Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 41

Anh sững người, giả vờ suy nghĩ một lúc, trong mắt ánh lên nụ cười, "Ừm, anh cũng đồng ý."

Tôi cụp mắt xuống, che giấu nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng n.g.ự.c và nỗi buồn khó tả.

Trong buổi chụp hình sau đó, anh đã ra ngoài rất lâu.

Chị chủ studio kiêm nhiếp ảnh gia hỏi: "Hai em là người yêu của nhau à?"

Tôi suy nghĩ một chút, "Bây giờ thì chưa."

Cô ấy vung tay lên, quả quyết nói: "Sau này sẽ là người yêu, yên tâm đi. Hai em đẹp đôi như vậy, tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn."

Tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn.

Con đường tình yêu đích thực không bao giờ bằng phẳng, tình yêu đón nhận muôn vàn khó khăn, tình yêu cũng chiến thắng muôn vàn khó khăn.

Tôi sẵn sàng thử tin tưởng.

Buổi chụp gần kết thúc thì Chu Hải Yến quay lại.

Anh không giải thích mình đã đi đâu, tôi cũng không hỏi, nếu anh muốn tôi biết, anh sẽ tự nói cho tôi.

38

Tình yêu đón nhận muôn vàn khó khăn, tình yêu dường như cũng khó chiến thắng muôn vàn khó khăn.

Anh Phó Viễn và chị Trầm Lâm Hy chia tay rồi.

Buổi tối, tôi, Chu Hải Yến, anh Phó Viễn, chị Trầm Lâm Hy, mọi người tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm.

Lúc đầu mọi chuyện vẫn ổn.

Cho đến khi chị Lâm Hy say, lấy sổ hộ khẩu từ trong túi ra ném lên bàn.

Chị run rẩy nói, với lòng dũng cảm liều lĩnh:

"Phó Viễn, hôm nay chỉ một câu, anh cưới em hay không?

"Chỉ cần anh gật đầu, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.

"Em không quan tâm gì cả, em đợi anh, dù có đợi mười năm tám năm, em vẫn còn thanh xuân."

Anh Phó Viễn nghe xong không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh lấy đi ly rượu trước mặt chị.

"Em say rồi."

"Phó Viễn! Em hỏi anh lần cuối, anh có cưới em hay không?"

Người đàn ông cười đùa nhìn lên,

"Lúc đầu không phải em nói chỉ chơi đùa thôi sao, bây giờ chỉ là chia tay, Trầm tiểu thư sao lại không chơi nổi nữa rồi?"

Cảm xúc trong mắt chị run lên dữ dội, nhìn anh không thể tin được.

Vẻ mặt chị dần cứng lại, nói từng chữ một:

"Được, là tôi, Trầm Lâm Hy hạ tiện, ép buộc một người không muốn cưới tôi, là tôi hạ tiện.

"Muốn cưới tôi xếp hàng dài, cần gì phải bám riết lấy anh không buông."

Nắm đ.ấ.m anh Phó Viễn đặt bên hông siết chặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng miệng vẫn giả vờ thoải mái.

"Vậy chúc em trăm năm hạnh phúc trước, sau này có cơ hội nói không chừng còn được ăn kẹo cưới của em—"

Giây tiếp theo, anh bị rượu hắt thẳng vào mặt.

Chị Lâm Hy đặt mạnh ly xuống bàn, cầm sổ hộ khẩu, không quay đầu lại rời đi.

Bên ngoài con hẻm có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu, tài xế đã đợi ở đây từ lâu.

Cho đến khi tiếng xe hơi cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Người đàn ông đột nhiên tự tát vào mặt mình, hết lần này đến lần khác, trong mắt là nỗi đau khổ khó giấu.

Anh lấy tay che mặt, cúi đầu thật sâu, tiếng khóc nghẹn ngào và dữ dội.

"Tôi không muốn nói như vậy, nhưng tôi không thể làm lỡ dở cô ấy.

"Cô ấy rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn."

Mọi chuyện trên đời này đều không chịu nổi sự suy xét, một khi suy xét, chuyện nào cũng chất chứa nỗi uất ức.

Trên bàn ăn chìm vào im lặng, tiếng khóc nấc nghẹn ngào trở nên rõ ràng hơn.

Bầu không khí nặng nề và ngột ngạt lan tỏa xung quanh, những người ở trong đó đều bị bàn tay vô hình siết chặt.

Yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau.

Tôi đột nhiên cảm thấy tình yêu thật kỳ lạ, xen lẫn nỗi đau âm ỉ. Khi tình yêu bắt đầu, nỗi buồn đã ở bên cạnh rình rập rồi.

39

Chia ly luôn đến bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp.

Rõ ràng tối hôm trước, Chu Hải Yến còn hứa ngày hôm sau sẽ đi xem ảnh cùng tôi. Vừa tỉnh dậy đã nói với tôi rằng, buổi trưa anh ấy phải đi rồi.

Thời gian chúng tôi ở bên nhau chỉ còn chưa đầy ba tiếng.

Và hôm nay là ngày 22 tháng 6.

Ban đầu tôi định sau khi nhận được tiền lương làm người mẫu sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng bây giờ phải làm sớm hơn rồi.

Chu Hải Yến chưa bao giờ thiếu tiền tôi tiêu, nhưng lần này tôi muốn dùng tiền của mình.

Vì vậy, tôi đến cổng chợ phía Đông, chiếc xe đạp cũ kỹ vẫn đậu ở đó, trong loa vẫn là tiếng rao y như cũ, "Thu mua tóc, thu mua tóc dài, cắt tóc dài, giá cao, tóc có thể bán được."

"Cô bé, bán tóc không?" Người cắt tóc vẫn là người đó.

"Bán."

"Hai trăm được không?"

"Không được."

"Ba trăm, nhiều nhất là ba trăm!"

"Không được."

"Vậy tôi không mua nữa." Ông ta thấy tôi đang cần tiền gấp nên cố tình ép giá.

"Ba trăm thì ba trăm."

Vì việc học cấp ba bận rộn, tóc quá dài gội đầu mất thời gian, tôi đã cắt một lần. Bốn năm trôi qua, bây giờ tóc chỉ dài hơn một chút so với năm đó.

Tôi không có thời gian đôi co với ông ta, ba trăm tệ cũng đủ rồi.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nhưng tôi quên mất sự gian xảo của thương nhân, chiếc kéo lạnh lẽo xuyên qua mái tóc, tôi không thấy ông ta cắt như thế nào, chỉ cảm thấy tóc rụng xuống từng mảng lớn, da đầu lạnh toát, cả người nhẹ nhõm hơn không ít.

Ông ta nói chỉ cắt đến cằm, nhưng cuối cùng khi tôi soi gương thì thấy ông ta đã cắt sát chân tóc, tôi bị ép cắt thành đầu đinh.

Người đàn ông trung niên nhổ nước bọt dính trên tay, đếm ba tờ tiền đưa cho tôi.

Tôi tức đến run cả người, "Ông không nói là cắt đến mức này."

Ông ta liếc xéo tôi, "Chúng tôi làm nghề này đều cắt như vậy, cô muốn lấy tiền hay không. Không lấy tôi trả lại tóc cho cô."

Ông ta biết rõ tóc đã cắt rồi, tôi lấy về cũng vô dụng.

Tôi giật lấy tiền, "Tên tiểu nhân bỉ ổi, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo."

Sau đó quay người bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment