Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 54

Khi người quản lý phụ trách phòng ăn dẫn theo vài người phục vụ đi vào, anh ấy cảm thấy bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ.

 

Lúc anh ấy nhìn thoáng qua cô gái trong phòng thì thoáng khựng lại trong tích tắc.

 

… Trông hấp dẫn thật đấy.

 

Theo bản năng, anh ấy bỏ qua người cùng là đàn ông giống mình là Thẩm Ngôn Lễ và cảm thấy bị thu hút bởi người khác giới xinh đẹp.

 

Nhưng dù sao anh ấy cũng chỉ ngẩn ra chỉ trong nháy mắt mà thôi, với đạo đức nghề nghiệp của mình, anh ấy không hề liếc nhìn cô gái ấy thêm lần thứ hai nào nữa.

 

Lúc này điều quan trọng nhất là hoàn thành công việc.

 

Người quản lý rất giàu kinh nghiệm, cho nên anh ấy đã vượt qua được cám dỗ.

 

Thế nhưng trong số những nhân viên phục vụ cùng ở trong phòng có một người là người mới học việc, ngay khi vừa vào phòng, người đó đã nhìn chăm chăm vào Thịnh Tường mấy lần rồi.

 

Tuy bọn họ không cần nhân viên phục vụ chăm sóc quá ân cần nhưng việc bưng trà đưa nước là chuyện không thể thiếu.

 

Khi nhóm người đó vào phòng lần thứ hai, người quản lý nhà ăn được Thẩm Ngôn Lễ gọi riêng.

 

Sau đó, khi nhân viên học việc đó định tiếp tục đi theo thầy để học tập mục đích của nghề phục vụ thì cậu ta đã bị ngăn lại.

 

“Mọi người chờ ở đây là được rồi, không cần đi vào đâu.”

 

“… Dạ?”

 

Tuy cậu ta không hiểu vì sao thầy mình lại nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

 

 

Hôm nay Thịnh Tường cũng có hứng ăn uống nhưng cô không ăn quá nhiều.

 

Khi hai người họ về nhà, Thẩm Ngôn Lễ lái xe đưa cô về Đại học Hàng không vũ trụ.

 

Bãi đỗ xe dưới đất vô cùng lạnh lẽo vắng vẻ, khi hai người đi từ khách sạn xuống, gió lạnh luồn qua khe hở thổi tới từ bốn phương tám hướng mà đến.

 

Thẩm Ngôn Lễ vội vàng cởi áo khoác đưa cho cô, anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đen, chóp tóc được những chiếc đèn tuýp trên trần gara ánh lên từng sợi rõ ràng.

 

“Anh mặc thế không lạnh thật sao?”

 

Cho dù Thịnh Tường được anh khoác áo cho thì cô vẫn cảm thấy những cơn gió quái ác vẫn đang nắm lấy mọi cơ hội có thể để chui vào trong, luồn qua mọi ngóc ngách trong áo, khiến cô lạnh run.

 

Chỉ riêng việc mở miệng nói như thế này thôi mà giọng nói của cô đã như thổi bay gần hết, chỉ còn vài chữ mơ hồ còn có thể nghe thấy.

 

“Không sao đâu, anh thật sự không lạnh.”

 

Hai người đi mãi mà chưa đến chỗ đỗ xe, Thịnh Tường hỏi anh: “Thế… Sau khi anh đưa em về thì anh quay về ký túc xá hay là anh sẽ về nhà vậy?”

 

“Anh về ký túc xá, trong trường vẫn còn có người cần anh, anh chưa đi được.”

 

Khi hai người bọn họ đến gần chỗ đỗ xe, tay của Thịnh Tường mới rời khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh.

 

Thẩm Ngôn Lễ cảm nhận được tay cô rời khỏi tay anh, anh lập tức nhìn cô.

 

Cô đang được bọc kín trong áo khoác của anh, hàng mi dài ngoan ngoãn dịu dàng rũ xuống.

 

Hầu kết của anh hơi nhúc nhích, anh giơ tay cản lại cô rồi tiện thể vây cô giữa anh và cửa xe.

 

Tiếng loạt xoạt vang lên không ngừng, động tác của Thẩm Ngôn Lễ rất nhanh, cặp chân dài của anh chặn giữa đôi chân cô, càng lúc càng áp sát.

