tiếp ngẩn ra tại chỗ. 

Thẩm Miểu nhìn về phía cửa, ban ngày cửa chính Quý phủ đã đóng lại, gia đinh trong phủ đều chết ở một bên, vết máu lan ra trên sân cỏ.

Trên lưỡi đao của hai sơn phỉ đứng ở cửa đều là vết máu, trên mặt bọn họ mang khăn che mặt, chỉ là Thẩm Miểu vẫn có thể nhận ra được, hai tay của bọn họ dính đầy máu tươi, cũng lười lau  đi, một thanh đại đao chỉ về phía ông chủ Quý.

Ông chủ Quý vội vàng lui về phía sau mấy bước, nói với hai sơn phỉ kia: “Ta tuyệt đối trung thành với tam hoàng tử! Tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội hoàng tử!”

Sơn phỉ thờ ơ ơ hờ: “Chỉ có người chết mới sẽ không nói bậy.”

“Ta. . . . . .  Tuyệt đối trung thành với tam hoàng tử! Ta tuyệt đối trung thành! Ta. . . . . .” Ông chủ Quý chỉ lo nói câu kia không còn nghĩ ra sẽ nói gì khác nữa, ông ta lui về phía sau hai bước, dưới chân một vũng nước, là sợ đến mức tiểu ra quần.

Hai chân như nhũn ra, Thẩm Miểu thấy tình huống không đúng, tiếp tục như vậy nữa ông chủ Quý không thể không chết, vì vậy ẩn thân đi, đi về phía hai người kia.

Chỉ tiếc Thẩm Miểu chậm một bước, đại đao rơi xuống, cùng lúc đó cửa lớn Quý gia mở ra, mới từ bên ngoài mua một ít thức ăn trở về Quý công tử và thê tử hai người nhìn thấy tình hình trong phủ, đồ rơi đầy đất.

“A ——”

Ông chủ Quý co quắp một phen, miệng vết thương ở bụng rất lớn, cặp mắt nhìn về phía nhi tử và con dâu, vẫy tay để cho bọn họ chạy mau, lại một đao rơi xuống, ông ta chớp mắt, trực tiếp ngã lui phía sau.

“Cha ——!”

Quý công tử muốn đi qua, Thẩm Miểu nhìn về phía ông chủ Quý, người này đã không còn cách nào cứu được, mình cũng không có phép thuật gì lợi hại, chỉ có thể dựa vào chút bản lĩnh, giữ được mạng của Quý công tử.

Thẩm Miểu lập tức kéo hắn lại: “Đi mau! Không đi nữa sẽ mất mạng đấy!”

Lúc này Quý công tử mới hồi hồn, vội vàng hấp tấp lôi kéo thê tử của mình, hai người đều sắc mặt trắng bệch, đi theo phía sau Thẩm Miểu muốn chạy từ cửa chính.

“Trốn chỗ nào?!” Hai sơn phỉ bay qua, một trước một sau vây ba người bọn họ.

Thẩm Miểu bảo vệ Quý công tử và Trần Lộ ở sau lưng, nhìn về phía hai sơn phỉ kia: “Hai kẻ đạo tặc các ngươi cũng dám càn rỡ ở trước mặt ta?! Các ngươi có biết ta là Hà Bá Ngô Châu không?”

Hai sơn phỉ nghe Thẩm Miểu nói  những lời này, lập tức ngẩng đầu phá lên cười ha ha: “Ta thấy ngươi không phải là Hà Bá, mà chính là người điên!”

Quý công tử nắm thật chặt tay Trần Lộ, nhìn về phía thi thể ông chủ Quý nằm ở một bên, nước mắt rơi xuống.

Thẩm Miểu quay đầu trừng mắt hắn: “Khóc cái gì?! Lúc nãy bảo ngươi đi ngươi không đi, giờ thì hay rồi?!”

Ngay cả nàng cũng bị dính vào.

