Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 219.2 - Chương 219.22

Tốc độ của vật thể bay cực nhanh!

Ngược với quy tắc định luật động lực học cổ điển và động lực học chất lưu, nó xẹt qua bầy trời không theo quy tắc quỹ đạo vận hành.

Trong chớp mắt, không kịp nghĩ suy, Vân Thăng bế lấy Tần Kỳ Anh nhanh như đạn xẹt phóng ngay đến ngôi nhà đối diện nơi mọi người ở, mà hắn đã vào vừa nãy.

Cho dù là đồng bọn tên áo choàng, hay ả áo trắng, hắn cũng không muốn có xung đột với chúng lúc này. Một khi đã khai chiến, không chết cũng thương, dù may mắn thắng trận, sự tổn thất đó cũng không phải hắn đủ khả năng chịu đựng. Bọn chúng quá lớn mạnh!

Nhiệm vụ hàng đầu của hắn là tìm ra di vật tiền bối Cổ Thư đề cập, nghĩ cách xuyên việt “kính bích”, tìm tông tích thành Kim Lăng. Hắn không có thời gian, sức lực để hao tốn cho bọn phi nhân loại này.

“Im lặng!” Vân Thăng đưa Tần Kỳ Anh lên lầu ba, nhỏ tiếng cảnh cáo.

Cô khẽ gật đầu. Tuy không nhìn thấy nhau trong bóng tối, cô vẫn nhận thấy rõ sự căng thẳng, và vẻ nghiêm trọng trong giọng hắn. Cô hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần mình tạo ra một âm thanh bất kỳ, hắn thậm chí sẽ ra tay xử lý cô.

Lúc vật thể đó xuất hiện trên bầu trời chỉ là một chấm sáng. Đến khi tiếp cận mặt đất mới phát hiện hình hài khổng lồ gần bằng nửa sân bóng của nó.

Nó cũng không phải là hình tròn hoặc hình elip như trong truyền thuyết, mà là hình ngũ giác, lần lượt có chiếc máy năng lượng như Tần Kỳ Anh đã nói, cộng thêm cái lớn nhất ở chính giữa tất thảy là sáu cái.

Vỏ ngoài màu đen tuyền cùng góc cạnh nghiêm trang. Dù có phần cũ kỹ, nhưng trong mắt của bọn nhân loại thì đây đúng là món đồ công nghệ tiên tiến.

Vật thể bay này dần tự do hạ cánh thẳng xuống, mãi đến độ cao khoảng mười tầng lầu bỗng nhiên dừng lại. Nó hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của quán tính. Động cơ chính giữa nhanh chóng dừng lại, tiếp năm động cơ kia cũng yếu dần.Nó vẫn tiếp tục hạ xuống vuông góc.

Nó xuất hiện quá bất ngờ và bí ẩn. Từ sau khi bóng tối giáng xuống địa cầu, đây là lần đầu tiên con người được tiếp xúc với truyền thuyết, với một khoảng cách gần trong tầm tay. Hắn cũng giống mọi người, trốn sau cửa sổ tối tăm, chằm chằm dõi theo từng manh động của nó.

Bắt cóc nhân loại? hay cứu rõi nhân loại?

Bọn học sinh và Thiên Hành Giả trong nhà dần dà chạy ra ngẩng đầu trông theo nó. Mặt ai nấy mỗi người một vẻ.

“Hi! Hãy cứu chúng tôi!” Một chàng trai mộng mơ không ngừng vẫy tay hét hò.

“Chúng tôi là con người, người địa cầu, không phải quái vật, hãy cứu chúng tôi!” Một cô gái khác cũng kích động hét lớn.

“Ngươi nó bọn chúng có giúp chúng ta không?” Có người đã hỏi bạn mình.

“Không chừng họ sẽ bắt chúng ta đi làm thí nghiệm!” Người còn lại lạnh lùng đáp. …

Vật thể bay ngày càng hạ thấp xuống, đến gần độ cao năm tầng lầu thì ngưng hẳn. Không biết nhờ sức mạnh nào mà nó có thể lơ lửng trên không. Tiếp đến, năm chiếc đèn đầu vòi thám thính công suất lớn thò ra khỏi vị trí máy động cơ rọi xung quanh như đang truy tìm vật gì.

