Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 201.2 - Chương 201.202

Một khi Vân Thăng đi vào trạng thái chiến đấu nhất định sẽ tập trung tinh thần cao độ, tấn công liên tục, tuyệt đối không một chút do dự. Vì thế hắn cực ghét hai lần tỉ đấu tại thành Kim Lăng vì hắn không quen với phương thức chiến đấu luôn phải kiềm nén năng lực công kích và cao trào.

Sau khi phát ra đạn Hỏa nguyên khí, hắn không một chút do dự, vừa xông thẳng lên vừa nả súng liên tục, không thả lỏng một giây.

Từng phát từng phát đạn sặc mùi năng lượng Hỏa nguyên khí kịch liệt nả vào tấm chắn giáp trùng tử phía bọn Vu Thành. Bọn Trương Tử Chiêu ở hậu phương không khỏi reo lên vì kinh ngạc trước những gì xảy ra. Phe địch đã bị đạn Hỏa nguyên khi đánh cho te tua, những ba lớp giáp trùng tử dày dặn cũng không giúp bọn cầm giáp chắn đứng đầu thoát khỏi số phận lửa thiêu đốt cháy toàn thân.

Phe địch bị một phen kinh hoảng, chúng nả súng như điên vào Vân Thăng. Chúng cuối cùng đã nhận ra Thiện Vu Hùng đã tìm được một trợ thủ đắc lực, và hơn nữa tên này là một Thiên Hành Giả cực kỳ lợi hại.

Trong chốc lát, tiếng súng nổ đùng đùng, đạn rơi như vũ bão.

Ngô Vi Kiện bất giác lùi về sau một bước. Chiến tuyến pháo đạn ác liệt tại nơi nhỏ hẹp này, nếu chỉ dựa Hỏa năng lượng, hắn e mình không chống chế nổi. Tuy nhiên, sau một chùm sáng khói lửa, tên Thiên Hành Giả đầu đội mũ chụp len vẫn không xứt không mẻ tí nào, như thể không gì có thể ngăn cản được bước chân của hắn về phía trước.

“Quái vật!” Cuối cùng người bên Vu Thành đã không chịu đựng nổi thét lên.

Cho dù là lão đại, Thiên Hành Giả lợi hại nhất của Vu Thành, cũng không thể lành lặn nguyên vẹn trước công kích của hỏa lực của súng đạn.

Đây không là quái vật thì là gì? Thiên Hành Giả không biến thái đến mức này! Chỉ bọn quái vật mới có thể làm việc này!

“Tiếp tục tấn công, không được dừng lại!” Ngô Vi Kiện giật thót tim, hắn hét to vào lũ đàn em đang rung bần bật. Hắn thật sự không ngờ Thiện Vu Hùng có thể tìm ra một tên Thiên Hành Giả lợi hại như vậy giúp sức. Thực lực một mình tên này đã không thua gì hắn.

Nhưng trại nghèo ấy giờ đây còn gì nữa ngoài “người” ra, vậy chúng có thể dùng gì để trao đổi được?

Đùng!

Lần này, Vân Thăng không còn cho những loạt đạn đó có cơ hội đến gần mình. Tuy có Lục Giáp phù nhị đẳng phòng hộ, nhưng đấy vẫn không phải áo giáp, những cơn đau rát do lực xung kích của đạn xúc giác của hắn vẫn cảm nhận rõ từng cơn.

Hắn đã trực tiếp dùng Hỏa nguyên khí nghênh tiếp đám đạn thông thường bay thẳng vào mặt hắn. Chúng va đập vào nhau trong lối đi hẹp nổ đùng, tạo thành những quả cầu lửa Ám Năng nuốt chửng tan chảy từng viên đạn kim loại.

Giây tiếp theo Vân Thăng đột nhiên tăng tốc xông qua đến quả cầu lửa, dũng mãnh như một chiến sĩ thiên giới, một phát đạn nguyên khí bắn lủng sọ tên xạ thủ còn đang há hốc mồm vì ngạc nhiên…

“Thiện Vu Hùng, ngươi nghĩ chỉ cần tìm một tên Thiên Hành Giả chả ra gì này thì có thể bảo vệ được các người sao!?” Binh đoàn Ma Quỷ tổn thất năng nề, nhưng Ngô Vi Kiện vẫn còn cười nhạt thị uy địch.

