Hạ Huyền Lục Dazai

Chương 19


Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 19.

Sự tình có thể xảy ra như việc trộm đồ của Muzan.

"Cái này không giống nhau," Dazai cố gắng nói theo lý lẽ thông thường, "Tiểu thư Nakime, cái gì mà trộm đồ của Muzan - san, tại sao có thể gọi là trộm đồ đâu?"
Nakime không hề có một chút dao động, không, cũng có thể coi là động một chút.

Nàng hơi hơi nâng nâng cằm, giống như yêu cầu một lời giải thích chính đáng.

Rốt cuộc thì nếu Dazai muốn đi đến phòng nghiên cứu của Kibutsuji, phương thức nhanh chóng nhất chính là nhờ nàng dựng một con đường đến thẳng nơi đó.

Bằng không Dazai cũng không thể tưởng tượng được bộ dáng mình phải bám lấy trần nhà để đi đến đó.

"Cái đó được gọi là trong lúc làm chuyện quan trọng bất đắc dĩ phải vượt cấp để mượn dùng tạm vật tư," Dazai bịa chuyện nói.

Cái tay dùng để đánh đàn tỳ bà của Nakime cũng phải run rẩy một chút, từ khi sinh ra nàng chưa từng gặp được con quỷ nào có thể mặt dày vô sỉ đến vậy.

"Thì ra mọi chuyện là như thế này."
Sau đó cái tên nhân loại tóc đỏ, tên là Oda Sakunosuke vậy mà lại gần đầu giống như bừng tỉnh đại ngộ, tay phải còn giơ lên để gõ gõ vào lòng bàn tay trái.

Hắn một chút cũng không cảm thấy sợ hãi sao? Nhân loại khi nhìn thấy con quái vật chỉ có một mắt, thật sự sẽ không cảm thấy sợ hãi chút nào sao?
Hơn nữa trọng điểm hoàn toàn sai lệch rồi đó.

Bất tri bất giác, tính chất đặc biệt sẽ không phun tào(*) của Oda - san trong lúc vô tình đã đạt đến mức có thể khiến quỷ khiếp sợ, cách quỷ thần khó lường cũng chỉ kém một chữ.

Thật là đáng để vui mừng.

(*) Phun tào: Phun tào hay còn gọi là thổ tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.


Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.

Nghĩa trên mặt chữ của từ này là "nôn vào bát người ta", nghĩa rộng là quở trách không cho người ta mặt mũi, giáp mặt vạch trần.

Cho dù vậy, nếu Oda đối mặt với Dazai —— cái con quỷ trong mắt tựa hồ phảng phất chiếu rọi vực sâu kia —— cũng có thể không sợ hãi chút nào, thì Nakime cũng có thể hơi hơi hiểu được lý do vì cái gì Dazai lại đem theo hắn đi bên cạnh mình.

"Tiểu thư Nakime, " Dazai đột nhiên xuất hiện ở bên người của con quỷ đánh đàn tỳ bà, buồn bã nói, "Hai cái chữ phun tào thật to đã hiện ra ở trong mắt đó nha."
Nakime cả kinh, trừng lớn con mắt duy nhất.

Ống tay áo của nàng rốt cuộc rung động một chút, một cái tròng mắt nho nhỏ chui ra từ bên dưới vạt áo, lay động nhìn chính mình từ trái qua phải một chút, thật sự bắt đầu xác nhận trong mắt bản thân có hiện ra chữ không nên xuất hiện ở đó hay không.

Dazai nhắm chuẩn thời cơ, lặng lẽ làm ra một thủ thế đầy khoa trương với Odasaku, đôi mắt của Nakime đương nhiên xem rõ ràng động tác nhỏ mà anh làm đằng sau lưng, nhưng mà nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ——
Oda Sakunosuke lấy ra cái chén trà mà anh tiện tay cầm đi từ bên trong phòng của Dazai ra từ phía sau, dứt khoát mà vung tay ném, liền để cái tròng mắt lọt vào trong cái ly sau đó nhẹ nhàng bay về phía Dazai.

Nakime muốn đánh đàn tỳ bà, nhưng mà Dazai lại đang đứng trong căn phòng này, nàng không thể tùy tiện thay đổi phương hướng của trọng lực tránh việc anh bị té gãy cổ.

Vì thế người phía sau thật sự tiếp được cái ly, bên trong chứa con mắt của Thượng Huyền Tứ, chúc mừng Hạ Huyền Lục đã đạt được thành tựu Cướp đoạt con mắt của quỷ .

