Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 76

Thẩm Ngôn Lễ bây giờ vẫn không khống chế được dùng hơi nhiều lực.

 

Đầu lưỡi bị anh mút đến nỗi tê luôn rồi.

 

Chỉ là hai người đã hôn nhau rất nhiều lần.

 

Cô vẫn không thể nào chống lại nổi sự thân mật của anh.

 

Có lẽ là do gần một năm không gặp... Hoặc có thể là do hai năm trước hai người mỗi người mỗi ngả đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng...

 

Thịnh Tường nghĩ đến chuyện này, hàng lông mày hơi nhíu lại.

 

Hoặc cũng có thể...

 

Cô thật sự rất rất rất nhớ anh.

 

— 

 

Lúc tắm rửa xong, Thịnh Tường phát hiện bản thân lấy thiếu mất một món đồ lót.

 

Cô lập tức thử gọi với ra ngoài cửa: “Thẩm Ngôn Lễ?”

 

Cô không biết liệu anh có đang ở gần đây không, cô gọi vậy anh có nghe thấy được không.

 

Nhưng thật bất ngờ, ngay sau khi cô nói xong, giọng nói của anh vang lên qua khung cửa.

 

“Sao thế?”

 

Thẩm Ngôn Lễ trả lời cô quá nhanh, thế cho nên Thịnh Tường quên mất ý định ban đầu cô gọi anh là gì, cô hỏi: “Anh ở ngoài cửa nãy giờ đấy à?”

 

Một lúc lâu ngoài cửa không có tiếng gì, Thịnh Tường vội vàng dặn dò, bảo Thẩm Ngôn Lễ đến vali hành lý của hai người họ tìm cho cô quần áo để thay.

 

Tiếng bước chân dần dần đi xa, không bao lâu sau anh đã quay trở lại.

 

Chẳng qua đến khi tấm rén bị vén lên, cửa kính cũng bị đẩy ra, Thịnh Tường mới giật mình.

 

Bởi vì Thẩm Ngôn Lễ cứ thế đi vào trong phòng tắm.

 

Cô gái thoáng che đi cơ thể không có bất cứ thứ gì che đậy của mình: “Sao anh lại...”

 

Sao lại vào đây.

 

Vòi hoa sen vẫn còn đang liên tục nhỏ nước, hơi nước chậm rãi bay ra từ không gian nhỏ hẹp.

 

“Đối với em, anh có hơi không nhịn được.” Thẩm Ngôn Lễ ôm lấy cô, liên tục hôn lên gò má, cần cổ cô: “Chúng ta tắm chung nhé?”

 

Đây là lần đầu tiên hai người họ tắm chung. Nhưng lại nhanh chóng đổi sang một cách khác.

 

Thịnh Tường bị ôm, gần như áp sát vào vách tường trống.

 

Vách tường cọ vào tấm lưng mịn màng trắng như tuyết của cô, thỉnh thoảng lại run rẩy.

 

Cơ bắp Thẩm Ngôn Lễ căng chặt, qua lại nhiều lần, hơi thở của anh trở nên cực kỳ nặng nề.

 

Cô không nói lên lời nên chỉ đành mặc anh làm gì thì làm.

 

Đến khi tắm xong, mái tóc của hai người họ ướt đẫm nước từ vòi sen.

 

Thịnh Tường không dám nhìn anh, cô hơi cụp mắt xuống là có thể nhìn thấy bức tường màu đục.

 

Bầu không khí yên lặng, cả hai người đều đang nghĩ đến việc riêng của mình.

 

Nhưng vẫn không thể chạy thoát.

 

Dù có thế nào thì có lẽ gương mặt cô đang nóng bừng.

 

Chưa cần phải nói đến cái khác, cách khám phá của anh có thể nói là đã đạt đến một tầm cao mới.

 

---

 

Thịnh Tường về nhà trệt trước.

 

Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn ở đó, cô vội vàng đi thay đồ.

 

Sau khi vén chăn lên nằm vào trong, Thịnh Tường đột nhiên cảm thấy đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm khó khăn.

 

Không bao lâu sau, Thẩm Ngôn Lễ quay trở về.

 

Tiện tay đóng cánh cửa gỗ cũ kĩ lại.

 

Chốt cửa vẫn y hệt như lúc trước, phải có người đẩy rồi kéo chốt mới đóng được chốt.

