Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 85

Thẩm Ngôn Lễ nhìn thấy Thịnh Tường đã lên xe thì chồm tới thắt dây an toàn cho cô, giả vờ thản nhiên hỏi: "Vừa rồi là ai vậy?"

 

“Hả?” Thịnh Tường còn chưa kịp phản ứng nên cô chỉ ngơ ngác đáp lại.

 

“Người đàn ông vừa nói chuyện với em đó.”

 

"À! Anh hỏi anh ấy à, là Lâm Khai Dương, cơ phó của bên em."

 

Thịnh Tường vừa nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy có chút thắc mắc, cô quay đầu lại nhìn anh: “Không phải trước đây anh đã lấy lịch bay của em rồi sao?”

 

“À.” Thẩm Ngôn Lễ đáp lại nhưng không nhìn về phía cô, một tay xoay vô lăng một cách thuần thục: “Anh không có để ý xem.”

 

Thịnh Tường nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ với một vẻ mặt không tin lời anh nói cho lắm.

 

Nhưng mà... Cho dù có xem qua thì thực sự cũng không thể biết được khuôn mặt của họ, bởi vì trong lịch trình bay chỉ thể hiện tên mà thôi.

 

Sau đó thì Thẩm Ngôn Lễ không nói gì thêm nữa.

 

Cằm anh khẽ thu lại, trông anh có vẻ khá uể oải.

 

Nhưng anh nhất quyết không nói gì nữa.

 

Bộ dạng này của anh…

 

Thịnh Tường dù có chậm hiểu đến đâu thì lúc này cô cũng đã hoàn toàn nhận ra rồi.

 

“… Anh không phải đó chứ.” Cô gái vuốt tóc một cái rồi nói: “Em thậm chí còn chả nói được vài câu với anh ấy nữa.”

 

Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng trả lời: “Vài câu cũng là có nói.”

 

Thịnh Tường trừng mắt nhìn anh: “Vậy nếu em nói em chỉ mới nói được với anh ấy có một câu thôi thì sao?”

 

"Một câu cũng không được."

 

"Nếu anh nói vậy thì em cũng sẽ không nói chuyện với anh nữa?"

 

"Ngoại trừ anh ra."

 

Thịnh Tường có chút tức giận, lập tức giơ tay lên nhéo anh một cái khá mạnh tay.

 

Sao con người này… Lại có thể kiêu ngạo đến như vậy được chứ?

 

Lần này cô gọi điện cho Thẩm Ngôn Lễ, ban đầu cô chỉ nói rằng mình đã đến Nam Hòe mà thôi.

 

Thẩm Ngôn Lễ thì lại nói lần này anh sẽ đến đón cô nên Thịnh Tường cũng đồng ý.

 

Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại nhìn anh, chậm rãi nói: "Lần này hình như em bị trì hoãn hơi lâu, lúc nãy anh đã đợi ở hầm để xe bao lâu rồi?"

 

Thẩm Ngôn Lễ trả lời nhưng anh lại nói đến chuyện khác: "Không phải lúc nãy em vừa nói sẽ không nói chuyện với anh nữa sao?"

 

"..."

 

"Thẩm Ngôn Lễ!"

 

 

Sau khi hai người ăn cơm ở ngoài xong, lúc ở trên xe trở về nhà, Thịnh Tường mới xoa dịu lại được cơn hờn ghen của cậu chủ Thẩm.

 

Mấy ngày nữa là sinh nhật của Thẩm Ngôn Lễ, cô muốn tổ chức một buổi sinh nhật đầy ý nghĩa cho anh.

 

“Vừa nãy những lời anh nói là chọc em thôi.” Lúc vào thang máy, anh chậm rãi nắm lấy tay cô gái rồi nghịch tay cô: “Lúc nào em cần nói thì cứ nói.”

 

Thịnh Tường nhìn về phía anh nói: “Vốn em cũng đâu nói nhiều với anh ấy đâu.”

 

Thực ra nghiêm túc mà nói, cô cũng chỉ nói nhiều hơn khi ở trước mặt Thẩm Ngôn Lễ thôi.

 

Mặc dù phần lớn thời gian anh đều nói quàng nói xiên nhưng cô cũng không thể làm gì được anh, đương nhiên cô cũng sẵn lòng như vậy.

 

Lông mày Thẩm Ngôn Lễ cau lại rồi đáp lại cô bằng giọng mũi.

 

Phản ứng của anh rất bình thường.

 

Thịnh Tường cứ cảm thấy hôm nay Thẩm Ngôn Lễ có gì đó khá là khác lạ nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ về điều đó thì sau tiếng mở khóa vân tay vang lên thì anh đã nhanh chóng nắm lấy cô.

 

Khi cánh cửa đóng lại, anh tóm lấy cô rồi ép cô tựa vào cửa.