Sau khi giải quyết sự ngăn chặn của cơn bão súng đạn kim loại, Vân Thăng lập tức điều chỉnh góc độ, một lời không nói nhắm thẳng vào đầu tên ác ma này.

“Tiểu tử, sau này hãy nhớ là đừng lo chuyện bao đồng nữa!” Ngay lập tức, miệng Ngô Vi Kiện tuy vẫn cảnh cáo, nhưng động tác hắn vẫn nhanh như chớp, không dừng lại phút giây nào. Trước khi nòng súng đen xì của Vân Thăng kịp chỉa vào hắn, sau lưng hắn trong chớp mắt đã xuất hiện một “khẩu súng ” hình dạng kỳ lạ. Và đắc ý nói với Vân Thăng: “ Nhưng, e rằng sau này ngươi sẽ không còn cơ hội nữa!”

Tút!

Một chùm sáng lạnh toát được xạ kích từ “súng ống” kỳ lạ đấy, tạo thành những tia sáng màu trắng sữa dài, được phát ra cùng đạn Hỏa nguyên khí của Vân Thăng và bay thẳng về mục tiêu của chúng theo hai hướng ngược nhau.

Phù…

Ngô Vi Kiện lập tức bị trúng đạn, cả người hắn ngã gục trong ánh lửa, và bị lực xông kích đánh bay ra ngoài!

Crắc!

Chùm sáng trắng sữa là bức xạ tốc độ ánh sáng, nhanh đến nỗi Vân Thăng chỉ kịp hơi nhích thân mình thì đã trúng đạn. Chẳng mấy chốc, người hắn từ trong ra ngoài lạnh cóng, và bị đông thành một tảng băng hình người.

Đồng minh song phương tại hiện trường đều rơi vào cảnh giới “hoang mang”. Dù là phía bọn ma quỷ hay phía bọn Trương Tử Chiêu, số lượng người há hốc mồm nhiều vô kể.

“Đại ca, đại ca! Anh không thể…” Đội viên của quân đoàn Ma Quỷ lê lết đến gần Ngô Vi Kiện dập Hỏa nguyên khí trên người giúp hắn. Chúng bàng hoàng réo gọi, Lão Lang đã không còn, giờ đây chỉ còn mỗi đại ca là Thiên Hảnh Giả.

Muốn sống xót được trên mảnh đất này, nếu không có lực lượng của Thiên Hành Giả, cuối cùng chỉ có mỗi một kết cục, chỉ cần nhìn bọn người hèn mọn kia thì đủ thấy.

“Đại ca…”

“Khốn kiếp! Lão tử còn chưa chết, chúng mày khóc lóc cái mẹ gì!” Ngô Vi Kiện gắng gượng nhảy dựng lên. Hắn thuận tay tóm lấy mặt nạ phòng độc của một tên đội viên đeo vào mặt mình. Cái của hắn vừa bị đạn Hỏa nguyên khí của Vân Thăng thiêu hủy.

“Tìm chiếc áo cho đại ca!” Một tên đội viên nhanh nhẹn nói, chiếc áo gió trên người Ngô Vi Kiện cũng bị cháy biến dạng.

Vốn nhĩ theo thuộc tính năng lượng hỏa năng của hắn, hiếm khi có tình trạng quần áo bị cháy rụi. Năng lượng của hắn có thể bảo vệ xung quanh người. Hỏa nguyên khí của Vân Thăng lại quá ngang ngược bá đạo, phòng hộ của hắn không đỡ nổi một đòn.

Ngô Vi Kiện nhủ thầm: may mà hắn thuộc Thiên Hành Giả hỏa năng, nếu không không chỉ đơn giản là thiêu rụi áo quần, e rằng cả da thịt xương cốt cũng tan tành như Lão Lang.

“Thế nào? Lão Hùng! Ngươi làm sao mà đấu lại ta?” Ngô Vi Kiện ôm khẩu súng kỳ quái của trên tay. Tuy trong người đau đớn như lửa đốt, thấu xương thấu thịt có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn cố cố chịu đựng, giả vờ như “không xi nhê” chi. Thậm chí còn ráng nở một nụ cười cứng đơ, dương dương đắc ý: “ Tìm một tên rác rưởi như thế mà cũng mong lật đổ ta. Ngươi quá xem thường bạn ngươi đấy!”

