Hạ Xưa

Chương 5

Đây không phải lần đầu đến Đỗ phủ, cũng không phải lần đầu cùng Đỗ phu nhân dùng bữa. Có thêm đại tiểu thư, trải nghiệm của Tô Châu luôn sẽ được đổi mới vô cùng tận.

Chỉ là một bữa ăn thôi nhưng vẫn cần phải trưng diện như công kê, mái tóc xoăn nhẹ xõa ngang vai để lộ ra khuôn mặt nhỏ tưởng chừng chỉ cỡ một bàn tay, hàng mi được đặc biệt chuốt cong dài, khiến một cái chớp mắt cũng trở nên mê hoặc. Đặc biệt còn trên môi tô Max Factor, mịn màng căng bóng, đầy đặn mê đắm lòng người, Chanel No.5 xịt lên cơ thể, hương hoa hồng mơ hồ thể hiện mị lực của chủ nhân. Tô Châu biết loại nước hoa này hữu giá vô thị*, chỉ dành cho khách quý, cô may mắn trông thấy sau khi hát cho một nữ nhân ngoại quốc, người kia tán gẫu cùng các phu nhân khác về nước hoa mới của mình. Loại nước hoa này được mệnh danh "phụ nữ trong số những phụ nữ", rất phù hợp với đại tiểu thư——

*有价无市: đắt và không được bán trên thị trường

Bữa ăn này có thể ngon miệng sao? Chỉ ra vẻ thản nhiên lè lưỡi li3m môi bảy tám lần, mị nhãn duyên dáng như tơ, như yêu tinh, cô thật sự muốn nói cho đại tiểu thư biết, son bóng tuy tốt, nhưng không nên tham lam!

Ngay cả Đỗ phu nhân cũng không nhịn nổi, không vui nói: "Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của con à? Vì sao lại ăn ít thế?"

Tô Châu im lặng ăn cơm, không dám ngẩng đầu. Cô sợ đại tiểu thư lát nữa sẽ làm ra hành động lộ liễu hơn.

Đỗ Như Mộng tỏ vẻ sầu muộn, thở dài: "Ầy... Mấy ngay nay chị không thèm để ý tới con. Lại không biết làm cái gì mà nhìn mắt chị thâm quầng đỏ ngầu, mới mấy ngày không gặp đã hốc hác đi nhiều. Con lo cho chị quá không ăn nổi."

Tô Châu âm thầm thở phào trong lòng. Cô biết, cô biết, những người như Đỗ đại tiểu thư, dù cho bản thân không đả động thì họ vẫn sẽ mạnh mẽ "động" lại mình. Không muốn ăn thì khỏi ăn đi, lại còn lấy cô ra làm cớ.

"Châu nhi, em con cũng đau lòng cho con. Ta biết xướng kịch vất vả, nhưng không phải đang nghỉ hè sao, sao con vẫn còn tiều tụy thế này? Là nghỉ ngơi không tốt à?" Sự chú ý của Đỗ phu nhân quả nhiên đã bị chuyển hướng, nhìn về phía Tô Châu, giọng nói lo âu. "Nếu không thì lát nữa ăn xong, để Như Mộng đưa con đi dạo, thư giãn tâm tình."

Thấy Đỗ đại tiểu thư nhìn cô yêu kiều quyến rũ, Tô Châu vô cùng muốn nói cho Đỗ phu nhân, thế giới của cô không có Đỗ đại tiểu thư sẽ thoải mái hơn. Thế nhưng sự biết đối nhân xử thế chết tiệt của bản thân lại khiến cô mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Vâng thưa mẹ."

Lông mày Đỗ phu nhân dịu xuống, gắp cho Tô Châu một miếng rau, hòa nhã cười: "Nào, ăn thêm đi. Mặt con gầy quá." Đỗ Như Mộng như tranh giành tình cảm mà nói: "Mẹ yêu chị, không còn yêu con nữa!"

Đỗ phu nhân cười, gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Đỗ Như Mộng tiếp lời: "Nói nhảm!"

"Nào, chị ăn đậu hũ đị." Đỗ Như Mộng cười một cái xã giao, gắp một miếng đậu hũ cho Tô Châu.

Tô Châu cũng không nghĩ nhiều, nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy rồi bỏ vào miệng.

Đỗ Như Mộng nheo mắt cười, vẫn luôn nhìn thẳng vào Tô Châu.

Vài giây trôi qua, Tô Châu cảm thấy có gì không ổn, ngẩng đầu nhìn Đỗ Như Mộng. "Sao thế?"

Đỗ Như Mộng cắn bờ môi đỏ mọng đầy đặn, e thẹn nói: "Đậu hũ của người ta có ngon không?" Cùng với đó là ánh mắt câu hồn, còn có lời nói ẩn ý, Tô Châu thực sự không chịu nổi.

"..." Mặt Tô Châu đỏ bừng, một luồng khí lạnh xâm chiếm cổ họng, kẹt lại trong đó khiến cổ ửng đỏ, lấy khăn tay che miệng mà ho dữ dội.

Đỗ phu nhân trách móc nhìn đại tiểu thư ngỗ ngược, đứng dậy vỗ lưng giúp Tô Châu thuận khí, đợi cô bình tĩnh lại thì đưa cô một bát canh xương, thương xót nói: "Cẩn thận chút, đỡ hơn chưa?"

"Như Mộng lại nói hươu nói vượn, để xem ta có nói lại với cha con không." Đỗ phu nhân trách mắng nàng.

Đỗ Như Mộng ra vẻ cực kỳ vô tội, nàng cười nhẹ, nhướn mày: "Người ta chỉ hỏi đậu hũ có ngon không, có nói gì sai sao? Tại sao chị lại kích động thế? Con ở Anh đã lâu, không hiểu vài câu tiếng Trung, nói sai sao lại trách con được?"

"..." Trên mặt Tô Châu nóng rực, ngờ vực nhìn Đỗ Như Mộng.

Đỗ Như Mộng cây ngay không sợ chết đứng, dường như thật sự chỉ quan tâm miếng đậu hũ có ngon hay không.

Nhiệt độ trên mặt Tô Châu có hơi cao. Tại sao suy nghĩ của cô ngày càng không trong sáng, một câu nói của Đỗ Như Mộng có thể khiến cô liên tưởng tới tận chân trời.


Tô Châu kiểm điểm sự thiếu trong sáng của bản thân trong lòng, cúi đầu nhấp một ngụm canh. Lại ngẩng đầu, một phần nhiệt độ đã tiêu tan. Cô nói khẽ, "Mùi vị không tệ."

Đại tiểu thư không nhịn được cười lớn, khí huyết trong người cô lại sôi lên. Suýt nữa cắn phải lưỡi.

Cô thật sự không nghĩ sai sao?

Tóm lại, tuy rằng tương tác trong bữa ăn không trong sáng cho lắm nhưng bầu không khí khá hòa thuận, Đỗ phu nhân rất hài lòng với trạng thái sinh hoạt thừa hoan tất hạ* của hai con gái.

*承欢膝下: phụng dưỡng cha mẹ

Ăn xong, Đỗ Như Mộng cùng Tô Châu đi dạo ở hoa viên phía sau.

Đỗ Như Mộng quấn lấy cánh tay Tô Châu, vĩnh viễn không thấy nóng. Tay Tô Châu lạnh ngắt, việc kề sát thế này khiến nàng rất thoải mái.

Hai người im lặng rảo bước, không ai lên tiếng.

Tô Châu không ngờ Đỗ đại tiểu thư lại có thể an phận thủ thường như vậy, bước đi hồn nhiên như vậy thật đáng bất ngờ. Cô còn đoán chuyến đi dạo sau bữa ăn của mình sẽ là cuộc đấu trí đấu dũng với nữ lưu manh, định lòng lát nữa kiếm cớ rời đi, nhưng không ngờ lại yên bình như vậy. Thế nhưng, cũng khá hưởng thụ.

Đỗ tam gia là nhân vật có tiếng tăm ở Thượng Hải, chỉ dùng vài lời là có thể đảo lộn Thượng Hải, từng cái giậm chân có thể làm long trời lở đất, quyền thế hô gió gọi mưa, xứng tầm đó phải là một căn lâu đài. Dù Đỗ tiên sinh nắm trong tay rất nhiều đất đai, nhưng ông không nỡ bỏ trống ngôi nhà cổ điêu long họa phượng này. Căn nhà cổ có lịch sử trăm năm, hoa viên phía sau đã được tu sửa đẹp đẽ, cây cối xanh um tươi tốt, hòn non bộ thác nước vô cùng tinh xảo.

Theo con đường đi vào sâu hơn, màn đêm vẫn chưa buông, đèn đuốc đã sáng rực rồi. Chỉ có vài ngọn đèn mờ ảo dọc lối đi, trông rất lãng mạn. Gió mát kéo tới, dịu dàng lướt trên mặt, Tô Châu cũng không nhận ra sắc mặt của mình đã dịu lại.

Một con mèo bất ngờ nhảy ra từ bụi cỏ, dọa Tô Châu một phen, Tô Châu ngay lập tức căng thẳng.

Rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó chỉ là một con mèo.

Đỗ Như Mộng mỉm cười, nàng buông tay Tô Châu ra, ngồi xổm xuống, mèo con do dự một lát, từng bước từng bước nhỏ đến bên cạnh nàng, cạ cạ vào lòng bàn tay nàng, ngoan ngoãn đến lạ.

"Mèo con ngoan quá." Nàng giơ tay ra bế mèo con lên, nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông của chú mèo, con mèo nhỏ tùy ý nàng, khoan khoái nhắm mắt lại.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời hỏi Tô Châu: "Em nghe nói trước đây chị rất thích mèo?"

Tô Châu không quen bị nhìn bởi ánh mắt ngây thơ như vậy. Cô lắc lắc đầu: "Tôi không thích mèo, Tiểu Nguyệt mới thích."

Đỗ Như Mộng dừng lại động tác, mấp máy môi, Tô Châu tưởng nàng định nói gì đó, nhưng nàng chỉ mỉm cười, thả con mèo trong tay ra.

Nàng đứng dậy, nhìn con mèo nhỏ biến mất trong bụi cây, nàng nói: "Em cũng thích mèo."

Tô Châu không ý kiến.

Nàng quay đầu nhìn Tô Châu hỏi: "Vậy chị thích cái gì?"

"Tôi không thích gì cả." Tô Châu thật lòng nói. Từ nhỏ đã cực nhọc vất vả, những điều yêu thích ngày nhỏ sẽ biến mất theo những chuyến lưu lạc, sau này dần hình thành thói quen thực hiện mọi việc một cách có chừng mực. Đặc biệt, đã không giữ được người mình thích, cô không dám chạm vào một số thứ.

Đỗ Như Mộng bỗng nhiện hạ giọng, nghiêm túc hỏi cô: "Chị có thích em không?"


Tô Châu trầm mặc nhìn cô.

Tia sáng trong mắt Đỗ Như Mộng dần ảm đạm. Nàng xoay người đi đến trước mặt Tô Châu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Chị thích em hay không không quan trọng, em thích chị là được rồi."

Biết rằng câu trả lời sẽ khiến nàng thất vọng, nhưng ma xui quỷ khiến nàng vẫn hỏi ra miệng. Đại tiểu thư rất không cam tâm, nhưng nàng vẫn tự an ủi mình rằng không sao cả, dẫu sao Tô Châu cũng không trực tiếp từ chối nàng.

Tô Châu đi theo phía sau đại tiểu thư, không nhìn thấy biểu cảm của nàng. Cô có chút áy náy, đại tiểu thư có sự cao ngạo của đại tiểu thư, phải chăng cô đã quá tàn nhẫn với nàng?

Đại tiểu thư đột nhiên dừng bước, quay lại đi về phía Tô Châu, mặt không biểu tình nói: "Không được, nghĩ thôi cũng thấy tức rồi."

Tô Châu bị dọa sợ, định thần lại, hơi buồn cười nói: "Cô tức cái gì?" Đại tiểu thư quả nhiên vẫn để bụng chuyện bị từ chối.

Đại tiểu thư trả lời: "Em đẹp như vậy mà chị không chịu thừa nhận chị thích em, chị kháng cự lại mị lực của em, em rất tức giận."

"..." Đại tiểu thư, có thể giữ lại chút mặt mũi không?

Cái gì mà không chịu thừa nhận thích nàng, không thích thì làm sao thừa nhận?

Đỗ Như Mộng lại cắn môi. Nàng siết chặt tay rồi lại thả lỏng, cuối cùng đột ngột nghiêng người đến trước mặt Tô Châu mà hôn cô.

