Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 12

Chương 12: Tào Quang

"Phiêu Tuyết, có chuyện rồi! Chị cậu bị người khác chụp trộm."

"Cái gì? Mình nghe không hiểu." Phiêu Tuyết mặt mờ mịt nhìn Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết mở máy vi tính ra, lên trang diễn đàn trường: "Cậu mau xem này!"

"Là sao? Mình không hiểu." Nói xong, Phiêu Tuyết thu tầm mắt lại, tập trung nhìn vào màn hình vi tính.

"Chuyện này là như thế nào!? Đây là xe của mẹ Tiểu Dương mà, người này là ai? Chưa biết rành rọt hết mọi chuyện đã đi nói xấu chị mình, đúng là ngu ngốc. Thấy hành động bất chính như vậy, thế giới quan của tôi như sụp đổ." Phiêu Tuyết mắt đọc bài viết, miệng không ngừng thốt ra mấy chữ trong bài.

Xin chào, bạn tốt của cậu, Bối - hoa khôi - Phiêu - nữ sinh đứng đầu - Tuyết đã login.

"Không được, mình phải tìm ra thủ phạm. Không có bằng chứng mà lại đi nói năng lung tung, vừa nhìn là biết ngay đây chắc chắn là một tên cực kỳ thích bóp méo sự thật rồi." Dứt lời, Phiêu Tuyết bắt đầu hack máy tính đối phương.

"Tào Quang, tài tử khoa Ngoại Ngữ. Hừ, có được gì hơn cái danh xưng này đâu, chưa biết chuyện gì xảy ra đã viết linh tinh. Số lượt chia sẻ của bài này đã hơn năm trăm lượt rồi, mình có thể kiện cậu ta tội tung tin đồn phỉ báng người khác." Phiêu Tuyết nhìn mấy thông tin vừa tìm được mà cười nhạt.

Tiểu Tuyết nhìn cô một hồi, nuốt nước bọt: "Vậy cậu định làm gì?"

"Mình sẽ tìm cậu ta trước, nếu như cậu ta không chịu xóa bài đăng đó, mình sẽ kiện cậu ta. Cho dù có thế lực thì cậu ta cũng không thể đấu lại tập đoàn Phong Đằng." Phiêu Tuyết xem máy tính, lòng tràn ngập tự tin.

"Tập đoàn Phong Đằng? Ý cậu là tập đoàn Phong Đằng ở Thượng Hải!?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Ôi trời ạ! Bông Tuyết, sao cậu lại quen biết với..."

"À, chuyện đó hả? Mình cũng chỉ là vô tình làm quen được với chị Sam Sam, phu nhân Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phong Đằng trong lúc đánh boss thôi. Mặc dù kỹ thuật của chị ấy chẳng có gì đặc biệt nhưng nhân phẩm thì rất tốt. Tụi mình còn có hẹn ra ngoài gặp mặt nữa, từ đó về sau mình trở thành khách của chị Sam Sam. Cứ như vậy mà quen biết với Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Phong Đằng." Phiêu Tuyết nhún nhún vai kể lại sự việc, không để ý nhiều lắm.

"Trời ơi, Bông Tuyết, cậu đã thành thần tượng của mình rồi! Lại đây cho mình hôn cái đã."

"Á, xê ra!" Phiêu Tuyết ra vẻ ghét bỏ mà đẩy Tiểu Tuyết ra.

"Mình đi trước." Dứt lời, cô đứng dậy, quơ lấy cái ba lô màu da trời, khoác một bên vai, lấy thêm một tấm hình rồi rời đi.

Có rất nhiều sinh viên khoa Ngoại Ngữ hôm nay đã nhìn thấy một cô gái diện sơ mi trắng, váy lam nhạt, chân mang xăng đan trắng. Tóc búi kiểu Hàn, còn đeo bông tai hình ngọc trai nữa.

Phiêu Tuyết níu một người nam sinh đi ngang qua hỏi: "Bạn cùng trường à, cho mình hỏi, cậu có biết Tào Quang đang ở đâu không?"

"Tào Quang? Cái người đang ở pho tượng dũng sĩ cưỡi ngựa kia là cậu ta đấy."

"À, mình biết rồi. Cảm ơn cậu!"

