Hạ Thiên

Chương 18


Ở chung với Hạ Minh lâu rồi, tôi luôn xem nhẹ tuổi của hắn.

Có lẽ ở trong mắt người ngoài, hắn là quý ông, ôn hòa văn nhã, nhưng chỉ có tôi biết, hắn là ấu trĩ, cợt nhã*...
(*骚气 tao khí.)
Bên trong giày da của hắn có thể là một đôi tất gấu, hắn dùng sữa rửa mặt hương sữa, hắn sẽ mặc quần lót màu đỏ (tôi tặng hắn vào năm tuổi* hắc hắc hắc), hắn sẽ hát khi tắm, hắn thích xem hoạt hình rất ấu trĩ, hắn sẽ mua loại kem ốc quế mua một tặng một khi đi ngang qua MacDonald, mỗi lần đều nói hoa mỹ* là muốn cho tôi, kỳ thật chính là hắn muốn ăn.
(*本命年 năm bổn mạng: năm tuổi, năm k may.)
(**美其名曰: Có nghĩa là nói một sự việc gì đó nhìn bề mặt thì nghe rất hay nhưng thực tế lại không như vậy.)
Trời ạ, hắn thật đáng yêu, ba ba ấu trĩ của tôi.
Tôi cứ quên mất tuổi hắn như thế, quên mất tôi sẽ lớn lên, hắn sẽ trở nên già.

Vào lúc tôi một lòng một dạ muốn thu hút sự chú ý của hắn, hắn đã lặng lẽ mọc ra tóc bạc.
Ai biết một cọng tóc có thể có bao nhiêu mg, tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy sợi tóc bạc kia, giống như một hòn đá nặng, nện vào lòng tôi, nện đau tôi, cũng khiến tôi tỉnh lại.
Quỷ ấu trĩ của tôi hắn đang già đi.

Tôi đột nhiên muốn lớn lên thật mau, muốn có bả vai rộng lớn giống như hắn, muốn có lồng ngực ấm áp giống như hắn, muốn có phép thuật biến mỗi ngày trở nên ôn nhu giống như hắn… Kỳ thật chỉ là, tôi muốn yêu hắn.

Tôi lớn lên, lúc thổ lộ tình yêu, mới sẽ không có vẻ yếu ớt như vậy.

Tôi muốn đưa cho hắn tất cả tình yêu của tôi, tôi muốn hắn có thể ỷ lại tôi, nếu như có thể, thậm chí tôi nguyện ý hiến tế máu thịt cùng linh hồn của tôi cho hắn.
Ước gì Hạ Minh là của Hạ Thiên, tôi đã ước rất nhiều điều ước như thế, vào bất cứ khi nào có cơ hội hứa nguyện.
Từ một khoảnh khắc nào đó, tôi bắt đầu khát vọng hắn, khát vọng hô hấp ấm áp của hắn, khát vọng ánh mắt mềm mại của hắn, khát vọng dấu hôn giống cánh hoa hồng mà bờ môi hắn cho tôi, tôi khát vọng hắn tiến vào cơ thể tôi, giống hai mảnh ghép của mệnh trung chú định, kết hợp hoàn mỹ.
Tôi khát vọng hắn, như cá khát vọng nước, chim khát vọng không trung, cây cối khát vọng gió, hoa cỏ khát vọng mưa, giống như tự nhiên.
Hạ Minh là khát vọng độc nhất vô nhị của tôi.
Tôi chưa đủ trưởng thành trong phương diện tình cảm.

Nhìn thấy bạn nam bạn nữ trong lớp nắm tay nhau, bạn học muốn tới bát quái gõ tỉnh tôi, tôi mới có thể ý thức được, đó là một loại dấu hiệu của yêu sớm.
Sau đó, tôi sẽ nghĩ, tôi và Hạ Minh thường xuyên nắm tay.

