Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 140

Ứng Đào im lặng ba giây mới chợt nhận ra ý của Tiêu Tự.

 

Thì ra lần này anh đến gõ cửa, là dựa vào mối quan hệ tự nhận nào đó?

 

Suy tư một lát, cô lại thẳng thừng chặn cửa, còn chưa kịp chặn người này ngoài cửa thì đã thấy Tiêu Tự giơ tay lên, thoải mái đẩy cửa tiến vào phòng, tiến lại gần cô khiến cô liên tục lùi về sau mấy bước.

 

Ứng Đào không thể nhịn được nữa, tức giận nói: “Tiêu Tự, cậu cứ khăng khăng phải vào phòng mới được hả?”

 

“Đúng, nhất định, cần thiết, nhất thiết phải vào.”

 

Đôi chân dài của Tiêu Tự sải bước vào nhà, nhân tiện đóng cửa lại: “Ứng Đại Đào, đêm qua tôi đã làm hết rồi, cậu cũng đồng ý, bây giờ tôi đến đây tự đề cử mình, cậu lại không bằng lòng là sao?”

 

Ứng Đào quả thực ngây người vì tư duy logic của anh: “Cậu tự tiến cử mình kiểu này mà được à? Tôi chỉ thuận miệng nói thế…”

 

Nhưng cái gọi là thuận miệng nói, Tiêu Tự chẳng những nghe mà còn nghe lọt vào tai. Nghe lọt thì thôi, còn khăng khăng chạy đến đây đòi làm với mình?

 

Khoan đã… Hình như đây mới là mấu chốt?!

 

“Cậu nói muốn làm thì phải làm à?” Ứng Đào vội xô đẩy anh: “… Tôi không muốn!”

 

Cô cố ý nâng cao giọng nhưng phản ứng trên khuôn mặt lại không thể lừa gạt được người khác. Gương mặt xinh đẹp của cô như được phủ một vầng hào quang, dần dần biến thành màu đỏ rực lan tràn từ gò má đến mang tai, đỏ như một quả đào vừa chín tới.

 

Tất nhiên Tiêu Tự cũng thấy rõ điều đó. Anh nhanh chóng tiến lên, trực tiếp khiêng cô lên vai, nhấc chân tiến về phía giường gỗ.

 

Ứng Đào không biết anh đang làm gì, chỉ cảm thấy trời đất chợt quay cuồng. Cô ra sức vùng vẫy: “Tiêu Tự, tối qua cậu mới chịu đòn nhận tội, tối nay đã quên hết rồi à!”

 

“Tối qua là tối qua, tối nay là tối nay.” Tiêu Tự lập tức ném cô lên giường, thấy Ứng Đào vô thức bị nảy hai cái trên nệm, anh lại cúi xuống trói buộc cô trong lòng mình, nhanh chóng vỗ một phát lên mông cô phát ra một tiếng “bốp”: “Ông đây nhất định phải làm một nháy với cậu đêm nay!”

 

Bị vỗ lên mông, Ứng Đào vừa xấu hổ vừa bối rối. Cô bất chấp tất cả muốn cắn anh một phát. Tiếc rằng cái tên Tiêu Tự này vẫn như trước kia, tàn nhẫn vô cùng.

 

Thấy Ứng Đào không thể giãy dụa được nữa, khóe miệng Tiêu Tự nhếch lên một cách gian tà: “Ứng Đào, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, không thể chiều chuộng phụ nữ.”

 

Ứng Đào hơi ngượng nghịu vì hơi thở của Tiêu Tự phả lên mặt mình, bối rối nhìn anh.

 

Lúc nhếch môi cười, trông Tiêu Tự vừa xấu xa vừa đa tình. Khuôn mặt tự mang khí chất phong lưu bị bóng đêm che khuất, trông giống hệt một cậu ấm tung hoành ngang dọc không sợ gì hết.

 

Cơ mà phải công nhận, cái tên này…

 

Trông rất đẹp trai.

 

Ngay khi cô đang ngẩn người, Tiêu Tự đã lưu loát cởi thắt lưng, lại muốn gấp gáp ra trận như lúc trước.