"Ta sẽ chạm vào đó," Dazai vươn ra một ngón tay để trên miệng cái ly, con mắt run bần bật nỗ lực cuộn tròn mình lại mặc dù nó vốn đã là hình cầu, "Ta chuẩn bị chạm vào nó đó nga?"
Nếu Nhân Gian Thất Cách gặp phải cái con mắt kia, chỉ sợ trong một khoảnh khắc ngắn liền biến nó thành một bãi máu loãng đi.

Con mắt trên mặt của Nakime xoát một cái liền nhìn về phương hướng mà anh đang đứng, trong động tác lưu loát lộ ý vị nghiến răng nghiến lợi cực kì rõ ràng.

Nàng đánh đàn tỳ bà, tiếng động leng keng vang lên cùng nhau, vách tường trước mặt lập tức vặn vẹo duỗi thân, cấu tạo thành một cái hành lang gấp khúc thẳng tắp.

Dazai cười hì hì mà bưng chén trà đi về phía trước, Oda theo sát ngay sau đó.

Thần sắc Nakime tối sầm lại, nhẹ nhàng đánh dây đàn tỳ bà, tấm gỗ dưới chân Oda đột nhiên biến mất —— Muzan đại nhân chỉ để ý đến việc Dazai Osamu tồn tại, cũng sẽ không hề quan tâm đến sự sống chết của tên nhân loại này.

Người đó giống như không hề phát hiện ra cái gì mà tiếp tục bước về phía trước, nhưng lần này bước chân lại lớn hơn một chút, thế nhưng lại vừa vặn đạp lên trên sàn nhà ngay sát chỗ trống nàng vừa tạo ra, vững vàng mà vượt qua nó.


Thật sự giống như hắn có thể biết trước nguy hiểm đến từ chỗ nào, nhưng cũng có khi đó chỉ là vận khí may mắn đến mức khiến người ta không thể tin tưởng.

Oda Sakunosuke, thật sự chỉ là một con người bình thường sao? Nakime ngừng tay trong việc làm mấy động tác nhỏ, rung động dây đàn, khôi phục nguyên trạng cái hành lang gấp khúc ở sau lưng hai người mà nàng vừa tạo ra một cái hố.

Dazai thuận tay ném đi, đem cái ly cùng tròng mắt ở bên trong tùy tiện ném vào bên trong không khí.

Gốm sứ yếu ớt cùng máu thịt cũng không có cơ hội tiếp xúc với sàn gỗ cứng nhắc, lặng yên mà biến mất ở trong không khí.

Có thể dễ dàng tưởng tượng Nakime căm hận như thế nào để vớt cái tròng mắt của mình từ bên trong cái ly ra.

Trước mắt chính là phòng thí nghiệm của Muzan.

Dazai đẩy cửa ra, phương tiện bên trong phòng thí nghiệm hiển nhiên khiếm khuyết không ít nếu so với Yokohama hiện đại, nhưng mà cũng đồng dạng được vài phần, mặc kệ là công tác vệ sinh tiêu độc, hay là chiếu sáng, đều đạt tới tiêu chuẩn sạch sẽ ngăn nắp.

Nhưng lọ thuốc hoàn chỉnh được đặt trong thiết bị chưng cất ở quầy cách ly, màu sắc đang dần trở nên trong suốt qua thời gian tinh luyện.

Những lọ thuốc thử cùng những ống nghiệm trên giá đều được bịt kín một cách đẹp đẽ.

Không hề có những dụng cụ để tra tấn nhân loại hay máu văng vương vãi khắp nơi, mục đích xây dựng phòng thí nghiệm của Kibutsuji không phải để thỏa mãn tâm lý vặn vẹo của hắn —— không, trừ bỏ một nguyện vọng sống sót đã vượt qua lương tri, ngoài chuyện coi việc ăn thịt người là một chuyện bình thường ra, Kibutsuji Muzan cũng không có điểm nào khác biệt lắm so với người bình thường, cũng hoàn toàn không hưởng thụ sự giãy giụa cùng kêu thảm thiết của những người xa lạ.

Nếu nhìn theo góc độ này mà nói, thì quả thật Kibutsuji cũng hết sức bình thường, gần như là một người bình thường được giao cho cái sức mạnh quá khủng khiếp bị nguyền rủa mà thôi.

Bản thảo được sắp xếp hoàn hoàn chỉnh chỉnh trong ngăn tủ, có thể nhìn thấy Kibutsuji tuyệt đối là một người chú trọng sạch sẽ cùng số liệu thực nghiệm có giá trị nghiên cứu.