Tay hắn rất lớn, tay của tôi rất nhỏ, hắn luôn bọc bàn tay tôi trong lòng bàn tay dày rộng, ngăn cách toàn bộ rét lạnh ở bên ngoài.

Chúng tôi nắm tay như vậy, cùng với nắm tay của yêu đương, khác nhau chỗ nào chứ?
Sau nữa, trái tim tôi sẽ bình bịch, nhảy thật sự mau.

Mặt đỏ tim đập là dấu hiệu của tình yêu sao?
Tôi vẫn không thể xác định, thậm chí tôi có một loại cảm giác của tội ác.

Hạ Minh đưa tôi về nhà, rất tốt với tôi, mà tôi lại sinh ra một vài ý tưởng phức tạp không thể miêu tả đối với hắn.

Nhưng những ý tưởng đó, giống cỏ dại, phát triển mạnh mẽ lại tràn đầy.
Hạ Minh đưa tôi đi xem kịch, tôi nghe được một lời kịch —— mọi thứ màu trắng đều trở nên đen đúa kém cỏi* khi so với anh.
(* Nguyên văn 一切白的东西和你相比都成了黑墨水而自惭形秽.

Trong vở kịch Rhinoceros in Love – Tê Giác đang yêu.

Câu này tui edit đại đó hihi.)
(**自惭形秽 tự tàm hình uế: cảm thấy hổ thẹn vì không bằng người.)
Trái tim tôi lập tức ngã vào đáy nước.
So sánh mọi thứ màu trắng với Hạ Minh, đều thành nước mực đen.

Thế giới của tôi là cằn cỗi, màu sắc rực rỡ đều là Hạ Minh mang đến cho tôi, Hạ Minh là màu trắng lóa mắt độc nhất vô nhị trong đất trời, dọa chạy toàn bộ hắc ám bao phủ tôi.
Hô hấp của hắn cách tôi rất gần, hắn thật ôn nhu khi nhìn về phía tôi, tôi ý loạn tình mê, tôi muốn hôn hắn.
Hậu tri hậu giác, tôi thật sự thích hắn.

Không, thích là không đủ, tôi yêu hắn.


Tuy rằng tôi cảm thấy lời yêu thật nặng, nhưng tôi chắc chắn một nghìn phần trăm*, tôi yêu hắn.

Mỗi một đốt xương một một giọt máu một một tế bào của tôi, thậm chí mỗi một sợi tóc, đều yêu hắn.

Hạ Thiên, toàn bộ Hạ Thiên, đều yêu Hạ Minh.
(*Nguyên văn 十二万分 thập nhị vạn phân.)
Tôi không thể tránh khỏi bối rối một thời gian, nhưng mà, tôi không có lý do gì không yêu Hạ Minh.

Hắn cho tôi mười triệu loại khả năng yêu hắn —— đáng yêu của hắn chỉ có tôi biết, mà tôi thích thứ đáng yêu; hắn vĩnh viễn ôn nhu, mà tôi khuất phục với ôn nhu; lồng ngực hắn chính là nhà tôi, tôi khát vọng ấm áp; hắn kể chuyện trước khi ngủ cho tôi, đưa tôi xuyên qua khắp thành phố, hắn đưa cổ tích vào trong hiện thực của tôi, hắn là anh hùng của tôi, ai sẽ không yêu anh hùng của mình chứ?
Là Hạ Minh gieo mầm tình yêu vào mỗi một góc nhỏ, từng chút từng chút, tôi ngâm mình trong tình yêu, sao tôi có thể trốn thoát?
Nhưng ba ba tôi là kẻ nhát gan, tôi đi một bước về phía hắn, hắn sẽ lùi chín mươi chín bước.
Vậy có thể làm sao bây giờ? Tôi cứ đi mãi về phía hắn thôi, dù sao, hắn sẽ luôn dừng lại chờ tôi (cười trộm)..

Bình Luận (0)
Comment