Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 133

Sau đó, Thịnh Tường bị Thẩm Ngôn Lễ kéo đi chuẩn bị mọi thứ liên quan, sau khi họ sắp xếp xong hết mới thông báo cho những người xung quanh.

 

Tin vui này nhanh chóng bùng nổ trong vòng bạn bè.

 

Chưa kể những thứ khác, ngoại trừ đám cưới, hai người đã đi tới bước này tương đối nhanh so với các bạn đồng trang lứa.

 

Trên thực tế, về chuyện này, quả thật Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ là kiểu người đã chuẩn bị đầy đủ.

 

Dù có chút bất ngờ và ngạc nhiên nhưng vẫn bạn bè xung quanh vẫn cảm thấy hai người họ phát triển như vậy là lẽ đương nhiên.

 

Đến Tiêu Tự cũng cảm khái, dù xung quanh có bao nhiêu cặp đôi yêu nhau thì dường như cũng không ai thể tiến triển nhanh như đôi này.

 

Nghĩ như vậy, trong khi chờ Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường tới ăn liên hoan, anh ta bèn xoa cằm suy nghĩ một lúc: “Trình chó cậu nói đi, quãng đời còn lại dài như vậy, hai người này sao lại vội vàng thế chứ?”

 

Trình Dã Vọng đá cho Tiêu Tự một cái: "Sao lại phải chờ chứ, nếu đã là định mệnh của nhau thì kết hôn sinh con sớm chút thì sao?"

 

“Đừng nói lời này trước mặt Thẩm Ngôn Lễ, thể nào cậu ấy cũng phải đánh cậu một trận.” Anh ấy bổ sung: “Đến lúc đó con người ta học mẫu giáo, có thể cậu vẫn còn đang đi xem mắt.”

 

"..."

 

Tiêu Tự bị nói trúng tim đen, suýt chút nữa thì bị tức chết.

 

Chưa kể, có lẽ vì có tấm gương là Thẩm Ngôn Lễ mà gần đây anh ta xác thật đã bị gia đình giục cưới điên cuồng.

 

Rõ ràng nhiều người xung quanh vẫn chưa có động tĩnh nhưng mẹ Tiêu vẫn cứ tấn công anh ta trên phương diện này, khiến mấy ngày nay anh ta không dám trở về Tiêu thị, ngày nào cũng trốn trong phòng thí nghiệm S&S.

 

Nghĩ đến đây, Tiêu Tự hơi cao giọng, như sợ người khác không nghe thấy: "Sao cậu biết tôi đi xem mắt? Ông đây không thèm đi."

 

"Tôi chỉ tùy tiện so sánh thôi mà, cậu sao thế? Chưa đánh đã khai." Trình Dã Vọng vừa nói vừa rót một cốc nước cho Ứng Đào đang ngồi ở một bên nghịch điện thoại.

 

Bữa liên hoan hôm nay vẫn ở chỗ cũ, một câu lạc bộ tư nhân nằm trên đỉnh núi.

 

Không biết bọn họ đã tụ tập ở đây bao nhiêu lần nên cũng xem như là khách quen.

 

Mãi đến lát sau, hai nhân vật chính khoan thai đến muộn.

 

Thẩm Ngôn Lễ ôm eo Thịnh Tường, nhìn thấy bọn họ, khẽ gật đầu chào hỏi.

 

So với sự bình tĩnh của anh, rõ ràng Ứng Đào phấn khích hơn rất nhiều.

 

Cô ấy lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, đi vài bước về phía Thịnh Tường, đảo mắt từ trên xuống dưới, không ngừng quan sát cô: "Em Tường! Để tớ xem con nuôi của tớ nào!"

 

Thịnh Tường bị cái âm điệu cao của cô ấy làm cho ngượng ngùng: "Xem kiểu gì được?"

 

Phản ứng của Thẩm Ngôn Lễ rất nhanh, vô thức đưa tay ra chắn trước mặt Thịnh Tường: "Ngồi xuống trước đã."

 

Ứng Đào cười khúc khích, cười hì hì đồng ý rồi ngồi xuống cạnh Thịnh Tường.

 

Tiêu Tự vốn không nhìn về phía này, sau khi chào hỏi Thẩm Ngôn Lễ, cuối cùng cũng chú ý tới động tĩnh ở phía đối diện: "Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà cậu đã nhận con nuôi rồi à?"

 

"Tại sao lại chưa đâu vào đâu? Em Tường đã có hơn ba tháng rồi mà?" Ứng Đào không nhìn anh ta, thử vuốt ve thăm dò cô: "Em Tường, sao bụng cậu không to ra chút nào thế? Khác xa so với tưởng tượng của tớ.”

