Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 193

"Anh Chiêu, cái lũ, cái lũ quái đầu bay bên ngoài thực sự chết hết rồi. Chết hết toàn bộ rồi!" Tiểu Tứ từ phía sau chui vào, kinh hãi nói.

Kỳ quái là, sau khi hắn khiếp sợ nói ra tin tức này xong, đồng bạn của hắn đều như chẳng hề nghe thấy.

"Anh Chiêu? Anh Chiêu?... Anh Đại Lực? Mọi người sao vậy?" Tiểu Tứ thấy mấy người bên mình đều đứng sững bất động, không khỏi la hoảng.

"Không có việc gì, tình huống bên ngoài thế nào rồi?" Trương Tử Chiêu bị lời nói của Sở Vân Thăng làm cho ngẩng người, hỏi theo bản năng, đợi đến khi hắn phản ứng kịp, liền líu lưỡi: "Chờ một chút, tất cả đều chết hết rồi? Cậu chắc chứ?"

"Đúng vậy, tất cả đều biến mất!" Tiểu Tứ gật đầu khẳng định.

Cái này, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, không khỏi phải hít một hơi lạnh.

"Hắn là một Thiên Hành Giả..." Tần Nhân Bá tỉ mỉ quan sát Sở Vân Thăng bên dưới cái mũ trùm len, chậm rãi xác định.

"Trong thời gian ngắn như vậy mà tiêu diệt hơn ba mươi con quái đầu bay, hắn làm sao làm được? Dù cho có là Thiên Hành Giả đi chăng nữa, thì cũng..." Trương Tử Chiêu tỉnh táo lại, thì thào tự nói.

"Anh Chiêu, chúng ta còn rút lui hay không?" Tiểu Tứ vừa rồi ở bên ngoài, không nghe được lời Sở Vân Thăng, vậy nên cảnh giác nhìn thoáng qua Sở Vân Thăng đứng ở chỗ cầu thang, lo lắng hỏi Trương Tử Chiêu.

"Chiêu đại ca, mấy người Tần gia gia đều bị thương, bên ngoài lại tối om không thấy đường, đi lại rất nguy hiểm, không bằng chúng ta đợi đến ngày mai hẵng đi, có được không?" Tỉnh Mâu Ấu nhìn thoáng qua Trương Tử Chiêu mở miệng khẩn cầu, rồi sau đó lại nhìn thoáng qua Sở Vân Thăng và Edgar với ánh mắt phức tạp.

"Không được, người này lai lịch không rõ, nhất là cái người da đen kia, Nhị Quải ở Vu Thành từng gặp qua người da đen, rất có thể chính là kẻ này, chúng ta không thể mạo hiểm, an toàn của em và Tần gia là quan trọng nhất, đợi chút nữa, mọi người nghe tôi chỉ huy, rời khỏi nơi này, Tiểu Tứ, cậu đi trước dò đường, đề phòng có mai phục." Trương Tử Chiêu nheo nheo mắt, hạ giọng nói, sợ bị Sở Vân Thăng và Edgar nghe được.

"Nếu anh ta muốn bắt chúng ta thì còn cần mai phục sao?" Tỉnh Mâu Ấu không dám cãi lời Trương Tử Chiêu, chỉ dám lặng im thầm thì trong lòng.

Lúc này, Sở Vân Thăng đã có chút hết kiên nhẫn, quay đầu nói: "Edgar, lên lầu."

Hắn liếc thấy tên tiểu tử gầy như khúc củi vừa chui vào, cũng nghe rõ mồn một những lời xì xào bàn tán của bọn họ.

Vốn Sở Vân Thăng lúc đầu còn định hỏi bọn họ về một chút tình hình của Vu Thành, nhưng hiện tại xem ra, lòng nghi ngờ của đối phương quá nặng, cực kỳ đề phòng mình và Edgar, vả lại còn có cả hơi hướng đối địch thậm chí là thù hận nữa. Nghĩ lại chắc có hỏi cũng không thu được gì, thôi thì không nghĩ nhiều nữa, ngày mai khi ánh sáng yếu ớt xuất hiện, hắn và Edgar còn phải mau chóng xuất phát, tranh thủ trước khi trời tối tìm được một chiếc ô tô có thể dùng và xăng.