 

Nếu nói anh quả thực là trai tân không có kinh nghiệm thì ít nhất làm một hai lần cũng nên quen tay quen việc, kết quả bây giờ vẫn dựa vào sức mạnh ngang ngược.

 

Ứng Đào hít sâu một hơi, bị anh mút vào khiến đầu óc của cô như lên mây.

 

Đến cuối cùng, cô nhắm mắt nhắc nhở: “Nếu cậu nhất định muốn thì cái giường này không ổn đâu! Âm thanh vang to lắm!”

 

Hồi trước em Tường đã từng thắc mắc, cô có thể giải thích qua loa cho xong chuyện một lần nhưng không thể giấu được lần hai.

 

Cô vừa dứt lời, động tác của Tiêu Tự rõ ràng khựng lại trong chốc lát. Có lẽ là vì đã được cô cho phép, động tác kế tiếp của anh phóng khoáng hơn hẳn.

 

Hai người quả thực không làm trên giường mà chuyển trận địa sang sofa, ai ngờ sofa bằng gỗ cọ lên người còn khó chịu hơn. Hai chân của cô bị xách lên, trong lúc cả người lơ lửng, cô chỉ cảm thấy… Quá kích thích.

 

Mỗi động tác của anh vừa mạnh vừa vào sâu, khi đứng dậy rồi hạ xuống, đâm mạnh vào cơ thể khiến cô không nói được một lời.

 

Cuối cùng, thấy cô chịu không nổi, Tiêu Tự đi đến bên cửa sổ nhà gỗ.

 

Không bàn những thứ khác, dường như trong chuyện ấy, đàn ông sẽ tự động biết mình nên làm gì.

 

Rốt cuộc ai đã phát minh ra tư thế đè phụ nữ xuống rồi bẻ ngược tay ra đằng sau, khống chế thân thể của phụ nữ?

 

Ứng Đào cảm thấy cánh tay của mình sắp gãy rồi.

 

Sau một trận bão táp mưa rào, bên trong nhà gỗ có thể nói là bê bối.

 

Anh ôm chặt cô ngả ra sau, hai người cùng nhau ngã xuống nệm giường.

 

Trong hơi thở hòa quyện vào nhau, giọng nói của Tiêu Tự khàn khàn vì vừa trải qua một trận phóng túng: “Ứng Đào, ngày thường em luyện tập kiểu gì vậy? Hoàn toàn không thấy được.”

 

Khi anh xoa bóp thân thể cô chỉ cảm thấy mềm mại mịn màng, thân thể của người con gái trẻ tuổi dường như mỗi một tấc da đều chứa đầy hương thơm, đây là mùi hương tỏa ra từ trong ra ngoài, ăn sâu vào máu.

 

Nghĩ vậy, Tiêu Tự không khỏi ngo ngoe rục rịch. Nhưng anh còn chưa làm hành động gì thì đã bị Ứng Đào tát cho một phát tỉnh lại.

 

“… Đồ khốn!”

 

“Sao ông đây lại biến thành đồ khốn rồi?! Lúc nãy rõ ràng là em đồng ý mà, bây giờ lại trở mặt không chịu thừa nhận hả?”

 

“Tôi hối hận, không được à?” Ứng Đào muốn đẩy anh ra nhưng lồng ngực đầy mồ hôi của anh cứ thích sáp lại gần cô.

 

Một là không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng.

 

Ứng Đào lại nói: “Lúc nãy cậu còn bảo phụ nữ không thể chiều chuộng, cậu cho rằng cậu là ai hả? Đừng hòng chơi chiêu đó với tôi!”

 

Tiêu Tự lại không giận mà như hiểu được điều gì đó: “Thế nếu ông đây chiều em thì sao? Có thể chơi chiêu đó với em hả?”

 

Lần này, Ứng Đào không chịu trả lời, kiên quyết không lên tiếng.

 

Tiêu Tự tự nhận xui xẻo, không biết mình lại làm gì chọc giận cô, thế là anh dứt khoát lắc lư vai cô.