 

Trong căn hộ vẫn chưa bật đèn, điều khiến cô cảm nhận được chính là cảm giác nóng rát khi Thẩm Ngôn Lễ tiến đến gần.

 

Anh giữ lấy cằm cô, hơi thở ấm áp phà đến.

 

Thịnh Tường buộc phải chịu đựng, cô lùi về sau trong vô thức nhưng không có nơi nào để cô lùi nữa.

 

Lưng cô bị ép tựa vào cửa, sự ma sát nhẹ giữa lưng cô và cánh cửa khiến cô co người lại nên cảm thấy hơi khó chịu.

 

Xung quanh người cô đều bị anh chặn lại, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

 

Sau đó là giọng nói gần như ra lệnh của Thẩm Ngôn Lễ: "Đưa đầu lưỡi ra cho anh."

 

Thịnh Tường ngập ngừng do dự một chút nhưng cuối cùng cô cũng chiều theo ý muốn của anh.

 

Cho đến khi cô được buông ra thì nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ nói với giọng ồm ồm: "Vợ ơi."

 

“Lần này em đã đi gần một tuần rồi đó.”

 

Thịnh Tường nhẹ nhàng ôm lấy anh, đôi môi đỏ mọng đó hé ra: "Chỉ có bốn năm ngày thôi mà, làm gì tới một tuần chứ."

 

“Làm tròn lại thì không phải đã là một tuần rồi sao?”

 

Cô gái nhân lúc trong nhà đang tối đen do chưa bật đèn nên đã lén trợn mắt với anh một cái.

 

Anh nói vậy, không lẽ ý anh còn đang mong chờ cô khen ngợi anh hay sao?

 

"Được rồi, giờ anh buông em ra đi, em muốn đi tắm."

 

Thẩm Ngôn Lễ bế cô lên nói: “Muốn tắm thì đi tắm chung.”

 

Thịnh Tường sao có thể đồng ý cho được, tắm chung thì sao còn tắm được nữa.

 

Chưa kể hai người đã lâu không gặp, mới vừa bước vào cửa thì anh đã phát điên lên rồi.

 

"Không được, không được, em tự tắm, anh buông ra đi."

 

Cô gái vùng vẫy được một lúc thì nhận ra rằng mọi nỗ lực đều vô ích.

 

Bởi vì điều đó không thể lay chuyển được quyết tâm muốn làm việc này của Thẩm Ngôn Lễ.

 

Nhưng cuối cùng anh cũng không bá đạo mà ép cô làm theo, anh vẫn để Thịnh Tường tự đi tắm một mình.

 

Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ trông khá là khác so với những gì cô đã tưởng tượng, trước mắt anh vẫn cư xử rất đàng hoàng.

 

Nhưng cũng chỉ đàng hoàng được một lúc…

 

Không lâu sau, anh đẩy cửa phòng tắm ra rồi bước thẳng vào.

 

Nhìn thấy Thịnh Tường đang ngâm mình trong bồn tắm, Thẩm Ngôn Lễ ngồi ở bên cạnh bồn tắm, nhìn cô chằm chằm.

 

Nhìn cô gái đang chìm trong bọt xà phòng, tấm lưng trắng như tuyết, anh trầm giọng nói: “Cái đó của em đã hết chưa?”

 

Thịnh Tường không thèm trả lời anh, vậy mà cũng hỏi nữa.

 

Cô cũng đang ngâm mình rồi đây này.

 

Sau đó, cô gái chỉ khẽ gật đầu, ngay lập tức cô cảm nhận rất rõ có một ánh mắt nào đó đã trở nên mãnh liệt hơn.

 

Giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

 

Dường như nước trong bồn tắm cũng đã ấm lên một chút rồi.

 

Tim cô đột nhiên đập khá nhanh nên cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

 

Vào lúc này, Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên lên tiếng: “Em đã để cái gì trong chiếc tủ nhỏ cạnh tủ đồng hồ trong phòng thay đồ vậy?”

 

Lúc đầu Thịnh Tường nghe anh nói vậy, cô vẫn chưa định hình được là thứ gì.

 

Rất nhanh sau đó, cô ngước mắt lên hỏi: "Cái tủ nhỏ đó anh đã mở ra xem rồi à?"

 

“Có đâu.” Thẩm Ngôn Lễ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi nghiêng, nheo mắt nhìn cô: “Chả phải em không cho anh đụng vào sao?”

 

Thịnh Tường nghe anh nói thế thì thở phào nhẹ nhõm: "Chưa xem là được."

 

Thẩm Ngôn Lễ càng ngày càng cao hứng, anh đặt một ngón tay lên bên cổ cô, ngón tay lướt dọc theo bờ vai mịn màng của cô gái: "Chưa xem là được? Cho nên rốt cuộc là em đang giấu giếm thứ gì mà lo lắng vậy?"