Edgar có lẽ là do quá mức khẩn trương, tay nâng súng, dường như không nghe được lời Sở Vân Thăng, vẫn như một khúc gỗ đứng yên tại chỗ.

"Edgar?" Sở Vân Thăng nhướng mày, tên này đúng thật là nhát như thỏ đế, hoặc cũng có thể là do khi ở thị trấn khu đô thị mới gần Kim Lăng kia, đã bị những đồng bạn kia của y dọa cho choáng váng.

"A, ngài Lennon, chuyện gì vậy?" Edgar nhưng một con thỏ giật mình, nhảy dựng lên hỏi.

"Lên lầu!" Sở Vân Thăng nói xong không hề để ý đến y nữa, thản nhiên bước lên cầu thang..

Hắn thấy rất lạ, con Thanh Giáp Trùng ở bên ngoài sau khi ăn lũ trùng "đỉa" kia, liên hệ với lệnh phong ấn của hắn ngày càng gấp gáp, Sở Vân Thăng có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của nó dường như đang to dần ra, sức mạnh đang tăng từng chút từng chút một.

Đây là một chuyện rất kỳ quái, bởi vì trong sách cổ đã nói qua, quái vật phong ấn không thể nào dựa vào bản thân chúng tự tăng sức mạnh, một khi đã bị phong ấn, sức mạnh sẽ bị cố định, chẵng lẽ vẫn còn cách có thể thông qua thứ bên ngoài để kích thích bọn chúng tăng trưởng? Sở Vân Thăng phải tìm một chỗ, lật sách cổ ra xem lại, xem thử có phải là mình đã bỏ sót chỗ nào đó hay không.

Nhưng ngay khoảnh khắc mà hắn xoay người bước lên lầu, khóe miệng Edgar lại nhếch lên một cách quỷ dị, vẽ ra một nụ "cười lạnh" âm trầm, không đến 0,1 giây liền biến mất không thấy bóng dáng.

Tiếp đó, Edgar "Ok" một tiếng, nghiên nghiên ngả ngả đi lên cầu thang.

"Ý?" Trong ánh mắt mờ đục của Tần Nhân Bá hiện lên một vẻ nghi hoặc.

"Tần gia, không cần vẽ chuyện đâu, cái lũ ác quỷ này, gây ra nhiều tội nghiệt như vậy, có chết cũng chưa hết tội!" Trương Tử Chiêu đưa tay chộp lấy cổ tay Tần Nhân Bá, nhướng mày nói.

"Tử Chiêu, tôi lại cảm thấy bọn họ không giống như những tên ác quỷ trong Vu Thành, không giống, không giống!" Lê Tích lắc đầu, nói liên tiếp vài chữ "không giống", hắn chính là cái vị đầu tiên phát hiện rồi kêu lên "bọn họ là người" lúc trước.

"Lão Lê, anh đã quên Nhị Quải trốn ra thế nào sao? Bọn chúng chính là một đám cầm thú, bệnh hoạn! Đó chẳng qua chỉ là chiêu trò mèo vờn chuột, bắt lại thả, thả lại bắt, chờ đến khi chúng chơi đủ rồi, sẽ lộ ra bộ mặt vốn có!" Trương Tử Chiêu nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.

"Nếu quả thật như vậy, chúng ta còn có thể chạy thoát sao? Không bằng cứ ở tại chỗ này, yên lặng theo dõi kỳ biến." Lê Tích thì ngược lại, trấn định mở miệng.

"Hừ, chuột mà không phối hợp với mèo chơi trò này, chỉ có nước chết nhanh hơn! Chỉ có chơi đùa cùng bọn chúng, mới có một chút hy vọng đưa Tần gia và Mâu Ấu chạy trốn trở về, chỉ cần có một chút hy vọng, tôi tuyệt sẽ không bỏ cuộc!" Gân xanh trên cổ Trương Tử Chiêu hằn lên, nói.

"Anh Chiêu!" Tiểu Tứ từ phía sau nhô đầu ra, thấp giọng kêu một tiếng, gật đầu, ý bảo là an toàn.

