Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 102

Dưới mặt đất nổi lên từng đợt song mạnh mẽ, ngày càng nhanh, Sở Vân Thăng đã đoán chắc đó là Kim Giáp trùng, hơn nữa, nó đang cố gắng hết sức để chui vào. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Nếu như nó chui khỏi mặt đất, ngước đầu lên, chỉ cần hơi thò ra cái lưỡi lửa của nó, chắc chắn sẽ quét hết tất cả những sinh vật trên mặt đất.

Những người đang cố gắng vùng vẫy chạy thoát thân không chỉ có đám người của Sở Vân Thăng, mà còn có rất nhiều nạn dân vừa tụ tập tới, cũng đang tụ họp vào nhau, dồn đẩy, chạy toán loạn không thành hàng lối gì hết, không ai muốn rớt lại đằng sau, trở thành miếng mồi ngon cho con côn trùng.

Đùng!

Một âm thanh vang dội nổi lên, cái đầu con côn trùng to như một chiếc xe buýt cỡ lớn đó nhô lên khỏi mặt đất, dưới ánh sang của quân đội, thân hình nó phát ra ánh sáng vàng chói mắt.

Đây là lần thứ hai Sở Vân Thăng nhìn thấy một con Kim Giáp trùng còn sống ở cự ly gần thế này, cơ thể của nó còn một nửa vùi trong đất, không nhìn thấy cả người, nhưng chỉ cái đầu cực đại của nó đã làm cho người ta thấy khủng khiếp. Trên chiếc miệng đầy những xúc giác là một đôi kiềm cực lớn, trên đó đầy bùn đất, một khép một mở, chứa đựng sức mạnh làm rợn lòng người.

Kim Giáp trùng vừa ra khỏi mặt đất đã lao về phía tháp phòng ngự bắn lưỡi lửa, cho con người nhiều thời gian hơn để thoát thân.

Tháp phòng ngự đang điên cuồng bắn đạn về phía con côn trùng, từng viên đạn nã về phía mặt đất.

Sở Vân Thăng kinh sợ nhìn những viên đạn phát ra từ tháp phòng ngự, giống như là thứ có năng lượng của hỏa nguyên khí, mặc dù không mạnh, nhưng đã đủ để uy hiếp đến sự phòng hộ của Kim Giáp trùng.

Từng con từng con Kim giáp trùng trồi lên trên mặt đất, lại còn mang theo những con nhuyễn trùng trong suốt, từ trên người con Kim Giáp trùng trườn xuống, nhanh chóng chạy về phía con người đang chạy toán loạn.

Sở Vân Thăng vung thanh Thiên Ích Kiếm trong tay, nhanh chóng chặt đứt một con nhuyễn trùng đang lao về hướng hắn, quay đầu nhìn lại, Lão Thôi và một đám người nữa đang chạy theo anh vượt qua tuyền phòng ngự 1.

Chưa chạy được bao xa, dưới mặt đất lại chấn động, từ đằng sau người đám Lão Thôi lại mọc ra một cái đầu của con Kim Giáp trùng nữa!

Mấy người không kịp trốn ngã lăn ra trên mặt đất, bị chân trước của con Kim Giáp Trùng dẫm chết.

Kim Giáp Trùng phân người của đám Lão Thôi thành hai, ít nhất có 1/3 số người bị cách ly đằng sau, nhuyễn trùng đã ập đến bao vậy.

“Đi mau! Đừng quay đầu lại, họ không sống nổi nữa rồi!” Sở Vân Thăng hét to lên một lần nữa.

“Không! Để tôi qua đó! Tôi không thể để lại con gái của tôi ở đó!” Một người phụ nữ hét ầm lên, chỉ thấy Triệu Sơn Hà ôm chặt bà ấy ở đằng sau, không nhìn rõ mặt người là ai.

“Tôi đi!” Triệu Sơn Hà hét một tiếng, rồi đẩy người phụ nữ về phía trước: “Ngọc Tuyền, giữ chặt bà ấy, đừng để bà ấy đi lại đằng đó! Đấy là tự đi tìm cái chết!”

Triệu Sơn Hà vẫn chưa bình phục hẳn vết thương, năng lực chưa hồi phục lại được bao nhiêu, xông lên trước được vào bước đã bị đám nhuyễn trùng bao vây, ngay lập tức đã bị ba bốn con nhuyễn trùng trong suốt bám đầy trên người hắn.

Nếu như hắn không bị thương, hoặc là năng lượng trong người có đủ, thì chẳng khó khăn gì khi đối phó với lũ nhuyễn trùng này, nhưng giờ đây hắn giết một con đã rất khó khăn, lại có một con khác xông lên, tốc độ giết không thể nhanh bằng tốc độ bọn côn trùng lao đến.