"Không có gì đâu."

Cô đi đến chắn trước mặt Tào Quang: "Cậu là Tào Quang à? Ngoại hình cũng không tệ lắm."

"Tôi là Tào Quang, chắc cậu không tới đây để bình phẩm ngoại hình tôi đâu nhỉ?" Tào Quang đáp trả, giọng mang khẩu khí tức giận.

"Thông minh đó, đúng là tôi không đến đây vì tướng mạo của cậu, mà là vì bài viết của cậu. Tôi muốn cậu xóa ngay bài viết đó đi!" Phiêu Tuyết hung tợn đặt yêu cầu với Tào Quang.

Anh ta dùng ánh mắt coi thường nhìn cô: "Vậy chắc cậu là em gái Bối Vy Vy, nếu cậu nghĩ tôi sẽ xóa bài viết đó thì đừng hòng."

Phiêu Tuyết ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, lấy từ trong ba lô ra một bức hình, đưa cho Tào Quang: "Tôi biết cậu sẽ không tin, đây là hình đứa bé tôi với chị làm gia sư, có cả mẹ em ấy nữa."

Cô ngừng lại một chốc, nói tiếp: "Tôi không phải sinh viên khoa Công Nghệ Thông Tin, nhưng mấy việc của hacker thì cũng biết đôi chút. Tôi tìm được cậu cũng nhờ hack máy tính cậu, đương nhiên là tôi có thể không tìm cậu mà trực tiếp xóa bài viết đó đi."

Phiêu Tuyết quay đầu nhìn về hướng khác: "Nhưng tôi không làm vậy, bởi vì tôi phải nói cho cậu biết con mắt nhìn người của cậu bị cái đầu óc đen tối cậu ảnh hưởng đến phán đoán bản thân đến đâu."

Tào Quang cười mỉm: "Đây có thể là hình ghép."

Cô nhìn anh ta với ánh mắt thưởng thức như muốn nói "Xem ra cậu cũng là nhân tài" một lúc, rồi chuyển ánh nhìn sang đồng hồ trên tay phải, ngẩng mặt lên nói với Tào Quang: "Từ lúc tôi đọc bài viết của cậu đến giờ thì chưa tới hai mươi phút. Hơn nữa, tôi không có người nào ngay sau khi đọc bài viết đó liền tìm hình ghép lại. Tất nhiên là cũng có người làm được nhưng ở ký túc xá tôi không có thiết bị để làm vậy đâu."

Phiêu Tuyết vừa nói xong thì nghe thấy giọng Vy Vy ở phía sau. Cô xoay người lại thấy Vy Vy nên liền chạy tới ôm tay chị gái: "Chị, sao chị lại đến đây?"

"Chị tìm Tào Quang." Vy Vy liếc mắt sang Tào Quang một cái, trả lời.

Phiêu Tuyết nhìn thẳng vào mặt Tào Quang, nói: "Tôi hi vọng lần sau, khi gặp lại cậu là thì vẫn là ở trường Đại học, chứ không phải cục cảnh sát. Đừng tưởng tôi nói suông, cậu có thế lực của cậu thì tôi cũng có hậu phương của mình."

Nói xong, cô nhắn với Vy Vy mấy câu: "Em nói xong rồi chị, em đi trước đây."

"Ừm, em về đi." Vy Vy vỗ đầu em gái tạm biệt.

"Bạn Tào Quang, tôi đến để cứu vớt thế giới quan của cậu..." Phiêu Tuyết bỏ đi ngày một xa, tiếng nói của Vy Vy cứ nhỏ nhỏ lại, cho đến khi chỉ còn sự im lặng mới thôi.

"Tiểu Tuyết, có chuyện gì thế?"

"Bông Tuyết, bài viết ngày hôm đó bị xóa rồi, cậu đã làm gì vậy?" Phiêu Tuyết đang ở trên sô pha buồn chán, vừa nghe Tiểu Tuyết nói xong liền ngồi dậy ngay.

Cô bật máy tính, lên diễn đàn trường kiểm tra: "Mình không biết, chắc do chị mình nhúng tay vào."

"Anh về rồi."