“Không ngờ, không ngờ ngươi đã khôi lại nó. Ý trời, đúng là ý trời…” Thiện Vu Hùng ngẩng trời thán hận.Lúc Ngô Vi Kiện rút súng, hắn đã sớm đoán được kết cục.

Bọn Tử Chiêu nhìn tảng băng của Vân Thăng ánh mắt u ám dần, lòng họ như chết theo lớp băng giá lạnh kia. Chỉ vừa nãy, khi Vân Thăng liên tục công kích binh đoàn Ma Quỷ Vu Thành kịch liệt, khi nhìn từng người của bọn súc sinh bị kết liễu, sự thèm muốn được sống trong lòng họ đã trỗi dậy mãnh liệt, nóng bỏng. Họ hi vong.

Họ tự nhủ ước gì có thể cộng thêm sức mạnh vào cho Vân Thăng, để cùng hắn đi tiêu diệt bọn quỷ kia.

Nhưng cuối cùng vẫn bị bại dưới tay binh đoàn Ma Quỷ!

Họ không thể không tuyệt vọng. Thậm chí chỉ nghĩ đến thủ đoạn của bọn chúng, một số người đã có ý định tự sát, tự kết thúc cuộc sống của mình.

“Không! No, no, tuyệt đối không thể được!” Edgar lắc đầu liên tục, réo gọi liên hồi: “Ngài Lennon? Ngài Lennon?…”

“Tên da đen kia, mày đừng gào nữa! Trúng một phát súng kia làm sao sống nổi nữa, haha..!” Ngô Vi Kiện chỉ muốn một đạn sử đẹp tên da đen này, chỉ tiếc là hắn đang lực bất tòng tâm. Tay hắn đang rung cầm cập vì cơn đau quằn quại trong thể nội. Hắn giờ đây còn đang đứng được với tư thế cầm súng này đã quá sức chịu có thể.

“Bây giờ hãy bỏ các loại vũ khí thô sơ của các người xuống, đầu hàng lão tử đi! Người đầu hàng, lão tử đảm bảo khi về sẽ nuôi ít nhất một hai tháng. Các cô nương hầu hạ ta và đàn em ta, không chừng có thể sống lâu hơn!” Mắt hắn quét nhìn một lượt “con mồi” của mình. Nghĩ đến Vân Thăng đã đóng băng hắn không khỏi phỉ nhổ: “Dám cả gan chống đối ta, giờ chỉ có nước lột sạch ngươi, vắt lên giá làm mồi cho trùng tử! Ồ không! Chặt hết tứ chi, bỏ trong hủ! Haha!...”

Trước tiếng cười khinh rẻ của hắn, bọn đàn em trong binh đoàn phấn khởi hùa theo. Đối lập lại với họ là những cái rùng mình của mọi người trong trại, có người nhát gan đã bắt đầu khóc um lên, thậm chí có kẻ còn định đầu hàng hoặc tự sát.

“Các anh em, lên đi! Không tha một ai! Đừng để chúng thoát! Ai cản trở giết ai! Ai giành được phụ nữ sẽ là của ai, giành được trẻ con… ” Khoảnh khắc này, Ngô Vi Kiện trở lại với khoái cảm nắm quyền sinh sát người khác.

Bọn binh đoàn ma quỷ từ mật đạo theo đuôi đến nay đã bị Vân Thăng tiêu diệt hết gần nửa. Giờ chỉ còn mười lăm, mười sáu người. Chúng không quan tâm đến bọn đồng bọn đã chết, đạp qua xác họ ùa vào rượt đuổi những con cừu non của mình. Chỉ cần người chết không phải là mình, cái chết của người khác có nghĩa là bản thân sẽ được chia chát nhiều hơn.

“Còn tên Thiên Hành Giả chẳng ra gì kia, để Lão tử tiễn ngươi lên đường!” Ngô Vi Kiện cuối cùng cũng hồi phục được chút ít thể lực. Hắn lấy khẩu súng từ thủ hạ mình, cười méo mó: “ Ta quên rằng là, tên tiểu tử này đã chết..chết.c.hế..t…Không thể nào!”

