Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 106

Thịnh Tường vô thức cụp mắt xuống nhìn để chắc chắn rằng Thẩm Ngôn Lễ không nói dối.

 

Nhưng khi cô nhìn xuống thì thấy cổ váy của mình đang rộng mở, dây lưng ở giữa không được buộc chặt nên cứ lỏng lẻo.

 

Không biết vừa rồi có phải không cẩn thận hay không, nhưng lúc này do góc nghiêng nên một mảng lớn trắng mịn lộ ra.

 

Trắng mịn vô cùng bắt mắt.

 

"..."

 

Cô thoáng nhìn sang thì thấy Thẩm Ngôn Lễ vẫn chưa rời mắt, tựa như đang chiêm ngưỡng một cảnh đẹp nào đó…

 

Thịnh Tường hơi khựng lại một chút, sau khi kịp phản ứng lại, cô mới hành động ngay lập tức là nhanh chóng siết chặt hai tay, sau đó dùng hết sức lực giáng cho Thẩm Ngôn Lễ hai đòn.

 

“Em nghiện đánh phải không?” Thẩm Ngôn Lễ như thể quá đau: “Bây giờ em cứ luyện thuần thục như vậy, lỡ sau này vô tình đánh sai chỗ thì sao?”

 

Thịnh Tường quay màn hình máy tính lại, không nhìn anh nữa: “Anh ở ngay trước mặt em, sao em có thể nhìn lầm được?”

 

Người bị đánh là anh.

 

Kiểu gì chả trăm phát trăm trúng.

 

Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi xuống, lớn giọng: “Nhưng anh vừa nhìn em thế này mà em đã đánh anh. Tại sao vừa rồi khi anh hôn em ở trên giường, em không có phản ứng gì?”

 

Thịnh Tường cau mày nhìn anh, mới phát hiện Thẩm Ngôn Lễ vẫn tựa lưng vào ghế sofa như trước.

 

Ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên mặt anh, phủ lên nó một lớp sáng huỳnh quang mờ nhạt.

 

Một đêm yên tĩnh như vậy, một người vô cùng quyến rũ, tại sao cứ phải nói những lời như vậy.

 

“Để anh suy nghĩ đã.” Anh nhìn cô chăm chú, tựa hồ đang suy nghĩ: “Ồ, có lẽ không chỉ là hôn, anh còn ăn…”

 

Thẩm Ngôn Lễ chưa kịp nói xong thì Thịnh Tường nghiêng người tới khéo léo bịt miệng anh lại: “Bây giờ anh không thể im lặng được à!”

 

“Không thể.” Anh trả lời rất nhanh.

 

Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười quay đầu lại nhìn ánh mắt tức giận của cô.

 

Sau đó anh khẽ cau mày, thổi từ từ vào lòng bàn tay cô.

 

… Thật sự là chán sống rồi mà.

 

Hôm nay, khả năng chiến đấu của Thẩm Ngôn Lễ vô cùng mạnh mẽ.

 

Gạt hiện tại sang một bên, từ lâu Thịnh Tường đã cảm thấy những ranh giới mà cô thờ ơ trước đây đã bị anh phá vỡ từng cái một, phá một cách liên tục và hoàn toàn.

 

Bị giới hạn bởi các quy tắc trước đó, nhưng lại vượt qua chúng.

 

Nó cũng cho cô biết rằng dường như không có giới hạn nào cho những gì cô có thể chấp nhận.

 

Nói cũng không nói lại được, có điều anh dường như không quan tâm đến đòn đánh của cô.

 

Thịnh Tường không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng thêm một số thủ đoạn, mặc dù có khi nó còn chẳng làm gì được Thẩm Ngôn Lễ.

 

Nhưng cô cũng phải giải tỏa cơn giận của mình chứ.

 

Sau một hồi giằng co, Thịnh Tường đã rời khỏi lòng Thẩm Ngôn Lễ.

 

Ánh mắt cô gái lại nhìn vào máy tính, cô kiểm tra lại một lần nữa, sau đó mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

 

Sau khi kiên nhẫn chờ anh một lúc, kết quả là một tiếng mà Thẩm Ngôn Lễ nói đã trôi qua mà anh vẫn chưa có dấu hiệu xong việc.

 

Thịnh Tường ngồi xuống bên cạnh bàn, gần như quỳ xuống.

 

Chưa được một lát, mí mắt cô đã cụp xuống, đầu gật như gà mổ thóc.

 

“Vợ à, thật sự không cần làm cùng anh nữa đâu.” Thẩm Ngôn Lễ cẩn thận khép kín cổ váy lại giúp cô: “Đi ngủ đi.”

 

Thịnh Tường xua tay, nhướng mi lên nhìn anh: "... Anh đừng đuổi em, dù sao cũng làm cùng rồi, em chờ anh thêm chút."

 

Sau đó, giọng điệu nhẹ nhàng của cô vang lên: “Nếu có việc gì mà em làm được thì anh cứ nói với em nhé.”

 

Không biết cô đã đợi bao lâu, nhưng ý thức cuối cùng của cô gái là bản thân rơi vào bóng tối lờ mờ.

 

Còn việc Thẩm Ngôn Lễ có đáp lại hay không thì dường như không có câu trả lời chắc chắn trong trí trí nhớ hỗn độn ấy.

 

Khi cô tỉnh dậy sau khi trằn trọc mãi thì trời đã vào nửa đêm gần sáng rồi.

 

Rèm cửa trong phòng được xếp chồng nhiều lớp, xung quanh chìm trong bóng tối.

 

Trong bóng tối tĩnh mịch, Thịnh Tường có thể cảm nhận được đầu giường bên kia khẽ trũng xuống

 

Có lẽ Thẩm Ngôn Lễ cũng đã giải quyết xong công việc và quay lại.

 

Thịnh Tường tự động xoay người, xoay nửa vòng rồi rúc vào vòng tay anh như trước đây.

 

Thẩm Ngôn Lễ vốn tưởng cô đã ngủ: "Anh làm em tỉnh à?"

 

Cô gái không đáp lại câu hỏi của anh, nói với giọng ngái ngủ: “Sao em lại lên giường rồi, anh bế em vào à?”

 

Anh trả lời: "Thấy em buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi."

 

Lúc này Thịnh Tường chỉ cảm thấy mình đang ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, bồng bềnh trôi nổi, không có gì chắc chắn.

 

Cô nói thêm vài từ với giọng trầm thấp, mơ hồ đến mức Thẩm Ngôn Lễ thậm chí không nghe rõ.

 

Nhưng tiếng rì rầm cuối cùng lại vô cùng rõ ràng và rõ ràng.

 

"... A Lễ."

 

 

Khi Thịnh Tường lại có chuyến bay khác, phi hành đoàn thay nhau trêu ghẹo và hỏi han từ sáng đến tối.

 

Nói một cách khoa trương hơn thì chỉ cần Thịnh Tường xuất hiện trong tầm mắt của họ, khoảng ba năm người sẽ lập tức đến gần và kéo cô vào cuộc thảo luận.

 

Ngay cả trong chuyến bay, tiếp viên nhân lúc chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa ăn cũng không tha.

 

Trong lúc cabin đang vận hành suôn sẻ, Thịnh Tường kiểm tra từng hàng hành khách, vừa quay trở lại cabin phía trước đã bị mấy tiếp viên hàng không nhanh nhẹn kéo lại.

 

Tiệc trà theo lịch trình lại bắt đầu.

 

Chủ đề lần trước buộc phải khép lại với sự quen biết và gặp gỡ giữa hai người tại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.

 

Thịnh Tường cũng không ngờ rằng chuyện này còn có thể được hóng như phim dài tập.

 

Vẫn là tiếp viên trưởng không nhịn được, lần nào cũng ngắt lời cô.

 

Hôm nay là Mạnh Vãn mở đầu: “Đến bây giờ tôi vẫn phải nói rằng, hai người quá khiêm tốn, không phô trương.”

 

Thịnh Tường kiểm tra tình hình khu vực phục vụ ăn uống, vừa ghi chép vừa nói: "Cũng tàm tạm, thật ra tôi không giấu diếm, dù sao mọi người cũng không hỏi tôi mà."

 

Nguyên nhân chính là công việc của Thẩm Ngôn Lễ cùng một lĩnh vực với công việc của cô, nhưng đó không phải là mối quan hệ lúc nào cũng gặp nhau.

 

Anh hiếm khi đến sân bay Nam Hoè chứ đừng nói đến xuất hiện trên chuyến bay mà cô được phân.

 

Thịnh Tường không phải là người chủ động đề cập đến chuyện gì, người khác không hỏi thì cô cũng không nói.

 

Nhưng lúc đầu mọi chuyện vẫn ổn, mái nhà tách ra hai ngăn riêng biệt, ngày tháng cùng tiến về phía trước.