 

Thấy anh như thế, hô hấp của Thịnh Tường dần trở nên dồn dập hơn, cô lùi dần về phía sau, mãi cho đến khi không còn đường lui.

 

Khi anh rũ mi, càng lúc càng đến gần, lưng cô dần chạm đến cửa kính, rồi cuối cùng cô bị anh đè chặt lên xe.

 

Chỉ trong thoáng chốc, cô đã bị anh ôm chặt vào lòng, giam giữ trong vòng tay của mình.

 

Khuôn mặt của anh bị ánh sáng nhập nhoạng bao phủ, chỉ còn trông thấy lờ mờ, bóng anh hắt trong mắt cô.

 

Anh bỗng khiến cô có cảm giác là lạ.

 

Đôi mắt anh rất đẹp, khi nhìn sâu vào mắt anh, cô thấy có ánh lửa lóe lên.

 

Thịnh Tường ngẩn ngơ ngắm nhìn đôi mắt anh một lúc, rồi cô đột nhiên quay đầu nhìn sang chỗ khác.

 

Dường như cô còn chưa thể nhìn vào đôi mắt lúc này của anh quá lâu.

 

“Chỗ này chính là bãi đỗ xe ngầm đấy…” Cô nhắc nhở anh.

 

“Bãi đỗ xe ngầm thì không tốt sao?” Khuôn mặt của Thẩm Ngôn Lễ được hắt một chút ánh sáng, trông như những gì tinh túy nhất của màn đêm mùa đông: “Em có biết “ngầm” có nghĩa là gì không.”

 

“…”

 

Đương nhiên là cô biết.

 

“Ngầm” còn có nghĩa là trộm, bất ngờ không kịp đề phòng.

 

Mang chút cảm giác hồi hộp khi làm điều xấu xa, sợ bị người khác phát hiện.

 

Nhưng khi nhìn Thẩm Ngôn Lễ như vậy, Thịnh Tường không thể nói được gì hơn.

 

Dường như ngay từ lần đầu gặp anh, bánh răng trên trục đã dần dần chệch hướng.

 

Cô có thể cảm nhận được, thậm chí cô còn ngầm đồng ý, sự thay đổi một cách vô tri vô giác này đã khiến Thẩm Ngôn Lễ trở thành người đặc biệt đối với cô.

 

Hai người trao nhau ánh nhìn say đắm một lúc, Thịnh Tường thử đẩy anh ra, ai ngờ anh trông mảnh khảnh yếu ớt vậy mà lại mạnh mẽ vô cùng.

 

Anh có thể ấn chặt cái tay đang lén lút của cô vào lòng một cách dễ dàng.

 

Cứ như vậy vài lần, dường như hai người bọn họ đã chìm đắm trong trò chơi đuổi bắt với người kia rồi.

 

Họ cứ im lặng đánh yêu nhau qua lại như thế.

 

Sau đó Thịnh Tường dừng lại trước, cô nhoẻn cười, gọi anh một tiếng: “Thẩm Ngôn Lễ.”

 

“Ừm.”

 

“Em phát hiện ra, anh…”

 

“Em phát hiện ra anh làm sao?”

 

“Không có gì đâu, anh tự suy nghĩ đi.”

 

“Thế thì anh không suy nghĩ gì thì tốt hơn.” Anh đoán đây không phải là đánh giá tốt đẹp gì lắm, vừa dứt lời thì Thẩm Ngôn Lễ hơi thẳng người lên: “Hôm nay sau khi gặp anh thì em không có gì để nói sao?”

 

Thịnh Tường nghe anh nói thế thì hơi ngạc nhiên, chẳng phải trước đó hai người bọn họ vẫn đang nói chuyện với nhau sao.

 

Cô gái còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi hiếm hoi lắm mới nhỏ giọng “a” một tiếng, nắm lấy tay anh lắc lắc: “Chẳng lẽ nãy giờ chúng ta còn chưa nói chuyện sao?”

 

“Ý anh không phải thế.” Thẩm Ngôn Lễ không nói rõ mà chỉ nhìn thẳng vào mắt cô: “Em biết mà Thịnh Tường.”

 

Một bàn tay của anh khẽ khàng luồn sau lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài lần, không có động tác thừa thãi nào khác: “Em biết ý anh là gì mà.”

 

Thịnh Tường ngước mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ một cái, mắt cô long lanh như có một khe suối trong veo.