 

Sau khi tiếng động vang lên, Thẩm Ngôn Lễ tắt đèn, đi về phía cô.

 

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ lưới, ánh sáng màu trắng bạc hắt lên trên mặt đất.

 

Thịnh Tường cảm nhận được Thẩm Ngôn Lễ đến gần, tuy đang là mùa hè nhưng những giọt nước còn sót lại trên tay anh lại lành lạnh.

 

Chẳng qua, cái lạnh còn đọng lại nhanh chóng bị nhiệt độ trên làn da anh xua tan.

 

“Anh vừa mới tắm nước lạnh à?”

 

Thẩm Ngôn Lễ tự nhiên kéo cô vào trong lòng mình, dùng giọng mũi trả lời cô.

 

“Tuy đang là mùa hè… Sau này anh đừng làm thế nữa.”

 

“Hả?” Thẩm Ngôn Lễ cảm thấy thú vị: “Vậy em nói xem, anh không nên làm gì?”

 

“Đừng, đừng tắm nước lạnh nữa.”

 

“Thế thì chưa chắc đâu.” Thẩm Ngôn Lễ áp sát vào, mỉm cười trầm giọng nói bên tai Thịnh Tường: “Em có muốn anh với em miêu tả chi tiết lại một lần không?”

 

“...”

 

Vậy thôi đi

 

Nhưng chẳng phải vừa nãy anh…

 

Thịnh Tường có nghĩ thế nào cũng vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.

 

Giống như nhận ra trong sự yên lặng của cô gái ẩn chứa sự nghi ngờ, Thẩm Ngôn Lễ nói: “Trước đấy anh đã nói rồi, trước mặt em anh hơi mất kiềm chế, đã hiểu chưa?”

 

Lúc này Thịnh Tường không nói gì nữa.

 

Cô chỉ ôm anh, bình thản nói chuyện với nhau.

 

“Em không buồn ngủ à?”

 

“Ừ...” Cô trả lời: “Em cảm thấy hôm nay thật sự rất vui.”

 

Giọng điệu của Thẩm Ngôn Lễ lười biếng, bất lực không chế chủ đề câu chuyện của cô gái: “Anh cũng khiến em thấy vui à?”

 

Thịnh Tường còn chưa kịp có phản ứng.

 

Thẩm Ngôn Lễ đưa tay ra, thuần thục cù lét cô.

 

Thịnh Tường không sợ gì chỉ sợ bị ngứa.

 

Anh biết nhược điểm của cô, nhưng không chịu bỏ qua mà cứ nhất quyết chọn cách này để trêu chọc cô.

 

Hai người đùa giỡn một lúc, cho đến khi Thẩm Ngôn Lễ xoay người lại, thuần thục giữ cô lại: “Em vẫn muốn đùa nữa à?”

 

“Anh nói lý tý đi nhá...” Thịnh Tường hơi tức giận: “Là ai bắt đầu cù lét em trước?”

 

Thẩm Ngôn Lễ thảnh thơi: “Chẳng phải em cũng cù anh mấy cái à.”

 

Hai chuyện này khác nhau nhé

 

Cô gái hơi không phục: “Thế thì cũng phải có thứ tự đến trước đến sau nhé...”

 

“Được thôi, anh xin lỗi.” Thẩm Ngôn Lễ chưa bao giờ so đo quá nhiều về mấy chuyện này.

 

Xin lỗi cực kỳ nhanh.

 

Anh thảnh thơi nhẹ nhàng vậy khiến Thịnh Tường không nhịn được bắt đầu nghi ngờ bản thân.

 

Đã đến nước này rồi, không lên được mà cũng không xuống được.

 

“Anh phiền thật đấy...” Nói rồi, cô đẩy anh ra.

 

Chẳng qua, cô còn chưa kịp nói hết câu, một chuyển động khác đã thay thế sự vui đùa giữa hai người, thành công chiếm lĩnh sự im lặng mới.

 

Thịnh Tường há hốc mồm.

 

“Anh...”

 

Trong bóng đêm, hơi thở của dục vọng tỏa ra trên người anh.

 

Đôi mắt anh sáng ngời, chìm trong ánh trăng.

 

Cảm nhận được nụ hôn mãnh liệt của Thẩm Ngôn Lễ một lần nữa, Thịnh Tường không hề từ chối mà thay vào đó còn ôm lấy anh.

 

Nhưng có lẽ là do đã khác xưa.