"Đi!" Trương Tử Chiêu không chút chậm trễ nói.

Vừa đi ra khỏi cửa sau căn nhà, Trương Tử Chiêu liền cho mọi người tắt đuốc, trong bóng tối, nhỏ giọng nói: "Mọi người nắm chặt tay nhau, cẩn thận đừng phân tán. Tiểu Tứ, toàn bộ dựa vào cậu!"

"Anh Chiêu, anh yên tâm, đường xá chỗ này dù có nhắm mắt em đều có thể qua lại thoải mái." Tiểu Tứ đầy tự tin trả lời.

Thế giới hoàn toàn tối đen, trong hoàn cảnh dù cho đặt ngón tay ngay trước mắt cũng không thể nhìn thấy gì, con đường đất gập ghềnh lồi lõm của nông thôn, nào có dễ đi như vậy?

Mấy người này, một bước thấp, một bước cao, trong lòng thấp thỏm bất an, chỉ sợ xung quanh đột nhiên nhảy ra một đám "ma quỷ" cười ha hả, nội tâm không ngừng cần khẩn ông trời phù hộ.

Binh binh bàng bàng!

Trên căn nhà phía sau bọn họ bỗng truyền đến một hồi tiếng va đập, trong màn đêm tĩnh lặng truyền đi rất xa, cực kỳ rõ ràng.

"Đừng ngừng lại! Đi nhanh lên!" Trương Tử Chiêu đi chặn hậu ở cuối đội, thấy những người phía trước ngừng bước liền vội nói.

Lời hắn còn chưa dứt, thì trong đội ngũ đã có người la hoảng lên: "Nhìn ánh lửa kìa!"

Trương Tử Chiêu nhìn lại, trong bóng tối, chỉ mơ hồ thấy được ở vị trí mái nhà, bắn ra từng luồng lửa sáng rực, lấy tốc độ cực nhanh phóng về bốn phía, chỗ chạm đất tất cả đều dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Vụt!

Hắn không kịp có bất kỳ một phản ứng nào, thì một luồng lửa yêu dị đã đâm vào một thực vật hình "cây nấm" bên cạnh bọn họ, bốc lên ngọn lửa nóng rực, chỉ trong chớp mắt liền đốt "cây nấm" thành tro bụi.

Ánh lửa tàn lụi, dưới ngọn gió nhè nhẹ nổ vang lách tách.

"Hắn đuổi theo rồi! Đi mau! Đi mau lên, Đại Lực! Dẫn Tần gia và Mâu Ấu đi!" Trương Tử Chiêu quay lại hét lên với đồng bạn đang bị dọa sững người, bản thân thì nắm chặt cây lao gỗ, quay người đơn độc đối diện với thế giới đang dần tối lại ở sau lưng.

"Anh Chiêu!" Tiểu Tứ không cam lòng bật khóc, hắn biết đối mặt với sự truy đuổi của Thiên Hành Giả, một người bình thường chắc chắn chỉ có đường chết.

"Đi! ... Đi mau! Đừng để ý đến tôi! Đi mau đi!" Trương Tử Chiêu gần như điên cuồng gào lên.

"Tiểu Tứ, đừng qua đó, chỉ có cậu mới có thể dẫn đường trong đêm, Đại Lực, cậu dìu Tần gia và tiểu Tỉnh đi theo Tiểu Tứ đi!" Lê Tích kéo Tiểu Tứ đang muốn lao lên lại, lớn tiếng nói: "Tần gia, Mâu Ấu là chỗ dựa cho mọi người trong trại sống sót, Đại Lực, Tiểu Tứ, hai người các cậu đang gánh vác tính mạng của hơn trăm người đó! Đi mau!"

Lê Tích đi tới như muốn đẩy bọn họ bước đi, một người trước nay luôn nhã nhặn như hắn cũng hét lớn một tiếng: "Đừng lo lắng! Đi mau!"

Nói xong, hắn cầm lấy lao gỗ, cùng Trương Tử Chiêu sóng vai đứng cùng một chỗ, nhắm thẳng vào phương hướng căn nhà.