 

Hiện tại bị "buộc phải công khai", cô chỉ cảm thấy mình càng trở nên ngại ngùng…

 

Bởi vì chủ đề của nhóm người rất thú vị.

 

“Khoan đã, đêm đó hai người về, hai người không thể tách rời nhau sao?”

 

"Chắc chắn rồi phải không! Em Tường trả lời bằng một dấu chấm lửng đầy ẩn ý và không xuất hiện lại nữa."

 

"Sau đó thì làm gì nhỉ? Ha ha, đừng nhéo tôi, tôi không hiểu mà."

 

Thịnh Tường giả vờ như không nghe thấy, lách qua chủ đề này một cách ngon lành.

 

Một tiếp viên hàng không trẻ tuổi xua tay nói: "May mắn thay, tôi đã trải qua cảnh tượng thế kỷ như vậy. Trừ khi tổng giám đốc Thẩm đột nhiên xuất hiện trên chuyến bay của chúng ta, nếu không tôi thực sự không có gì phải ngạc nhiên cả."

 

Mạnh Vãn hất cằm với tiếp viên hàng không đó, chỉ về phía Thịnh Tường: "Tốt nhất cậu đừng nói nhiều. Chỉ cần em Tường vẫn còn bay thì sẽ có một ngày giả thuyết cậu vừa nói thành hiện thực."

 

Sau khi cả nhóm nói xong, họ xoắn xuýt hết cả lên.

 

Sau đó họ bắt đầu hỏi Thịnh Tường về việc Duy Thịnh Airlines tự nghiên cứu và phát triển máy bay.

 

Suy cho cùng, tin tức mà người ngoài biết được đều là từ truyền thông mà ra.

 

Nhưng ngay cả giới truyền thông cũng không thể nắm giữ thông tin cụ thể về những diễn biến mới nhất.

 

Bây giờ họ còn không đáng tin cậy bằng Thịnh Tường.

 

"Đúng là đang ở giai đoạn cuối cùng rồi." Thịnh Tường nghĩ ngợi, sau đó chậm rãi nói thêm: "Truyền thông không tiết lộ nhiều hơn thực chất là vì không đào ra được gì."

 

Dự án này được phát triển bởi một công ty con của Duy Thịnh Airlines, không chỉ có Thẩm thị làm chỗ dựa mà còn có cục Hàng không dân dụng hỗ trợ.

 

Vì vậy, khi công bố một số tin tức ra bên ngoài đều phải có kế hoạch.

 

Đi từng bước một vẫn hơn là tung ra hết cùng một lúc.

 

Thịnh Tường làm xong việc thì kéo ghế xuống, chậm rãi ngồi xuống buồng làm việc, khóe môi hơi cong lên: "Sao mọi người lại tò mò nhiều thứ thế?"

 

"Ha ha, bởi vì quá nhanh đó. Cậu thử nghĩ xem, Duy Thịnh Airlines mới thành lập mấy năm mà nghiên cứu phát triển máy bay nhanh như vậy, đương nhiên là phải tò mò rồi."

 

“Thật ra thì cũng không nhanh như vậy…” Thịnh Tường giơ tay lên tính qua loa một chút: “Trước khi Duy Thịnh Airlines thành lập, phòng thí nghiệm đã được chuẩn bị từ rất nhiều năm trước rồi.”

 

Mà nhắc đến vấn đề này…

 

Không gì có thể bao quát rộng hơn ba chữ “rất nhiều năm”.

 

Không ai có thể hiểu rõ hơn cô rằng Thẩm Ngôn Lễ và những người khác đã bỏ ra rất nhiều công sức và mất bao ngày đêm không ngủ với chồng chất kỳ vọng.

 

Thịnh Tường nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ máy bay.

 

Những sự chuẩn bị như vậy cũng chỉ vì gấp rút chờ đợi đến ngày khởi hành của trạm cuối cùng.

 

Nếu mọi chuyến bay thử nghiệm đều thành công trong thời gian giới hạn...

 

Như vậy thì mỗi ngày sau này, sự đột phá sương mù phía trước cuối cùng sẽ lộ ra diện mạo bầu trời trong xanh.

 

 

Thật ra, ngoài chuyến bay thử nghiệm cuối cùng do phòng thí nghiệm dự định, lịch bay của Thịnh Tường thậm chí còn không khớp với thời gian của chuyến bay thử nghiệm đầu tiên chứ đừng nói đến những chuyến bay thử nghiệm còn lại ở giai đoạn tiếp theo.