“Chúng đang làm trò gì? ” Tên mập Tiền Hưởng tay ôm một cô gái đi từ trong ra rụt rè nói. Hắn chỉ được mỗi cái to mồm trước mặt bọn người bình thường, chứ giờ đang hắn phát rung.

“Hình như chúng đang tìm cái gì đấy?” Cô gái trong vòng tay hắn suy đoán.

“Ở đây ngoài con người ra, còn có gì nữa?” Tiền mập lẩm bẩm.

“Không chừng người bọn chúng tìm, chính là Thiên Hành Giả các ngươi!” Không biết ai đã nói câu này, xem ra kẻ này đang cực bất mãn bọn Tiền Hưởng.

Ngay sau đó lại có kẻ chem vào: “Quả thật, người bình thường chúng ta đâu có giá trị nghiên cứu gì, chỉ có Thiên Hành Giả…”

Tên Tiền Hưởng nghe mà không khỏi lạnh cả xương sống. Hai tên này nói đều có lý. Hắn không buồn quay lại để xem ai đã nói câu đó, mỹ nữ trong tay cũng chẳng màn, cứ thế lết đôi chân hơi bủn rủn của mình chuồn thẳng vào nhà tìm chổ ẩn náu.

Lúc này, vật thể lạ phát ra tiếng “tít” động cơ, tiếp đến một giọng thanh thoát vang khắp cả khu: “Con người! Con người! Yêu cầu tất cả mọi người trong nhà hãy đi ra, đừng có mưu đồ chống đối, cũng đừng có ý định trốn, thiết bị dò xét của chúng tôi sẽ nhanh chóng phát hiện vị trí của các ngươi! Ta nói một lần nữa, chúng ta không muốn có xung đột, người tự ý trốn, giết không tha! Ta cho các ngươi một phút!”

Vân Thăng nhăn mày lại, người trên vật thể bay đấy cũng giống cô ả áo trắng, có khả năng nói tiếng Hán, chỉ không biết đấy là đồng bọn của kẻ áo choàng hay cô ả áo trắng.

“Thiếu tá Tần, ta đưa ngươi xuống.” Đây là lầu ba, hiện này Tần Kỳ Anh quá yếu ớt, cô căn bản không đủ sức tự đi. Hắn không biết bọn chúng có kỹ thuật tiên tiến đến đâu, không thể mạo ở hiểm ở lại. Nhưng hắn biết, dù là cô ả áo trắng hay người áo choàng, nếu làm trái ý chúng cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Hắn không muốn hại nữ sĩ quan này.

Cô không muốn xuống cũng không được. Cô cũng giống Vân Thăng, nghi ngờ người bọn chúng đang nhắm đến chính là cô. Thực tế, cô còn lo lắng một việc khác, trong tay cô vẫn còn một bị mật động trời chưa nói với Vân Thăng.

Lúc hắn đưa cô đi lẩn tránh, cô chỉ chú ý đến sự căng thẳng của hắn trong một thoáng. Do cô chỉ toàn tâm toàn ý suy nghĩ việc của mình, mà phớt lờ nguyên nhân sự việc.

Giờ cô không xuống không được. Có lẽ ngoài Vân Thăng ra, ở đây chỉ có cô biết được bọn chúng lợi hại cỡ nào.

Vân Thăng bế cô đi, lẳng lặng đặt cô xuống trước cửa lớn. Còn bản thân hắn nhanh chóng lách vào bóng tối sau cửa. Khi tường gạch không trách được sự rà sát của bọn chúng, có trốn trong nhà cũng vô ích.

Hắn có Lục Giáp phù nhị giới yểm trợ, chỉ cần không đứng dưới ánh sáng, tin rằng bọn chúng không dễ dàng dò la ra hắn. Một phần do hắn cẩn thận. Thật chúng bọn chúng muốn gì không ai biết, có lẽ mục tiêu của chúng hoàn toàn không phải hắn.

Một phút đã qua đi.