Crắc!

Giống các mảnh băng vụn, mà lại không giống băng vụn. Một loại vật thể giống băng đang tứ tán rơi xuống mặt đất từ người Vân Thăng.

Ánh sáng yếu ớt len lỏi vào từ kẽ hở giữa các loài thực vật Bao Tử cuối đường chiếu rọi vào bộ áo giáp xanh đậm cổ kính, óng ánh ánh đỏ, như người tướng sĩ thời xa xưa sừng sững giữa đất trời, đằng đằng sát khí.

“Không thể nào! Không thể nào! Sao lại có thể như vậy? Dù là trùng tử cũng chết chắc! Chính mắt ta đã nhìn thấy!” Ngô Vi Kiện hoảng hốt, hoàn toàn mất bình tĩnh. Thân thể nội thương trầm trọng của hắn đã không cầm cự nổi, hai chân bủn rủn ngã ngồi xuống bãi đất trải đầy mảnh vụn Bao Tử.

Hắn cũng muốn cho Vân Thăng thêm một phát súng, nhưng với năng lực của hắn loại súng ấy chỉ bắn được mỗi một phát, nếu không hắn cũng không đợi đến lúc vạn bất đắc dĩ mới sử dụng đến!

Đội viên binh đoàn đã đi được một nửa chặng đường. Phen này bọn chúng đúng như gặp phải “ma”, sững người ra. Không biết ai đã bắt đầu quay người bỏ trốn.

Có ngốc mới đứng lại! Chiêu bài mật lợi hại nhất của chúng còn không làm gì nổi Vân Thăng, không lẽ lại dậm chân tại chỗ chờ chết. Chỉ tiếc rằng tốc độ của họ vẫn quá chậm.

Một thoáng, trên con đường dài hẹp , ánh kiếm lập lòe, tung hoành ngang trái, loẹt xoẹt xuất hiện, kèm theo đấy là tiếng người rú lên thảm thiết, máu chảy khắp nơi.

“Oh, ngài Lennon, ta biết mà, ngài là No.1!” Edgar phấn khích đến tột độ. Hắn phát hiện ra nước mắt đang ướt trào khóe mắt, không biết là vì lại một lần nữa thoát chết, hay vì Vân Thăng đã sống lại.

Còn tâm trạng Trương Tử Chiêu chỉ có thể dùng khởi tử hoàn sinh để diễn tả. Vài giây trước, chân hắn gần như đã bước đến gần cửa Địa Phủ, giờ lại quay lại.

Khi ánh kiếm sáng lóe, máu me tứ tung. Trước mặt đã có người không chịu đựng nổi cảnh tượng tan xương nát thịt, thi thể ngổn ngang trước mặt, nôn mửa không ngớt.

Từng khúc ruột gan tan nát tràn lan…

Chỉ có bọn người thật sự trải qua thảm cảnh địa ngục trần gian mới có thể “vô cảm” trước cảnh này, nhưng họ cũng không khỏi bàng hoàng: chỉ trong tích tắc, hắn đã giết sạch cả binh đoàn!

“Edgar! Đi lấy khẩu súng ấy về, lau chùi sạch sẽ cho ta!” Vân Thăng cởi chiến giáp xuống, liếc nhìn khẩu súng kỳ quái đang xen lẫn giữa đám máu tanh thịt vụn ấy, hạ lệnh cho Edgar.

Hắn chưa từng nghĩ cuối cùng mình cũng phải sử dụng đến kiếm pháp. Hắn cũng chả quan tâm có bị cô ả áo trắng phát hiện.Cùng lắm không tránh được thì đánh, đánh không lại thì chuồn!

Chỉ cần có đủ số lượng phù công kích, sớm muộn có ngày hắn diệt được ả!

“Ngươi biết lai lịch của khẩu súng này sao?” Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn Thiện Vu Hùng đang nửa muốn nói nửa không.

Lúc này những người khác đã đến bên trong hàng rào của bọn Trương Tử Chiêu. Quân đoàn ma quỷ lúc trước từ chính diện đánh vào, lúc này đã không địch lại được vũ trang của những người sống sót. Số súng ống phổ thông do ma quỷ Vu Thành mang đến ở bên trong bí đạo này, khi Sở Vân Thăng phóng ra kiếm chiến kỹ, đã nắm giữ lực đạo cực kỳ chính xác, không khiến chúng bị hư hao.