Tô Châu còn chưa kịp phục hồi tinh thần, nàng khoanh tay cười nhạt: "Em vẫn còn phải thích chị!" Nâng cằm kiêu hãnh, tiêu sái bước đi như nữ vương.

Bỏ mặc Tô Châu đứng đó một mình, hồn vía lên mây. Tô Châu đưa tay lên sờ má, dường như là cảm giác môi và da thịt chạm vào nhau trong giây lát. Cô cũng c ắn môi dưới, trong lòng hỗn loạn, ánh mắt dõi theo bóng hình đại tiểu thư vồn vã chạy trốn. Trái tim cô đập thình thịch. Cô dùng lòng bàn tay ấn vào lồ ng ngực, sợ tim mình sẽ nhảy ra ngoài.

Lần đầu tiên được con gái hôn, cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Từ khi quen biết Đỗ đại tiểu thư, cô luôn nghĩ mình bị bệnh về tim, thi thoảng bị dọa sợ, tim sẽ đập nhanh đến độ lo lắng không biết có phải bản thân mắc bệnh tim hay không.

Cô quyết định ngày mai sẽ đến bệnh viện.

Về đến phòng, đại tiểu thư không bật đèn. Cô chỉ dừng lại một chút, sau đó mở cửa phòng mình.  

Vừa mở cửa đã nghe âm thanh nước chảy từ trong phòng tắm, ào ào, ngăn cách bởi tấm bình phong đắt tiền, khiến người ta thêm mơ màng.

Đại tiểu thư đang tắm sao? Thứ đón tiếp Tô Châu đầu tiên chính là đường cong đáng nể của đại tiểu thư. Sau đó mặt cô không biểu cảm mà bước ra ngoài, còn hảo tâm giúp Đỗ đại tiểu thư đóng cửa.

Cô đoán có lẽ Đỗ đại tiểu thư đã nghe thấy cô về, sau đó thấy mình bỏ chạy sẽ vô cớ mà giận dữ.

Nghĩ rằng khuôn mặt vũ mị tựa hồ ly sẽ vì điều này mà méo mó, điệu bộ nghiến răng căm hận thật giống chú thú cưng dễ thương đang nhe răng vì bị trêu chọc, trong mắt Tô Châu hiện lên ý cười.

Nhanh thôi, Tô Châu sẽ không thể cười nữa. Khi đi trên hành lang, đại tiểu thư đột nhiên xông ra từ phía bên kia.

Đại tiểu thư không có vẻ gì là gượng gạo, bối rối sau khi hôn Tô Châu ở hoa viên. Nàng kinh ngạc nhìn Tô Châu, nói: "Em vừa cho người xả nước giúp chị, em tưởng chị sẽ về phòng... Ồ? Chị tới tìm em ư?" Cô tình cờ lại đang đứng trước cửa thư phòng của Đỗ đại tiểu thư.


Tự mình đa tình. Tô Châu là muốn nói người phụ nữ này tự luyến hết thuốc chữa, nhưng nghĩ lại thì thấy bản thân đã sai, cũng có thể coi đó là tự mình đa tình.

Cô liền quay đi, để lại đại tiểu thư đứng đó không hiểu gì.

"Chẳng lẽ Tô Châu ăn mềm không ăn cứng?" Đại tiểu thư tươi cười.

Ngày thứ hai vốn muốn rời đi trước khi đại tiểu thư tỉnh giấc. Thế nhưng đại tiểu thư âm hồn bất tán luôn xuất hiện bất thình lình mà đúng lúc, còn vui vẻ hỏi cô có muốn ăn sáng không.

Tô Châu suýt buột miệng đáp "Không" thì thấy Đỗ phu nhân ở phía sau đại tiểu thư liền lập tức đổi giọng: "Hôm nay mẹ cũng dậy sớm."

Đỗ phu nhân cười: "Như Mộng nói hôm nay con có việc phải về sớm, nếu đã dậy cả rồi, mẹ đích thân bồi các con ăn sáng vậy."

"Vâng thưa mẹ." Trên mặt Tô Châu hiện lên nụ cười, dịu dàng giống hệt dáng vẻ hiền lương thục đức của Đỗ phu nhân ngày trẻ.

Dùng bữa xong, Đỗ đại tiểu thư đề nghị đưa Tô Châu về ngự viên.

