Vừa dứt lời, bên trong phòng riêng lại chìm vào im lặng.
Đám người trợn to hai mắt, gần như đều cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Không đề cập đến nội dung trong lời nói của người vừa mới đến, người trước mặt này thật sự Thẩm Ngôn Lễ, người mà trước đây ngay cả ở trụ sở chính của Duy Thịnh, bọn họ cũng không thể gặp được.
Sự chấn động này có thể so sánh với việc đang leo núi được nửa đường thì bị bão tuyết thổi vào mặt, làm người ta không kịp trở tay.
Hầu hết mọi người đều bị chuyện Thẩm Ngôn Lễ bất ngờ ghé thăm làm kinh ngạc. Bọn họ há miệng nhưng lại không thể nào phát ra bất cứ âm thanh gì, một hồi lâu sau vẫn không thể sắp xếp được ngôn ngữ của mình.
Vẫn là cơ trưởng kịp tỉnh táo lại trước tiên: “Tổng giám đốc Thẩm… Có phải là anh đi nhầm phòng rồi không?”
Không đợi Thẩm Ngôn Lễ lên tiếng, anh ấy đã cố gắng khéo léo nhắc nhở: “Tôi là cơ trưởng của Duy Thịnh, lúc trước chúng ta đã gặp nhau trong buổi hội nghị huấn luyện, chúng tôi đang…”
Cơ trưởng đang nói thì dừng lại một chút, tiếp tục bổ sung: “Đây là nơi tổ chức buổi họp mặt riêng của phi hành đoàn chúng tôi, anh xem thử một chút?”
Ý của anh ấy vô cùng rõ ràng nhưng Thẩm Ngôn Lễ chỉ khẽ gật đầu với anh ấy, sau đó cũng không có một chút dấu hiệu của một người đi nhầm phòng hay là định rời đi nào cả.
Ngay lúc này, Thịnh Tường xách túi hơi khom người với mọi người: “Xin lỗi mọi người, tôi vừa định nói với mọi người rằng tôi phải đi thì anh ấy đã đến rồi.”
Cô gái vừa nói vừa bước ra ngoài, nhân tiện chỉ về phía Thẩm Ngôn Lễ đang đứng ngoài cửa.
Từ khi nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ, một vài tiếp viên hàng không vốn đang ngồi thẳng người trong vô thức, bây giờ đột nhiên nghe thấy Thịnh Tường lên tiếng, khuôn mặt bọn họ như bị lăn qua núi đao, lội qua chảo dầu. Không nói đến những việc khác, trạng thái bình thường của các cô ấy giống như sự bình tĩnh một cách máy móc sau cơn bão vậy.
Một hàng người ngồi nghiêm chỉnh, giờ phút này cũng chỉ theo bản năng gật đầu để đáp lại, tiện thể còn dặn Thịnh Tường chú ý an toàn.
Giữa những âm thanh này, Thẩm Ngôn Lễ đưa mắt nhìn vào trong phòng riêng, sau khi nhìn quanh một hồi, ánh mắt anh nhanh chóng chạm phải ánh mắt của Lâm Khai Dương.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt dịu dàng của Lâm Khai Dương không có chút gợn sóng nào.
Im lặng trong chốc lát, anh ấy nhìn sang nơi khác trước.
Thẩm Ngôn Lễ thản nhiên rời mắt, sau đó lại gật đầu với mọi người: “Không cần để ý đến tôi, mọi người cứ tiếp tục chơi đi, chi phí phòng riêng này cứ tính cho tôi.”
Khi Thịnh Tường đến gần, anh tự nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình.
Một giây sau, Thẩm Ngôn Lễ nâng đôi bàn tay đan vào nhau của hai người lên, giữ lại trên không trung: “Tôi dẫn người về trước đây.”
Ánh mắt của những người bên trong phòng riêng giống như chim cút, trong chốc lát ngay cả mắt cũng không chớp, gần như đều đã nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng này.
Sau khi nghe thấy câu này của Thẩm Ngôn Lễ, bọn họ lại giống như bầy chim sợ hãi vì bị đánh tan tác, vội vàng gật đầu đáp lại.
Thịnh Tường để mặc cho Thẩm Ngôn Lễ nắm tay mình, ngay lúc bước ra cửa, cô quay đầu lại vẫy tay.