Thiện Vu Hùng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía những người còn sống đang vội vội vàng vàng tu bổ lại hàng rào, như đang hồi tưởng một đoạn kinh lịch đáng sợ.

Cả nửa ngày, hắn mới mở miệng nói: “Không biết ngươi còn nhớ hay không, vào khoảng 20 năm trước, ở sân bay Hàng Thành, có rất nhiều những vật thể bay bất minh, vì thế mà rất nhiều các tờ báo, các trang web tin tức đều đưa tin, thậm chí còn rất nhiều người đến để chụp ảnh.”

Sở Vân Thăng nhíu mày. Chuyện từ thời Ánh Dương Quang, phảng phất đã như rời khỏi hắn rất xa rồi. Mỗi lần nhớ tới thời đại ấy, hắn đều phải “lùi lại” cả nửa giờ đồng hồ: “Tựa hồ là có một hồi sự tình như vậy, nhưng mà, chuyện ấy lâu quá rồi, ta sớm không còn nhớ được chính xác nữa.”

Thiện Vu Hùng liền cười cười như đã hiểu ý hắn, xé ra một miếng như nấm trắng, đưa cho Sở Vân Thăng nói: “Cái này có thể ăn được. Chúng ta đều dựa vào nó mà sống đấy.”

Tiếp đó hắn tiện tay đưa nửa sợi nấm còn lại vào trong miệng, nhai nuốt một hồi rồi mới thấp giọng nói: “Chuyện này, có nói ra thì cuối cùng cũng chẳng giải quyết được việc gì. Mãi cho đến khi thời đại hắc ám bắt đầu, cũng vẫn chưa có lời giải thích chính thức nào từ chính phủ, nhưng thực tế thì lại không hoàn toàn đúng như vậy.”

“Ồ? Chuyện gì xảy ra à? Hiện tại địa cầu đã thành thế này rồi, chắc là không tính là cái gì cơ mật chứ?” Sở Vân Thăng hỏi. (sợi nấm: tuy nó không giống như “nấm” có mỹ vị như chúng ta tưởng, nhưng so với việc ăn thịt sâu, vẫn còn tốt hơn nhiều - tác giả)

Thiện Vu Hùng lắc đầu, vừa hồi tưởng, vừa nói: “Lúc đó, từ phía phi trường liên tục báo cáo lên, khiến cho thượng tầng quân đội kinh động. Ban đầu còn cho rằng đó là do các nước bên kia bờ Thái Bình Dương thử các loại phi hành khí kiểu mới vì thế nghe nói thượng tầng cực kỳ khẩn trương, từ thủ đồ phái tới rất nhiều chuyên gia, đi suốt ngày đêm tới Hàng Thành để trực tiếp thu thập các vật liệu, sau đó mang tất cả về thủ đô.”

“Sao ngươi lại biết cụ thế như thế?” Sở Vân Thăng không khỏi thấy kỳ lạ mà chặn lời. Thời đại Ánh Dương Quang nói thế nào thì những tin tức như vậy những nhân sĩ bình thường không có khả năng biết được, hoặc giả chỉ đoán mò, sẽ không biết được tường tận.

“Khoảng năm 2000, sau khi chuyển nghề, ta vẫn luôn công tác ở phi trường đó, cũng được tính là cao tầng.” Thiện Vu Hùng khẽ cười tự giễu, trong miệng vẫn đang nhai sợi nấm

“Nhân sĩ nội bộ sao?” Sở Vân Thăng gật đầu, ý bảo Thiện Vu Hùng tiếp tục.

“Mặt khác, vừa rồi ngươi cũng nghe Ngô Vi Kiến nói rồi đó, ta với tiểu Chính kỳ thực là anh em nối khố, cùng nhau đọc sách, cùng nhau gia nhập quân ngũ, cùng nhau chuyển nghiệp…” Thiện Vu Hùng nói đến đây, ngữ khí trở nên trầm thấp, lộ ra vẻ thương cảm nhàn nhạt, nhưng rất nhanh liền kiềm chế, tiếp tục nói: “Khiến ngươi chê cười… Hắn chuyển sang làm nghề công an hệ thống ở địa phương. Sau khi sự kiện vật phi hành bất minh phát sinh, hắn dẫn đội phối hợp với quân đội tiến hành thăm dò tìm kiếm dải thảm trên mặt đất, mà ngày đó ta là một trong những nhân chứng quan trọng, cũng theo đội đi thăm dò.”