Sở Vân Thăng quay đầu nhìn thấy hắn đang lâm nguy, ngầm chửi thề một câu, rồi xông về đằng dó, rút thanh Thiên Ích kiếm, tập hợp bổn thể nguyên khí, mũi kiếm lượn nhanh qua mấy con nhuyễn trùng trên người Triệu Sơn Hà, ngay lập tức cứu được hắn ra khỏi vòng vây, xốc cổ áo của hắn lên, rồi mắng: “Ngươi điên rồi à, ngươi không thể cứu được họ đâu!”

Lời của hắn còn chưa nói hết, người phụ nữ đó đã thoát khỏi vòng tay của Thôi Ngọc Tuyền, chạy bổ ra, hét lên như một người điên: “Manh Manh! Đừng sợ, có mẹ ở đây!”

Sở Vân Thăng đờ người, nhìn rõ người phụ nữ này, chính là mẹ của đứa bé, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, trong đám người đằng sau con Kim Giáp Trùng, đúng là có đứa bé gái ấy, nhuyễn trùng đang nuốt, người ở bên cạnh nó ngày càng ít đi, nếu không phải có Điền Duy Đại đang ở bên cạnh nó, cầm súng chống cự, thì có lẽ lúc này đã không được bảo toàn tính mạng nữa rồi.

Triệu Sơn Hà mắt đỏ song sọc, vẫn còn muốn xông ra, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Sở Vân Thăng.

“***! Để ông mày đi!” Đã rất lâu rồi Sở Vân Thăng không chửi láo, dùng sức đẩy Triệu Sơn Hà ra, rồi dùng Thiên Ích Kiếm mở đường máu, xông thẳng về phía đám nhuyễn trùng.

Hắn vừa chạy vừa giết, chất dịch trong người đám nhuyễn trùng dính đầy trên người hắn, lăn qua trên lưng của con Kim Giáp trùng ở giữa.

Sở Vân Thăng đoán chỉ cần đánh với con Kim Giáp Trùng, mạo hiểm cứu hai người đó thì có lẽ cũng có cơ hội thành công, nhưng những người khác, thì hắn không làm cách nào cứu tất cả về được, đây cũng là lý do hắn bảo Triệu Sơn Hà bỏ cuộc, đối diện với con trùng to lớn, không ai có thể cứu được tất cả mọi người.

Đến khi hắn xông tới trước mặt Điền Duy Đại, Điền Duy Đại đã sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ đứng thôi cũng lảo đảo thân người.

“Đi!” Sở Vân Thăng nói một câu đơn giản và thẳng thắn ôm lấy đứa bé gái đang run rẩy, nhét vào lòng Điền Duy Đại, sau đó lại nhấc Điền Duy Đại lên, quay người đi.

“Sở tiên sinh, xin anh, hãy mang tôi theo!” Lê Việt không biết xông ra từ chỗ nào, trên người vẫn còn dính một con nhuyễn trùng, ôm chặt lấy Sở Vân Thăng, sợ hãi khẩn cầu.

Sở Vân Thăng lúc đó không thể cứu nổi ba người, nếu không phải vì đứa trẻ còn nhỏ, Điền Duy Đại có thể ôm lấy nó được, thì hai người cũng không cứu nổi.

Điều nguy hiểm hơn nữa là, không chỉ đám nhuyễn trùng bốn phía đang vây chặt lấy, mà cả con Kim Giáp Trùng kia, cũng dường như vì Sở Vân Thăng giết đồng loại của chúng, mà bỏ qua công kích tháp phòng ngự, đang quay chiếc đầu to lớn vĩ đại của nó về phía Sở Vân Thăng.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc dó, Sở Vân Thăng cắn chặt răng, vận nguyên khí, dùng sức đẩy Lê Việt ra ngoài, nhún chân phóng lên trên, thuận thế giết mấy con nhuyễn trùng đang leo theo. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Dẵm lên mặt đất đầy nhuyễn trùng, bay thẳng về đằng sau tuyến phòng ngự thứ nhất.

Con Kim Giáp Trùng phẫn nộ đã quay đầu lại, trong miệng òng ọc nước a xít, Sở Vân Thăng nghĩ, hắn đã không thể thoát ra khỏi phạm vi tấn công của con Kim Giáp Trùng rồi, nhất định phải giết nó trước!

Kiếm chiến thuật, thiên quân vạn mã, ngay lập tức ào ào ra!

Lục Đạo Kiếm Ảnh xếp thành một hàng xông về phía cổ họng của Kim Giáp trùng, từ sau khi Sở Vân Thăng đã dung nạp tất cả nguyên khí, hắn dùng kiếm chiến kỹ, đã có thể khống chế được quỹ đạo tấn công của Lục Đạo Kiếm Ảnh trong phạm vi nhỏ!

Nên tập trung giết một điểm, hay là phân tản ra để giết từng đàn, đều có thể thông qua khống chế Kiếm Ảnh mà đạt được. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Cổ thư đã nói đến uy lực của Kiếm Chiến Kỹ, Sở Vân Thăng giờ đây mới đạt được đến ngưỡng cửa của nó.

