Hải An vui mừng tột độ, ôm chầm lấy cậu, "Anh Quốc... em không còn là tang thi nữa! Em là con người! Em có trái tim nè, anh xem thử đi, trái tim này còn đập nữa, em còn có hơi thở. Em còn sống em còn sống!"
Hoàng Tuấn Khải vỗ lưng y, nói, "Anh biết rồi."
Hải An như nhớ đến chuyện gì đó, nước mắt lại rơi xuống, y đau khổ nói, "Anh... em xin lỗi... em không bảo vệ được Mỹ Nhi... em... em xin lỗi anh..."
Bàn tay đang vỗ lưng Hải An khựng lại, cậu mím chặt môi, giọng nói trầm xuống, "Mỹ Nhi sao rồi?"
"Sau khi anh chết... Lâm Thiển kêu người... đi giết Mỹ Nhi... Em xin lỗi... lúc đó... lúc đó em ra chiến trường... không bảo vệ được Mỹ Nhi..." Hải An không dám đối mặt với cậu. Y cảm thấy mình quá đáng ghét. Chỉ việc bảo vệ một người mà y lại không làm được. Vì vậy, Hải An luôn miệng nói xin lỗi cậu, càng nói nước mắt rơi càng nhiều.
Hoàng Tuấn Khải tối sầm mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bàn tay hạ xuống hai bên hông, nắm thật chặt thành nắm đấm, hiện lên cả gân xanh.
Lần này, cậu sẽ không tha cho Lâm Gia! Cậu sẽ trả thù cho 30 người bị Lâm Thiển đày đọa xuống Dạ Lâm! Cậu sẽ trả thù cho Hải An, trả thù cho Mỹ Nhi, trả thù cho gia đình của cậu!
"Lý An, sao em khóc vậy?" Giọng nói lo lắng của Lý Duệ vang lên.
Nhất thời hai người quên mất Lý An là ai. Một lúc sau Hải An nhớ ra, liền òa khóc nức nở chạy tới ôm chặt Lý Duệ. Muốn uất ức bao nhiêu liền uất ức bấy nhiêu.
Hoàng Tuấn Khải có chút phức tạp nhìn Hải An. Cậu không ngờ, sau khi sống lại, Hải An lại trở nên mít ướt tới vậy. Chợt thấy Trần Hạo Thiên đang đứng ở xa, đôi mắt xanh biếc dịu dàng nhìn cậu. Anh chỉ đứng yên đó, im lặng nhìn cậu.
Trong phút chốc, mũi cậu cay cay, nước mắt lưng tròng, cậu hơi bĩu môi, giang hai tay ra. Trần Hạo Thiên lập tức chạy tới ôm chặt cậu, một bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên đầu cậu, giọng nói ngọt ngào ấm áp vang lên trên đỉnh đầu, "Bé heo con, em đừng khóc. Em mà khóc là anh sẽ hết nước, lão heo sẽ héo mòn đó nha."
Hoàng Tuấn Khải vùi đầu vào trong lồng ngực rộng lớn vững chắc của anh, "Em khóc thì liên quan gì đến anh!"
Trần Hạo Thiên cười mỉm, "Bé heo con khóc lên thật xấu."
Hoàng Tuấn Khải lùi lại, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn anh, "Em đẹp!"