Hạ Luyến Tương Phùng

Chương 10

Mạnh Kim Ca bỗng chốc hoàn hồn trở lại, nhảy từ trên người anh xuống, túm chặt ống tay áo anh, lắp bắp giải thích: “Em không phải, em, ý của em là……”

Cô không biết nên nói cái gì, cô không nghĩ rằng trước kia mình sẽ lựa chọn như vậy, để hai người rõ ràng yêu nhau lại phải xa nhau thêm 5 năm nữa.

Hít sâu một hơi, Mạnh Kim Ca nhìn anh nói: “A Hoán, em cũng rất nhớ anh.”

“Chúng ta cùng nhau về Giang Thành đi.”

Phương Cảnh Hoán nói: “Nhưng công việc của em……”

Mạnh Kim Ca lắc đầu, “Công việc của em không vui, về Giang Thành đi, em cũng không nhất thiết phải ở lại chỗ này.” 

Anh trầm tư hai giây, lẩm bà lẩm bẩm: “Nhưng mà anh tới cũng tới rồi.”

Mạnh Kim Ca phụt cười một tiếng: “Được nha, nếu như anh không muốn kết hôn, thì cứ ở lại bên này một mình đi.”

Phương Cảnh Hoán trợn tròn mắt: “Kết, kết hôn?”

“Đúng vậy.” Mạnh Kim Ca hạ mí mắt, “Dù sao em cũng đã nói với Tư Ân, nếu anh không muốn trở về, em có thể tạm thời đổi chú rể.”

“Em dám!” Phương Cảnh Hoán ra vẻ hung ác trừng cô, nắm chặt lấy tay cô, như thể làm vậy thì cô sẽ không bao giờ rời đi nữa.

Mạnh Kim Ca nắm lại tay anh, cười nói: “Em nhát gan, không dám đâu.”

Phương Cảnh Hoán lại lần nữa vòng lấy eo cô, mặt vùi vào cổ, cong môi cười cười.

“Thật tốt.”



Mạnh Kim Ca cần có thời gian để từ chức, chờ bọn họ trở về Giang Thành thì đã là tháng sáu.

Không có tai nạn xe cộ, không có xa cách.

Bọn họ một lòng một dạ yêu nhau mãnh liệt.

Vào ngày sinh nhật của Phương Cảnh Hoán, một lần nữa cả hai cùng quay về trường cấp ba.

Mười năm đã qua đi, tất cả mọi thứ ở trường học đều thay đổi.

Tường ngoài của khu dạy học đã được sơn mới, gạch lát sân thể dục cũng đã đổi, quầy bán quà vặt và nhà ăn được mở rộng ra, tất cả bàn ghế đều là màu xanh và mới tinh, bên cạnh cái bảng đen có thêm một chiếc màn hình điện tử.

Điều không hề thay đổi chính là nơi này vẫn như cũ, tràn ngập hơi thở thanh xuân vườn trường.

“A Hoán, vào sinh nhật anh cũng chỉ có nguyện vọng này thôi sao?”

Mạnh Kim Ca đã tặng quà sinh nhật, hỏi tâm nguyện của anh vào lúc 00:00 giờ, anh nói muốn sau khi rời giường có thể cùng cô trở về trường cấp ba.

“Đúng vậy.” Phương Cảnh Hoán và cô đan mười ngón tay vào nhau, thong thả đi dạo trên sân thể dục, “Như vậy rất tốt.”

“Anh cũng quá dễ vừa lòng rồi.” Mạnh Kim Ca lắc nhẹ cánh tay anh, “Sau này em sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước đấy.”

“Được.” Phương Cảnh Hoán nói: “Anh cũng rất tò mò em còn có thể kiêu ngạo thành bộ dáng gì nữa đấy.”

Mạnh Kim Ca đánh anh, trong ánh mắt mang theo ý giận dỗi: “Nói ai đó?”

“Nói bà xã của anh.”

Giọng điệu của anh quá mức tự nhiên khiến gương mặt Mạnh Kim Ca đỏ lên, dùng sức niết tay anh, “Thôi đi, còn chưa kết hôn đâu, làm ơn ăn ít đậu hũ của em lại!”

“Được.” Phương Cảnh Hoán cười khẽ: “Anh sẽ nhanh thôi.”

Mạnh Kim Ca cũng cười rộ lên.

Ánh mặt trời của tháng sáu vừa phải, xuyên qua rừng cây rậm rạp chiếu xuống, vương trên vạt áo của bọn họ.

“Nghe nhạc không?” Phương Cảnh Hoán hỏi.

Mạnh Kim Ca khẽ gật đầu.

Anh từ trong túi lấy ra một cặp tai nghe dây, cắm vào di động, đưa tai nghe bên phải cho cô. 

“Anh thực sự có loại tai nghe này sao.” Mạnh Kim Ca cười cười, nhận tai nghe sau đó nhét vào lỗ tai.

Phương Cảnh Hoán nhét dây bên kia vào tai trái của mình, hai người sóng vai dùng chung một chiếc tai nghe.

Giống như lúc trước vậy.

Trong điện thoại bắt đầu phát bài hát < Chiếc Đồng Hồ Quay Ngược >

“Hình ảnh đồng hồ xuyên qua thời gian, kim đồng chuyển động ngược chiều, trở lại thời điểm lúc trước anh yêu em…”

Bọn họ đi đến cổng trường thì ca khúc cũng vừa lúc phát xong.

Mạnh Kim Ca chợt nghĩ đến chiếc đồng hồ cổ trong giấc mơ, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi anh: “A Hoán, nếu thật sự có đồng hồ quay ngược chiều, anh hy vọng sẽ trở lại lúc nào?”

“Lớp 11.”

“Mười năm trước à.” Mạnh Kim Ca hỏi: “Vì sao vậy?”

Vì sao ư?

Bởi vì đã từng sau một giấc ngủ dậy, phát hiện mình thật sự trở lại năm mười sáu tuổi.

Bởi vì ở năm mười sáu tuổi ấy, tình cờ phát hiện cô ấy dường như cũng đã trở lại.

Bởi vì sau khi cô ấy trở về, biết cô ấy hóa ra cũng thích mình.

Bởi vì cô ấy thích mình, cho nên tất cả đợi chờ đều là đáng giá.

Không phải mười năm mà là hai mươi năm.

Anh sẽ cẩn thận bảo vệ quỹ đạo thời gian của bọn họ, nghĩ mọi cách để thay đổi những điều cô quan tâm, nghe lời cô nói, ở phía sau yên lặng để chờ.

May mắn là anh đã chờ được rồi.

Bọn họ vẫn còn có vài lần hai mươi năm nữa, vẫn còn có thể bên nhau hết quãng đời còn lại. 

“Bởi vì……”

Phương Cảnh Hoán cười một cái, ngón tay nắm chặt lấy cằm cô, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi cô.

Bởi vì muốn quay về thời điểm anh yêu em.
Bình Luận (0)
Comment