"Anh đã về! Tiểu Tuyết nè, mình không nói nữa đâu, bên mình còn có chuyện phải làm nên cúp trước nha." Dứt lời Phiêu Tuyết liền cúp máy.

Còn ở ký túc xá, Tiểu Tuyết bị chấn động đến thẫn thờ: "Á!?"

"Sao vậy? Cậu bị gì? Hú hồn, may mà cậu không sao." Sáng Láng đang nằm trên giường, ngồi bật dậy.

Tiểu Tuyết ngơ ngác quay sang nhìn Sáng Láng: "Bông Tuyết đang sống với một nam sinh khác."

"Ờ." Sáng Láng lại nằm xuống.

Một, hai, ba

"Cái gì!? Cậu vừa nói gì!? Cậu nói ai?" Sáng Láng giật mình ngồi bật dậy, chạy ra khỏi giường tra hỏi Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết lườm Sáng Láng một cái: "Là Phiêu Tuyết, mình đã nói là sao tự nhiên đang yên đang lành cậu ấy lại dọn ra ngoài ở, ra là có bạn trai."

"Mai mình phải tìm Phiêu Tuyết tính sổ mới được! Cậu ấy có bạn trai mà lại giấu tụi mình lâu như vậy." Sáng Láng hung tợn nói.

"Không thì mai tụi mình theo dõi Phiêu Tuyết đi." Mắt Tiểu Tuyết bỗng lóe sáng.

"Cái này được đó!" Sau đó hai người cười gian, tụm lại ngồi một chỗ, lên kế hoạch.

Tự nhiên Phiêu Tuyết đang thái rau không hiểu sao lại cảm thấy rùng mình. Còn bất cẩn mà cắt phạm vào tay: "A!"

Tiêu Nại đang rửa rau kế bên, nghe thấy tiếng cô nên quay đầu lại xem thì thấy tay cô bị chảy máu. Anh lập tức bỏ mấy thứ trên tay xuống, nắm lấy tay trái của Phiêu Tuyết, đau lòng nhíu mày: "Sao lại không cẩn cẩn thận như vậy?"

Anh đưa ngón tay cô ngậm vào miệng.

Hành động này của Tiêu Nại làm cho Phiêu Tuyết sợ hết hồn, cô muốn rút tay ra nhưng lại không dám nói, cuối cùng cũng chẳng có thể làm gì ngoài nhìn anh.

Một lát sau, Tiêu Nại cũng chịu buông tay cô, rửa vết thương sơ qua nước xong kéo Phiêu Tuyết ra ngoài phòng khách, ngồi lên sô pha: "Chờ anh ở đây, anh đi lấy hộp y tế."

Dứt lời, anh liền đi lấy hộp y tế, xách nó tới chỗ cô. Anh ngồi bên cạnh cô, lấy dung dịch ô-xy già với cồn sát trùng, tiến hành khử trùng. Sau cùng là dùng băng vô khuẩn băng vết thương lại.

Tiêu Nại đi vào phòng ngủ một lúc rồi quay lại: "Chúng ta tới bệnh viện thôi. Em phải tiêm ngừa uống ván nữa, phòng trường hợp bị phong đòn gánh."

Phiêu Tuyết kéo tay anh lại: "Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Không cần tới bệnh viện đâu."

"Không được, em không đi thì anh sẽ báo cho chị em biết." Tiêu Nại giở chiêu uy hiếp cô.

"Đừng mà đừng mà đừng mà, em đi em đi! Đúng là không đi không được..." Phiêu Tuyết bĩu môi.

Anh mỉm cười, xoa đầu Phiêu Tuyết, còn hôn lên môi cô một cái: "Ngoan đi, anh biết em sợ tiêm nên lát nữa sẽ dẫn em đi ăn KFC được không? Không phải lần trước em nói muốn ăn bánh Burrito sao? Xong thì đưa em ăn mì Trùng Khánh nữa."

Nghe Tiêu Nại nói vậy, Phiêu Tuyết mới chịu gật đầu đi theo anh tới bệnh viện.

-o0o-

(•Sam•): nói thiệt, khi tui coi phim này tui chỉ muốn vác dép đập cha nội Tào Quang này thôi, người gì đâu mà thích bóp méo nhân phẩm con người ta (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Bình Luận (0)
Comment