Thời gian vừa đến, từng tia sáng như tia lazer từ rìa vật thể lạ ấy chiếu thẳng vào nhà. Tất cả ba đường đều hướng vào nhà, liền sau đó là tiếng la thảm thiết vang lên.

Tên mập Tiền Hương sững sờ trước cửa. Giả sứ hắn vẫn trốn vào, có lẽ giờ đã toi đời.

Năm chiếc đèn soi vẫn tiếp tục theo trình tự rọi vào mặt, vào thân thể từng người.

“Con người! Đây là sự trừng phạt cho việc không tuân thủ hiệp ước. Chỉ cần các ngươi hợp tác, chúng tôi có thể bảo đảm cho sự an toàn sinh mạng của các ngươi. Bây giờ hãy chú ý hình họa này!”

Tiếp theo lời chúng, ngay dưới bọn mấy năng lượng lớn nhất ở giữa đảo ngược lại, rọi xuống thàn một cột sáng ánh xanh hình trụ, giữa trụ sáng dần dần hình thành một hình họa 3D.

Vân Thăng bỗng dưng tự lùi sâu vào trong cửa hơn. Sắc mặt hắn kỳ quái và nghiêm túc. Bức họa bọn chúng nói không ai khác, chính là hắn!

Đầu óc hắn nhanh chóng tính toán, bọn chết tiệt này đúng là đang truy tìm hắn!

Mặt khác, Tần Kỳ Anh cách hắn không xa như thở phào nhẹ nhõm.Tuy cô không quen người đàn ông trong họa, nhưng rõ ràng người bọn chúng tìm không phải mình. Nếu không thì…

Có điều, bóng hình người đàn ông này trông quen quen.

Cùng lúc ấy, người có cảm giác quen thuộc không chỉ mỗi cô, còn tên Edgar, tim hắn bỗng dựng đập thình thịch vội vã.

Tiếp đến,hình dáng người trong màn hình bỗng dưng thay đổi. Một bộ áo giáp đỏ chói xuống hiện trên người đàn ông này, hiện rõ thanh kiếm dài màu xanh trên người hắn.

Vân Thăng hít một hơi thở dài, lùi sâu vào trong cửa hơn. Trước khi hắn hoàn toàn lùi sâu vào bóng tối, chiến giáp toàn thân khởi động, Thiên Bích kiếm trong tay hừng hừng khí thế.

Xem ra, hắn đã đoán ra người phía vật thể bay. Lúc ở thành Kim Lăng hắn chỉ tiếp xúc qua hai kẻ phi nhân loại, tên áo choàng đã bị giết, còn ả áo trắng thì mất tông tích.

Lúc ấy chiến áp của hắn chỉ là nhị phẩm thông thường, màu đỏ chói, chứ chưa phải màu xanh như giờ. Người có thể tỉ mỉ ghi nhận từng chi tiết về hình dáng cũng như chiến giáp màu đỏ của hắn, chỉ có thể là cô ả đã mất tích kia.

Hắn không biết ả có trên vật thể bay kia không, điều hắn có thể làm là chuẩn bị tốt để nghinh chiến. Phù Phong thú Tử Viêm ma trùng đã cầm sẵn trên tay, tám Thanh Giáp II cũng được chuẩn bị sẵn. Một là không đánh, đã đánh thì phải một đòn chết toi!

Hình họa trong cột sáng đã chia làm, một hình ảnh hắn mặc chiến giáp, một là hỉnh ảnh ngày thường của hắn. Hai hình 3D đang đối chiếu,liên tục quay cuồng.

Lúc này, tiếng nói trong vật thể bay một lần nữa nổi lên:

“Con người! Hãy quan sát kỹ hình họa. Hắn là một tên nhân loại, theo cách gọi tên của các ngươi, hắn tên Sở Vân Thăng, đến từ Thân Thành, vừa rời thành Kim Lăng. Phàm ai có thể đưa ra thông tin chuẩn xác về hắn, chúng tôi sẽ dùng lượng thức ăn đầy đủ và vũ khí tiên tiến để trao đổi. Nếu thông tin các ngươi đưa ra rất có giá trị, hay có thể giúp chúng tôi tìm ra hắn, chúng tôi có thể đảm bảo an toàn cả đời cho người đó, và cung cấp năng lượng mà các ngươi hằng mơ ước! Thậm chí, chúng tôi có thể cho các ngươi cơ hội gia nhập vào tổ chức. Bây giờ hãy nói với ta, các ngươi có từng gặp hắn chưa?”