Cô từ chối: "Không cần, tôi nhờ chú Đoan đưa về là được rồi."

Đỗ phu nhân nói: "Như Mộng muốn đi cùng con thì cứ để nó đi, có lẽ con bé muốn đi tìm người chơi cùng đấy."

Rõ ràng, cuối cùng hai người lên xe.

Từ bao giờ, trên đường ngày càng có nhiều người Nhật, tất cả bọn chúng đều trông thật hung ác, Đỗ Như Mộng cau mày khi chứng kiến cảnh tượng này. Sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào những tên người Nhật ở trên phố, Tô Châu cũng để ý đến điều này.

Cô thờ dài nói: "Với tình hình này, e rằng đoàn kịch sẽ càng khó khăn hơn. Thời buổi rối ren, chiến tranh loạn lạc."

Cánh tay bỗng nhiên bị kéo lại, cô nhìn về phía đại tiểu thư đang không an phận, vẻ mặt nghiêm túc của đại tiểu thư khiến Tô Châu không có ý định giãy giụa. Thế nên bèn nghe Đỗ Như Mộng chín chắn nói:

"Cho dù thế gian này có hỗn loạn đến mấy, em cũng sẽ không để chị phải chịu một chút thương tổn nào."

Đồng tử Tô Châu co lại, cô choáng váng trước dáng vẻ đứng đắn của nàng. Trong lòng ngũ vị tạp trần, không cách nào diễn tả được cảm xúc ấy.

"Em sẽ bảo vệ chị, Tô Châu."

Tâm trí cô hỗn độn khi nghe đại tiểu thư nói những lời đó. Đại tiểu thư nói chuyện nhẹ nhàng mà trang trọng, như thể đang tuyên thệ lời thề với linh mục, khiến Tô Châu không có chút nghi ngờ nào.

Tô Châu cúi đầu, rút tay lại, giọng điệu nhàn nhạt, còn mang chút trào phúng: "Tuy Tô Châu chỉ là đào hát, nhưng vẫn chưa suy bại đến mức cần sự bảo hộ của đại tiểu thư."

Trong mắt đại tiểu thư lóe lên tia sáng, nàng không nói nữa. Tô Châu là người cao ngạo, nhưng Đỗ Như Mộng nàng còn cao ngạo hơn.

Nếu chiến tranh thật sự nổ ra một lần nữa mà Đỗ Như Mộng không thể bảo vệ người mình thích, nhất định nàng sẽ ân hận mà chết.

Tài xế thấy cuộc hội thoại đã ngưng, chỉ đành lên tiếng: "Tô tiểu thư, đại tiểu thư, hai vị muốn về ngự viên, hay là?"

Đại tiểu thư không đáp, Tô Châu trả lời: "Đi bệnh viện."

Bệnh viện? Đỗ Như Mộng mở mắt, nhìn chằm chằm Tô Châu: "Chị bị bệnh? Sao thế? Người có chỗ nào không thoải mái?"

Trong tim khó chịu. Tô Châu lắc lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Đến lượt Tô Châu im lặng, đại tiểu thư cau mày, quan sát Tô Châu, chỉ thấy Tô Châu gần đây rất tiều tụy, cũng chẳng thấy Tô Châu có chỗ nào không khỏe, càng không phải thiếu tay khuyết chân.

Nàng vô cớ phỏng đoán, chỉ có thể giục tái xế lái nhanh lên.


Bệnh viện.

Tô Châu từ trong phòng khám đi ra, cúi đầu đi tới, lại bị người khác đụng trúng.

Người kia vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý, cô không sao chứ?"

Đó là một nam sinh trên người mặc đồng phục, cắt tóc húi cua, mắt phượng mày ngài nhã nhặn.

Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Tô Châu đã nhận ra người này là ai. Hắn tên Bảo Quốc Tín, là sinh viên khoa luật của Đại học Phúc Đán, Thượng Hải. Trong các sinh viên, danh tiếng của hắn không tồi, bởi hắn đã từng kiện một người ngoại quốc ra tòa, hơn nữa còn thắng kiện. Hắn từng ra vào Dật Tiên lầu cùng thị trưởng Du Quân Hồng, đúng lúc gặp phải Tô Châu.