 

“Chắc là… Biết đấy.” Tay cô đặt lên mu bàn tay anh đang ôm lấy eo mình, ấn xuống không cho anh sờ lung tung, rồi cô mới nói: “Em có xem video quay trận đấu lần trước của anh.”

 

Thẩm Ngôn Lễ nghe xong thì đột nhiên ngẩn người ra, sau đó anh không kìm được mà từ từ nở nụ cười.

 

“Thế này là biết cái gì?” Nụ cười của chàng trai vừa tự tin vừa hấp dẫn, hơi thở của Thẩm Ngôn Lễ nóng bỏng như lửa, phả vào chóp mũi cô: “Em rõ ràng biết mà, lúc nãy em cố ý trêu anh đúng không.”

 

Cô cố ý đấy thì làm sao.

 

Đây cũng coi như là một lần báo cáo hành trình mà…

 

Nhưng trong bóng đêm, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, mà anh lại gần ngay trước mắt.

 

Hiếm hoi lắm mới có một lần Thịnh Tường không chui về trong lớp vỏ bảo vệ của mình: “… Thế anh muốn em phải nói gì đây?”

 

“Em cứ sửa lại cái câu đã xem video ban nãy một chút đi, đó chính là điều anh muốn.”

  

Nói đi nói lại, chẳng phải là anh chỉ muốn cô nói câu kia thôi sao.

 

Nhưng nhìn bộ dạng Thẩm Ngôn Lễ giống như nếu cô không nói thì anh sẽ không buông cô ra như thế kia, lại khiến cô ảo não vô cùng.

 

Thịnh Tường ngượng ngùng xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn phải đầu hàng trước anh.

 

Trong tim cô dường như có một chỗ bị lõm vào, như đất bị nước mưa xối vào, trở nên gồ ghề, đột nhiên nhô lên rồi lại sụp xuống.

 

Mà giờ phút này, chỗ đó đã được nước lấp đầy…

 

“Lúc anh đi.” Thịnh Tường từ từ nói: “… Đúng là em có hơi nhớ anh, nghĩ đến anh thật.”

 

Thẩm Ngôn Lễ nghe xong vẫn im lặng, anh cứ thế nhìn chằm chằm vào cô.

 

Chỉ là đôi mắt đen láy gần như không nhìn được bất kỳ thứ gì nơi đáy mắt, ngay sau đó ánh lửa bùng lên, tràn đầy trong đôi mắt ấy.

 

Anh dùng một tay ôm chặt lấy eo cô, ngay khi anh định cúi người hôn lên đôi môi cô…

 

Do hai người có động tác quá lớn, chiếc xe việt dã chợt phát ra một tiếng còi dài “Tít…”

 

Ngay sau đó là tiếng vọng lại của tiếng còi trong căn hầm trống cứ vang lên không ngừng, mãi vẫn chưa thể yên tĩnh lại.

 

Đèn xe cũng có phản ứng chớp tắt liên tục để cảnh báo theo tiếng còi vang lên.

 

“…”

 

Hai người sững sờ ngay tại chỗ.

 

 

Chuyện xảy ra hôm đó thật sự hết sức buồn cười.

 

Thế nên sau khi trở về, Thịnh Tường vẫn còn có thể nở một nụ cười mỗi khi nghĩ đến.

 

Làm gì có ai biết được rằng…

 

Từ trước đến nay, cậu Thẩm không gì là không thể ấy.

 

Sắc mặt của cậu Thẩm khi đó…

 

Cực kỳ khó chịu.

 

Hôm nay lại có tiết Cơ sở về khả năng bay của phi thuyền, vì để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, nên mỗi giảng viên trong trường đều cho sinh viên ôn đi ôn lại tất cả nội dung trong sách rất nhiều lần.

 

Ứng Đào ngồi chung một bàn với Thịnh Tường.

 

Khi nghe giảng viên nhắc đến những ví dụ áp dụng thực tế của kiến thức liên quan đến thiết bị cảnh báo, cô ấy có thể nhận ra rằng Thịnh Tường đang ngồi bên cạnh đang mỉm cười.

 

Bạn Tường từ trước tới nay luôn chăm chú nghe giảng, lúc nào cũng có mặt trong danh sách được các giảng viên trong học viện khen ngợi…

 

Thì ra cũng có lúc thất thần.

 

Ứng Đào ngạc nhiên đến nỗi ngẩn người.