Nó vừa hết lời, xung quanh bỗng nhiên vỡ òa, náo động. Không ai ngờ được, vật thể bay tiên tiến không lồ này giáng xuống nơi này, tốn bao thời gian, thậm chí đã giết chết ba người, chỉ để truy tìm một tên nhân loại như chúng.

Người này là ai? Mà đáng để chúng truy tìm giữa đêm, bất chấp cả trả giá đắt!

Nhìn theo chiếc khây lơ lửng xuất hiện từ vật thể bay đó, trên đấy được chất đầy bánh mì, lương khô và các loại vũ khí. Đây là hậu tạ quá ư bắt mắt, chúng đang không ngừng kích thích cơn đói, và những sự sợ hãi trong lòng bọn học sinh.

Vân thăng lặng lẽ dõi theo bóng dáng Edgar. Giờ đây, trong số những con người này, người có đủ tư cách để bán đứng hắn, chỉ có mỗi Edgar!

Tuy hắn đã rất cẩn thận, chưa hề giới thiệu tên hay để lộ chân tướng của mình với Edgar. Ngay từ lần gặp đầu, hắn đã đội chiếc nón len chụp đầu. Dù trong lúc ăn cơm, lúc hút thuốc hắn cũng chỉ thông qua cái lỗ nhỏ trong chiếc mũ len đó.

Nhưng Edgar quen thuộc với bóng dáng của hắn, hơn nữa, chỉ mỗi hắn bắt gặp qua Vân Thăng lúc mặc áo giáp, và Thiên Bích kiếm. Hắn có thể khẳng định, Edgar giờ đã nhận ra, người trong hình họa đó chính là hắn – ngài Lennon!

Đồng bọn của cô ả áo trắng đã đưa ra mồi nhử quyến rũ nhất. Chỉ cần Edgar chỉ hắn ra, phần thưởng lớn nhất là được gia nhập vào bọn chúng. Đây quả thật là điều khó tin, hắn vẫn nhớ như in khổ khí miệt thị của cô ả ấy khi nói về nhân loại.

Trên đường vẫn hỗn loạn, bọn học sinh cùng mọi người vẫn đang xôn xao bàn tán. Tất cả đều đoán rốt cuộc người đàn ông trong hình họa là thần thánh phương trời nào.

Thậm chí có người còn vắt óc truy tìm những hình ảnh còn xót lại trong đầu, những mong gặp may tìm ra thông tin liên quan. Phần thưởng hậu hĩnh quả thật hấp dẫn, đủ để bọn họ phát rồ vì nó.

Tiếc rằng không ai hay “nhân vật mục tiêu” bí ẩn này, xa tận chân trời ở ngay trước mặt, hắn đang cách họ chưa đến trăm mét!

Bọn họ càng không biết được mình đang đứng kế một quả bom nổ chậm có thể làm tiêu tan tất cả. Tình thế bây giờ tựa như ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào có thể xảy ra trận chiến đủ lấy mạng tất cả bọn họ.

Và sợi tóc đang treo ngàn cân ấy chính là vị tiến sĩ mà bọn họ tôn sùng – Edgar.

Edgar – nhân vật mấu chốt cho thế cục này, không ai biết rằng, chỉ cần một lời của hắn lập tức sẽ có một trận chiến tàn khốc xảy ra.

Cũng như Edgar, với Vân Thăng thời gian chậm rì trôi đi, có điều hắn vẫn đủ bình tĩnh để chờ đợi.

Hắn nhìn rõ được Edgar đang rung, hơi thở của tên da đen này cũng dồn dập hơn, từ đầu chí cuối cũng chưa ngoảnh mặt lại nhìn Vân Thăng dù chỉ một lần. Hắn đã trúng bùa mê, hay hắn đang bị điểm huyệt, nên giờ không thể cử động nửa bước?

