Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 11

Anh nói:

"Chu Hải Yến tôi chưa từng nuôi trẻ con, nhưng cũng không đến mức ngu ngốc đem người bỏ đói chết."

Mặt tôi đỏ bừng, cảm giác nóng rát.

Trăm phương nghìn kế che giấu đột nhiên bị vạch trần, lộ ra mặt khó coi nhất.

Tôi nắm chặt góc áo, không biết nên tìm cách nào bù đắp.

Rõ ràng trước kia chưa từng lộ rõ.

Tôi không nhận ra lúc này môi mình đang run rẩy.

Tôi sợ, sợ họ sẽ cho rằng tôi giả tạo, cho rằng tôi không đáng yêu.

Tôi từ từ cụp mắt xuống.

Dường như, tôi không nắm giữ được bất cứ thứ gì.

Cằm bị một bàn tay to lớn giữ lấy, tôi ngẩng đầu lên, từng giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má, ướt đẫm một mảng.

Ngón tay khô ráo lau đi vết nước mắt, người đàn ông khẽ thở dài.

"Sao lại khóc rồi?

"Tôi đã đợi em ở dưới lầu lâu như vậy, một đứa trẻ bình thường đã sớm xuống tìm đồ ăn rồi, vậy mà em vẫn nhịn được.

"Em với bố em chẳng giống nhau chút nào, một người thì sợ gây thêm phiền phức cho người khác, một người thì sợ không gây đủ phiền phức cho người khác.

"Hơn nữa, tôi đã thu phí bảo kê rồi, em còn lo lắng gì nữa?"

Tôi hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn anh.

Nhưng rõ ràng hôm qua anh không hề đòi.

Như để chứng minh với tôi, anh lấy từ trong túi ra tờ mười đồng nhàu nát, xòe ra trong lòng bàn tay.

Đợi tôi nhìn rõ xong, anh lại cất vào túi.

Kéo tay tôi, từng bước đi xuống lầu, dừng lại ở phòng bếp.

Đèn vẫn sáng.

Nồi áp suất hầm xương vẫn đang giữ ấm.

Anh nói: "Mẹ tôi để lại cho em đấy."

Lúc này tôi mới nhận ra, thì ra diễn xuất của tôi vụng về đến mức này.

Rõ ràng mười năm như một, tôi chưa từng bị bố mẹ vạch trần.

Sau này tôi mới biết, có người dùng mắt để nhìn, còn có người dùng tâm để cảm nhận.

"Trình độ nấu nướng có hạn, mì nước xương hầm được không?"

Tôi gật đầu lia lịa.

Anh bảo tôi ngồi xuống đợi.

Vì không bật máy hút mùi, hơi trắng bốc lên nghi ngút, anh giơ tay đẩy cửa sổ ra một khe hở.

Mì rất nhanh đã xong.

Đựng trong bát canh, rất nhiều, nhìn là biết không thể ăn hết.

"Ăn hết được không?"

Tôi nói được.

Anh lại hỏi:

"Nhiều hay ít?"

Tôi nói vừa đủ.

Giây tiếp theo, liền bị búng trán một cái.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Không đau, nhưng rất vang.

Anh nheo mắt hỏi lại: "Nhiều hay ít?"

Tôi ôm trán thành thật khai báo: "Nhiều ạ."

Lúc này anh mới giãn khuôn mặt ra, bưng bát canh trước mặt tôi đi, đổi sang một chiếc bát tai treo màu hồng không lớn không nhỏ.

"Sau này không đủ ăn phải nói, ăn không hết cũng phải nói. Ăn nhiều ăn ít đều không tốt cho dạ dày."

Tôi gật đầu.

Trên bát mì sáng óng ánh chất đầy xương và ngô.

Tôi ăn từng miếng nhỏ.

Anh ngồi đối diện ăn bát mì to kia.

Anh hỏi: "Ngon không?"

Tôi nói: "Ngon ạ."