“Các ngươi có tìm được vật thể phi hành bất minh đó không?” Sở Vân Thăng không khỏi xen vào nói, tay đưa nốt chút sợi nấm cuối cùng vào miệng nhai.

Thiện Vu Hùng lại lắc đầu nói: “Chúng ta tìm theo hướng bay của nó, lật tung từng tấc đất, cho đến khi ra đến biển, thì mất đầu mối. Tiếp đó hải cảnh được điều tới, tiến hành thăm dò dày đặc ở ven bờ, cả dòng chảy đại dương, nhưng không có tìm ra được bất cứ thứ gì khả nghi.”

“Hay là nó bay đến Mỹ rồi?!” Sở Vân Thăng chẳng chút kỳ quái nói. Nếu bọn họ đã sớm dự đoán đó là phi hành khí kiểu mới của Mỹ thì chuyện bay đến một căn cứ bí mật nào đó ở châu Á là chuyện bình thường. Tại thời đại Ánh Dương Quang, Mỹ giám sát chặt chẽ ven bờ đại lục, ngày đêm chưa từng trì hoãn.

“Vấn đề là, nó cũng không phải phi hành khí của Mỹ! Những ảnh chụp mà giới truyền thông và inte công bố, đều đã trải qua xử lý kỹ lưỡng. Còn những tài liệu có tính thực tế cao ở phía phi trường, toàn bộ đều bị quản lý nghiêm ngặt. Những bức ảnh do các cá nhân tự quay chụp đều phải thông qua sự kiểm định, truy xét, cắt bỏ của hệ thống công an… Về điểm này, chắc là ngươi hiểu đúng không?” Thiện Vu Hùng thản nhiên cười, dừng một chút lại nói:

“Cuối cùng, thông qua nghiên cứu phân tích ngày đêm của các chuyên gia ở thủ đô, cho rằng đây có thể là “văn minh ngoài trái đất”. Đến tinh mơ ngày thứ hai, kết luận này được đăng lên báo “Trung Nam Hải” khiến cho xã hổi khủng hoảng. Toàn bộ tài liệu lập tức bị bảo mật, bộ quân sự dùng đến máy bay chuyên dụng, thậm chí cả máy bay chiến đấu để hộ tống tài liệu về thủ đô, liệt vào dạng tình báo tuyệt mật…”

“Ý của ngươi là khẩu súng này có liên quan đến vật phi hành bất minh ư?” Sở Vân Thăng ý thức được những gì bọn họ đang nói tựa hồ càng lúc càng bị kéo xa ra khỏi quỹ đạo ban đầu, cho nên lường trước mà cố gắng đưa trở lại vấn đề ban đầu.

Thiện Vu Hùng nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ tay, phủi đi chút nấm sợi đã ăn hết còn dính lại, từ trong túi trước ngực móc ra hai tấm ảnh nhăn nhúm, sau đó đưa cho Sở Vân Thăng tấm thứ nhất nói: “Đây là phim âm bản lúc đó, có tính xác thực rất cao, ta lén giữ lại rồi rửa thành ảnh. Hình tam giác đều, kéo dài, làm cho không khí bị nhiễu loạn, hình thành một vệt dài. Rất nhiều người xem những hình ảnh đã qua xử lý trên inte đều cho rằng đây là vật thể phi hành có hình sợi.”

Bức ảnh mặc dù nhăn nhúm, cũ kỹ, nhưng vẫn có thể làm cho Sở Vân Thăng thấy rõ ràng phi hành khí hình tam giác đều màu nhũ bạch, ánh sáng ở phía dưới thể hiện ra những vết tích lấp lánh, chứng tỏ rằng nó không phải là xác hỏa tiễn bình thường của nhân loại, hoặc giả là những thứ kiểu như máy bay riêng.