 

“Bây giờ nhìn không rõ lắm. Sau này lúc đứa nhóc lớn hơn thì bụng mới to ra nhanh.”

 

Cho nên bây giờ cô vẫn như xưa, không khác chút nào.

 

Cô gái xinh đẹp lúc này chỉ mặc một chiếc váy mềm mại, cả người bị khuất ở sau chỗ ngồi bên khung cửa sổ. Con đường tĩnh lặng trong rừng trúc và bóng cây sâu thẳm ở phía sau càng làm nổi bật khuôn mặt trắng như sứ của cô, mang đến cảm giác bình yên.

 

Không biết có phải là do mấy tháng nay được bồi bổ quá mức hay không mà bây giờ trông cô có vẻ mặn mà tựa hoa tường vi trong đêm, đang âm thầm tỏa hương thơm, chuẩn bị nở rộ.

 

Giống như bị cô ảnh hưởng, hiếm khi Tiêu Tự và Trình Dã Vọng lại sững sờ trong giây lát.

 

Thẩm Ngôn Lễ im lặng ngồi thẳng dậy, vừa rót nước cho Thịnh Tường, vừa như có như không mà chặn tầm mắt đang nhìn đến nỗi ngẩn người của hai người kia.

 

"..."

 

Tiêu Tự và Trình Dã Vọng: Có cần thiết không?

 

Ứng Đào nhìn sự tương tác giữa đôi vợ chồng ở bên cạnh mà không khỏi tấm tắc cảm thán: “Hình như đã gần một năm kể từ tiệc cưới của hai người rồi. Giờ cũng hai người đã có con, thời gian trôi nhanh quá.”

 

Thịnh Tường buông bàn tay một hai phải nắm chặt của Thẩm Ngôn Lễ ra, nối tiếp đề tài của Ứng Đào: "Thời gian trôi nhanh thật đấy, nhưng mỗi lần tụ tập với mọi người, tớ vẫn cảm thấy như hồi còn học đại học."

 

Tiêu Tự đưa thực đơn cho Ứng Đào: "Em Tường, lời này của cậu lại làm ai đó khó chịu rồi. Trong lòng cậu ấy chắc chắn đang nghĩ rằng, chẳng lẽ mấy năm sau khi ra trường không đáng nhớ à?"

 

“Quả thực có chút khác biệt.” Đôi mắt Thịnh Tường cong cong, mỉm cười, trả lời rất nghiêm túc: “Nếu thích thì tôi vẫn thích những năm tháng tôi ở cùng anh ấy ở Nam Hoè.”

 

Quãng thời gian trước khi học đại học thực sự rất khó khăn, những khoảnh khắc mơ hoof đó đôi khi mang đến cho cô sự bất an không xác định được.

 

Chưa kể ba năm học tại trường Đại học Hàng không vũ trụ quốc lập Pháp, ngoài những lúc thỉnh thoảng gặp mặt, phần lớn thời gian hai người đều đang bôn ba, bận rộn.

 

Chỉ khi cô trở lại Nam Hoè và trải qua những ngày tháng bên anh, cô mới cảm nhận được rằng mình thực sự có thể dừng chân lại đây.

 

Thịnh Tường hiếm khi nói về chuyện này, nhưng chỉ cần một vài câu trả lời đã thành công khiến những người xung quanh cảm thấy buồn nôn.

 

"Được đấy, đây là lỗi của tôi, tôi không nên hỏi mới phải!" Tiêu Tự cảm thấy nổi hết cả da gà.

 

“Cậu cũng biết là không nên hỏi à?” Thẩm Ngôn Lễ trở tay thủ sẵn, gõ nhẹ lên bàn: “Nếu cậu rảnh rỗi như vậy, hạng mục máy bay kế tiếp không phải vừa mới bắt đầu sao, cậu có thể đi cơ sở sờ ốc vít đi."

 

"Cậu bảo tôi sờ thì tôi phải sờ à, sao tôi cũng phải nghe lời cậu?"

 

Trình Dã Vọng vội căn ngăn hai người: “Gọi món đi.”

 

Thấy Thẩm Ngôn Lễ lại cúi đầu về phía Thịnh Tường, hai người ghé sát vào nhau kề tai thì thầm, Tiêu Tự không lên tiếng nữa, chỉ cười lạnh.

 

Ăn được nửa bữa, Thịnh Tường và Ứng Đào đang trò chuyện về drama trong giới giải trí.

 

Trình Dã Vọng không biết đang nghĩ tới cái gì, tiên phong mở lời với Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu vừa nhắc đến hạng mục máy bay mới, đúng lúc tôi cũng muốn hỏi, chúng ta có nên chia làm hai đợt không? Như vậy để dễ so sánh."