Bảo Quốc Tín vô cùng ngạc nhiên khi chạm mặt cô ở đây: "Là Tô tiểu thư à." Áy náy hiện đầy trên mặt, "Vừa rồi thật sự xin lỗi, tôi vội đến thăm anh tôi, không làm cô bị thương chứ?"

Tô Châu mỉm cười đáp: "Không sao, là tôi không chú ý. Không phải anh vội đi gặp anh mình sao?"

Bảo Quốc Tín chợt nhớ ra mình còn có việc, vội vã đáp: "Tôi đi trước đây, tôi sẽ mời Tô tiểu thư một bữa để tạ lỗi vào hôm khác."

Tô Châu thấy bộ dạng ba chân bốn cẳng của hắn, lắc lắc đầu rồi rời khỏi bệnh viện.

Vừa vặn Đỗ đại tiểu thư đang trò chuyện cùng người khác, mặt tươi như hoa, thoạt nhìn có vẻ rất hài lòng.

Nụ cười trên khuôn mặt Tô Châu dần tắt, nghĩ nghĩ rồi bước tới chào hỏi hai người kia. "John tiên sinh."

John ngạc nhiên nói: "Thì ra Rose đi cùng Tô tiểu thư. Tô tiểu thư, mấy ngày nay tôi có tới tìm cô, nhưng cô đều không có mặt."

Vẻ mặt Đỗ Như Mộng có chút cứng ngắc. Nàng nhìn John, lại nhìn Tô Châu, nhàn nhạt nói: "John, không phải anh có đồ muốn đưa cho tôi sao?" Lại nói thêm, "Chị vừa đến một cái, John liền quên hết tất cả."

Giọng điệu chua lè chua lét của Đỗ Như Mộng khiến Tô Châu và John mất tự nhiên.

John vội vàng nhận lấy chiếc hộp hình chữ nhật tinh xảo từ tay người đứng sau rồi đưa cho Đỗ Như Mộng: "Khi còn ở Anh, không phải cô vẫn luôn muốn có một khẩu súng hay sao? Thứ này được chế tạo trong công xưởng của cha tôi, độc nhất vô nhị trên thế giới này, tầm bắn xa hơn 100m so với súng lục thông thường."

Đỗ Như Mộng nhận lấy, giao cho tài xế, nàng cười dịu dàng, nói một tiếng cảm ơn nhẹ nhàng.

John gật gật đầu, không nói gì thêm, chào tạm biệt hai người rồi rời đi. 

Đỗ Như Mộng quay đầu lại nói với tài xế: "Xem ra động tĩnh của phía Nhật ngày càng lớn, chỉ sợ bọn chúng thật sự sẽ nổi dậy. Chú về nói với cha tôi, để ông ấy ít giao thiệp với người Nhật lại."

Tài xế không có ý định trở về, ông nói: "Tiên sinh yêu cầu tôi phải bảo hộ đại tiểu thư, những ngày này đại tiểu thư không nên chạy lung tung."

"Chị ở đâu thì tôi sẽ ở đó, chú yên tâm đi." Đỗ Như Mộng đưa lưng về phía Tô Châu nên cô không nhìn thấy biểu tình của nàng khi nói những lời này.

Lần nữa lên xe cùng đại tiểu thư, đại tiểu thư mở lời: "Bác sĩ nói sao?"

Tô Châu trả lời: "Phải một thời gian mới tìm ra vấn đề."

Nhớ lại lúc bác sĩ kiểm tra cho cô, những lời khuyên bảo tận tình đó, cô có chút đau đầu.  

"Nhất định không được để cảm lạnh, thể chất của Tô tiểu thư từ nhỏ vốn đã không được tốt cho lắm, suy nghĩ quá nhiều, còn có nhiều vui buồn, Tô tiểu thư, tôi khuyên cô nên thả lỏng tâm trạng, đừng nghĩ ngợi lung tung, tâm tư hoạt bát là tốt, nhưng với cơ thể của cô, đây không hẳn là chuyện tốt. Tôi nghĩ Tô tiểu thư biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, vậy nên hãy cố gắng duy trì tâm lý ổn định, chăm sóc thân thể cẩn thận, sau một năm rưỡi là có thể hồi phục sức khỏe."

"Tôi biết rồi, bác sĩ."

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực với!:3

Bình Luận (0)
Comment