Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 129

Tiệc cưới lần này náo nhiệt chưa từng có.

 

Toàn bộ Hoa An Đình Thành được chia thành ba bữa tiệc, tiệc trưa, buổi tiệc trà chiều, và long trọng nhất là tiệc tối.

 

Ngoại trừ những ông trùm trong giới, bạn bè thân thiết và họ hàng thân thiết của hai bên, các nhánh thân thích trong gia phả Thẩm thị cũng được mời.

 

Trong phòng ăn uống linh đình, tiếng chạm cốc t và tiếng nói chuyện ồn ào vẫn tiếp tục trong hội trường.

 

Tiệc trưa, Thịnh Tường đi theo Thẩm Ngôn Lễ đến từng bàn chào hỏi. Mãi cho tới tiệc trà chiều, Thẩm Ngôn Lễ rảnh rỗi kéo cô qua một góc, đè xuống hôn một hồi lâu, sau đó anh lại trầm giọng dặn dò cô: "Tiệc trà chiều đều là các trưởng bối, những ngôi sao sáng trong các lĩnh vực, để anh tiếp là được rồi, em bảo Ứng Đào yểm hộ giúp em, đi nghỉ ngơi chút đi."

 

Rõ ràng là Thịnh Tường không muốn: "Hôm nay quan trọng đến mức nào chứ, em không đi, em ở với anh không được sao?"

 

Hồi nãy, ở tiệc trưa, Thẩm Ngôn Lễ đã giúp cô cản rất nhiều rượu, lúc này nơi lông mày hơi nhiễm chút men say: "Thời gian em ở với anh còn thiếu sao? Nếu em thật sự muốn, vậy đêm nay anh có thể phụng bồi suốt đêm, không đi đâu nữa hết."

 

Thấy anh lại bắt đầu có vẻ không đứng đắn, lúc này Thịnh Tường không nhịn nữa, dẫm giày cao gót lên đầu gối của anh.

 

Thẩm Ngôn Lễ bị đạp cũng không nói gì, chỉ cười cười.

 

Tiệc tối, bầu không khí nóng lên.

 

Ông cụ nhà họ Thẩm tuy tuổi đã cao nhưng sức khỏe vẫn còn tốt nên cũng đến tiệc cưới, nói là phải chứng kiến hôn lễ của Thẩm Ngôn Lễ, cũng là để chúc phúc.

 

Hai buổi tiệc trước Thịnh Tường đã thay liên tục hai bộ sườn xám, bây giờ vì là tiệc tối nên cô lại thay tiếp một bộ mới.

 

Bộ sườn xám bằng lụa sa tanh màu xanh xám phản chiếu những gợn sóng đầy màu sắc dưới ánh đèn trong hội trường.

 

Chất liệu của nút bọc là một miếng ngọc hình trăng non, được mài giũa thành hình cánh hoa - là những đóa hoa tường vi màu trắng.

 

Một bộ sườn xám có bề ngoài đơn giản như vậy, lại trị giá cả ngàn vạn, là kiểu dáng chỉ xuất hiện ở phòng đấu giá tư nhân.

 

Tiệc tối là hai bên kính rượu cho nhau, so với tiệc trưa thì đợt này rõ ràng là khảo nghiệm tửu lượng ở mức khó hơn.

 

Thẩm Ngôn Lễ đã quyết định rồi, anh sẽ không cho Thịnh Tường đụng vào rượu dù chỉ một chút, anh sẽ uống hết toàn bộ.

 

Cho tới khi đến bàn của phù dâu phù rể, Tiêu Tự và Trình Dã Vọng cũng ồn ào bắt Thịnh Tường uống rượu.

 

Thẩm Ngôn Lễ lại thẳng thừng gạt xuống: "Ly này tôi sẽ uống, đừng làm khó dễ cô ấy."

 

Chuyện này khiến cho Ứng Đào hô to: "Sao mà ngầu thế này, tổng giám đốc Thẩm, sau vài chục năm tới nữa tôi vẫn sẽ là người bảo vệ trung thành của cậu! Ly này tôi kính các cậu." 

