Hắc Ám Đại Nhân

Chương 98



Nhị Bá, à không, Lưu Hàn cười khẽ một tiếng, hỏi, "Anh biết từ khi nào?"

Hoàng Tuấn Khải đút tay vào túi quần, trên mặt không có một tia cảm xúc, "Khi ở Nhất Gia."

Lưu Hàn ngả người ra ghế, tiếng cười bị đè nén vang lên. Một lúc sau, hắn nhìn thẳng vào cậu, nói, "Câu nói đó của anh, chính là dành cho hôm nay sao?"

"Chỉ cần anh nói một chữ, tất cả đều sẽ chấm dứt."

Lưu Hàn hơi nghiêng đầu, nhíu chặt mày lại, "Nhưng mà, anh lo lắng về chuyện bại lộ thân phận ư?"


Hoàng Tuấn Khải không đáp. Lưu Hàn cười khẩy, giọng điệu đầy khinh thường, "Hắc Ám Đại Nhân mà có chuyện sợ hãi? Thật nực cười!"

"... Hay là, ý tứ của anh không phải như vậy?"

Hoàng Tuấn Khải tiến tới chỗ Lưu Hàn, đến khi cách cái bàn 2 bước chân, cậu dừng lại, tư thế ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống Lưu Hàn, giọng nói cậu càng thêm kiêu ngạo, "Hắc Ám Đại Nhân tôi từng là con người."

\*Rầm\* Cậu nhảy thẳng lên bàn, tay siết chặt cổ áo Lưu Hàn, ánh mắt loé lên tia lửa đỏ đáng sợ, "Nhưng đừng quên, tôi cũng là tang thi đấy."

\*Ầm ầm\* Cậu đập mạnh Lưu Hàn ra phía sau, đá một phát lên bụng hắn, lạnh lùng nói, "Từ nãy đến giờ, cậu đã nói rất nhiều chữ rồi."

Ngay khi cậu dứt lời, một thứ gì đó lạnh lẽo cứng rắn ở ngay sau đầu cậu. Hoàng Tuấn Khải liếc mắt sang, cười nhạt, thản nhiên nói, "Tôi thật đúng khi quyết định đá cậu trước."

Lưu Hàn đau đớn ôm bụng, sắc mặt tối sầm lại, giận dữ rít lên, "Mẹ kiếp!"

Lâm Thiển chính là người đang cầm súng chỉa vào đầu cậu, khuôn mặt hắn không có quá nhiều biểu tình, hắn nói, "Lưu Hàn, cậu bình tĩnh lại."

Hoàng Tuấn Khải cười thật to. Tiếng cười kia mang bao nhiêu chế giễu và trào phúng, khiến ai nghe vào cũng không nhịn được tức đến đỏ mặt tía tai.

"Lưu Hàn à, từ đầu đến cuối cậu đều dễ dàng mất kiên nhẫn như vậy."

Lưu Hàn khó khăn đứng dậy, hắn nghiến răng nói ra từng chữ, "Hoàng Tuấn Khải! Nếu không phải vì anh... Mẹ nó! Nếu anh không giết gia tộc tôi! Nếu anh không cứu tôi thì tôi đâu bao giờ biết đến anh!"


Hoàng Tuấn Khải khựng lại, "Cậu... đang đổ lỗi cho tôi?"

Hoàng Tuấn Khải lại cười, cậu cười càng to, cười đến cúi gập người xuống, dáng vẻ vô cùng hả dạ, "Còn có chuyện hài hước như vậy sao? Cậu vậy mà lại còn mặt mũi đổ lỗi cho tôi? Haha! Đúng là ngu xuẩn!"

Lâm Thiển nheo mắt lại, nói, "Tuấn Khải, cậu cũng bình tĩnh lại đi."

Ánh mắt sắc lẽm của Hoàng Tuấn Khải liếc sang Lâm Thiển, "Đừng gọi tôi bằng cái tên đó."

Cậu hừ một tiếng, giọng nói không còn một độ ấm nào, "Gia tộc cậu đã phá hoại gia đình tôi. Tôi chỉ là trả thù lại thôi."

Lưu Hàn mím chặt môi, nói, "Anh không thấy đáng thương cho một đứa trẻ sao? Nó mất hết gia đình, mất cha mẹ, anh muốn một người khác cũng phải sống giống như anh ư?!"

Bàn tay Hoàng Tuấn Khải siết chặt lại, vang cả tiếng rắc rắc ở khớp ngón tay, "Ba mẹ cậu không thấy đáng thương cho đứa trẻ này sao?! Mẹ nó! Cậu không nhận ra cậu ngu xuẩn đến không thể nào chữa nổi sao?"

Hoàng Tuấn Khải hung hăng nói, đôi mắt cậu chỉ mang theo hận thù cùng lửa giận, "Dù cả cuộc đời tôi đều là hối hận, nhưng duy nhất một chuyện tôi luôn không cần suy nghĩ lại, đó chính là phá huỷ gia tộc cậu! Chuyện bọn họ làm, chuyện bọn họ nhận phải, là gieo nhân nào gặt quả đấy!"

Cậu thở hắt ra một hơi, nói tiếp, "Nhưng lại có một chuyện tôi mãi mãi hối hận, nếu biết trước như vậy, tôi thà không cứu sống cậu."

Lưu Hàn im lặng, không nói gì.

Hoàng Tuấn Khải quay đầu, đối mặt với Lâm Thiển, cậu bình tĩnh nói, "Lâm Thiển, tôi cũng thật hối hận, khi tin tưởng cậu."


Hai người cậu tin tưởng nhất, lại đi giết cậu. Bọn họ phá huỷ cậu, phá huỷ gia đình cậu. Và, phá huỷ cả niềm tin cậu dành cho họ. Haha, cuộc đời cậu, thật sự quá thảm hại rồi!

Lúc này đây, chính là khoảnh khắc Hoàng Tuấn Khải bình tĩnh hơn bao giờ hết. Nhịp đập cậu chậm rãi, hơi thở không chút gấp gáp, ánh mắt cậu đặt lên người Lâm Thiển, giọng nói không cao không thấp, "Muốn giết tôi sao? Cứ giết đi."

Lâm Thiển khẽ cắn môi, có chút phức tạp nhìn cậu, "Cậu... có sao không?..."

Hoàng Tuấn Khải nhìn ra ngoài cửa hàng, nơi con người tập trung đông đúc, những màu sắc rực rỡ nổi bật chói mắt, cậu nở nụ cười nhạt, nói, "Tôi đã hứa với chú ấy."

\*Rầm\* Lưu Hàn cầm một gậy sắt phang mạnh vào người cậu. Hoàng Tuấn Khải gục xuống vai Lâm Thiển, nụ cười yếu ớt vẫn còn trên môi, "... tôi đã hứa..."

Hai mắt cậu nhắm lại, chìm vào bóng tối.

Đừng ngu muội tin tưởng vào điều trước mắt mà quên đi sự thật phía sau bóng tối.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_




Bình Luận (0)
Comment