Hạ Chí

Chương 12

Thẩm Tu Viễn từ trước đến nay vốn là người quả quyết, do dự gì dó không phải tác phong của anh, thế cho nên dàn xếp cho Hạ Nhật ổn thỏa xong, giữa “về nhà” hay “ở lại”, anh bình tĩnh lựa chọn vế sau.

Thực tế không phải vì trời đã muộn, chỉ là ở nhà anh có một vị khách không mời —— mẹ anh cư nhiên không lời từ biệt bỏ cha ở lại, một mình bay về nước, đường hoàng chiếm lấy nhà anh ở. Đây vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm chính là, Thẩm gia không ai chịu được Thẩm phu phân lúc mới ngủ dậy.

Nhắc tới mẹ mình, Thẩm Tu Viễn vẫn luôn cảm thấy, từ tính cách đến sở thích, mẹ mình và Lục Hạo Nhiên so ra còn giống hai mẹ con hơn.

Thẩm Tu Viễn lắc đầu, cầm chìa khóa đi đến cửa hàng tiện lợi mở suốt 24h, mua đồ rửa mặt cùng nội y, định sẽ ở lại qua đêm.

Chờ anh tắm xong đi ra, máy giặt vang lên tiếng rung bật, Nhạc Nhạc từ ổ mình nghiêm chỉnh đứng đậy, duy trì tư thái hoàn hảo đợi Thẩm Tu Viễn khen.

Nếu Hạ Nhật tỉnh dậy, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Một người sự nghiệp thành đạt như anh, chuyện tề gia nội trợ đều rất thuận ổn.

Lúc Thẩm Tu Viễn hoàn thành công việc, đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, vừa từ nước ngoài trở về, bởi vì lệch múi giờ, cho nên anh vẫn chưa ngủ được.

Thẩm Tu Viễn ngồi bên giường quan sát phòng ngủ của Hạ Nhật. Phòng ngủ không rộng lắm, giường kê sát cạnh cửa sổ, bàn học giá sách được đặt ở trong góc, tủ quần áo cũng vậy, không gian được tối ưu hóa. Đồ vật được đặt gọn gàng, cho thấy thói quen sinh hoạt của Hạ Nhật rất tốt. Rèm cửa sổ và đồ dùng trên giường tản ra một mùi hương dịu mát. Căn phòng không có nhiều đồ trang trí lạ mắt, chỉ có tường trắng và sàn nhà bằng gỗ, đơn giản mà thanh lịch. Thẩm Tu Viễn rất hài lòng với thiết kế phòng ngủ này.

Trên bàn học có để bức ảnh hai mẹ con Hạ Nhật chụp chung, thoạt nhìn tình cảm hai người rất tốt. Ảnh chụp chung lúc Hạ Nhật mới mười mấy tuổi, khuôn mặt có vẻ ngây thơ non nớt. Người mẹ thoạt nhìn rất ôn nhu, dáng cười cùng anh có chút tương đồng. Nhớ tới Hạ Nhật ở dưới lầu kêu mình là mẹ, Thẩm Tu Viễn khẽ cười.

“A..”

Hạ Nhật trở mình, Thẩm Tu Viễn quay qua nhìn, thấy cậu vẫn ngủ say như trước.

Da Hạ Nhật rất mịn, hàng mi đen rợp bóng, dường như không thoải mái mà khẽ cau mày, trong miệng lẩm bẩm vài tiếng.

Thẩm Tu Viễn kề sát lại nghe. Không ngờ cậu nhóc này lúc say rượu lại đáng yêu như vầy, vẻ mặt câu nệ, cử chỉ ngượng ngùng đều không cánh mà bay, thay vào đó là tính khí trẻ con còn có đôi phần tùy hứng, thật sự rất dễ thương.

Hạ Nhật lầm bầm không dứt, nhiều nhất vẫn là nói —— “A.. đau quá.. đau… a”

Thẩm Tu Viễn tắt đèn, nằm nghiêng trên giường, khẽ vươn tay.

Lực đạo vừa phải chậm rãi ấn xuống huyệt vị hai bên thái dương, Hạ Nhật thoải mái không ít, cũng không còn cau mày nữa.

Thẩm Tu Viễn cong môi cười, đột nhiên cảm thấy đề xuất của bà mối Lục cũng không tồi, ít ra với anh mà nói, Hạ Nhật đúng là một lựa chọn tốt.

Hình ảnh hai người  ôm nhau ngủ vô cùng hài hòa ấm áp, Hạ Nhật cọ cọ vào cánh tay Thẩm Tu Viễn ngủ ngon lành, hai người đồng nhịp hô hấp. Chỏm tóc trên đầu Hạ Nhật khẽ rung, ánh dương chiếu qua rèm cửa, soi bóng đến chân giường, hình ảnh đẹp đẽ vô cùng… chỉ trừ ở cửa phòng có một kẻ lén lút ngó đầu nhìn.

Nhạc Nhạc âm thầm tiến vào phòng. Thật không hiểu nổi, gần trưa đến nơi rồi mà chủ nhân với người anh em còn chưa chịu rời giường. ngủ nướng gì đó đều không tốt.. Cơ mà, đánh thức chủ nhân ấy hả, còn lâu Nhạc Nhạc mới làm, nó chỉ ghé vào điều tra tình hình thôi!~

Nhạc Nhạc dùng móng vuốt che mắt! A ~~ Chủ nhân với người anh em cư nhiên ôm nhau ngủ! Ân ái thế kia kìa, quả thực ghen tị muốn chết!

Chạy về ổ của mình, Nhạc Nhạc lăn lộn vài vòng: Nhà dâu tương lai lại chính là người anh em của tui a, hai người ôm nhau ngủ thế kia, mùi sữa ngào ngạt.. Đói quá.. đói quá, chủ nhân với người anh em bao giờ mới chịu rời giường làm cơm vậy, thức ăn cho chó hết sạch rồi 
Bình Luận (0)
Comment