 

"... Chuyện này phải giữ bí mật." Anh làm Thịnh Tường hơi nhột: "Dù sao mấy ngày nữa thì anh cũng sẽ biết thôi... Nói chung bây giờ thì anh đừng xem."

 

“Ừm, vậy thì không xem.” Lúc này thì Thẩm Ngôn Lễ trả lời cực nhanh: “Vậy chúng ta xem cái khác trước đi.”

 

 

Chờ Thịnh Tường kịp phản ứng lại thì Thẩm Ngôn Lễ đã dùng hành động thực tế của mình để nói rõ điều mà anh đang nói đến là nhìn cái gì.

 

Bên cạnh giường chỉ có một chiếc đèn nhỏ đang bật sáng, ánh sáng phát ra lờ mờ.

 

Sau khi Tường Thịnh bị anh ngắm nghía toàn thân thì anh không cho cô cơ hội để trốn thoát nữa.

 

Bên ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa, sự điên cuồng cuối cùng của mùa hè đã được thể hiện qua tiếng mưa đập dồn dập vào cửa kính. Ở điểm sâu nhất, dường như tất cả cũng chỉ có vậy, trong những cú dập mạnh mẽ, liên tục đã tạo nên những nếp nhăn trên tấm nệm.

 

Lúc đầu, những tiếng sột soạt chỉ vang lên trong một phạm vi nhỏ, sau đó những tiếng lạch cạch đã vang lớn hơn.

 

Thịnh Tường nghiêng đầu nằm trên gối.

 

Thẩm Ngôn Lễ nhìn khuôn mặt dịu dàng đang nằm bên dưới của cô gái, yết hầu anh khẽ cử động, anh cúi đầu xuống cắn cô một cái.

 

"Này..." Cô không tức giận gì mấy, giọng điệu dọa nạt cũng trở nên dịu dàng hơn.

 

Câu nói của cô không có một chút uy lực nào cả.

 

“Vợ ơi, em gọi anh đi.” Thẩm Ngôn Lễ không ngừng di chuyển, anh ở phía trên cô.

 

"Gọi anh cái gì..." Giọng nói của Thịnh Tường rất nhỏ, có vẻ cô không thể chịu nổi rồi.

 

"Gọi tên anh."

 

Thẩm Ngôn Lễ chỉ liên tục lặp lại câu này.

 

Đôi mắt cô mờ mịt như sương mù ánh lên một tia sáng mỏng manh, tóc mái của cô đều đã ướt đẫm.

 

Cô nhìn vào đôi mắt mơ màng của Thẩm Ngôn Lễ, cuối cùng cô cũng gọi tên anh bằng câu nói biến giọng cuối cùng.

 

"... A Lễ."

 

 

Giấc ngủ này Thịnh Tường đã ngủ mê mệt.

 

Có lẽ đã quá lâu rồi họ không làm nên sau khi kết thúc cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

 

Chỉ là trong lòng cô thấp thỏm, vào lúc nửa đêm mơ màng tỉnh lại, cổ tay mảnh mai của cô vô thức sờ qua bên cạnh.

 

Nhưng không sờ được ai cả.

 

Thịnh Tường im lặng một lúc rồi đưa tay lại gần mò tới lui.

 

Bên giường của Thẩm Ngôn Lễ trống rỗng, cũng không còn chút hơi ấm nào sót lại trên đó.

 

Có lẽ anh đã không nằm đấy khá lâu rồi.

 

Lúc này, Thịnh Tường không còn cảm thấy buồn ngủ nữa nên đành ngồi dậy chuẩn bị đi tìm anh.

 

Ngay khoảnh khắc chân vừa chạm đất, suýt nữa thì cô mất thăng bằng.

 

Ký ức vừa rồi dần dần hiện về trong đầu cô, chúng đã thành công khiến Thịnh Tường nhớ lại một số cảnh tượng khó diễn tả.

 

Chưa kể đến những chuyện khác, khúc cuối hai người họ còn đi đến ghế mềm rồi làm đến tận tối khuya.

 

Nhưng dù đã muộn đến thế...

 

Thẩm Ngôn Lễ vẫn thức dậy.

 

Rõ ràng là vừa rồi anh đã ôm cô cùng ngủ.

 

Thịnh Tường cảm thấy rất thắc mắc nên mang dép lê vào rồi mở cửa phòng ngủ chính.

 

Bên ngoài tối đen và yên tĩnh, duy nhất chỉ có cầu thang khúc góc rẽ ở lầu hai thấp thoáng có một chút ánh sáng rọi ra.

 

Cô nhẹ nhàng bước tới, điều đầu tiên cô nhìn thấy là cánh cửa phòng làm việc khẽ khép lại.

 

Chỉ hé mở ra một khoảng trống nhỏ hẹp.

