Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 8

Tôi chậm rãi chớp chớp mắt, đem nước đường ngậm trong miệng một hồi, mới nuốt xuống.

Trong phòng chỉ có tôi và anh, không biết nói gì.

Tôi đành phải cúi đầu từng ngụm từng ngụm uống.

Qua một lúc.

Người đàn ông thấy thời gian cũng gần đủ rồi, buông tay ra.

"Lát nữa đưa em đi chụp phim, kiểm tra tai."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lắc.

Không cần.

Tiền trong ống heo của tôi, miễn cưỡng có thể trả được chi phí truyền dịch.

Còn kiểm tra, đắt quá, tôi không trả nổi.

Cổ họng mất tiếng nói nửa ngày, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác.

Lúc này tôi mới nhớ ra.

Vì vậy dùng tay làm động tác, ngôn ngữ cơ thể và khẩu hình miệng cùng dùng, sợ anh không hiểu.

Kết quả anh ngẫm nghĩ nửa ngày, nhíu mày:

"Không phải chứ, em ở đây diễn kịch câm đấy à? Nói ú nói ớ, không hiểu."

Tôi sốt ruột.

Đưa ra ngón trỏ và ngón cái tay trái đan vào nhau xoa xoa, chỉ chỉ chính mình, xua tay, lại chỉ về phía anh.

Như này chắc đủ rõ ràng rồi chứ, tôi nói tôi không có tiền cho anh.

Thấy anh bừng tỉnh đại ngộ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Anh: "Em nói muốn đưa trái tim của em cho tôi? Sau đó lại không muốn đưa nữa?"

Tôi nghẹn.

Một hơi thở lên không được xuống không xong.

Cách hiểu này quá vô lý rồi.

"Được rồi, được rồi, thằng nhóc mày đừng trêu trẻ con nữa."

Cửa bị mở ra, giọng nữ quen thuộc kia đi vào.

Là mẹ của Chu Hải Yến.

Buổi sáng vội vã gặp một lần, không kịp nhìn rõ.

Ngũ quan của hai người rất giống nhau, nhưng trông bà rất uyển chuyển dịu dàng, không giống Chu Hải Yến, hung dữ.

Bà bực bội đẩy Chu Hải Yến ra khỏi ghế.

Trêu tôi?

Tôi nhân cơ hội lén nhìn về phía anh xác nhận.

Người đàn ông quay mặt đi, sờ sờ sống mũi.

"..."

Gì vậy, thật đúng là.

Dì Chu đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên bàn, mở ra.

Một mùi thơm cháo gạo thanh đạm thoáng chốc tràn ngập khắp căn phòng.

Bà sờ sờ trán tôi, cười nói:

"Nào, mới hạ sốt, uống chút thanh đạm, đợi khỏe rồi chúng ta lại ăn cá ăn thịt."

Tôi nhìn bát cháo trắng hầm mềm nhừ trước mặt.

Vừa nuốt nước miếng, vừa áy náy lắc đầu.

Tôi không có gì có thể báo đáp cho họ.

Những thứ tôi có quá ít.

"Một ngày không ăn cơm sao được? Ngoan, nghe lời."

Tôi cúi đầu bấu tay không nói.

Bà thở dài.

Quay đầu, một cái tát vỗ vào lưng Chu Hải Yến.

Âm thanh lớn đến mức tôi chấn động.

"Đều tại thằng nhóc mày, chắc chắn con bé lại bị mày dọa sợ rồi."

"..."

Chu Hải Yến vẻ mặt vô ngữ rồi c.h.ế.t lặng.

"Được được được, là con là con. Nồi con mang trên lưng, đều có thể dùng để xào rau rồi."

"Con bé mà không ăn cháo, thì chính con sẽ phải chịu trách nhiệm đấy."

Dì Chu hất cằm về phía tôi.

"Thanh Thanh, dì đánh nó rồi."

Chu Hải Yến tặc lưỡi.

Cầm lấy cái bát bên cạnh.

Lấy thìa quấy quấy, cúi người áp sát.

Trong đôi mắt sắc bén mang theo vài phần cầu xin không hợp nhau.

"Tổ tông, ăn đi, hai ta không thù không oán, lại để tôi bị đánh hai cái nữa em cam lòng sao?"

"..."

Tôi không nhịn được bật cười.

Nhận lấy bát, từng ngụm từng ngụm ăn.

"Từ từ ăn, không vội."

Có lẽ cháo quá nóng rồi.

Nóng đến mức hốc mắt tôi nóng rực.

Nước mắt từ gò má trượt xuống khóe miệng, mặn chát, tôi dùng sức muốn nén lại nhưng không thể nén được.

Sao tôi lại không hiểu tâm ý của họ chứ.

Nhà hàng xóm tôi chính là dỗ trẻ con bốn tuổi ăn cơm như vậy.

Nhưng tôi sớm đã không phải trẻ con rồi.

Cho dù là lúc còn nhỏ, mẹ cũng chưa từng dỗ tôi ăn cơm như vậy.

Bố tôi ghét con gái, ông không cho tôi ngồi cùng bàn ăn cơm, cho nên tôi luôn gắp chút đồ ăn ra góc ăn.

Thịt gắp hai miếng, đũa của ông sẽ đánh vào tay tôi, nói tôi tham ăn ích kỷ.

Cơm múc đầy, cái tát của ông sẽ rơi vào mặt tôi, nói tôi ham ăn lười làm.

Lần nào tôi cũng ăn ngấu ăn nghiến, sợ ăn chậm, giây tiếp theo bát sẽ bị bố tôi đập vỡ mà không có ăn.

Trước kia mẹ còn khen tôi với hàng xóm, nói tôi từ nhỏ ăn cơm không cần người lo, như heo con.

Bà ấy, luôn chỉ nhìn thấy những gì mình muốn thấy.

Nước mắt như trân châu đứt dây, tí tách rơi xuống.

Sợ họ phát hiện, tôi vội vàng cúi đầu, chỉ thiếu chút nữa vùi mặt vào cháo.

Trước kia tôi thật sự không thích khóc.

Người đàn ông cầm gói giấy rút, muốn đưa lại không dám đưa.

Nuốt nước bọt, giọng căng thẳng.

"Mẹ, lần này chắc là mẹ nấu cháo không ngon rồi."

"..."

8

Lúc tôi uống xong cháo, nước mắt cũng cuối cùng cũng ngừng lại.

"Ngon không? Thanh Thanh." Dì Chu ánh mắt chờ mong lại thấp thỏm.

Tôi nở nụ cười, gật đầu thật mạnh.

Bà thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu lại cho Chu Hải Yến một đấm.

"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, bà đây nấu ăn thất thủ khi nào."

"..."

Chu Hải Yến ôm cánh tay, ánh mắt ai oán.

Tôi không nhịn được nhếch khóe miệng, ý thức được như vậy không tốt, lại vội vàng đè xuống.

Ánh mắt người đàn ông ý vị không rõ lướt qua.

"..."

Bình Luận (0)
Comment