 

Nhà trệt chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của hai người, bóng tối và sự im lặng khuếch đại giác quan khi hai người họ tương tác với nhau.

 

“Không được.”

 

Bỗng nhiên Thẩm Ngôn Lễ ngẩng đầu lên, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi.

 

Thịnh Tường lẳng lặng nhìn chằm chằm vào anh.

 

Cô cũng đổ mồ hôi, cảm thấy như mình đang trôi nổi trên bãi cỏ vô tận, không có phương hướng hay đích đến.

 

Nhớ đến tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay.

 

Phải một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, cho dù giọng nói ấy không giống giọng cô mọi ngày, cô gái vẫn hạ quyết tâm ôm lấy anh.

 

Ý của cô đã quá rõ ràng.

 

Thẩm Ngôn Lễ không nói gì, trong ánh mắt có một ngọn lửa ngầm bùng cháy.

 

Sau đó, ngọn lửa kia bùng lên dữ dội hơn.

 

Anh dừng lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói với chất giọng trầm: “A Tường, em chắc chưa.”

 

“Rồi” Thịnh Tường chưa bao giờ gửi gắm tất cả của bản thân cho anh như khoảnh khắc này.

 

Hai người ở sóng vai bước đi bên nhau, đã hiểu rõ hoà hợp với nhau, không thể tách rời từ lâu.

 

“Anh có biết, thật ra có đôi lúc...”

 

Cô ngập ngừng rồi nói tiếp: “Em cũng muốn được buông thả vì anh một lần.”

 

Trong cuộc theo khuôn phép cũ của cô, lại gặp được một người bướng bỉnh ngông nghênh như anh.

 

Những chuyện cũ khi xưa bị lật lại, kèm theo đó chỉ có niềm vui vô tận.

 

Cô chưa từng gặp một người nào như vậy, mắt cao hơn đầu, con cưng của trời khí phách hăng hái, thỉnh thoảng lại ranh mãnh, có đôi lúc lại hơi trẻ con.

 

Trước giờ chưa có lúc nào anh khiến cô không vui.

 

Hoặc cũng có thể là anh không muốn khiến cô không vui.

 

Thẩm Ngôn Lễ bị bối rối bởi câu nói của cô, mất phương hướng vì dục vọng.

 

Cô gái vừa dịu dàng vừa khiến người ta thấy mà thương, một tay anh chống bên cạnh cô, cảm thấy thiên đường và địa ngục cũng chỉ đến thế.

 

“Chúng ta đã ở bên nhau đủ lâu rồi.” Thịnh Tường chắc chắn, giọng nói dịu dàng đến lạ: “Em không hối hận.”

 

Thẩm Ngôn Lễ cố nhẹ nhàng, nhưng sự thật lại khó hơn hẳn tưởng tượng.

 

Một bước đều khó khăn, khác hẳn những lầm khám phá mọi khi.

 

Thịnh Tường nhìn lên trần nhà, cảm thấy có thứ gì đó đang dần mở ra.

 

Mắt cô ươn ướt, không biết là vì anh hay vì điều gì khác.

 

Tuy nhiên, kiểu khóc này sớm muộn gì cũng chuyển sang một ý nghĩa khác.

 

Mới đầu gần như bất ngờ ập đến.

 

Thẩm Ngôn Lễ ôm chặt cô, cúi đầu chặn kín môi cô.

 

“Vợ ơi.”

 

“A Tường.”

 

“Vợ ơi.”

 

“A Tường.”

 

Anh liên tục gọi tên cô, tiện đà mơn man giọt nước mắt trên mí mắt cô.

 

Có lúc là mười lần, có khi lại là mười mấy lần.

 

Những cảm xúc trước đấy của Thịnh Tường tan biến, tiếp đó là nỗi sợ không gì che giấu được.

 

Một lúc lâu Thẩm Ngôn Lễ không nói câu nào mà chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng che đi đôi mắt cô

 

“Anh là đầu...”

 

Anh nói đến một nửa rồi lại quyết đoán dừng lại.

 

Không muốn nói tiếp.

 

Nhưng cô gái thật sự đã nghe thấy.

 

Cơ mà, đây là lý do gì thế?

 

Thịnh Tường âm thầm bình tĩnh lại, cũng không suy nghĩ gì nhiều mà chỉ thử vuốt ve anh: “Không sao đâu, em thấy cũng được.”

 

Song câu này của cô không biết lại chọc trúng chỗ nào của Thẩm Ngôn Lễ.