 

Thịnh Tường suy nghĩ hai giây nhưng cuối cùng cũng không có đẩy cửa vào ngay.

 

Cô đi xuống bếp ở tầng dưới, đun một ly nước ấm rồi mới bước lên lầu lại.

 

 

Hồi tối đang ăn cơm, Thẩm Ngôn Lễ có nhận được một phương án mới.

 

Sau khi Thịnh Tường ngủ say, anh chống nửa người dậy, nghiêng đầu nhìn cô hồi lâu.

 

Cuối cùng nhìn thấy cô gái đang ngủ ngon lành, Thẩm Ngôn Lễ kéo lại chăn cho cô rồi sau đó mới đi lên lầu xử lý công việc.

 

Chỉ là không ngờ rằng.

 

Cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra từ từ như vậy.

 

Vừa ngẩng đầu lên, anh đã nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy ngủ hai dây đang đứng ở cửa.

 

Mái tóc đen của Thịnh Tường được xõa xuống bên vai và lưng. Làn da trắng, mịn màng như tuyết đầy vết hằn, có không ít các vết hằn sâu.

 

Cô chỉ đứng đó, dưới ánh đèn, đôi mắt cô lấp lánh như dòng nước lặng lẽ chảy.

 

Lúc nãy anh còn đang chôn vùi trong mớ dữ liệu về máy bay đầy phiền toái thì giờ đây dường như sự phiền toái đó đã đột ngột biến mất.

 

Thịnh Tường bước lại gần anh, đặt ly nước lên bàn.

 

Sau một tiếng va chạm nhẹ giữa chiếc ly và mặt bàn là giọng nói của cô.

 

“Đã khuya như thế rồi mà anh vẫn còn ở trong phòng làm việc à?”

 

“Anh xử lý công việc một chút.” Thẩm Ngôn Lễ bất giác hỏi: “Khuya vậy rồi sao em không ngủ?”

 

"Lẽ ra câu này phải là em nói mới đúng, mấy ngày sau đều là ngày nghỉ của em, không sao đâu." Thịnh Tường nhớ lại những chuyện mà anh đã làm cùng cô trong hôm nay: "Sau này nếu anh bận thì không cần quan tâm em đâu, ly này là nước ấm đó, anh thức khuya vậy thì uống chút cho đỡ khô họng."

 

Thẩm Ngôn Lễ không đáp lại và cũng không nói gì thêm nữa.

 

Chàng trai trẻ khẽ giơ tay lên vẫy vẫy cô.

 

Thịnh Tường nhanh chóng đi vòng qua chiếc bàn rồi đến bên cạnh anh.

 

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Ngôn Lễ đã ôm lấy cô gái rồi để cô ngồi nghiêng người tựa vào lòng anh.

 

Cô không ngờ lại thành ra như vậy nên vùng vẫy bước xuống: "Như vậy có phải không tốt lắm không? Chẳng phải anh đang làm việc à?"

 

"Không sao, như vậy vẫn có thể xử lý công việc như bình thường."

 

Thẩm Ngôn Lễ nói vậy rồi kéo cô ngồi xuống lại.

 

Sau đó anh luồn tay về phía trước, đặt tay lên con chuột rồi bắt đầu nhanh chóng gõ lên bàn phím.

 

Thịnh Tường không còn phân tâm nữa, ánh mắt cô nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Ngôn Lễ.

 

Ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt góc cạnh sắc nét của anh, đôi môi anh khẽ mím lại, khi đang tập trung trông anh rất kiêu ngạo nhưng đầy quyến rũ.

 

Cặp lông mi dài và dày.

 

Điều này thôi thúc cô khẽ giơ tay lên rồi dùng đầu ngón tay bức chúng.

 

Một lần, hai lần.

 

Lúc cô đang định bước tiếp thì anh đã giơ một tay ra nhanh chóng nắm lấy tay cô.

 

Thịnh Tường nhận ra mình đang làm phiền anh nên ngay lập tức dừng tay lại, ngoan ngoãn ngồi yên ở đó.

 

Trong chốc lát, trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím.

 

Không biết đã trôi qua bao lâu, lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới dừng tay lại.

 

Thịnh Tường phát hiện ra hành động của anh: "Anh làm xong việc rồi à? Có mệt không?"

 

“Vẫn chưa, nghỉ ngơi một chút.” Thẩm Ngôn Lễ nói xong thì vùi đầu vào cạnh cổ cô.

 

Cảm nhận được hành động hiếm hoi này của anh, Thịnh Tường khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

 

Hai người họ giống như một đôi uyên ương tự đầu vào nhau, cùng nhau chìm vào màn đêm dài dăng dẳng này.

 

“Vợ ơi.” Anh đột nhiên gọi cô, giọng anh chậm rãi: “Anh mệt quá.”

Bình Luận (0)
Comment