Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 120

Vu bà không biết lấy đâu ra lượng xe tải lớn thế này, mặc dù hơi nát, đầu không ngừng rung động, nhưng khi chạy cũng coi như ổn định.

Vì tiết kiệm xăng, tất cả mọi người tập trung trên 3 chiếc xe tải, không cố gia tăng xe cộ, trừ liễu vu bà cùng Sở Vân Thăng, còn gần mười năm người hắc võ, trong đó bình định cấp bậc cao nhất cũng chỉ có đẳng cấp 2.

Chỉ có điều Sở Vân Thăng hiểu rõ ràng, vu bà tiến vào Kim Lăng thành cùng ngày với hắn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi là có thể tập trung những người này, bà cũng đích xác có chút bản sự hơn người.

Sở Vân Thăng được vu bà sắp xếp tại một xe tương đối tốt hơn, mặc dù có người bất mãn vì điều đó, nhưng cũng không nói gì.

Từ Kim Lăng thành Tây đại môn đi ra, đoạn đường đi về hướng Tây, theo làn ánh sang nhạt trên trời, cứ thế chạy đi.

Một số ít người như thế này, Sở Vân Thăng vẫn lo lắng dù là chỉ gặp phải một đàn trùng khổng lồ, nhất định sẽ xong đời! may kể cả lái xe, tất cả mọi người đều là võ sĩ hắc ám, nếu không chống đỡ được, không làm liên lụy tới người thường, chạy trốn khỏi đó cũng rất tiện.

Đi được một quãng, Sở Vân Thăng liền hiểu rõ ràng tại sao vu bà lại bày lớn ra như vậy, trong đám hắc võ sĩ của bà tổ chức, có một người giống con hổ nhỏ, là phong năng năg lực, mặc dù chỉ là cấp độ 1, nhưng độ mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh không hề kém hơn con hổ nhỏ, chỉ nói về đoạn đường đã qua, đã báo cho họ tránh được 3 đám Xích Giáp côn trùng.

Nhưng điều làm Sở Vân Thăng kinh ngạc là, trên huy chương của người này lại là băng năng cấp 1!

Về sau từ người lái xe bên cạnh, Sở Vân Thăng mới biết phong năng lực chỉ đến cấp 1, loại đẳng cấp thấp nhất này, nếu không phải có thêm năng lực cảnh giác rất linh hoạt, thì gần như là không có tác dụng gì.

Sở Vân Thăng không hiểu gì nhiều lắm về mặt giác tỉnh, mấy ngày nay nghiên cứu cổ thư cũng không xem đến vấn đề này, lúc đó hắn đột nhiên biết được một tin, rồi lại liên tưởng đến hai loại năng lực kim thuộc tính và phong thuộc tính của con hổ nhỏ, mặc dù nó gần như là giác tỉnh cùng lúc, nhưng có nét giống với người này của vu bà, đó chính là thuộc tính thứ nhất đều là năng lực thường thấy, còn thuộc tính thứ hai là thuộc tính kỳ quái.

Là thuộc tính thứ nhất, hầu như là ngũ đại thuộc tính nói đến trong sách cổ, ví dụ như kim thuộc tính của con hổ nhỏ, băng năng lực của thủ hạ vu bà, còn loại 2 gần như là biến dị. Ví dụ như phong năng.

Nhưng ngoài con hổ nhỏ, Sở Vân Thăng cũng biết được một tin tức từ người lái xe, loại võ sĩ hắc ám giác tỉnh lần 2 đều không mạnh lắm, có cảm giác không thực, những người có một loại năng lực vẫn mạnh hơn, ví dụ như Hỏa Vương, Băng Vương,…. Chẳng ai không phải là hươ tay là đánh đổ được thủ hạ của vu bà.

Theo 2 tầng cảnh giác của người này và con hổ nhỏ, trên suốt chặng đường, đều không xảy ra chuyện gì. Nhưng cũng có những lúc bất ngờ, thỉnh thoảng tránh không được, cũng chỉ có xông lên giết chúng, đánh vào chỗ yếu nhất của Xích Giáp trùng, mở đường máu.

Tiểu trạm cách thành Kim Lăng không đến 1 km đường, gần đó đều là núi non, dễ ẩn nấp, có lúc phải đợi đám côn trùng đi qua, đợi như thế cả tiếng đồng hồ, lãng phí thời gian 2 ngày, tổn hại một chiếc xe, Sở Vân Thăng và vu bà cuối cùng đã dến được gần tiểu trạm.