“Các ngươi cũng là người Quý gia, vậy thì không một kẻ nào có thể sống được!” Sau khi sơn phỉ kia nói xong thì nâng đại đao lên. 

Thẩm Miểu nhìn thấy bên cạnh có hồ cá, lập tức đọc pháp quyết không được nhớ rõ lắm, nước trong vạc lập tức bay len, trực tiếp đổ vào bên trên người hai sơn phỉ.

Thẩm Miểu quay đầu lại hỏi Quý công tử một câu: “Nhà các ngươi có hồ nào không?”

“Có, chỉ là ở hậu viện.”

Thẩm Miểu nói: “Dù có thế nào, đợi lát nữa ngươi cùng chạy theo ta, chỉ cần có thêm hồ, ta có thể giúp hai người thoát hiểm.”

Hai sơn phỉ lau nước trên mặt, nâng đao lên chém về phía ba người.

Thẩm Miểu hô to một tiếng: “Chạy!”

Quý công tử lôi kéo Trần Lộ chạy về phía hồ ở hậu viện, Thẩm Miểu ai ai hai tiếng: “Kéo ta nữa! Ta không biết đường!”

Ba người đưa lưng về phía sơn phỉ một đường chạy trốn, chỉ là ba người tay trói gà không chặc thì làm sao so được với công phu của sơn phỉ, khi chém qua một đao, Thẩm Miểu đưa tay ngăn cản theo bản năng.

Quý công tử a một tiếng lui về phía sau vài bước, Thẩm Miểu che cánh tay của mình, vết máu đỏ tươi đã nhỏ ở trên mặt đất, nàng nhìn máu của mình nhỏ xuống thấm vào đất, vết thương truyền tới cảm giác đau đớn làm nàng gần như muốn khóc rống.

Bị thương không cần gấp gáp, nàng là Hà Bá, dù thân thể tử vong, chỉ cần vứt xuống trong sông, cũng có thể sống lại, không quá lãng phí hơi sức là được.

“Ngươi. . . . . . Ngươi không sao chớ?” Dù thế nào Quý công tử cũng không nghĩ ra được Thẩm Miểu thật sự che chở bọn họ, nhìn thấy nàng bị thương, lập tức thẹn trong lòng.

Thẩm Miểu thấy hai sơn phỉ còn từng bước từng bước ép sát, lạnh lẽo cả người.

Lòng người quả nhiên là đáng sợ, nàng đã nói mình là Hà Bá, hai người kia cũng không sợ, nếu như một đao đâm vào ngực nàng, cổ thân thể này của nàng ắt phải  chết không thể nghi ngờ, đến lúc đó muốn trở lại trong sông, hẳn sẽ mục nát. 

“Giết, không chừa một ai!”

Sơn phỉ nâng đao trong tay, đâm về phía Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu nghiêng mặt sang bên nhắm hai mắt lại không dám nhìn tới, ánh đao thoáng qua, chỉ nghe tranh được ken một tiếng, đại đao rơi xuống đất, đao bị vỡ thành hai đoạn.

Thẩm Miểu lập tức mở hai mắt ra, nam nhân mặc áo đen từ trên trời giáng xuống, khinh công như ánh nến nhảy múa.

Hắn trực tiếp rơi vào trước mặt Thẩm Miểu, quay đầu lại nhìn Thẩm Miểu, Thẩm Miểu lập tức nhận ra đối phương: “A Đinh?!”

Hộ vệ Đinh tháo khăn che xuống, quay đầu hỏi Thẩm Miểu một câu: “Phu nhân, không sao chứ?”

Thẩm Miểu lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là. . . . . . Sao huynh lại ở đây vậy?”

Hộ vệ Đinh ừ một tiếng: “Chuyện này nói rất dài dòng, giải quyết hai người này trước, thuộc hạ sẽ báo cho phu nhân sau.”


Bình Luận (0)
Comment