Edgar đang nghĩ gì, Vân Thăng không biết được, hắn cũng không có sức lực để suy nghĩ về nó. Từ khi vật thể lạ đó đưa ra hình họa của hắn, bộ óc tầm thường của hắn đã phải liên tục dự trù ra tất cả các trường hợp xấu nhất.

Chiến hay đào tẩu? Hắn không chắc. Hắn không biết được thực lực bọn trên vật thể bay đến đâu, chọn lựa đào tẩu không phải một biện pháp đúng đắn. Tốc độ bọn chúng chắc chắn hơn hắn!

Nếu cô ả áo trắng có trên đấy, bằng mọi giá hắn phải trốn. Nếu thật sự không trốn được, như Đinh Nhan từng nói, chỉ có thể tạm thời ô hợp cùng bọn chúng. Bảo toàn tính mạng thì còn có cơ hôi và nghĩ cách sau.

Hắn hiện nay không có nhiều nguyên phù có thể hỗ trợ chiến đấu, thực lực chưa đủ. Nếu là mươi ngày trước, trên người hắn còn nhiểu nguyên phù công kích và Phong Thú phù, dù đích thân cô ả áo trắng, hắn cũng cóc sợ!

Hắn đã quen với trạng thái này. Dù hắn cố gắng, có liều mình chuẩn bị, các nguyên phù trợ chiến của hắn vẫn chưa bao giờ đủ. Ông trời rất công bằng, cho những người khác hai mươi tư giờ, cho hắn cũng không hơn không kém người khác một giây nào.

Phù thể trợ chiến luôn phải chuẩn bị trước, nhưng hắn không phải lúc nào cũng được báo trước. Còn kiếm pháp thì ngược lại, khi nguyên khí bổn thể đầy đủ, có thế phát động công kích bất cứ khi nào.

Vân Thăng từng nghĩ, nếu có thể tự do không chế quỹ đạo phóng của kiếm ảnh, tạo ra càng nhiều kiếm ảnh hoặc kiếm khí, chính là tinh túy sở tại của Thiên Quân Bích Dịch.

Theo thời gian, số lượng phù tự ngày càng biết nhiều, cộng thêm ngày càng hiểu thêm về Cổ Thư, hắn phát hiện thế Thiên Quân Bích Dịch do tiền bối sáng chế còn chứa đựng rất nhiều thế kiếm. Uy lực của chúng đúng thật là ngoài trời lại có trời. Chiêu thức mạnh nhất, với năng lực của tiền bối cũng chỉ thi triển được đúng một lần.

Sau Xúc nguyên thể tam tầng, Thiên Quân Bích Dịch có thể kích ra mười tám kiếm ảnh. Đây là chi tiết vô cùng quan trọng. Theo ghi chép của Cổ Thư, khi xuất hiện mười tám kiếm ảnh, liền có thể khỏi động kiếm pháp – chiêu thứ nhất Thiên Quân Bích Dịch: Phá Thích!

Phá Thích là chiêu thức cơ bản nhất trong thế kiếm, đồng thời cũng là chiêu thức mở đầu. Tác dụng của nó cực kỳ đơn giản xúc tích, cốt yếu phá trừ phòng hộ, thích phá mục tiêu, một kiếm tất chết!

Đây cũng là nguyên nhân hắn phải tìm chiếc xe, và để mọi người hiểu nhầm Edgar là Thiên Hành Giả, tạo điều kiện cho hắn tiết kiệm càng nhiều thời gian, đẩy nhanh việc đột phá cảnh giới Xúc nguyên thể tam tầng.

Gia tăng uy lực kiếm pháp là sức mạnh và bản lĩnh hắn muốn có được. Đây là lực lượng chiến đấu chính, nguyên phù chỉ là yếu tố trợ chiến. Năng lực chủ chiến mạnh mới thực sự là sức mạnh của chủ thể, mới có khả năng đối phó với cách cảnh hiểm nguy phức tạp.