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên: “Tôi đi đây, hẹn gặp lại.”
Lúc này mấy người trong phi hành đoàn ngoại trừ nói vài câu chào tạm biệt như “Không sao đâu cứ đi đi”, “Đừng ngại”, “Hẹn gặp lại” thì cũng không biết nói gì.
Bên trong phòng riêng ánh sáng nhập nhoạng, ánh đèn trên sân khấu karaoke chiếu lên mặt mỗi người làm bọn họ trông giống như là bị bảng màu bị đổ lên vậy, mỗi người đều có một màu sắc riêng.
Người đàn ông cao lớn nhận lấy chiếc túi, nhanh chóng xoay người, tay cũng vô cùng tự nhiên ôm eo cô gái.
Hai bóng hình đẹp đẽ tựa vào nhau, từng đường cong bổ sung cho nhau bên cạnh bóng của cánh cửa, trông vô cùng hòa hợp.
Mà cảm xúc đang xuất hiện luân phiên trong lòng nhóm phi hành đoàn chính là từ kinh ngạc đến bùng nổ rồi lại bất ngờ, sau đó cảm xúc như đột nhiên bừng tỉnh chiếm thế thượng phong, dâng lên như thủy triều, từ từ chất chồng đến tột đỉnh.
Cho đến khi có một tiếp viên hàng không che mặt, lên tiếng đầu tiên phá vỡ sự im lặng giữa mọi người: “Lúc nãy tôi không bị hoa mắt chứ?”
…
Thịnh Tường được Thẩm Ngôn Lễ dắt đi, rất nhanh đã đi ra bên ngoài phòng riêng.
Hai người còn chưa đi được xa, chiếc thảm trải sàn mềm mại nhấn chìm tiếng bước chân của hai người.
Mà khi cánh cửa phòng riêng từ từ đóng lại, chia cách người bên trong và người bên ngoài thành hai thế giới…
Thịnh Tường rõ ràng nghe thấy bên trong vang lên một tiếng hét lớn… “Trời ạ!”
Âm thanh này cũng truyền đạt rõ ràng cảm xúc thật sự của những người trong phòng riêng.
Thịnh Tường liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ, giơ tay lên sờ chóp mũi mình một cái.
Cô đột nhiên cảm thấy rằng sau này khi đến chuyến bay mới, hẳn là mình sẽ bị nghiêm hình tra khảo một hồi.
Thẩm Ngôn Lễ chú ý tất cả mọi phản ứng của Thịnh Tường, anh dùng sức kéo cô gái lại gần.
Thịnh Tường bị ép buộc tiến lại gần anh, gần như muốn áp sát vào lồng ngực anh.
Ban đêm vào mùa hè khá khô nóng, nhưng vẫn có cơn gió nhẹ xuyên qua mỗi phòng riêng thổi đến, rất nhẹ, lại đè nén từng gợn sóng lòng, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang đến cảm giác mát mẻ chưa từng có.
Hai người cùng nhau bước xuống gara dưới tầng hầm, Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt nhìn cô: “Em không vui khi anh đến đón sao?”
“Em làm gì có không vui?” Thịnh Tường nhếch môi nhìn anh: “Đáng lẽ phải là em hỏi anh, có phải bây giờ anh cảm thấy rất vui đúng không?”
“Người bị hỏi là em, em lại nói sang chuyện khác, Thịnh Tường.” Thẩm Ngôn Lễ không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Vậy em nói thử xem sao anh lại vui vẻ.”
“Chuyện này không phải là rất rõ ràng sao?”
Thịnh Tường cảm thấy buồn cười, cô cố tình lấy điện thoại di động ra, xem thời gian trên màn lớn rồi đưa cho Thẩm Ngôn Lễ: “Nếu em nhớ không nhầm thì không phải anh đã nói là mười giờ sao?”
“Anh xem đi, bây giờ chỉ mới chín giờ năm mươi lăm phút thôi.”
Thẩm Ngôn Lễ nhìn qua rồi lại thản nhiên nhìn sang nơi khác: “Không phải cũng là mười giờ sao?”
Nhận được ánh mắt dò xét của Thịnh Tường, anh không nhanh không chậm bổ sung: “Anh chỉ làm tròn một chút thôi.”