Chỉ là dường như chỗ này bị người ta chiếm rồi, bốn bề đều xây tường bảo vệ, thậm chí còn có người đứng ở tháp quan sát rất cao.

Hơn nữa!

Bên hắn không phải là tiểu đội hắc võ sĩ đầu tiên đến được tiểu trạm, bên ngoài đã dựng đầy các loại xe, lại còn mấy người đang đứng ở trong mắng inh ỏi.

Lô Quốc Long trốn đi trốn lại ở dưới mặt đất, từ tối qua đã có người ở đâêu cầu hắn mở khoang để lấy lương thực. Hắn vốn chỉ là một người đàn ông độc thân ở trạm này, hơn 40 rồi mà vẫn chưa vợ, nhà lại nghèo, hai là ngoại hình của hắn cũng khiến người ta thấy sợ. Từ lúc vào thời đại hắc ám này, côn trùng không ngớt, hắn chỉ còn lại một mình, không nơi nương tựa, trốn đến tiểu trạm này, lúc đó trạm trưởng vẫn còn ở đây.

Về sau côn trùng qua đây, rất nhiều người đã chết, cả trạm trưởng nữa, hắn bò ra từ trong đám thi thể, giác tỉnh một năng lực kỳ quái, năng lực này giúp hắn gia cố khả năng phòng về của căn phòng dưới đất, nếu có côn trùng đi qua cũng không bị phát hiện.

Hắn từng đến Kim Thành, dù sao thì khoảng cách cũng không xa, nhưng tổng bộ hắc võ chỉ kiểm định hắn đến cấp 1, hơn nữa lại là thuộc tính thổ khả năng công kích kém, làm hắn vô cùng buồn bã, vốn có quân đội đã gọi hắn để tiến hành gia cố phòng ngự, nhưng không ngờ về sau có đợt xung đột giữa hắc võ và quân đội, nên hắn suýt bỏ mạng ở Kim Lăng thành.

Nghĩ ngợi kỹ càng, Lô Quốc Long ngầm trở lại tiểu trạm, lợi dụng năng lực đặc biệt của hắn ta ở đây, tạo lên một cái ổ cách biệt với thế giới bên ngoài.

Nạn dân ở thành Kim Lăng ngày càng nhiều, rất nhiều người nạn dân vì không có lương thực nên ở lại tiểu trạm, Lô Quốc Long lợi dụng năng lực của hắn thu thập được một bang toàn những hắc võ sĩ không bằng cấp, trở thành một tiểu hoàng đế.

Mặc dù ở đây không an toàn bằng thành Kim Lăng, nhưng trước giờ cũng không có nguy hiểm gì lớn, những lúc không thể cầm cự được, thì hắn bắt mấy người bình thường ném ra ngoài để hấp dẫn bọn côn trùng.

Năng lực của Lô Quốc Long có hạn,cũng chỉ có thể che đậy cho một không gian không lớn nằm dưới mặt đất, hơn mũa hắn còn phải cầu nguyện kim giáp trùng không đi qua, nếu không hắn có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ.

Dù vậy Lô Quốc Long vẫn rất vui vì cuộc sống ở tiểu trạm này, ít nhất cũng hoàn thành được tâm nguyện lấy vợ đã lâu của hắn, dù là hắn có xấu đến đâu, mỗi tối đều có người đồng ý lên giường với hắn, những người phụ nữ đói, thậm chí không cần hắn ép. Lô Quốc Long thoải mái sờ mông của một thiếu nữ mặt cũng khá xinh xắn trong chăn, những ngày tháng này cuối cùng cũng đã đến rồi, hắn hiểu rõ rằng ở đây hắn là một tiểu hoàng đế, còn ở thành Kim Lăng thì hắn chả là gì cả, giờ đây ngoài kia có một đám hắc võ sĩ, hắn biết không thể chống cự được nữa rồi, nếu không có người đang đợi ngũ mã phanh thây hắn!

Hắn cũng nghĩ đến hôm nay, bộ tổng chỉ huy không thể cứ mãi không để ý đến cái tiểu trạm này được, chỉ là không ngờ ngầy này đến nhanh như vậy.

Mấy phút sau, Lô Quốc Long bò lên từ căn phòng dưới lòng đất, giơ tay đầu hàng, rồi mở cánh cửa tường ra.

Người tuyệt vọng không chỉ có Lô Quốc Long vừa mất chức hoàng đế, mà những tiểu đội đã tổn thất nặng nề trên đường đến đây cũng vậy, trừ vu bà.

