Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 7

Chương 7: Hoảng sợ

Khi Bối Phiêu Tuyết mơ mơ màng màng ngồi dậy, cô vốn không chú ý đến xung quanh nên lại nằm xuống ngủ tiếp. Kết quả là vừa nằm xuống liền bừng tỉnh, cô bật dậy từ trên giường xuống dòm ngó chung quanh: Đây là đâu?

Lúc Phiêu Tuyết xuống giường, cô bất cẩn trượt chân một cái, ngã cả người xuống đất. Tiêu Nại đang chuẩn bị bữa sáng thì nghe thấy tiếng động trong phòng, lập tức buông bát đĩa trên tay xuống bàn ăn, đi về hướng gian phòng.

Tiêu Nại mở cửa ra, thấy cảnh Phiêu Tuyết đang ngồi sõng soài trên mặt đất thì nhíu mày một cái. Anh liền đến bên người ôm lấy cô: "Sao lại không cẩn thận như vậy?" Anh bế cô lên, ôm như vậy đi vào phòng ăn.

Tiêu Nại thả Phiêu Tuyết xuống ghế, rót một ly sữa rồi để trước mặt cô, ngồi bên cạnh nói: "Không biết uống rượu thì sao không nói, em vừa uống hai ngụm liền bất tỉnh nhân sự."

Phiêu Tuyết đỏ mặt liếc nhìn anh, hỏi: "Tiêu sư huynh, hôm qua... Vậy hôm qua em có làm chuyện gì quá đáng không?"

Tiêu Nại nở nụ cười xấu xa trong lòng: "Em làm rách một bộ quần áo, và cướp đi nụ hôn đầu của tôi."

"Hả!? " Bối Phiêu Tuyết bị dọa đến đứng lên, làm cho chân bị trặc, vừa giật mình vừa đau chân nên cô lại ngã ầm ầm xuống ghế dựa.

Tiêu Nại đỡ cô dậy, nói: "Có sao không? Có phải chân bị trặc rồi không? Để tôi xem." Anh khuỵu chân ngồi xuống, kiểm tra chân cho Phiêu Tuyết.

Tiêu Nại xem xét một lúc, đứng dậy bế cô đến phòng khách, ngồi lên sô pha. Anh đặt chân phải Phiêu Tuyết lên trên đùi mình: "Có vẻ bị sưng rồi, đợi một chút, tôi đi lấy hộp y tế."

Tiêu Nại cẩn thận từ từ hạ chân cô xuống rồi mới đứng dậy đi lấy hộp y tế. Lát sau anh cầm hộp y tế đến phòng khách, ngồi trên sô pha, lấy từ trong hộp ra một chai thuốc xịt hiệu Vân Nam, anh nhìn Phiêu Tuyết một chút: "Sẽ hơi đau, em cố chịu một chút."

Trước tiên Tiêu Nại lắc lắc chai thuốc xịt, sau đó phun thuốc lên mắt cá chân của Phiêu Tuyết, dùng tay ra sức xoa chân phải cho cô.

"Đau." Phiêu Tuyết nhất thời không chịu được rụt chân lại.

Tiêu Nại ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Phiêu Tuyết: "Vậy để tôi nhẹ tay lại." Anh nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa chân phải.

Phiêu Tuyết nhìn góc nghiêng gương mặt của Tiêu Nại, có chút mê trai nói: "Tiêu sư huynh, anh thật sự rất đẹp trai."

Anh nghe xong mỉm cười: "Ừm."

Cô nghe thấy tiếng ừ của Tiêu Nại thì lập tức đỏ mặt.

Bối Phiêu Tuyết âm thầm sỉ vả bản thân: Bối Phiêu Tuyết ơi là Bối Phiêu Tuyết, sao mày lại đem tiếng lòng nói ra hết vậy...

Tiêu Nại liếc một cái liền thấy vẻ mặt của cô, khóe môi hiện rõ thêm ý cười: "Sau này nhớ chú ý một chút, lần này có tôi nhưng lần sau thì không chắc."
Phiêu Tuyết đỏ mặt gật đầu.

Lúc hai người không để ý, khoảng cách giữa hai cái đầu đã cực kỳ gần nhau. Tiêu Nại ngẩng đầu lên, thấy mình chỉ còn cách cô mấy centimet, không nhịn được tới gần. Vậy mà lúc này, đầu óc Phiêu Tuyết lại không biết đang ở nơi nào.

Cuối cùng Tiêu Nại dán môi anh lên môi Phiêu Tuyết, hai bờ môi hòa vào nhau, chính hành động này của anh lại dọa cô giật mình.

Phiêu Tuyết muốn đẩy Tiêu Nại ra, nhưng ngược lại khiến anh càng dùng sức ôm chặt lấy cô. Tiêu Nại hoàn toàn đánh gục cô. Dựa người trên sô pha, Phiêu Tuyết bị cái hôn của anh làm cho choáng váng, nhưng trong vô thức cô lại bắt đầu hôn lại anh. Tiêu Nại cảm nhận được sự đáp trả từ cô, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Anh lạnh lùng trượt lưỡi vào khoan miệng Phiêu Tuyết, tham lam cướp lấy toàn bộ không khí bên trong, thăm dò từng ngóc ngách. Hai người đều vì nụ hôn này mà quên hết thảy mọi thứ.

Tiêu Nại rời khỏi bờ môi cô, chậm rãi đặt những cái hôn trên mũi, mắt, vành tai, cằm.

Ánh nắng dịu dàng soi sáng hai người, anh bỗng ngừng lại, nhìn vào đôi mắt mê ly của Phiêu Tuyết: "Hôm qua em đã hôn tôi, vậy bây giờ tôi lấy lại nó." Nói rồi Tiêu Nại ngồi dậy, kéo Phiêu Tuyết vào lồng ngực ôm thật chặt.

Phiêu Tuyết chậm rãi lấy lại tinh thần: "Tiêu sư huynh, anh... Anh có thể buông em ra trước được không?"

"Em có biết tôi là ai không?"

"Hửm? Đại sư huynh năm tư, Tiêu Nại." Phiêu Tuyết nghe câu hỏi của Tiêu Nại có chút bối rối, nghĩ một lúc, ngẩng đầu trả lời anh.

"Nhất Tiếu Nại Hà, vốn không định nói cho em biết sớm như vậy, nhưng em lại đang đứng trước mặt anh, anh không chịu được." Tiêu Nại cúi đầu nhìn cô.

"Nại Hà, anh là Nại Hà?" Bối Phiêu Tuyết ngạc nhiên nhìn Tiêu Nại, hỏi thêm: "Vậy làm sao anh biết em là Khuynh Tuyết Phiêu Thành?"

"Trước khai giảng một ngày, ở Cực Trí."

"Tiệm net gần trường học!? Vậy ra trước giờ anh luôn biết em là Khuynh Tuyết Phiêu Thành?" Phiêu Tuyết có chút buồn bực hỏi Tiêu Nại, anh vuốt vuốt tóc cô, gật đầu.

Bối Phiêu Tuyết nhìn anh một chút, cô hơi xoay người qua nhằm che một bên má đỏ hồng, nói Tiêu Nại: "Tiêu sư huynh, anh có thể buông em ra trước được không? Em có chút không thoải mái..."

"Gọi anh Tiêu Nại."

"Tiêu Nại." Nghe vậy Tiêu Nại mới chịu thả cô gái thẹn thùng trong lồng ngực ra.

Anh đứng dậy ra khỏi phòng, lát sau quay lại đưa cho Phiêu Tuyết một cái túi: "Đây là mấy thứ anh ra ngoài mua nhân lúc em ngủ, em thay đồ đi. Anh đã xin quán cà phê cho em nghỉ, em yên tâm được rồi."

Tiêu Nại nói xong liền ôm cô vào phòng tắm: "Mấy món đồ dùng cá nhân này đều mới hết, em thay đồ xong thì rửa mặt vệ sinh cá nhân." Sau đó anh rời khỏi.

Phiêu Tuyết lấy từ trong túi một chiếc sơ mi trắng tay đèn lồng, cùng váy đen eo cao, nhìn hai món đồ không thể không cảm thán: Size quần áo cũng vừa, chẳng lẽ Đại Thần còn có khả năng đo lường kích thước cơ thể ?

Cô lại lắc đầu một cái: Bối Phiêu Tuyết, sao mày có thể nghĩ vậy chứ...

Phiêu Tuyết rửa mặt xong, nhanh chóng thay quần áo Tiêu Nại mua cho rồi chầm chậm vịn tường đi ra ngoài.

Tiêu Nại sau khi thay áo sơ mi trắng, quần tây đen thì thấy cảnh cô men theo bức tường đi ra. Cau mày đến bên người bế cô lên: "Sao em không gọi anh? Lại tự mình đi ra."

Bối Phiêu Tuyết bị hành động của Tiêu Nại làm cho sợ hết hồn, tay khoát nhanh lên vai anh: "Chân em đã bớt đau rồi, em có thể tự đi được."

Tiêu Nại không nói thêm lời nào, bế cô ngồi trước bàn ăn, nói: "Ăn bữa sáng trước, lát nữa anh dẫn em đến một nơi."

Phiêu Tuyết không thể phản bác, cũng không thể làm gì ngoài cúi đầu im lặng ăn bữa sáng.

Tiêu Nại chợt mỉm cười, sờ tóc cô: "Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu."

Bối Phiêu Tuyết suýt nữa bị câu này làm cho giật mình, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, nội tâm đã mạnh mẽ hơn, ném mấy câu nói đó ra sau đầu.

"Đừng về nhà nữa, chuyển đến đây sống với anh đi." Lần này Tiêu Nại đã thành công dọa sợ Phiêu Tuyết, món ăn trong miệng giờ không còn nhận ra được mùi vị gì nữa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tại sao?"

"Em nói xem?" Tiêu Nại nhíu mày hỏi.

Phiêu Tuyết lắc đầu nhìn anh, Tiêu Nại cười nhẹ, nhìn sâu vào trong mắt cô: "Không phải chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?"

Bối Phiêu Tuyết vốn định nói thêm gì nữa nhưng bị nụ hôn của anh chặn lại.

-o0o-

(•Sam•): hú hú, chúc mừng cho hai người đã về chung một nhà nào *tung bông* *tung hoa* *vỗ tay*ヽ(>∀<☆)ノ

Bình Luận (0)
Comment