“Anh lại biện hộ.” Thịnh Tường lười tranh cãi với Thẩm Ngôn Lễ.
Cô đang muốn rút bàn tay bị anh nắm chặt ra, kết quả là vùng vẫy hồi lâu vẫn không có tác dụng, cô dứt khoát đưa tay còn lại ra nhéo anh một cái: “Không phải anh đã nói là sẽ chờ em dưới hầm để xe sao? Sao tổng giám đốc Thẩm của chúng ta còn cố tình hạ mình chạy đến bên ngoài phòng riêng gõ cửa chứ?”
“Đó là do em quá chậm chạp.” Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa để mặc cho cô véo.
Cuối cùng anh lại sáp lại gần, đôi mắt dính chặt lấy người cô: “Vợ à, anh không đi đâu cả.”
Anh không đi tìm Tiêu Tự, cũng không ở nhà nên không có chuyện gì để làm.
Sau khi lái xe đến bên này xong thì cũng chỉ có thể chờ.
“Anh đã chờ em ở đây rất lâu rồi.”
…
Lúc trên đường đến gara bên dưới tầng hầm, Thịnh Tường còn đang cảm khái rằng mình không có cách nào khác ngoài việc bị anh thuyết phục một lần nữa.
Sao hồi đó cô lại bị quỷ ám như vậy chứ?
Cũng không tiếp tục tranh cãi với Thẩm Ngôn Lễ nữa.
Sau khi ngồi trên xe, điện thoại di động của Thịnh Tường đã để lại trong túi bắt đầu điên cuồng rung lên, không ngừng kêu lên.
Hơn nữa tiếng vang còn kéo dài không dứt, một tiếng nối tiếp một tiếng, liên tục reo lên.
Tiếng động lớn đến mức như muốn xuyên qua màn chắn xe, xông thẳng ra gara dưới tầng hầm.
Thịnh Tường không cần xem cũng biết là tin nhắn của nhóm nào.
So với việc ngồi trong xe cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, lúc này nhóm phi hành đoàn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu điên cuồng thảo luận.
Khi Thẩm Ngôn Lễ đang nổ máy và từ từ khởi động xe.
Thịnh Tường mở điện thoại di động lên, lướt sơ qua.
Tin nhắn trong nhóm phi hành đoàn đã nổ tung, dấu chấm đỏ vốn thể hiện số lượng tin nhắn đã biến thành một dấu chấm lửng.
Thịnh Tường vừa mới mở ra, đập vào mắt là những tin nhắn liên tục bắn ra trong khung chat của mọi người, cộng với những lời nhắc nhở rằng có người đã tag tên cô.
“A! A!”
“Mọi người chú ý một chút, trong nhóm còn có hai người đàn ông đó!”
“Tôi mới làm rõ được mối quan hệ này, cho nên em Tường chính là nửa kia của tổng giám đốc Thẩm sao?”
“Cậu đổi dấu hỏi thành dấu chấm than càng có sức thuyết phục hơn đó.”
“À tôi cũng muốn gửi bản thảo, đồng nghiệp bên cạnh tôi thật ra lại là bà chủ của tôi? QAQ”
“Em Tường che giấu tốt vậy sao? Tôi thật sự không thể phản ứng kịp!”
“Vậy mà lại là yêu nhau trong âm thầm.”
Thịnh Tường gửi một icon vào nhóm, kết quả là lại nhận được nhiều tin nhắn hơn.
Mà âm thanh lại càng lúc càng lớn, nghĩ đến việc Thẩm Ngôn Lễ còn đang lái xe nên cô dứt khoát bật chế độ rung im lặng.
Nhưng cái này cũng không thể ngăn cản Thẩm Ngôn Lễ lên tiếng hỏi.
“Mọi người đều đang nói gì vậy?”
Thịnh Tường quay đầu lại nhìn anh: “Hả?”
Thẩm Ngôn Lễ không lên tiếng, hất cằm về phía điện thoại di động cô đang cầm, gật một cái.
“À, anh nói bọn họ à…”
Thịnh Tường cũng khó mở miệng nói rằng mọi người đều đang hò hét bên trong, chỉ chậm rãi lên tiếng: “Chỉ là vô cùng ngạc nhiên vì anh đến thôi.”
“Em chắc chắn chỉ có việc này thôi sao?”