 

Như thường lệ, nửa tiết còn lại là thời gian giảng viên cho sinh viên ôn tập kiến thức cho cuộc thi, để cho mọi người có thể tự do sử dụng.

 

Khi giảng viên xoay người lấy nước ấm, Ứng Đào không kìm được mà hỏi: “Em Tường, sao lúc đang nghe giảng đột nhiên cậu cười cái gì thế?”

 

Tầm mắt của Thịnh Tường dời khỏi cuốn sách: “Tớ có cười à.”

 

Ứng Đào hơi che miệng, cô sợ bản thân mình sẽ không khống chế được âm lượng của mình: “Đương nhiên là có rồi… Trông quái lạ lắm!”

 

Cô rũ mắt: “… Tớ chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số chuyện buồn cười thôi mà.”

 

Ứng Đào lắc đầu: “Như thế cũng rất lạ rồi! Trước kia cậu học hành rất nghiêm túc cơ mà!”

 

Trước kia, nhiều lúc Ứng Đào nghe giảng thì cảm thấy rất chán, không muốn nghe nữa, cô ấy muốn tìm người trốn học giống mình cho nên thuận tiện nói chuyện phiếm với Thịnh Tường, sau đó cô ấy còn bị Thịnh Tường bắt phải nghe giảng.

 

Bây giờ Thịnh Tường lại như thế này, kỳ lạ vô cùng.

 

“Có lẽ là do sắp đến kì nghỉ đông rồi ấy?”

 

Ứng Đào nghe thế thì bị hấp dẫn, cô ấy dần dần quên mất câu mà mình muốn hỏi ban đầu. Vì vậy, cô ấy lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Nhắc đến nghỉ đông, các cậu tính ở lại Kinh Hoài đón năm mới hay là trở về nhà?”

 

“Tớ chưa biết… Bởi vì trong học viện có rất nhiều việc cần làm… Bí thư cũng hay tìm tớ.” Thịnh Tường ngẫm nghĩ, lúc này cô nói rõ với Ứng Đào: “Chắc chắn là tớ sẽ về nhà rồi, dù sao đó cũng là lễ mừng đầu năm mới, chỉ là tớ còn chưa biết là sẽ cùng về với anh trai và mẹ tớ hay không, trước đấy hai người họ đã trở về tế tổ rồi, lần này cần bày biện bàn thờ và nhiều thứ nữa, không thể qua loa được.”

 

“Thế cơ à.” Ứng Đào bẹp miệng, cô ấy thở dài: “Tớ còn đang tính nghỉ đông thì tìm cậu chơi cơ ấy.”

 

Ứng Đào không phải là người địa phương, nhưng theo lịch nghỉ năm trước của học viện thì năm nay Đại học Hàng không vũ trụ cho nghỉ nhiều ngày hơn.

 

Thế nên cô ấy dự tính đợt nghỉ này sẽ ở lại Đại học Hàng không vũ trụ vài ngày, chơi hết mấy chỗ thú vị trong Kinh Hoài, khi nào gần Tết thì cô ấy mới về nhà.

 

Bây giờ không khí Tết không còn tràn ngập như ngày xưa nữa, sau khi mọi người trong nhà nghe dự tính của Ứng Đào thì cũng chỉ dặn dò cô ấy phải chú ý an toàn, rồi cứ để kệ cô ấy tự do.

 

“Không sao đâu, nếu đến lúc đó cậu không thể về đúng ngày được thì có thể đến sân sau tìm tớ.”

 

Thịnh Tường an ủi Ứng Đào một chút, dù sao buổi tối hôm trước hai người bọn họ còn từng ngủ chung với nhau, có thể coi là thân thiết.

 

“Vậy cũng được nhỉ!” Ứng Đào vui mừng hô nhỏ: “Thế cậu với nam thần có kế hoạch gì không?”

 

Nhắc đến cái này, hình như cô và anh còn chưa có kế hoạch gì.

 

Thịnh Tường cố gắng lục lại trí nhớ: “… Không có kế hoạch gì cả.”

 

“… Ầy.”

 

“Kỳ nghỉ đông dài như thế mà hai người các cậu không có kế hoạch đi chơi cùng nhau gì à, thế này chẳng khác nào ly thân sao?”

 

Nghe Ứng Đào hỏi như thế, cô rũ mi, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.

Bình Luận (0)
Comment