Những giấy tờ này có thành quả nghiên cứu đã đạt niên đại cả trăm năm trước, một ít lại có nét mực trông như chưa khô hẳn.

Có lẽ do không được phơi nắng, nhưng cái nghị lực này thật ra rất hiếm người có thể đạt được.

Đương nhiên không có khả năng Nakime gần như bị Dazai uy hiếp liền đem anh ném vào nơi này, khả năng duy nhất chính là Kibutsuji cho phép loại hành vi này của anh.


Có lẽ đối với Kibutsuji mà nói, cho dù Dazai đập vỡ những thứ bên trong phòng thí nghiệm cũng không đáng là gì.

Một ngàn năm qua, việc hắn không thể tìm ra loại thuốc có thể thay thế hoa bỉ ngạn xanh, đã khiến hắn tràn ngập thất vọng với phòng nghiên cứu.

Đối với Muzan mà nói, hiện tại tài liệu thực nghiệm quan trọng nhất chính là bản thân Dazai Osamu.

Cho dù anh có hành động khác người bao nhiêu cũng sẽ không phải chịu chỉ trích hay trừng phạt.

Giống như chủ nhân nuôi dưỡng thú cưng, thời điểm tâm tình cực tốt đều có thể dung túng anh vô điều kiện, chẳng sợ anh đem nhân loại vào bên trong Vô Hạn Thành, cũng chỉ bị cảnh cáo không đau không ngứa mà thôi.

Dazai cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn, anh sẽ không tạo ra cái hư tổn nào không thể sửa chữa đối với phòng thí nghiệm của Muzan.

Ngược lại, anh đến nơi này đúng là để thực hiện mục giao dịch số một đã nói cùng Muzan.

"Tìm được giấy bút rồi," Oda giơ lên mấy tờ giấy trắng mà hắn nắm trong tay, hắn đúng là hoàn toàn không ý thức được bản thân đang ở trong hang ổ của Boss phản diện, thực sự nghiêm túc thực hiện hành vi ăn trộm giấy bút đến quán triệt.

Dazai giống như cực kì tò mò mà xem mấy cái dụng cụ thạch anh được xếp gọn gàng ở bên cạnh, mấy thứ này vừa nhìn là biết giá trị chế tạo xa xỉ, cũng không biết Muzan đã hãm hại lừa dối người thợ thủ công xấu số nào để chế tạo cho hắn.

"Phương tiện ở nơi này đúng là rất tiên tiến đó nha," Dazai cảm thán mà nói, " Nếu đem những thứ này truyền bá ra bên ngoài, chỉ sợ bên trên những quyển sách giáo khoa đời sau đều phải viết thành quả nghiên cứu của sinh vật vĩ đại đi đầu trong công cuộc nghiên cứu Muzan - san.

Sau đó sẽ có lời đồn đại trong dã sử thảo luận Muzan - san trong truyền thuyết thực ra là người hay quỷ, ngẫm lại liền thấy rất có ý tứ đó."
Anh mở nắp của một cái thiết bị chưng cất, không biết từ nơi nào lấy ra một cây kim, đâm thủng làn da, để giọt máu rơi vào bên trong cái bình hình cây chùy đầu tròn.

Màu đỏ của máu ở trên mặt nước vựng nhiễm mở ra, cấu thành hình dạng kì lạ phảng phất giống như tranh thủy mặc, nhưng không bao lâu liền hoàn toàn tản ra.

Những giọt máu này thậm chí còn không đủ để nước trong chai thoạt nhìn biến thành màu hồng nhạt.

Kibutsuji hiển nhiên cũng không biết trên thực tế Huyết Quỷ Thuật mà Dazai sở hữu không có nửa điểm quan hệ với máu hay quỷ, đây là dị năng đã có sẵn từ khi sinh ra.

Nếu muốn nghiên cứu từ góc độ tế bào để xem xét máu của Dazai, nhất định sẽ không thu được kết quả gì.

Từ khi rời khỏi bên trong cơ thể của Dazai, bắt đầu chỉ trong một cái chớp mắt, những giọt máu đó liền mất đi cơ sở điều kiện quan trọng nhất để phát động dị năng vô hiệu hóa —— đó chính là bản thân Dazai Osamu.

Vốn dĩ không phải là dựa vào bên trên kết cấu sinh lý để tạo thành dị năng, mà là thông qua phương thức biểu đạt tinh thần nào đó mà hình thành, năng lực thích hợp nhất đối với người sở hữu.