Anh cười: "Em cũng dễ nuôi đấy."

Căn bếp yên tĩnh tràn ngập hương thơm của thức ăn, gió đêm luồn qua cửa sổ thổi vào, dạ dày và trái tim được lấp đầy từng chút một.

11

Có lẽ là chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, nên hôm sau tôi ngủ đến hơn bảy giờ mới dậy.

Khi nhìn thấy đồng hồ treo tường, m.á.u trong người tôi như đông cứng lại.

Sau khi mẹ tôi mất, trong nhà chỉ còn tôi và bố.

Bất kể xuân hạ thu đông, tôi đều bị ép dậy từ năm giờ sáng, làm xong việc nhà rồi mới đi học. Chỉ cần ngủ thêm một chút, thứ đánh thức tôi sẽ là nắm đ.ấ.m và tiếng mắng chửi.

Tôi vội vàng mặc quần áo chạy xuống lầu.

Đến phòng khách, tôi mới nhận ra, đây không phải là nhà mình.

Thần kinh căng thẳng thả lỏng.

Cửa dưới lầu mở, có người đã dậy rồi, nhưng xung quanh lại yên tĩnh.

Nhớ lại lúc nãy khi ra khỏi phòng, cửa phòng bên trái của dì đóng, tấm thảm chùi chân ở cửa dính sát vào khe cửa, chắc là dì vẫn chưa dậy. Còn phòng đối diện của Chu Hải Yến, cửa mở toang.

Vậy người dậy chắc là anh.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nghĩ đến tối qua ăn cơm xong, hình như bát vẫn chưa rửa.

Tôi đi vào bếp, nhưng bồn rửa bát trống không, khô ráo không một giọt nước, bát đũa trong tủ được phân loại sắp xếp gọn gàng, ngay cả khăn lau bàn cũng được gấp vuông vắn.

Tôi không tin, cầm cây lau nhà ở cửa lên, kết quả sàn nhà sáng bóng, còn sạch hơn cả mặt tôi.

Cả căn nhà, hoàn toàn không có chỗ cho "tôi" dùng đến.

Tôi: "......"

Lưu manh mà cũng chăm chỉ sạch sẽ vậy sao?

"Dậy sớm làm cô bé ốc sên à?"

Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.

Tôi sợ đến mức buông tay, cây lau nhà đổ nghiêng xuống đất.

Chu Hải Yến mặc đồ thể thao, từ ngoài đi vào.

Anh đặt bữa sáng mua về lên bàn, bánh bao, màn thầu, sữa đậu nành, quẩy đều có.

"Thích ăn cái nào thì ăn."

Rồi đi đến, đặt cây lau nhà dưới chân tôi về vị trí cũ.

Sau đó ấn tôi ngồi xuống bàn ăn.

Từ trong các loại bữa sáng, lấy ra túi bánh màn thầu nhỏ ngũ sắc không hợp với khung cảnh.

Thản nhiên nói: "Cái này không no, em ăn chơi thôi. Tôi thấy trẻ con đều thích cái này."

Bánh màn thầu nhỏ ngũ sắc, hai đồng mười cái.

Các bậc phụ huynh thích nhất là dùng cái này để dỗ trẻ con.

Hồi nhỏ tôi rất muốn, nhưng mẹ chê không đáng, dù mỗi ngày đi làm đi học đều đi qua, nhưng chưa bao giờ mua cho tôi.

Sau này khi tôi có thể tự mua được, thì đã qua cái tuổi đó rồi, cảm thấy không cần thiết nữa.

Khát vọng hồi nhỏ ở ngay trước mắt, tôi giơ tay cầm một cái màu hồng lên.

Cắn một miếng.

Là hương vị trong tưởng tượng, ngọt dịu.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mắt cười cong cong.

"Cảm ơn anh."

Anh ngẩn ra, khẽ cong môi.

Bình Luận (0)
Comment