Hạ Chí

Chương 18

Trong bệnh viện, bác sĩ cầm phim chụp X-quang lên xem, nhìn đi nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi, nhìn rồi nhìn nữa, vẫn không phát hiện ra có gì bất thường, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Dựa vào kết quả kiểm tra, chân của người phụ nữ trung niên này vẫn khỏe mạnh bình thường, một dấu hiệu bị thương cũng không có. Thể nhưng người bệnh kêu đau liên tục, lại không giống như giả vờ, không biết có phải định ăn vạ cậu nhóc kia không.

Nghĩ tới đây, bác sĩ không khỏi hưng phấn, ho nhẹ hai tiếng, xoa tay chuẩn bị vạch trần âm mưu xấu xa này. Làm một thầy thuốc ưu tú, tuy mới chỉ là bác sĩ thực tập, thế nhưng anh quyết không để những điều xấu xa phá hoại an ninh xã hội, để kẻ xấu đứng trước mặt anh tự tung tự tác lừa lọc người khác.

Bác sĩ thực tập trợn trừng hai mắt, nỗ lực dùng mắt mình trừng kẻ tiểu nhân, không phải có câu “Dùng ánh mắt khiến con người ta khiếp sợ” hay sao.

“Bác sĩ, mắt anh làm sao vậy, có gì không thoải mái sao?” Hạ Nhật nhìn mắt bác sĩ hiện lên tơ máu, không khỏi lo lắng.

Vị bác sĩ tập sự có chút nản chí, buông thõng hai vai, liếc mắt nhìn qua Hạ Nhật, trong lòng không chịu được rủa thầm: “Cái tên tiểu tử này, cậu có biết là tôi đang giúp cậu hay không hả? Lại còn bêu xấu mắt tôi, mắt nhỏ bộ không phải là mắt hả! Cậu tưởng ai cũng trời sinh mắt to như cậu hay sao? Hu hu hu hu, cậu bắt nạt người khác.”

“Hạ Nhật a, con có thể đi mua dùm dì chai nước được không, dì đứng lên bất tiện..” Người phụ nữ lộ ra vẻ khổ sở hỏi, lấy trong ví ra một tờ tiền mệnh giá lớn.

“Vâng ạ, dì không cần phải đưa tiền đâu, tiền to mua cũng không tiện, cháu vẫn còn tiền lẻ, dì đợi cháu chút cháu về ngay.”

Nhìn Hạ Nhật xoay người rời khỏi phòng khám, người phụ nữ lập tức đứng lên, nấp sau cửa nhìn bóng lưng Hạ Nhật xa dần, thực sự càng nhìn càng thỏa mãn ~ thấy Hạ Nhật đi xa rồi, bà mới an tâm quay lại, nắm chặt tay bác sĩ thực tập, vui vẻ hô to: “Bác sĩ a ~~~~~~~~~~~~”

Bác sĩ thực tập cả người run bắn, liều mạng rút tay ra, tỏ vẻ chán ghét nói: “Tôi cảnh cáo bác không nên động thủ ở đây, tôi đã biết bác lừa gạt người khác, nếu còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát.”

Người phụ nữ ngượng ngùng cười: “Ai nha, bác sĩ ~~ bác sĩ hiểu nhầm rồi. Chuyện là như vầy, con tôi nhìn trúng cậu nhóc kia nên tôi mới cố ý tiếp cận, thử xem nhân phẩm cậu bé thế nào. Bác sĩ nghĩ mà xem, đầu năm nay làm mẹ dễ lắm sao, con đã lớn, có người thích còn không chịu dẫn về nhà ra mắt, hại cả nhà thấp thỏm không yên, tìm được người tốt thì không nói làm gì, nhỡ gặp người xấu biết phải làm sao … Ai.. tôi vừa rồi cũng đã thấy, cậu bé kia không tồi, tôi rất thích, bất quá, nếu bác sĩ nói cho thằng bé biết tôi giả bộ, không phải sau này rất mất mặt hay sao. Tôi thấy bác sĩ tướng mạo đường đường, khí vũ hiên ngang, nhất định là người hiền lành chính trực. Cậu giúp cho chót được không?

Người phụ nữ trung niên kia, không ai khác chính là mẹ của Thẩm Tu Viễn.

Nhân phẩm Hạ Nhật thế nào, Thẩm phu nhân cùng Lục Hạo Nhiên mỗi ngày theo dõi đã sớm nhận ra. Với người “con dâu” này vô cùng thỏa mãn, bất quá, Thẩm Tu Viễn còn không chịu dẫn Hạ Nhật về nhà ra mắt khiến bà rất tức giận. Bà cũng đâu thể cướp con dâu, đâu cần phải đề phòng như vậy. Vì vậy, nhằm mục đích thiết lập quan hệ gần gũi với “con dâu”, bà đành phải giả bộ đau chân mới có cơ hội cùng Hạ Nhật tiếp xúc.

Xem xem, khuôn mặt nhỏ nhắn, nụ cười dễ thương, tính cách thiện lương, bà thực rất thích.

Bác sĩ nghe vậy liền bừng tỉnh, không khỏi cười nhạo bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.

Ra khỏi bệnh viện, mẹ Thẩm đành phải chia tay Hạ Nhật, Lục Hạo Nhiên từ xa đi tới, cười cười ngồi xổm xuống, lấy ra một đôi giày cao gót, ưu nhã cười.

“Thưa quý phu nhân, mời người đi giày thủy tinh vào.”

Mẹ Thẩm che miệng cười.

“Cậu bé này dễ thương quá, cháu tìm được một nửa như vậy nữa thì thật tốt, ai nha, cô càng ngày càng vừa mắt đứa “con dâu” này.”

“Ai nha, cô với mẹ con lúc nào cũng như vậy, hai người muốn tống con đi như thế sao?”

“Được rồi được rồi, à suýt chút nữa thì quên. Nhờ con chú ý đến Tu Viễn một chút, lần tới cô trở lại, hai đứa nó còn chưa chung một chỗ là biết tay cô, nhớ chưa.”

“Tuân lệnh nữ vương đại nhân! Nhật định cháu sẽ  hoàn thành nhiệm vụ.”

Loại chuyện nhỏ này có thể làm khó Lục Hạo Nhiên anh được sao? Bất quá.. Lục Hạo Nhiên sờ sờ cằm nheo mắt, cậu bác sĩ thực tập kia cũng rất thú vị..
Bình Luận (0)
Comment