Không phải là vì tiểu trạm chẳng có gì cả, trên thực tế lương thực vẫn rất nhiều, cũng không phải vì quái vật xuất hiên, giờ đây đang hết sức yên ổn.

Mà là xuất hiện hai đại đội, thì có lẽ sẽ kéo lương thực đi ngay, không cần phải để ý sự phản kháng của các tiểu đội. Giờ đây xuất hiện hai đại đội thực lực tương đương nhau, phút chốc tạo thành thế cân bằng, năng lực của tiểu đội dần trở nên quan trọng.

Sở Vân Thăng ngồi trong xe không đi ra, vu bà đã đi lên trước, có lẽ là đang mở cuộc họp quyết định lương thực quy ai, Sở Vân Thăng cũng chẳng muốn quan tâm đến vấn đề này, đợi chút nữa ánh sáng sẽ hoàn toàn tắt, hắn dựa vào tốc độ của mình, và vật nạp phù, ăn cắp một chút lương thực không là vấn đề.

Đã từng là một tiểu hoàng đế, giờ đây hắn lặng lẽ ngồi ở bên, lúc này hắn đã không còn quyền phát ngôn nữa, ngay cả cái ổ dưới đất, cũng trở thành nơi các đại đội tranh giành không ngớt.

Giờ đây đám hắc võ rất cẩn thận, mọi người đều biết rằng trực tiếp đánh nhau không đáng, nếu đánh nhau, sóng âm thậm chí còn dẫn đến đám quái vật.

Hơn nữa sắp tối rồi, chỉ khoảng một giờ nữa thôi, không ai dám ra khỏi tiểu trạm vào lúc này, rơi vào thế giới tối tăm, vì thế cũng chỉ có thời gian đàm phán mà thôi.

Sở Vân Thăng lợi dụng khoảng thời gian nay khôi phục ít nguyên khí, đưa con hổ nhỏ nhảy xuống xe, các đội hắc võ sĩ đã bắt đầu lấy lương thực nấu cơm, dù kết quả thế nào, thì giờ đây ăn no một bữa là thiết thực nhất.

Hai đại đội không quản chặt kho lương thực lắm, chỉ cần tất cả các xe kéo lương thực được kiểm tra cho chặt là được, những người khác cũng không thể bay đi được, còn chỉ ăn bằng miệng, thì những người này có thể ăn bao nhiêu lương thực? Huống hồ đánh lửa nấu cơm thế này cũng làm cho lòng người ổn định.

Sở Vân Thăng cần phải tìm Lô Quốc Long, hắn chuẩn bị ra tay lấy ít lương thực, hai đại đội đó, nói chuyện nhưng chưa chắc đã ra kết quả gì, lúc đó nếu như cả người mình đều có mùi cá thì khó khăn rồi.

Lô Quốc Long dù sao cũng là người ở tiểu trạm này một thời gian dài, lại là thủ lĩnh ở đây, vì thế hắn nắm rõ tình hình lương thực ở tiểu trạm, Sở Vân Thăng không định lấy nhiều lương thực, hắn không muốn làm động đến người ngựa đại đội, vì thế hắn muốn tìm Lô Quốc Long đưa đi tìm lương thực tốt nhất.

Đằng sau phòng làm việc, Sở Vân Thăng cuối cùng cũng tìm thấy Lô Quốc Long nhưng hắn có vẻ không được ổn lắm.

“ Xin các anh, cô ấy là người đàn bà của tôi, lương thực xin giao các anh, nhưng hãy tha cho chúng tôi.”

Sở Vân Thăng đi ra một góc, đánh lửa chiếu sáng, thấy Lô Quốc Long đang bảo vệ một người phụ nữ quần áo xộc xệch, mở miệng van xin, đám huynh đệ của hắn đều đã bỏ sang đội ngũ hắc võ khác.

Mẹ kiếp, đừng có mà dơ mặt đến thế, chỉ là một con đàn bà thôi, lại không phải vợ của mày, nói nhiều thế. Ông giết mày bây giờ!”

Hai người đàn ông đứng trước mặt Lô Quốc Long, dùng chân đá Lô Quốc Long ra, vồ lấy người đàn bà rồi nói.

“ Các ngươi! Các ngươi! Cả đời ông mày chưa từng tìm được vợ, cô ấy chính là vợ của ta, ta liều mạng với các ngươi.” Lô Quốc Long nói xong xông về phía họ như diên.

“ Giết hắn!” Người đàn ông vồ lên trên người phụ nữ đó không thèm quay đầu lại, ra lệnh với người đứng sau.

[/QUOTE]

Bình Luận (0)
Comment