Lúc Thẩm Ngôn Lễ nói ra câu này, một tay anh đang đặt trên vô lăng, chiếc xe sắp đi vào trong màn đêm.
Một bên sườn mặt anh được bóng đêm phác họa, trông vừa kiêu ngạo vừa đẹp trai.
Thịnh Tường khẽ nhướng đôi mi thanh tú nhìn sang.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay anh cố tình đến đợi mình, cùng với những hành động sau đó của anh.
Cửa kính xe hơi hé mở, trái tim của cô cũng bị cơn gió trong đêm hè thổi căng phồng.
Có thứ gì đó chui vào, từng chút từng chút một lấp đầy, gần như muốn tràn ra.
Thịnh Tường lặng lẽ nhìn anh một hồi rồi đáp: “Được rồi, thật sự không chỉ là những chuyện này.”
Mà hơi men lúc trước cũng làm cô hiếm khi lên tiếng trêu chọc: “Thật ra thì còn nói rất nhiều, nói chúng ta đúng là không tử tế, lại vụng trộm yêu đương.”
“Yêu đương vụng trộm? Anh vẫn luôn rất quang minh chính đại.” Thẩm Ngôn Lễ nghe xong thì xoay người sang nhìn cô: “Từ khi anh mới gặp em đã bắt đầu rồi.”
“...”
Từ khi đó anh đã quang minh chính đại?
Hẳn là quang minh chính đại bắt nạt cô.
Còn không chờ Thịnh Tường mở miệng, Thẩm Ngôn Lễ đã dứt khoát đánh tay lái.
“Nhưng phải nói là không công khai, hiện giờ chúng ta còn chưa công khai.”
Anh vừa dứt lời, chiếc xe đột nhiên quẹo cua, lái vào cửa ra vào của một gara dưới tầng hầm khác.
Thịnh Tường bị hành động này của Thẩm Ngôn Lễ làm thật lâu không lên tiếng, cô đánh giá xung quanh: “Sao anh lại dừng xe?”
Khi nhìn thấy cách trang trí xung quanh không giống như trước đây, Thịnh Tường đột nhiên hiểu ra.
Có lẽ không phải là lại, mà chỉ là đến một nơi khác.
…
Thẩm Ngôn Lễ đậu xe ở Hoa An Đình Thành bên cạnh Thúy Uyển.
Hoa An Đình Thành là chuỗi khách sạn quốc tế lớn thuộc quyền sở hữu của Thẩm Thị, không chỉ có một vài chi nhánh ở thành phố lớn mà còn kéo dài đến nước ngoài, người quản lý hiện tại chính là anh em họ của Thẩm Ngôn Lễ, Thẩm Dực Hằng.
“Em còn chưa từng thử đến nơi này.” Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa khom người tháo dây an toàn cho cô.
Dọc đường khi bị dẫn đến căn phòng trên tầng cao nhất, Thịnh Tường có hơi bối rối.
Sao cô lại phải chuyển từ một tòa nhà này sang tòa nhà khác?
Càng không nói đến việc hai tòa nhà này ở ngay bên cạnh nhau.
Khi Thẩm Ngôn Lễ cầm thẻ ra mở cửa phòng, cuối cùng cô cũng nhận ra có điểm không đúng.
“Có phải là anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi không?”
Mà sau khi tiếng “Cạch” vừa vang lên.
“Cũng không hẳn.” Thẩm Ngôn Lễ dùng một tay dứt khoát đẩy cửa: “Chỉ là mấy ngày nay anh đột nhiên rảnh rỗi nên muốn tìm chút chuyện làm mà thôi.”
Cho nên tìm chút chuyện để làm trong miệng của anh, còn phải kéo cả cô theo sao?
Lý do này… Thật đúng là phong cách trước sau như một của anh.
Dáng người cao to của Thẩm Ngôn Lễ đi trước bước vào, hẳn là nhìn thấy Thịnh Tường chậm chạp không bước vào nên anh xoay người lại.
Anh cứ đứng dựa vào bên cạnh cửa ra vào như vậy, đột nhiên bật cười.
“Vào đi, my girl.”
…
Sau khi vào phòng, Thịnh Tường mới phát hiện căn phòng này có dấu vết có người từng ở.
