Hạ Chí

Chương 21

Hạ Nhật lần đầu tiên được đi máy bay. Máy bay cất cánh, cậu chăm chú nhìn từng tầng mây bên ngoài ô cửa, hứng trí bừng bừng hệt như một đứa nhỏ. Thẩm Tua Viễn giữ lấy cánh tay của Hạ Nhật, không khỏi nhắc nhở: “Không nên nhìn ra bên ngoài. ánh sáng buổi sớm tương đối mạnh, sẽ không tốt cho mắt.”

Hạ Nhật tuy có chút lưu luyến nhưng vẫn ngoan ngoan gật đầu, cậu vốn cận nặng, cũng không muốn thị lực càng tệ hơn.

“Tối qua ngủ ngon  không?”

Thẩm Tu Viễn khẽ xoa quầng thâm dưới mắt Hạ Nhật, ngón tay ấm áp mang đến cảm giác tê dại, Hạ Nhật tham luyến cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Tu Viễn, đến khi nhận ra lại thấy hành động này có bao nhiêu thân mật.

“Đêm qua vui quá nên không ngủ được.”

Thẩm Tu Viễn không khỏi nhoẻn cười.

“Năng lực của em không tồi, sau này sẽ càng có nhiều cơ hội để đi hơn, nếu như lần nào cũng hưng phấn đến không ngủ được, chẳng phải sẽ rất nhanh biến thành gấu mèo hay sao?”

Bị anh trêu chọc, Hạ Nhật đỏ bừng mặt, thấy cậu da mặt mỏng, anh cũng không đùa nữa, liền chỉnh lại tư thế của hai người, lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người Hạ Nhật, dịu  giọng bên tai cậu: “Ngoan, ngủ một lúc đi.”

Thanh âm nhẹ nhàng rót vào tai cậu, cảm giác rất lạ, thế nhưng Hạ Nhật rất thích. Cậu chỉnh lại tư thế của mình và ngủ một giấc thật say.

Đương ngủ Hạ Nhật bị đánh thức một lần, cậu ngồi dậy ăn một chút gì đó rồi lăn ra ngủ tiếp, lần thứ hai tỉnh lại thì đã đến nơi. Hai người ngồi máy bay hơn mười tiếng, đến nước L thì cũng đã xế chiều. Cả hai vào khách sạn nhận phòng và sắp xếp hành lý, lúc bấy giờ Hạ Nhật mới có cảm giác mình thực sự đã đặt chân tới nước khác.

Qua cửa sổ sát đất có thể thấy đất nước này phồn vinh đẹp đẽ biết bao nhiêu, Hạ Nhật cầm máy ảnh không ngừng bấm chụp.

Không biết là Lục Hạo Nhiên cố ý hay khách sạn thực sự kín phòng, nói chung, Thẩm Tu Viễn với việc ở cùng phòng Hạ Nhật rất hài lòng. Lại nói, Hạ Nhật cũng không nhận thấy có gì không ổn.

“Hôm nay ở khách sạn nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai bắt đầu công việc. Anh đã tới đây nhiều lần, giờ vẫn còn sớm, có muốn cùng anh đi một vòng không?”

Hạ Nhật mở to hai mắt lấp lánh: “Vậy được chứ?”

Thẩm Tu Viễn bật cười, anh cũng đâu có đem cậu bỏ tù đâu, lúc công tác thì phải làm việc, đến giờ nghỉ có thể đi chơi, huống hồ Lục Hạo Nhiên có nói với anh, nên lợi dụng cơ hội này để đưa Hạ Nhật đi “du ngoạn”, Thẩm Tu Viễn cũng đồng ý, giống như mẹ Thẩm đã nói, phải biết tận dụng mọi cơ hội. Tuy rằng mẹ Thẩm bình thường không đáng tin cậy, nhưng với lời này, Thẩm Tu Viễn không thể phủ nhận rằng rất có lý.

“Đương nhiên. Em chuẩn bị đi, xong thì mình đi luôn.”

“Vâng” Hạ Nhật vui sướng chuẩn bị đồ đạc, cầm theo ví tiền và điện thoại di động.

Hạ Nhật rất rất vui vẻ, chỏm tóc trên đầu cũng vui sướng đung đưa. Thẩm Tu Viễn dẫn Hạ Nhật tới công viên và mấy sân chơi gần đó, cũng thưởng thức những đặc sản ở nơi đây.

Ngày thứ hai đàm phán rất thuận lợi, hai bên đã cùng hợp tác nhiều lần, chỉ cần trao đổi và điều chỉnh một vài chi tiết. Hạ Nhật làm trợ lý ghi chép rất nhanh và đầy đủ, tựa hồ một chữ cũng không bỏ sót. Mỗi chữ mỗi câu đều mở ra một kho tri thức mới mẻ, Hạ Nhật vô cùng cao hứng lại càng thêm bội phục Tống Dục. Nếu không có trợ lý Tống chuẩn bị tốt tư liệu, phỏng chừng cậu sẽ rất lớ ngớ cho mà xem. Hạ Nhật âm thầm nắm tay, mình phải cố gắng thêm nữa.

Thẩm Tu Viễn từ chối lời mời ăn tối của đối tác, áy náy nói, đã có việc trước, bên đối tác cũng không bắt ép, nhiệt tình tiễn đi.

Trở lại khách sạn, Hạ Nhật không ngừng chỉnh lại nội dung buổi họp ban nãy, lúc Thẩm Tu Viễn gọi cậu cũng chẳng nhận ra. Thẩm Tu Viễn lắc đầu, Hạ Nhật làm việc liền quên ăn quên uống cũng không phải lần đầu, nhưng vì muốn tốt cho sức khỏe cậu, anh đành đi tới lay tay Hạ Nhật.

Hạ Nhật không chú ý ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào môi của Thẩm Tu Viễn, cả hai đồng loạt bị đóng băng.

Xúc cảm trong trí nhớ nay lại càng thêm mềm mại ngọt ngào, Thẩm Tu Viễn nhận ra đứng trước Hạ Nhật, anh luôn luôn mất tự chủ, để địch lọt lưới. Trước khi kịp phản ứng, thân thể thành thật đã hành động rồi.
Bình Luận (0)
Comment