 

"Không cần, khả năng đội ngũ của chúng ta có hạn, còn chưa đạt đến trình độ này. Phòng thí nghiệm nói là tốt nhất vẫn nên dồn toàn lực vào cùng một đợt."

 

Trình Dã Vọng cau mày suy nghĩ một lát, trong đầu đã có quyết định: "Vậy cậu đã quyết định từ lâu rồi sao? Tối qua tôi còn vạch ra hai phương án."

 

Tiêu Tự cũng chen vào: "Sao có thể, lần này cậu ấy cũng đã sớm quyết định tên của series rồi, nghe rất nữ tính."

 

Trên thực tế, Thẩm Ngôn Lễ còn chưa công bố chuyện này với bên ngoài.

 

Chỉ là lúc tài liệu để nộp lên cục Hàng không dân dụng, Tiêu Tự mới vô tình xem được tên đăng ký hồ sơ.

 

Anh ta nhớ ngay lập tức.

 

Không chỉ là Trình Dã Vọng mà cả Ứng Đào cũng tò mò: "Tên là gì? Nói nhanh đi!"

 

"Tên là Đỉnh Tường Vi gì gì đó, mẹ nó chứ đây không phải là tên phim mary sue đấy chứ?"

 

Ứng Đào cảm thấy Tiêu Tự rất buồn cười: "Cậu là tên óc lợn à Tiêu Tự, tường vi, tường vi, em Tường tên có chữ Tường, tôi dám đảm bảo rằng cái tên này chắc chắn có liên quan đến em Tường."

 

Không chỉ vậy, nó còn hô ứng dòng máy bay Heart Wall trước đó.

 

Thịnh Tường vốn đang im lặng lắng nghe, ngay lúc này, cô đột nhiên nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ.

 

Đối phương vừa lúc đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên, trước sau như một.

 

Trong phút chốc, bàn tay anh ở dưới gầm bàn vươn tới nắm chặt, vững vàng nắm lấy tay cô.

 

 

Tối đó, hai người trở về trang viên.

 

Thịnh Tường dựa nửa người vào đầu giường nhìn anh: “Đây là ngụ ý mà lúc trước anh không chịu nói sao?”

 

Thẩm Ngôn Lễ lại cao giọng: “Anh vốn định đợi đến lúc công bố chính thức mới nói cho em biết, nhưng không ngờ Tiêu Tự lại lắm lời như vậy.”

 

"Cậu ấy cũng không cố ý." Thịnh Tường mỉm cười: "Nhưng anh làm như vậy chẳng phải là phạm quy à? Sau này anh định áp dụng thế nào?"

 

“Đơn giản mà.” Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày nhìn cô, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên cổ áo, bắt đầu chậm rãi cởi cà vạt: “Sau này cứ dựa vào em thôi.”

 

Lưng Thịnh Tường dán lên đệm, dịch xuống một chút, giơ chân lên định đá anh.

 

Kết quả là cô lại bị Thẩm Ngôn Lễ nhanh mắt nhanh tay tóm gọn.

 

Anh quay đầu ấn mắt cá chân trắng ngần thanh tú của cô: “Đánh lén anh hả?”

 

Thịnh Tường bị anh làm nhột, theo bản năng muốn rút chân, nhưng chỉ càng bị nắm chặt hơn: "Không phải đánh lén, rõ ràng là em làm quang minh chính đại mà."

 

“Thịnh Tường, nay em to gan quá nhỉ.” Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười, buông tay khỏi mắt cá chân cô, cúi người xuống, rũ mắt nhìn cô: “Em dám lén tráo khái niệm cơ.”

 

"... Trước đây rõ ràng anh bảo em sợ anh."

 

"Không phải sao? Lúc trước em nhìn thấy anh đã đỏ mặt rồi."

 

Đấy mà là sợ?

 

Dù có là xấu hổ thì cũng không phải sợ hãi.

 

Rõ ràng là anh đang lén tráo khái niệm.

 

Cô cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh, Thịnh Tường cảm thấy buồn ngủ, sợ mình ngủ quên nên muốn đuổi anh đi ngay.

 

Bây giờ mỗi ngày trước khi đi ngủ cô phải nghe nửa giờ nhạc du dương, hay nói cách khác đó còn được gọi là thai giáo.

 

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại không giúp cô lấy chiếc loa đặc chế, hôn lên đôi má phiếm hồng của cô hai lần, lại có vẻ không thoả mãn, ấn cô xuống hôn thật lâu.

 

Trong khi bị cắn mút, cô lại càng trầm mê hơn thế nhưng hơi thở của anh vẫn đều đặn không hề rối loạn.