 

Kết quả bởi vì kích động quá mức, cả ly rượu bị đổ lên quần của Tiêu Tự, lại còn bị đổ xuống vị trí không thể miêu tả được.

 

Tay Tiêu Tự run rẩy, tức giận đến mức chỉ có thể cười lạnh: "Cậu đợi đó cho tôi!"

 

Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết là trên bàn hay dưới bàn náo nhiệt hơn nữa.

 

Lúc kính rượu đến bàn cuối cùng, Lê Nghệ đang nói chuyện với mẹ Thẩm, cười đùa vui vẻ.

 

Cận Thịnh cũng không biết đã tới từ khi nào, lúc này đang nói chuyện cùng với ba Thẩm.

 

Thấy hai người đến đây, ánh mắt của Cận Thịnh lại từ từ dừng lại trên người Thịnh Tường.

 

Gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông vẫn mang biểu cảm như mọi khi.

 

Nhưng dưới sự điềm nhiên đó, ánh mắt của ông ấy vẫn nhìn chăm chú vào cô con gái trước mắt.

 

Thịnh Tường sửng sốt cắn môi, đồng thời tay cũng bị Thẩm Ngôn Lễ nắm chặt.

 

Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thoáng nhìn thấy gò má của anh.

 

Như thể được tiêm thêm một liều thuốc an thần, lúc Thịnh Tường ngước mắt lên lần nữa, tiện tay cầm lấy ly nước trái cây mà Thẩm Ngôn Lễ cho phép cô uống, chậm rãi gật đầu với những người trên bàn, nâng ly chúc mừng từ xa.

 

 

Tiệc cưới diễn ra náo nhiệt tới tận đêm khuya, nhưng đó chỉ là khởi đầu.

 

Sau đó nhà lớn nhà họ Thẩm sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, đến lúc đó Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ sẽ bận rộn hơn.

 

Rạng sáng, theo lý thì hai người có thể thuận thế ở phòng nghỉ trên tầng cao nhất của Hoa An Đình Thành nghỉ ngơi, nhưng theo tập tục thì vào đêm tân hôn, Thịnh Tường phải thay tiếp một chiếc áo phượng, với ngụ ý long phượng quy đầu.

 

Cuối cùng, họ vẫn phải quay về trang viên.

 

Trưởng bối còn đang ở khách sạn dọn dẹp hậu trường sau tiệc cưới, còn những người vai dưới thì lái xe đi theo sát hai người không rời.

 

Bọn họ muốn tới nháo động phòng.

 

Lần này ngoại trừ Diệp Kinh Hàn không tới ra thì những người khác đều tới đây.

 

Lúc này đang là giữa hè, đội cứu hộ trên không ở khu rừng Tây Bắc hiện giờ đã đi vào giai đoạn mấu chốt, Diệp Kinh Hàn thật sự không thể quay về được, vậy nên anh đã đã gửi quà tân hôn tới trước, xem như là thành ý.

 

Đối với mọi người mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhà mới của Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường. 

 

Trang viên đã được hoàn thành trước hôn lễ, lúc này đây bởi vì nghênh đón ngày này, trên các cửa kính đều dán chữ "Hỉ" do chính tay Lê Nghệ làm.

 

Tối nay là một đêm rất đặc biệt, đèn sẽ được bật suốt đêm.

 

Trong phút chốc, cả trang viên giống như lễ hội hoa đăng.

 

Thịnh Tường vừa mới đến đã bị mấy cô gái vây quanh kéo vào phòng ngủ chính để thay quần áo.

 

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ và mấy chàng trai đang đứng canh giữ ngoài cửa, lẳng lặng chờ đợi.

 

Khi nãy, Tiêu Tự đã quan sát hết mọi thứ, giờ đây anh ta đang dựa mình vào tường lên tiếng: "Biết là lão đại có tiền, nhưng có phải các cậu quá xa xỉ rồi hay không, con mẹ nó chỉ có hai người mà có thể ở bốn tầng sao?"

 

Trình Dã Vọng bổ sung: "Không chỉ vậy, vừa rồi tôi nhìn qua, toàn bộ lầu hai là phòng ngủ chính của bọn họ, trên lầu bốn còn có một căn phòng kính trong suốt."