Vừa vào phòng, đến phòng khách nhỏ là có thể nhìn thấy ngay có một chỗ đặt máy vi tính và một vài văn kiện.
Thịnh Tường vừa nhìn đã nhận ra đây là căn phòng lúc trước anh từng nhắc đến với cô.
Đây cũng là căn hộ đứng tên anh.
Lúc trước khi Thẩm Ngôn Lễ bận rộn ở căn cứ hàng không bên kia, còn có một vài thương vụ liên quan đến Thẩm thị, anh hay bàn bạc ở đây.
Mà nơi này lại gần Duy Thịnh Airlines nên đôi khi anh cũng có thể đến đây để nghỉ ngơi.
“Anh lười lái xe quay về nên đêm nay chúng ta ở lại đây đi.” Thẩm Ngôn Lễ chỉ phòng ngủ chính nơi mà hai người sẽ ngủ tối nay: “Chỗ đó ngay cả quản gia cũng chưa từng đi vào, anh để lại cho em, cứ dùng thoải mái.”
Người đàn ông này suy nghĩ thật chu đáo.
Nhưng nói cái gì mà lười lái xe quay về…
Thịnh Tường không lên tiếng, chỉ để lại cho Thẩm Ngôn Lễ một bóng lưng.
Sau một hồi xoắn quýt, thời gian cũng thật sự quá muộn rồi.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ không đi cùng cô, không biết là lại đang bận rộn cái gì ở phòng khách nhỏ bên kia.
Thịnh Tường đi thẳng đến giường nằm dài một lát, cuối cùng cũng có thời gian để xem nhóm chat.
So với lúc trước, tin nhắn trong nhóm Wechat có khuynh hướng nhiều đến mức như muốn tràn ra.
Sau khi cô đi thì nhóm phi hành đoàn cũng bắt đầu lên đường về nhà, lúc này hẳn là mọi người đều đang trên đường về.
Cho nên còn có thời gian rảnh rỗi để bận tâm.
Có người hỏi thẳng Thịnh Tường.
“Em Tường, có phải bây giờ cậu đã về đến nhà rồi không? Nhanh! Nhanh kể câu chuyện tình yêu giữa cậu và tổng giám đốc Thẩm cho chúng tôi đi!”
Thịnh Tường chăm chú nhìn câu này.
Thật sự đã đến rồi.
Nhưng nhà ở đâu?
Cô gái liếc nhìn thời gian rồi lại suy nghĩ một chút, sau đó mới nhắn lại là…
“Còn chưa về nhà.”
Mà khi cô đáp lại một lần nữa, trong lúc vô tình nhận thức muộn màng của mọi người lại càng trở nên trực quan hơn.
“Các cậu đi cũng thật là vội quá!”
“A a a hối hận quá. Đáng lẽ tôi nên để tổng giám đốc Thẩm cũng cầm micro hát một bài nào đó!”
“Mừng đến rơi nước mắt, chúng ta xem như là người thân đúng không? Có phải là chuyện thăng quan tiến chức và tăng lương sau này của tôi có hy vọng rồi không?”
“Tôi suy nghĩ là một chút, chắc tổng giám đốc Thẩm là người chủ động!”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Thẩm gọi em Tường là vợ, không hiểu sao người đổ lại là tôi.”
“Đêm nay tôi không làm tiếp viên hàng không nữa, tôi muốn làm một viên gạch dưới giường hai người!”
Mọi người đều là người trưởng thành, có một vài chủ đề người lớn cũng là điều bình thường.
Tuy nói là không quay về căn hộ bên kia nhưng đêm nay tâm trạng của cô cũng không quá tệ.
Thịnh Tường nhắn vài icon cười khanh khách.
Cô lại trở mình trên tấm đệm.
Ngay lúc cô đang nằm ngửa.
Nhưng thứ đập vào mắt cô không phải là trần nhà, mà là khuôn mặt Thẩm Ngôn Lễ đang áp sát lại gần.
Hơi thở giao thoa, Thịnh Tường liếc nhìn trong khung chat Wechat, đột nhiên xuất hiện hai tin nhắn.
“Tôi vừa mới suy nghĩ kĩ càng lại, cứ nghĩ đến chuyện…”
“Em Tường cậu nói đi, từ Duy và Thịnh trong Duy Thịnh Airlines kia, có phải là… Chỉ cậu không?”