 

Anh lập tức đến gần, hơi thở nặng nề: “Chỉ có cũng được thôi sao?”

 

Trong tiếng hét của Thịnh Tường, anh lại bắt đầu lại, sau đó những động tác gần như điên cuồng tàn nhẫn của anh hơn hẳn trước đấy.

 

Ở khía cạnh này, cậu chủ Thẩm cực kỳ tự tin vào bản thân. Nếu cô nói cũng được, vậy nhất định phải làm đến khi tốt nhất.

 

Nhắc đến Thịnh Tường, trọng tâm của cô lại là ở một khía cạnh khác. Nguyên nhân chính là chiếc giường gỗ trong nhà trệt là giường cũ, không được chắc chắn lắm, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên khiến người ta buồn phiền. Giống như đang vỡ ra thành từng mảnh.

 

Trong khoái cảm dồn dập, Thịnh Tường rơi vào một trạng thái hoàn toàn khác lạ.

 

Cô không mở nổi mắt, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đáng lẽ cô không nên nói câu kia.

 

Đến sau nửa đêm, thôn Vân Hội đổ mưa to. Cơn mưa ập đến bất chợt như muốn cuốn theo cả rễ cây.

 

Gió rít đập vào cửa sổ lưới, ánh trăng yên tĩnh lúc trước biến mất. Sau đó là một loạt tiếng vang, có tiếng rào rào do mưa đập vào ngói của tầng cao nhất gần như hoà làm một với tiếng động nào đó bên dưới lớp ngói, tuy hai mà một.

 

Thật ra Thịnh Tường không nhớ rõ lắm. Cô chỉ nhớ mang máng, Thẩm Ngôn Lễ không ngủ được mấy.

 

Anh cứ bồn chồn không yên, còn muốn vén lên xem đi xem lại liên tục, không ngừng hỏi cô.

 

Dù cô gái có đồng ý thì đến lúc này cô cũng thấy hơi thẹn thùng.

 

Cô buồn ngủ đến nỗi mí mắt dính chặt vào nhau, nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh và bình yên.

 

Thịnh Tường trước giờ luôn tốt tính, cuối cùng đến lúc này cô cũng phải bùng nổ.

 

Thẩm Ngôn Lễ không thể yên lặng được à? Anh không thể để cho cô yên được hả? Những lúc như này anh không thể hiểu cho nhau được à?

 

Hơn nữa, cô làm gì nghiêm trọng đến mức ấy.

 

Thịnh Tường nghĩ vậy, đến động tác cũng bắt đầu cứng đờ theo.

 

Bây giờ bản thân cô đã có cách riêng để trị được Thẩm Ngôn Lễ.

 

Chẳng qua, hình như bây giờ không có tác dụng với anh lắm.

 

Cô gái hơi vươn tay ra, cô còn chưa kịp ngăn cản anh thì đã bị anh mạnh mẽ bế lên.

 

Đêm mùa hè oi bức nóng nực, cảm giác thư giãn vô tận và cảm giác ngứa ngáy sau khi thường xuyên đổ mồ hôi ập xuống hai người.

 

Khung cảnh tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vang vọng, kéo dài rất lâu, cùng với tiếng ếch liên tục vang lên, phối hợp ăn ý cũng tạo ra sự xô đẩy yên lặng giữa Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ.

 

Cơn mưa to ngày mùa hè nói đến là đến, nói đi là đi.

 

Lúc này trong sân đã trở nên im lặng, chỉ có những cơn gió ở sau núi thổi đến, xuyên thấu qua cửa sổ lướt, phát ra tiếng gió rít khá lớn.

 

Lúc này hai người ở bên nhau, dù không nói rõ nhưng vẫn có thể hiểu được ý của nhau.

 

Chẳng qua không có ai nói gì thêm.

 

Dù sao sức của cô gái không bằng được Thẩm Ngôn Lễ.

 

Cuối cùng cô nhắm mắt lại, không muốn mở mắt ra nữa, chỉ là dùng nhiều sức nhất có thể, hung dữ đấm anh một phát: “... Này!”

 

Thẩm Ngôn Lễ bình tĩnh thản nhiên, không hề có giác ngộ của người mới bị đấm, anh nhẹ nhàng cởi quần áo cho cô rồi bế ngửa cô lên: “Vợ ơi, anh bế em đi tắm.”

Bình Luận (0)
Comment