Là vì nhân gian thất cách.

Bọn họ rời khỏi phòng thí nghiệm, Nakime đã sớm bày ra cái hành lang gấp khúc để Dazai trở lại phòng mình.

Nhưng hiện tại anh đang ở bên trong Vô Hạn Thành, cũng không có việc gì làm, liền dứt khoát giống như đang tản bộ mà chậm rãi đi dạo.

"Ah, cái xà ngang kia nhìn qua có vẻ rất rắn chắc ——" Dazai còn chưa nói xong, cái xà ngang bị anh chỉ vào kia thật giống như đã bị dọa sợ, nhanh chóng mà biến mất không thấy chỉ để lại cái trần nhà trơn bóng.

Hiển nhiên Nakime đã cực kì thuần thục việc né tránh hành vi tự sát của anh, thậm chí đều không cần cái nhắc nhở tiếp theo, đã có thể trực tiếp bóp chết những phương pháp bên trong cuốn treo cổ khỏe mạnh từ trong trứng nước.

“Dazai!”
Cũng chỉ có thời điểm anh đề cập đến phương diện tự sát, Oda mới có thể cởi ra bộ dáng cái gì đều phụ họa dung túng trả lời, vô luận là ngữ khí hay là biểu tình đều sẽ trở nên nghiêm túc sắc bén.

Ngay cả thời điểm đối mặt với quân đội, chỉ sợ Oda cũng sẽ không bày ra biểu tình giống như gặp đại địch như vậy.

Với hắn mà nói, không thể giúp Dazai gieo xuống một nguyện vọng muốn sống ở trong lòng, cũng là một đại ăn năn đi.

Nhưng mà rất nhanh hắn ý thức được Dazai có chỗ nào đó khác biệt, liền tính thời điểm nhắc tới tự sát hay tử vong, bên trong giọng nói của thanh niên cũng hoàn toàn không tràn đầy khát vọng bệnh trạng mà trống rỗng, càng có rất nhiều không chút để ý nào đó.

Thật giống như tùy ý mà thử các loại cách chết, nhưng cũng không lại đề cập đến loại thế giới giống như một giấc mộng hủ bại đen tối khiến người nghe liền cảm thấy từ ngữ tràn đầy tuyệt vọng.

"Ta cảm thấy nha, Odasaku," Dazai thỏa mái mà nói, "Cũng có rất nhiều tiểu thuyết có ý tứ, lại cứ không thích viết lòng người hướng thiện, mà đi viết những người xấu không hoàn mỹ, nỗ lực làm chuyện xấu, có đôi khi làm vỡ liền thành chuyện tốt, bộ dáng sau đó là ở vũng bùn giãy giụa sống sót."
Cũng không phải anh đang ý đồ muốn thay đổi quan điểm của bạn bè, xác thật mà nói, anh nói đến loại tiểu thuyết này với Oda là vì muốn hắn khắc họa ra cả một đời của sát thủ, trên thực tế là phân loại hoàn toàn khác biệt.

Oda hy vọng dùng chính cuộc đời của mình để có thể suy diễn kết cục của quyển tiểu thuyết, bởi vậy luôn giữ vững quan điểm không giết người của bản thân.

"A, nói như thế này cũng không sai," Oda hỏi, "Dazai cũng muốn viết sách sao?" Hắn giống như cảm thấy có chút tiếc hận vì không lấy nhiều hơn một vài tờ giấy đẻ viết bản thảo.

"Ta đang viết rồi, ở chỗ này," Dazai giơ tay, đầu ngón tay mảnh khảnh điểm điểm huyệt thái dương của chính mình.

Mà Dazai bàng quan thú vị xem cuộc sống giống như một vở hài kịch, lại đem bản thân mình thành chiếc gương, phản chiếu lại tất cả mọi thứ xảy ra xung quanh, lại cô đơn vì không thể bày ra bản thân mình: Nếu không thể đem những thứ mình nhìn thấy nghe thấy viết xuống giấy, thì đúng là một việc khiến người ta tiếc hận nha.

"Dazai đã nói, thì nhất định có thể làm được nó." Bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu của thanh niên, dù chiều cao Dazai đã không còn thua kém hắn quả nhiều, nhưng vẫn không thể ngăn hắn làm động tác giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
_____________________
Ain: Chạy deadline chưa xong nhưng hẹn nghỉ có tuần thôi nên là:)))).

Bình Luận (0)
Comment