Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 2

Cây gậy to bằng ngón tay cũng bị đánh gãy, bà bắt tôi quỳ trên mặt đất tự kiểm điểm.

Lần đầu tiên tôi biết, thì ra không chỉ bố đánh người mới đau, mẹ đánh cũng rất đau.

Lần đầu tiên tôi biết, thì ra mẹ cũng sẽ đánh người, chỉ là người bị đánh không phải là bố.

Bị bố đánh vô số lần tôi không khóc, nhưng bị mẹ đánh đêm đó tôi đã khóc cả đêm.

Ngày hôm sau, mẹ tôi hiếm khi chịu luộc một quả trứng, xoa vết thương cho tôi.

Trước đây, mẹ tôi đều để dành trứng cho bố ăn.

Tôi biết đây gọi là đánh một cái rồi cho quả táo ngọt.

Vì bố tôi cũng đối xử với mẹ như vậy.

Nhưng tôi không thích mẹ như vậy, bà khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.

Trước đây khi bị đánh, tôi mong mình mau lớn, vì lớn lên có thể bảo vệ mẹ.

Nhưng, khi lớn lên, tôi phát hiện lớn lên là một chuyện rất buồn.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nó dần dần phá hủy ảo tưởng của tôi.

Hết lần này đến lần khác bạo lực gia đình vẫn tái diễn.

Hết lần này đến lần khác tha thứ cũng giống hệt nhau.

Tôi không thể khống chế trở nên tê liệt, lạnh lùng nhìn mẹ tôi vừa khóc đến đau lòng, vừa dỗ dành đầy cẩn thận.

Tôi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ thất vọng hơn hôm nay nữa.

Nhưng đằng sau thất vọng, còn có tuyệt vọng.

Năm mười một tuổi, tôi bị bố đánh gãy xương.

Dù bà nói gì, tôi cũng nhất quyết muốn đi báo cảnh sát.

Bà khóc lóc quỳ xuống cầu xin tôi, bà nói nếu tôi báo cảnh sát là đang ép bà đi chết.

Một người mẹ quỳ xuống trước con gái mình.

Tôi bị đóng đinh trên cột ô nhục của đạo đức.

Không thể tiến, không thể lùi.

Bà ấy có yêu tôi không?

Tôi đã không còn phân biệt được nữa.

Có lẽ là có, nhưng tình yêu của bà dành cho bố gần như đã rút cạn bà.

Cuối cùng chia cho tôi chẳng còn lại bao nhiêu.

Bát vỡ trong nhà nhiều không đếm xuể, vì cuộc sống khó khăn, mẹ tôi luôn giữ lại những chiếc bát có thể dùng được.

Bà đưa chiếc bát tốt nhất cho bố tôi dùng, chiếc tốt thứ hai để lại cho tôi, chiếc bát có nhiều vết nứt nhất để lại cho mình.

Sau đó.

Bát vỡ ngày càng nhiều, bản thân bà cũng không phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu.

Mọi người đều cầm những chiếc bát vỡ giống nhau.

Sống một cuộc đời nát bét như nhau.

Số tiền bố tôi đòi ngày càng nhiều, tâm trạng mỗi ngày về nhà ngày càng tệ, ra tay ngày càng nặng.

Nhưng vài ngày sau, bố tôi đột nhiên rạng rỡ hẳn lên.

Không chỉ mua một con gà quay về, còn mua cho mẹ một chiếc váy mới.

Mẹ tôi tưởng rằng mùa xuân đã đến.

Không ngờ lời nói của bố khiến bà như rơi vào mùa đông.

Bố tôi kéo tay bà:

"Uyển Nhu à, sòng bạc của chúng ta ấy, có một ông chủ lớn, người ta vừa có tiền vừa có bản lĩnh. Ông ấy rất ngưỡng mộ em, em mặc chiếc váy này, tối mai đi ăn cơm với ông ấy có được không?"

Mẹ tôi rất xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng trong thị trấn.

Nụ cười trên mặt bà cứng đờ, ngơ ngác nhìn vào mắt bố tôi.

Chậm rãi nói: "Chỉ là ăn cơm thôi sao?"

Giống như đang xác nhận điều gì đó.

Ánh mắt bố tôi lơ đãng, không dám nhìn thẳng.

Ông ta nói: "Uyển Nhu, anh cầu xin em giúp anh có được không, chỉ lần này thôi, ông chủ lớn nói sau này sẽ dẫn dắt anh, anh sẽ có thể cho em sống cuộc sống tốt đẹp."

Mẹ tôi ngồi đó, run rẩy không nói nên lời, giống như một con rối gỗ bị rút cạn linh hồn, trong nháy mắt như già đi mười tuổi.

Tôi chưa bao giờ thấy bà như thế này.

Giống như mọi hy vọng đều tan vỡ.

Bố tôi tưởng bà không đồng ý, quay sang mắng bà:

"Không phải trên giường của tao mày rên rỉ rất sung sướng sao? Sao đổi người lại không được?

"Mẹ kiếp, mày còn không bằng một lớp da gót chân của vợ Trương Đại Tưởng!"

Vợ của Trương Đại Tưởng tôi biết, sống ở phía tây thị trấn.

Các bạn học nói cô ta làm đĩ.

Làm đĩ nuôi chồng.

Mẹ tôi đã nước mắt đầm đìa, bà níu lấy tay áo bố bảo ông ta đừng nói nữa.

"Em đi, em sẽ đi!"

3

Đêm đó bố tôi đã nói rất nhiều lời ngon ngọt với bà ấy, tối đến tiếng ngáy còn vang hơn.

Mẹ ôm tôi ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng chứa đồ bên cạnh.

Miệng không ngừng nói:

"Trước đây ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, sau này cũng sẽ tốt, có phải không?"

Tôi hỏi:

"Vậy còn bây giờ thì sao?"

Bà quay đầu chậm rãi nhìn tôi, khóe mắt ướt đẫm.

"Trước đây ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, lúc chưa có con ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, nếu như không có con, nếu như không có con liệu có phải..."

Tôi không nói gì, chỉ nhìn sâu vào bà, trong mắt tràn ngập nỗi buồn.

Tôi cứ tưởng rằng trái tim này sẽ không còn đau nữa.

Bà đột nhiên tỉnh táo, nhận ra mình đã nói gì.

Ôm lấy tôi, lắc đầu giải thích:

"Thanh Thanh, mẹ không có ý đó, mẹ không có ý đó."

Cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, bà vẫn thì thầm tự nói với chính mình.

Bình Luận (0)
Comment