 

… Bên trong tràn ngập hoa tường vi.

 

Liên tưởng tới hôn lễ có đủ các loại diễn ra trong một tháng, có thể nói là xa xỉ hơn cả xa xỉ.

 

Có điều kinh ngạc cảm thán chỉ là nhất thời, ngay lúc này chuyện quan trọng nhất vẫn là nháo động phòng.

 

Chờ đến khi bên trong đã chuẩn bị xong, dưới tiếng hét của Ứng Đào, cửa phòng ngủ lập tức mở ra.

 

Thịnh Tường mặc một áo phượng đỏ khoác ở ngoài, ngồi trên mép giường.

 

Cô rũ mắt, hàng mi dài run rẩy.

 

Áo long phượng có hai phần trên và dưới, cổ áo phức tạp được thêu hoa văn tinh tế.

 

Hình long phượng được thêu quanh áo, nối từ đầu đến đuôi, hai đầu đối diện nhau.

 

Cổ áo hơi bo lại làm nổi bật cần cổ thiên nga của cô, bộ ngực đầy đặn cũng bị căng chặt.

 

Hai cổ tay mảnh khảnh, trắng nõn lộ ra từ trong cổ tay áo rộng, nhẹ nhàng đặt trước hai đầu gối, tựa như màu trắng của ngó sen, hoàn toàn đối lập với màu áo đỏ tươi.

 

Dưới vòng eo thon thả là một chiếc váy dài chấm đất.

 

Cô ngồi thẳng lưng, sống lưng thẳng tắp tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.

 

Khi anh nhìn sang thì có thể thấy rõ người dưới ánh đèn.

 

Mấy phù dâu không tiếp tục ở trong phòng nữa, lần lượt rời khỏi.

 

Giờ này khắc này, quần chúng ở ngoài cửa nhìn đến mức ngây người.

 

Dưới sự im lặng kéo dài, cuối cùng cũng bùng nổ tiếng la hét ồn ào.

 

"Em Tường là tiên nữ đấy nhé!"

 

"Đẹp quá đi, nhưng mà dù đẹp đến mấy thì cũng nhìn ít thôi, hôm nay người ta đã kết hôn rồi!"

 

"Tổng giám đốc Thẩm phải trả lời đúng mới được đi vào đấy nhé!"

 

Cánh tay Tiêu Tự vắt ngang qua cửa: "Nghe thấy chưa, trả lời đúng mới được đi vào."

 

Thẩm Ngôn Lễ nghiêng đầu, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Vậy sao cậu còn không mau bắt đầu đi?"

 

Tiêu Tự cười xấu xa: "Ôi trời, vội vàng thế cơ à."

 

"Câu hỏi đầu tiên… Ây, câu đầu tiên không phải câu hỏi, là yêu cầu cậu làm, bây giờ bắt đầu hít đất 88 cái."

 

Thẩm Ngôn Lễ nghe xong cũng không do dự, lập tức cúi người.

 

Tiếu Tự ở bên cạnh quay video, tuy gật gù nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu: "Cảm giác hình như việc này hoàn toàn không có sức uy hiếp với cậu, hẳn là nên để tôi ngồi lên lưng cậu, hít đất như vậy mới thú vị."

 

Trình Dã Vọng thấy Tiêu Tự đi quá giới hạn: "Cậu bớt bớt cái miệng lại xíu đi, nếu sau này cậu kết hôn thì làm sao?"

 

Tiêu Tự còn định nói gì đó, nhưng lúc này Thẩm Ngôn Lễ đã thuần thục kết thúc.

 

Trình Dã Vọng nhận câu thứ hai từ Ứng Đào, nhìn Thẩm Ngôn Lễ: "Câu hỏi thứ hai, xin hỏi ba món mà Thịnh Tường thích ăn nhất là gì, yêu cầu trả lời xong trong năm giây, hiện tại… Bắt đầu tính giờ."

 

Thẩm Ngôn Lễ nhìn Thịnh Tường một cái, bắt đầu kể tên đồ ăn một cách trôi chảy: "Ăn canh măng vào mùa đông, nước trà xanh bạch đào và tôi."