 

Ứng Đào phiền lòng nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ mò di động của mình đặt trên đầu giường, gõ chữ trên màn hình, sau đó đưa cho Tiêu Tự. Tiêu Tự cụp mắt nhìn chữ viết chi chít trên màn hình, tiêu đề rất chi là bắt mắt, chỉ có sáu chữ lớn:

 

[Quy tắc bạn tình phải tuân theo]

 

1. Không can thiệp vào chuyện của nhau, quan hệ xã giao và cuộc sống bình thường của nhau.

 

2. Trong lúc vẫn còn mối quan hệ này, không được có quan hệ thân thể với người khác.

 

3. Toàn bộ quá trình đều phải giữ bí mật, nếu có một bên trái với quy tắc thì quan hệ lập tức cắt đứt.

 

4. Nếu có một bên không muốn thì không cần lý do gì, quan hệ cũng có thể cắt đứt ngay lập tức.

 

Chú ý: Xin hãy tuân thủ quy tắc này.

 

“…”

 

Nhìn ba quy tắc chính và mấy chữ nhỏ xíu bổ sung đằng sau, Tiêu Tự xem đi xem lại ba lần.

 

Chỉ trong thời gian ngắn mà chuẩn bị rất đầy đủ. Ứng Đào thật sự muốn quán triệt mối quan hệ này đến cùng.

 

 

Sau khi qua mùa xuân, mùa hè nhanh chóng kéo đến.

 

Không khí hanh khô nhanh chóng lan tỏa tựa như những sợi lông thô ráp lơ lửng trong không khí.

 

Căn hộ của Tiêu Tự ở trên tầng cao, đứng từ đây nhìn ra xa bên ngoài chỉ thấy mênh mông vô bờ.

 

Theo ánh nắng gay gắt kéo đến, còn có người ngồi trên người anh.

 

Anh tựa lưng trên đầu giường, miệng ngậm một điếu thuốc. Ứng Đào ôm cổ anh, chưa nhúc nhích được bao lâu đã mệt mỏi dừng lại, kiên quyết không chịu làm tiếp.

 

Tiêu Tự phả một vòng khói vào mặt cô, sau đó vòng tay ra sau lưng cô luồn xuống dưới, vỗ lên cặp mông căng tròn của cô: “Em giỏi thật đấy, tôi còn chưa hút được nửa điếu thuốc đâu.”

 

Ứng Đào thẹn quá thành giận: “Kệ tôi! Cậu thích làm hay không tùy cậu! Không làm thì để tôi nghỉ.”

 

Tiêu Tự dụi tắt tàn thuốc: “Đương nhiên là làm. Ông đây suốt ngày hầu hạ mỗi em thôi.”

 

Anh xoay người đè cô sang một bên, sau đó đâm thẳng vào bên trong.

 

Chờ đến khi xong việc, mở mắt ra đã gần giữa trưa.

 

Hai người bọn họ thường xuyên ầm ĩ đến lúc muộn giờ như thế này. Mối quan hệ bí mật này của hai người cũng đã kéo dài khá lâu.

 

Ứng Đào từ sân bay Kinh Hoài trước kia được thuyên chuyển sang sân bay Nam Hòe, xem như thường trú ở Nam Hòe.

 

Tối qua cô vừa xuống máy bay, Tiêu Tự lập tức từ căn cứ hàng không chạy đến đón cô. Hai người không kiềm chế được, chiến hỏa bắt đầu nổi lên từ chiều tối qua, nửa đêm cứ đứt quãng làm từng chút một, đến buổi sáng anh lại có hứng.

 

“Buổi chiều nếu em lười không muốn về nhà thì cứ nghỉ ở chỗ tôi, lát nữa tôi phải về Tiêu thị một chuyến.”

 

Tiêu thị vốn có hợp tác với Quý thị, Giang thị - họ hàng của Thẩm Ngôn Lễ, địa chỉ trụ sở chính là ở Ngân Thành. Gần đây Tiêu thị mới mở công ty chi nhánh ở Nam Hòe, mẹ Tiêu yêu cầu anh nhất định phải tranh thủ thời gian đến công ty tọa trấn, thậm chí còn lôi Thẩm Ngôn Lễ ra nói rằng tổng giám đốc Thẩm có thể làm việc liên tục ở cả ba trụ sở, sao anh không làm được?

Bình Luận (0)
Comment