Giờ đây một chiêu của Sở Vân Thăng, cần phải tập trung công kích lớn nhất, đánh vào chỗ yếu nhất trên người Kim Giáp Trùng, tốt nhất là làm nó tạm thời mất đi khả năng phóng hỏa!

Lục Đạo Kiếm Ảnh dưới quỹ đạo đã được tính toán của Sở Vân Thăng, tập trung vào một điểm, hình thành một hình cánh quạt, chớp mắt đã đâm vào miệng của con Kim Giáp Trùng.

Con Kim Giáp Trùng cảm thấy nguy hiểm gần kề, ngay lập tức dang rộng hai chiếc kiềm bên miệng, muốn chống đỡ lại với sự công kích của Lục Đạo Kiếm Ảnh, nhưng hỏa lực của nó vẫn chưa được chuẩn bị đầy đủ.

Kiếm khí của Sở Vân thăng, biến hóa khôn lường, trực tiếp đánh vào chiếc kìm hai bên miệng con Kim Giáp Trùng, đâm thẳng vào khoang miệng đầy những xúc tua của nó.

Kim Ảnh vẫn chưa đánh dến, Kim Giáp Trùng gừ lên một tiếng, ngọn lửa dồn lên từ khoang bụng nó, rồi phọt ra, đã bị Kiếm Ảnh đánh tan sạch sẽ.

Sở Vân Thăng nhấc hai người Điền Duy Đại, trốn được chiếc lưỡi lửa của Kim Giáp Trùng, lần thứ hai dùng Kiếm Chiến Kỹ, không hề có chút do dự nào!

Lần này, Kim Giáp Trùng không kịp phóng hỏa, miệng nó đã bị kiếm chém be bét máu.

Thực ra, chiếc vỏ của Kim Giáp Trùng cứng hơn rất nhiều so với Xích Giáp Trùng và Thanh Giáp Trùng, hơn nữa, công kích bằng lửa của nó không hề kém hơn so với Hỏa Diệp Hoãn Điểu, điều yếu đuối duy nhất của nó là khoang miệng, còn bên cạnh đều là vỏ cứng, thường thì súng ống của loài người không thể nào đánh vào miệng của nó được, vì nó thường bảo vệ bộ phận đó rất tốt.

Chỉ có Sở Vân Thăng dùng Kiếm Ảnh có thể khống chế quỹ đạo được này, mới có thể đi theo đường vòng, đuổi đánh khoang miệng của nó không cho nó thoát, mới giết nổi nó.

Sở Vân Thăng không kịp hít thở một hơi nào, điều động tất cả nguyên khí còn lại, miễn cưỡng phóng ra một lần cuối cùng Kiếm Chiến Kỹ, Thiên Quân Ích Dịch!

Lục Đạo Kiếm Ảnh được Sở Vân Thăng khống chế, xếp thành hai hàng, trực tiếp chui vào lỗ hổng trên miệng nó, rồi luồn vào vòm miệng, xông vào vùng bụng, giết hại nội tạng của nó.

Kim Giáp Trùng hét lên đầy đau đớn, thậm chí ngay cả những Nhuyễn Trùng bên cạnh đó cũng cực kì kinh hãi.

Vùng bụng bị thương, nỗi đau cực độ làm cho nó lăn lộn trên mặt đất không ngừng, một lúc sau, Kiếm Ảnh bèn rạch ra một đường trên bụng nó, chất nhớt màu đỏ, giống như đang vỡ òa ra, chảy đầy ra ngoài, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Cái đầu con côn trùng rầm một tiếng rơi xuống đất.

Sở Vân Thăng đã sử dụng hết nguyên khí cuối cùng, cuối cùng đã giết được nó, nhưng không ngờ, đám Nhuyễn Trùng dưới đất bắt đầu điên cuồng xông lên, chúng đã hoàn toàn nuốt xong những người còn lại, giờ đang quay đầu về phía “thù gia” Sở Vân Thăng.

Lúc này.

“Bùm!” Hàng phòng ngực thứ hai bắn lên phát đạn tín hiệu.

“Nằm xuống!” Một người sĩ binh dẫn đầu tuyến đường hét lên: “Công kích! Công kích! Nằm xuống!”

Sở Vân Thăng nhấc hai người Điền Duy Đại lên, nguyên khí đã hết, Nhuyễn Trùng đuổi theo sát nút, không thee kịp để dùng Nhiếp Nguyên Phù bổ sung vào! Lúc này, người khác có thể nằm xuống, hắn không thể! Nếu hắn nằm xuống, đám Nhuyễn Trùng theo sát sau lưng, sẽ ngay lập tức nuốt trọn ba người họ! Hắn chỉ có thể chạy điên cuồng!

Bình Luận (0)
Comment