 

Mọi người nghe thấy cái cuối cùng, lập tức "Ôi" một tiếng.

 

"Lại thể hiện tình cảm."

 

“Trời ơi, tôi không muốn nghe."

 

"Cái này có tính là phạm quy không, tôi muốn tố cáo."

 

Thịnh Tường nghe xong cũng không nhịn được mà trừng mắt với Thẩm Ngôn Lễ. 

 

Nhưng mà Thẩm Ngôn Lễ vẫn bảy ra dáng vẻ không quan tâm đó, lười biếng mà cười một tiếng.

 

"Bây giờ đã xong rồi đúng không? Xong rồi thì các cậu tự lên phòng cho khách ở lầu ba đi."

 

Ý muốn đuổi người của Thẩm Ngôn Lễ rất rõ ràng.

 

"Ai ui, vội cái gì mà vội, lúc này mới được mấy câu hỏi chứ!" Tiêu Tự lập tức lại gần giữ Thẩm Ngôn Lễ lại, không cho anh vào phòng: "Còn vài cửa nữa cơ, ngôi sao nam mà em Tường thích nhất là ai?"

 

Tầm mắt của Thẩm Ngôn Lễ nhàn nhạt quét qua anh ta, ném cho anh ta ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn.

 

"Nói đi, giờ cậu bị câm rồi hả?"

 

Tiêu Tự thấy Thẩm Ngôn Lễ như vậy, chỉ cảm thấy mình đã tóm được nhược điểm mà Thẩm Ngôn Lễ không biết rồi, vì thế càng thêm hăng hái: "Nói thật đi, có phải cậu không biết hay không?"

 

"Cái này cũng cần hỏi sao?" Thẩm Ngôn Lễ liếc anh ta một cái: "Người mà vợ tôi thích nhất còn không phải là tôi à?"

 

Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức rơi vào tĩnh lặng.

 

Cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu.

 

Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

 

Bọn họ ai cũng bị nhét cơm chó đến mức cạn lời.

 

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại không để ý đến khoảnh khắc lặng im ngắn ngủi này, anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ hỏi thẳng.

 

Giọng điệu có hơi mất kiên nhẫn: "Cuối cùng cũng xong rồi đúng chứ?"

 

Không đợi Tiêu Tự mở miệng tiếp, anh sải đôi chân dài, lập tức tiến vào phòng, chỉ để lại một bóng lưng.

 

Cứ thế mà vào, Thẩm Ngôn Lễ thuận tay đóng cửa… tTếng đóng cửa chợt vang lên tiếng vang kinh thiên động địa.

 

"Rầm" một tiếng, lập tức ngăn cách thế giới bên ngoài và bên trong phòng. 

 

Cũng khiến bên ngoài không thể nhìn trộm.

 

"..."

 

Tiếu Tự cách cửa gần nhất, nhất thời không kịp phòng bị, khiến mũi bị đụng vào cánh cửa.

 

"..."

 

"Thẩm chó, con mẹ nhà cậu."

 

"Qua đêm tân hôn, mẹ kiếp, em Tường nhớ quản cậu ấy đi, chấn chỉnh kỷ cương!"

 

…  Ngoài cửa Tiếu Tự vẫn còn bất lực điên cuồng sủa.

 

Thậm chí, còn có tiếng công kích kịch liệt của hai người Ứng Đào và Trình Dã Vọng với anh ta.

 

Thịnh Tường nghe xong toàn bộ quá trình, ngước mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ: "Ngày vui như hôm nay, anh so đo với bọn họ làm gì?"

 

"Nếu muốn so đo thì sao, cậu ấy sẽ không cho chồng em là anh vào đây đâu."

 

Thẩm Ngôn Lễ bước vài bước tiến lên, tiện đà cúi người, ôm cô vào trong lồng ngực.

 

Anh quỳ một gối bên mép giường, những đốt tay rõ ràng đặt lên cà vạt, rủ mắt nhìn cô gái trong lòng ngực, cười cười: "Đúng người không đúng chuyện, anh cũng vậy, không bao giờ nói lời vô nghĩa, chỉ hành động mà thôi."

Bình Luận (0)
Comment