 

Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nên nó vô cùng quan trọng, trong một ngày đặc biệt như vậy, cô cũng muốn được ở bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ.

 

Cô đã cố gắng bay hàng loạt chuyến bay khác nhau để có được thời gian rảnh.

 

Đêm trước chuyến bay thử nghiệm đầu tiên, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đã dành thời gian ở căn cứ.

 

Ở ngoại ô Nam Hòe đang là ban đêm, gió lạnh vù vù.

 

Cô và Thẩm Ngôn Lễ đứng trên sân thượng của nhà xưởng căn cứ ngắm bầu trời đêm.

 

Những ngôi sao nối tiếp nhau tỏa sáng mờ ảo, phần lớn chúng đứng lẻ loi, cùng hòa vào chân trời vô biên với cảnh đêm xa xa.

 

"Thẩm Ngôn Lễ, anh có tin không? Lúc này nhịp tim của em đã trở nên rất nhanh."

 

Vốn dĩ cô vẫn luôn thoải mái, nhưng không hiểu sao, khi khoảnh khắc như vậy cuối cùng cũng đến, trái tim cô như được treo cao hơn.

 

Giống như bị trói vào một sợi dây và đu đưa trong không trung, lơ lửng và thất thường.

 

Thẩm Ngôn Lễ vốn đang đặt tay lên lan can, nhưng khi nghe cô nói vậy, anh mới chậm rãi quay người lại, dựa lưng vào nó: “Anh còn chưa nói gì mà em còn căng thẳng hơn cả người đàn ông của mình.”

 

Thịnh Tường đi về phía Thẩm Ngôn Lễ, đứng cạnh anh, đặt tay lên mép lan can và chống cằm.

 

"Em cũng không biết nữa."

 

Đối mặt với cơn gió lạnh buốt, cô nhìn anh với đôi mắt ngấn nước: “Có lẽ em vô cùng lo lắng cho anh.”

 

Vừa nói, cô vừa chủ động nắm lấy tay anh và giữ nó, đung đưa không mục đích.

 

Sau khi nhận ra hành động của cô gái, Thẩm Ngôn Lễ cũng để mặc cô.

 

Nhưng trên sân thượng, không khí càng ẩm ướt và lạnh lẽo hơn, có gió lạnh ập đến.

 

Khi một đợt gió lạnh mới tràn vào, Thịnh Tường không khỏi run rẩy.

 

Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày, ôm cô vào lòng: "Chỉ là chuyến bay thử nghiệm thôi, cũng không phải là lần cuối cùng trong cuộc đời này."

 

Anh nói với giọng không mấy để tâm: “Thay vì lo cho anh, em hãy lo cho chính mình đi.”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ lập tức nhìn xuống mắt cá chân nhỏ nhắn của cô.

 

“Thịnh Tường.” Anh không quay đầu lại mà gọi cô: “Bên căn cứ lạnh như vậy, sao em còn mặc váy?”

 

"..."

 

 

Mùa hè sắp kết thúc, những ngày đầu thu ấm áp và mát mẻ đang đến.

 

Chuyến bay thử nghiệm đầu tiên của một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn được phát triển bởi Phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S thuộc tập đoàn Thẩm thị Duy Thịnh Airlines, đã được tiến hành tại một căn cứ ở ngoại ô.

 

Vì là chuyến bay thử nghiệm đầu tiên nên Thẩm Ngôn Lễ với tư cách là đại diện tổng thể và điều phối viên dự án không thể ở trên sân thượng quan sát mà phải ở lại trung tâm chỉ huy và điều khiển của căn cứ hàng không.

 

Trong giây đầu tiên của chuyến bay thử nghiệm, trung tâm chỉ huy và điều khiển sẽ tiếp nhận toàn bộ thông tin của máy bay trong thời gian sớm nhất.

 

Chúng bao gồm nhiều loại dữ liệu chuyến bay, độ chính xác lộ trình của máy bay ở độ cao và phạm vi tương ứng khi bay cũng như các hình ảnh và video được ghi lại toàn diện.

 

Và trong chuyến bay thử nghiệm, họ không thể thư giãn dù chỉ một phút.

 

Sự căng thẳng này đã bắt đầu ngay từ đầu và kéo dài hơn hai giờ đồng hồ mới coi như kết thúc.

 

Lúc tám giờ tám phút, máy bay cất cánh từ đường băng thứ tám của luồng bay thử nghiệm.