Ngọn gió trong màn đêm đen thổi bay góc áo, tung bay phần phật.

"Lão Lê?" Trương Tử Chiêu rơm rớm nói.

"Có lẽ tôi đã nhìn nhầm, mèo chính là mèo, vĩnh viễn đều không phải là người, đúng không?" Lê Tích thê lương cười nói.

"Không sai, mèo chính là mèo, súc sinh chính là súc sinh, bọn chúng vĩnh viễn cũng không hiểu cái gì là con người!" Trương Tử Chiêu gằn giọng.

"Nghe, hắn tới!" Lê Tích lạnh lùng nói.

"Tử Chiêu, tôi đến giúp anh!" Một người đàn ông trong đám người dứt khoát nói.

"Anh Chiêu, tôi cũng không đi, liều mạng với bọn chúng!" Lại thêm một người gia nhập vào "chiến tuyến" của Trương Tử Chiêu.

"Cả nhà bố đây đều ở trại, bọn chúng nếu muốn giết Tần gia, tiểu Tỉnh, thì trước hết phải bước qua xác bố đã!"

...

Cho đến người phụ nữ cuối cùng, người từng thất kinh vì thấy Thiên Hành Giả xuất hiện, thấy đồng bạn bên cạnh từng người từng người hiên ngang đi đến bên cạnh Trương Tử Chiêu, trong khoảnh khắc đó, nàng nhớ đến con gái ở trong trại, thân thể bé bỏng yếu ớt, lúc đói bụng sẽ luôn hô mẹ ơi, mỗi phút mỗi giây đều chờ đợi thức ăn...

Chẳng biết dũng khí từ đâu ra, nàng nắm chặt cung tên tự chế trong tay, lặng lẽ đi đến phía sau Trương Tử Chiêu, đứng cùng với những đồng bạn của mình, ngăn chặn giữa bốn người Tiểu Tứ, Đại Lực và "ma quỷ" sắp xuất hiện.

"Tới đi, lũ súc sinh chúng mày!" Người phụ nữa trầm mặc bỗng nhiên điên cuồng hét lên một tiếng!

Ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt, Tỉnh Mâu Ấu bị Đại Lực kẹp chặt dưới nách, mắt nhòe lệ nhìn những người đồng bạn thay họ đoạn hậu, trái tim như bị đao cứa, như đứt từng khúc ruột!

"Chiêu đại ca, Lê thúc..." Tỉnh Mâu Ấu khóc lóc thảm thiết hô lên.

...

Lúc này, đối diện với Trương Tử Chiêu, từ nơi sâu trong bóng tối, truyền đến một tiếng quát lớn: "Còn muốn chạy!?"

Người như thiểm điện, thế như lôi đình!

Một bóng người, với tốc độ khó tin đến cực điểm, bay vút qua đám người Trương Tử Chiêu, hoàn toàn không cho bọn họ chút cơ hội phản ứng nào, càng đừng nói đến chuyện ngăn chặn, giữ chân, đoạn hậu..

Nội tâm bọn họ như chìm vào đáy biển, hoảng sợ bất an, bọn họ không thể chặn được tên Thiên Hành Giả này, chỉ sợ dù chỉ một giây cũng không thể nào ngăn nổi.

Hắn thật sự quá nhanh, nhanh đến mức hoa cả mắt!

Hắn căn bản là nhắm thẳng vào mấy người Đại Lực!

"Không!" Trương Tử Chiêu ngẩng ra, hét lớn một tiếng, theo sau cái bóng người đó, vọt lên.

...

Sở Vân Thăng cấp tốc lướt qua người đàn ông đô con được xưng là Đại Lực, tung ra một cước, đạp cả Đại Lực và hai người được ôm theo cùng nhau bay ngược ra sau.

"Nói, là ai hạ độc!" Sở Vân Thăng vứt Edgar đã bị trói chặt xuống mặt đất, lạnh lùng chĩa họng súng năng lượng tối lên đầu cô gái thanh tú đang cố gắng bò dậy, đưa tay chỉ vào Edgar trên mặt đất, quát lớn.

Bình Luận (0)
Comment