“Nó bất chợt hiện lên, từ chỗ này phi hành đến chỗ này, sau đó thì tựa như phía đuôi gặp vấn đề gì đó, nổ tan rồi rơi xuống phía dưới, tiếp đó liền biến mất. Đúng, chính là ở hướng này, Ngô Vi Kiến dẫn người tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm, không tìm ra được manh mối.” Thiện Vu Hùng khoa chân múa tay chỉ trên bức ảnh, nói.

“Vỡ rơi?” Sở Vân Thăng nhìn ảnh chụp nói: “Đúng vậy, chính mắt ta nhìn thấy mà. Ngươi xem thêm bức này nữa đi. Đây là ảnh chụp năm sau đó, do Ngô Vi Kiếm chụp đấy.” Thiện Vu Hùng đưa qua bức ảnh thứ hai, có vẻ đăm chiêu nói.

“Là phi hành khí kia à? Làm sao các ngươi tìm được nó?” Sở Vân Thăng tiếp lấy bức ảnh. Ở bên cạnh một bãi biển, ở phía trên của xác vật thể, cũng là màu nhũ bạch, giống hệt như bức ảnh thứ nhất.

“Đây là một năm sau, vào lúc cuối năm, do ngư dân ở cạnh biển phát hiện ra. Khi đó ta không còn đủ tư cách tham dự việc này. Sau khi nhận được tin báo, Ngô Vi Kiến dẫn một nhóm người đến hiện trường đầu tiên. Còn người ở phía thủ đô, tận mấy tiếng sau mới đến.”

“Tiếp đó thì Ngô Vi Kiến cũng mất tư cách tham dự. Buổi tối hắn tìm ta, rồi cùng ăn tối. Hắn lặng lẽ nói cho ta biết, cái xác đó hình như làm từ kim loại, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy loại kim loại nào như thế. Tuy rằng chỉ còn cái xác không, lại có thể nổi trên nước biển. Mà quan trọng nhất là bên trong không tìm thấy manh mối gì…” Thiện Vu Hùng miêu tả lại tình cảnh giật mình buổi tối ngày hôm đó, tựa hồ như hắn đang trở lại thời điểm hai mươi năm trước.

“Súng này, chính là thứ ở bên trong cái xác đó?” Sở Vân Thăng tỉ mỉ kiểm tra lại khẩu súng cổ quái, tạo hình của nó không giống với bất kỳ súng ống nào do các quốc gia địa cầu chế tạo!

“Cứ coi như thế đi, nhưng cũng không chắc chắn lắm!” Thiện Vu Hùng liếc mắt nhìn khẩu súng, lắc đầu nói: “Vật thể phi hành bất minh năm đó có ảnh hưởng cực lớn đối với ta, nhưng bởi vì cuối cùng vẫn không tìm ra được xác của nó bị nổ rơi, chỉ với bức ảnh này cũng không làm rõ được cái gì cả.”

“Ngày đó, Ngô Vi Kiến nói cái xác đã tìm được, không riêng gì ta, mà ngay cả Ngô Vi Kiến cùng với một ít lão chiến hữu biết được nơi ấy, thậm chí là quân đội ở Nam Hải đều như nổi lên sóng to gió lớn. Ta nhớ rất rõ lúc đó quân đội cực kỳ khẩn trương, ngay cả đi bằng đường hàng không cũng cảm thấy không an toàn, không chắc chắn, cho nên lấy tiếng là diễn tập quân sự, phái trọn một sư đoàn cơ giới hóa, binh lực hùng hậu , hộ tống cái xác đó theo đất liền tới thủ đô.”

“Tiếp đó, đồng dạng coi là diễn tập quân sự trên biển, phái quan hạm hàng đầu của hải quân yểm hổ, không ngừng tiến hành càn quét ở bốn phía hải vực. Kết quả là những cơ mật quân sự, ta không biết, nhưng những tin tức nho nhỏ, thì vẫn như lần trước, đều không thu hoạch được gì.”