 

Thịnh Tường đi theo Thẩm Ngôn Lễ và đứng sau nhiều máy tính đang vận hành trong trung tâm chỉ huy và điều khiển.

 

Có thể nhìn thoáng qua cũng thấy hết cảnh thật của máy bay trên màn hình lớn.

 

Khi máy bay lăn bánh, trung tâm chỉ huy và điều khiển trở nên yên lặng.

 

Trong lúc mọi người nín thở, Thẩm Ngôn Lễ đưa một tay ra nắm chặt tay cô.

 

Thịnh Tường không lên tiếng, nhưng cô đột nhiên hiểu ra và lật bàn tay lên đan vào bàn tay anh.

 

Không một ai ở xung quanh lên tiếng.

 

Giữa tiếng ồn và tiếng gầm rú được đồng bộ hóa bên trong và bên ngoài…

 

Khi máy bay lăn xong, mũi máy bay được nâng lên và đôi cánh dang rộng lên trời theo một góc tương ứng.

 

Thân máy bay qua để lại những đường nét mượt mà, rồi đôi cánh vắt ngang bầu trời lao về phía trước.

 

Sau đó là những âm thanh báo cáo liên tục vang lên từ đài chỉ huy.

 

"Báo cáo! Máy bay đã cất cánh thành công!"

 

"Báo cáo! Máy bay đã chính thức tiến vào lộ trình!"

 

"Báo cáo! Máy bay đang hoạt động ổn định theo lộ trình đã thiết lập!"

 

Khi tiếng báo cáo cuối cùng vang lên.

 

Làn sóng reo hò đầu tiên nổ ra cả trong và ngoài căn cứ.

 

Cứ là người địa phương trong căn cứ thì sẽ có chung những cảm xúc.

 

Tiếng kêu “Aaaaa” yếu ớt xuyên qua bức tường chịu lực.

 

Trong niềm vui gần như chói tai, rõ ràng là tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong sự hưng phấn khi đã ổn định sơ bộ.

 

Thẩm Ngôn Lễ không nói gì, chỉ nhìn sang.

 

Nhưng Thịnh Tường lại cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này.

 

Cô dần cảm nhận được lực siết trên tay Thẩm Ngôn Lễ ngày càng mạnh.

 

Sau lần cất cánh đầu tiên, mọi người lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

 

Khi máy bay chính thức đi vào lộ trình, mọi nhiệm vụ dự kiến ​​sẽ lần lượt được hoàn thành trên đường đi.

 

Điểm mấu chốt của chuyến bay thử nghiệm này là kiểm tra từng cabin cũng như tình trạng chức năng bên trong và bên ngoài cabin.

 

Thời gian trôi qua từng chút một.

 

Hai tiếng ba mươi lăm phút sau, trung tâm chỉ huy và điều khiển liên tục phát ra âm thanh báo cáo các hạng mức bay thử.

 

Máy bay đã quay trở lại điểm xuất phát thành công sau khi vượt qua 36 điểm thử nghiệm trong suốt hành trình.

 

Cuối cùng cũng đến lúc hạ cánh, khi máy bay vẫn đang trượt trên đường băng.

 

Đài chỉ huy đã vang lên âm thanh bùng nổ.

 

"Báo cáo! Máy bay hạ cánh thuận lợi!"

 

"Báo cáo! Chuyến bay thử nghiệm đầu tiên đã hoàn thành thành công!"

 

"A a a a a a!"

 

"Duy Thịnh quá đỉnh! S&S quá đỉnh!”

 

Ngoài tiếng hò reo và vỗ tay đều đặn phát ra từ sân quan sát bên ngoài căn cứ, những người ở trung tâm chỉ huy và điều khiển cũng nhảy dựng lên khỏi ghế, gần như muốn đập vỡ tai nghe.

 

Lúc này mọi người đang ôm nhau, Thẩm Ngôn Lễ vòng tay qua eo Thịnh Tường, bế cô lên ôm lấy cô, xoay cô một vòng.

 

Chân cô gần như rời khỏi mặt đất ngay lập tức.

 

Thịnh Tường kêu “Aaaaa”, sau đó ôm lấy cổ anh bằng cả hai tay, vừa sợ vừa cười nói: “Thẩm Ngôn Lễ, thả em xuống!”

 

"Dù sao cũng đã bế rồi." Trong lúc xoay vong, giọng nói của anh hòa vào làn gió, gần như biến mất trong biển vui mừng: "Không thể thả ra dễ dàng như vậy."

Bình Luận (0)
Comment