 

Sau khi đã bóp mạnh hai lần, Thẩm Ngôn Lễ mới từ từ rút tay ra khỏi quần áo cô.

 

Gần đây, Thịnh Tường rất mẫn cảm, cô vừa hưởng thụ vừa nhắc nhở anh: "... Anh chú ý chút đi."

 

Mặc dù người này không làm thật nhưng kỹ thuật chấm mút của anh có thể nói là đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa sau ba tháng,

 

“Vợ, rõ ràng anh rất chú ý mà.” Thẩm Ngôn Lễ cắn môi cô: “Yên tâm, anh sẽ không động vào em.”

 

Quả thực anh có thể nhịn được.

 

Thịnh Tường nhìn chiếc đèn chùm trước mắt, nghĩ đến sự sung sướng kia, thì cảm giác bốc cháy kia lại nhao nhao xông thẳng lên đầu cô.

 

Cô dừng một chút, lập tức che mắt lại.

 

Buổi tối trước khi đi ngủ là một khung cảnh vô cùng ấm áp, ngoài việc nghe nhạc, hai người còn làm nhiều những thứ khác.

 

Hai người cùng nhau xem một bộ phim tiếng Pháp, trò chuyện một lúc rồi ôm nhau ngủ.

 

Nửa đêm, Thịnh Tường gặp ác mộng, đột nhiên bừng tỉnh.

 

Khi đã tỉnh hồn lại, Thẩm Ngôn Lễ đã nhanh chóng ngồi dậy, bật đèn cạnh giường lên.

 

Ánh mắt anh hiện rõ sự lo lắng: "Em sao vậy?"

 

“Không có gì…” Thịnh Tường được anh ôm vào lòng: “Em ngủ không ngon thôi.”

 

Gần đây cô hay bị giật mình vào nửa đêm vài lần nên cũng không có gì lạ.

 

Thẩm Ngôn Lễ xuống giường, rót cho cô một ly nước ấm, nhìn cô uống mấy ngụm sau đó mới ngồi xuống cùng cô.

 

Thấy anh như vậy, Thịnh Tường nhẹ nhàng chọc anh một cái: “Em không buồn ngủ, hay là anh cứ ngủ trước đi?”

 

"Không sao đâu, anh cũng không buồn ngủ, anh ngồi cùng em."

 

Thịnh Tường nhẹ nhàng đồng ý, vai được anh vỗ nhẹ.

 

Cảm nhận được sự vuốt ve như vậy, dần dần, cơn buồn ngủ của cô kéo đến, chẳng bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ rồi.

 

Như cảm nhận được điều gì đó, đêm nay Thịnh Tường lại bừng tỉnh lần nữa.

 

Bên cạnh không có ai.

 

Cô ngồi đó mất một lúc trong đêm tối, sau đó mới thấy ánh sáng phát ra từ khe cửa hé mở.

 

Đối mặt với tia sáng mỏng manh, Thịnh Tường lê đôi dép, chậm rãi bước tới.

 

Vừa mở cửa, đập vào mắt chính là bóng hình cao lớn của Thẩm Ngôn Lễ đang đứng ở góc cầu thang.

 

Anh quay lưng lại với cô, thông qua cửa sổ sát đất, anh nhìn màn đêm u ám phía xa rồi lại nói chuyện điện thoại.

 

Khoảng cách không quá xa, nội dung cuộc trò chuyện bị Thịnh Tường nghe được…

 

"Được rồi, ý là thường xuyên thức dậy vào nửa đêm không phải vấn đề gì to tát đúng không?"

 

"Hai người vất vả quá, hay là tôi đưa cô ấy qua đó làm kiểm tra?"

 

"Ừ, tôi thực sự không yên tâm."

 

"Được."

 

Sau khi trò chuyện xong, anh cúp điện thoại, xoay người lại.

 

Có lẽ vì không ngờ Thịnh Tường đang đứng cạnh cửa nên Thẩm Ngôn Lễ lập tức khựng lại.

 

Nhưng anh cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, bước nhanh về phía cô: “Em ra ngoài mà không khoác áo à?”

 

Không đợi cô gái kịp trả lời, Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi xuống, vòng tay qua đầu gối cô.

 

Anh thản nhiên bế ngang cô lên.

 

Thịnh Tường khẽ nói: "Anh làm gì thế."

 

"Ôm em về giường."

 

“… Cũng gần mà, anh ôm không mệt à.”

 

"Anh không mệt, nếu mệt thì phải là em." Thẩm Ngôn Lễ áp mũi anh vào má cô, chậm rãi cọ cọ: "Vợ ơi, em vất vả rồi."

Bình Luận (0)
Comment