Nghe đến đây, đôi lông mày của Sở Vân Thăng nhăn tít lại. Động tĩnh lớn đến như vậy, quân đội ở thành Kim Lăng không thể không biết, nhưng cho dù là Tôn giáo thụ của bộ nghiên cứu, hay là tổng chỉ huy Chúc Lăng Điệp, đều không hé ra một chữ. Vốn cho rằng khi người mặc áo choàng cùng với người đàn bà áo trắng xuất hiện, bọn họ sẽ không giấu diếm mình cái gì nữa, lại không ngờ rằng, bọn họ vẫn như trước, bảo mật rất nhiều thứ, mà những thứ ấy lại tối quan trọng…

“Sau quân đội còn nghi ngờ rằng ngư dân tư tàng những thứ bên trong cái xác, liên tiếp tiến hành thẩm tra dò xét nghiêm ngặt ở bốn phía xung quanh các thông trang. Ngay cả những người đi ra ngoài vào thời gian đó, đều bị liệt vào dạng bị hiềm nghi trọng điểm, bị quân đội ở các tỉnh thành đuổi bắt hỏa tốc. Cứ như vậy náo loạn một trận, cuối cùng thì nhân mã ở thủ đô cũng không thu được thành quả nào, dần dần phải rút đi, buông bỏ mọi chuyện. Sau khi chuyển qua tay bao nhiêu người, cuối cùng giao cho Ngô Vi Kiến duy trì theo dõi liên tục.”

“Khoảng chừng là vào ngày đầu tiên khi thời đại hắc ám mở ra, năm 2012, tháng 12 ngày 22, rất nhiều người đã quên chuyện này. Ta nhớ rất rõ rằng, hôm đó vào buổi tối, Ngô Vi Kiến đến tìm ta, nói cho ta biết, trong vòng một tháng trước, bốn xung quanh làng chài đó xuất hiện những án mạng ly kỳ. Nhưng án mạng đó không quan trọng, mà quan trọng là ở chỗ an táng thi thể, chúng ta phát hiện ra khẩu súng này!” Thiện Vu Hùng chỉ vào khẩu súng trong tay Sở Vân Thăng, miệng nói, mắt lóe lên nhìn Sở Vân Thăng.

“Vì sao hắn lại tìm ngươi?” Sở Vân Thăng cảm thấy kỳ quái. Vì sao năm đó Ngô Vi Kiến lại năm lần bảy lượt tìm Thiện Vu Hùng để đàm luận chuyện này. Theo lý mà nói, đây là tuyệt mật, người đã chuyển nghề, làm công việc bình thường như Thiện Vu Hùng không được biết mới đúng.

“Cái này đợi lát nữa ta sẽ nói cho ngươi. Trước cứ nói về khẩu súng này đã. Lúc đó Ngô Vi Kiến tuy rằng cảm thấy nó vô cùng cồ quái, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nó là hung khí gây án, cuối cùng mang về cục công an, cũng không bàn bạc gì về vật thể phi hành bất minh trước đây.”

Trong quá trình lập hồ sơ thẩm tra xử lý, để làm rõ án mạng, Ngô Vi Kiến nhiều lần sai người cố gắng dùng khẩu súng này, nhưng thủy chung vẫn không được. Hơn nữa đương sự đã qua đời, cho nên vụ án kéo dài, cho đến tận ngày 22 tháng 12, là ngày đầu tiên mà mặt trời biến mất đó, cũng là ngày hắn tới tìm ta, thì một gã nhân viên trong nỗ lực hoàn nguyên hiện trường, dĩ nhiên “kích hoạt” thành công khẩu súng này. Sau này theo Ngô Vi Kiến miêu tả, thì toàn bộ những bia ngắm cùng với các loại như mô hình đạo cụ đều bị đóng thành tượng băng hết!”

“Lúc này hắn mới cho rằng, khẩu súng này liên quan đến phi hành khí hình tam giác đều hai năm trước, vội vàng báo cáo lên cấp trên, ngay sau đó rất nhiều nhân viên quân đội lục tục kéo đến. Cũng vào lúc đó, chuyện tình càng trở nên ly kỳ!”

“Quân doanh bị người không rõ lai lịch công kích kịch liệt, quân đội tử thương thảm trọng, nghe nói ngay cả xe tăng cũng dùng đến, mới miễn cưỡng bắn bị thương được người nọ, giữ được khẩu súng, không để hắn cướp đi.” Thiện Vu Hùng trợn mắt mà nói, tựa hồ đến lúc này vẫn không tin được chuyện đã xảy ra.

Ở phía xa xa, Edgar đang luộc thịt trùng, mùi thức ăn theo gió phiêu tán khắp nơi…

Bình Luận (0)
Comment