Ví dụ như giờ đây, hắn muốn đánh bại vật thể bay này, hoặc chạy trốn, trước tiên hắn phải phá hủy sáu máy năng lượng của nó, khiến chúng không thể hoạt động. Có như thế, quyền chủ động đánh hay chạy cũng sẽ trở lại tay hắn.

Nếu hắn học được chiêu thức thứ nhất: Phá Thích, khả năng chọc thủng máy năng lượng sẽ càng cao. Nếu không, hắn chỉ có thể “thủ công” hợp kiếm ảnh thành một đường tấn công vào máy năng lượng. Hoặc hắn cũng có thể hi sinh sau con Thanh Giáp II, để chúng là đội cảm tử xông thẳng vào.

Nhưng dẫu thế nào, hai cách này chưa chắc đã có thể phá bỏ năng lực của bộ máy khổng lồ này. Chưa kể đến vũ khí chứa trên nó, thậm chí cô ả áo trắng cũng có mặt. Nếu hắn thật bại, tình thế sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Hắn giờ vẫn là Xúc nguyên thể tầng hai, chỉ có thể nghĩ chiến lược dựa trên năng lượng tầng hai này. Bọn chúng đâu thể ngồi chờ hắn luyện thành tầng ba!

Trong lúc yắn vẫn đang chăm chú nhìn Edgar, bỗng dưng có một giọng nói thét to: “Ta biết hắn ở đâu!”

Xung quanh im phăng phắc, Vân Thăng lặng người chờ đợi, lập tức quyết định triển khai kế hoạch tác chiến.

Hắn không có thời gian chờ xem tên ấy nói thật hay đùa. Bất kỳ trận đấu nào cũng phải tiên hạ thủ vi cường. Hắn không phải cao thủ tuyệt đỉnh, có thể ngạo nghễ nói lấy bất biến ứng vạn biến. Khả năng thất bại quá cao. Hắn chỉ muốn sống!

Hắn phóng thẳng, rất nhẹ, rất êm, tựa bóng ma.

Đích đến của hắn là sân thượng. Từ đấy hắn có thể dễ dàng nhảy lên vật thể bay đó. Bọn chó này chắc chắn không ngờ, hắn chỉ cách chúng trong gang tấc, nhất định sẽ thành công.

Lúc này, đèn chiếu sáng đó lập tức rọi thẳng vào cô gái – người vừa phát ngôn. Cô căng thẳng chỉ tay về hướng đông, lưỡi như líu lại lắp bắp nói : “Chúng tôi hôm qua có gặp người này, hắn đi về hướng đông.”

Vật thể bay không lập tức trả lời cô, mà trong luồn sáng rọi vào cô bỗng nhiên xuất hiện thêm một làn sóng xanh nhạt phát tán trên người cô gái.

“Các ngươi có giữ lời, cho bọn ta lương thực và vũ khí không?” Cô gái không biết xử sự thế nào trước tình cảnh này, cô dốc hết can đảm hỏi.

Làn sóng xanh ấy dần chuyển thành màu đỏ. Giọng nói máy móc không đổi của vật thể bay lại vang lên: “ Con người! Thật đáng tiếc, người đang nói dối. Đây là hình phạt cho ngươi!”

Lại một luồn sáng trắng nhanh như chớp chiếu thẳng vào cô gái. Khác với lần trước, không có sự ngăn cách của tường gạch, cô gái chưa kịp phát ra tiếng la đã tan biến thành một đống vỡ vụn.

Trong đám người ấy, những ai từng có ý định giống cô muốn lừa lấy thức ăn và vũ khí, bỗng dưng im phăng phắc.

Thời gian lại qua đi, Vân Thăng đã leo lên đến tầng trên cùng. Hắn ẩn mình bất động, dưới ánh đèn, Edgar vẫn không nhúc nhích. Vật thể bay đó xem chừng không còn hi vọng nữa, nó bắt đầu từ từ bay lên, máy móc vận hành lại một lần nữa phát ra.

“Con người! Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại. Nếu các ngươi có bất kỳ thông tin của người này, lời hứa của bọn ta vẫn còn hiệu lực. Nhưng bọn ngươi phải tôn trọng điều ước, đặc biệt là chữ tín. Hãy nhớ lấy mặt hắn, tên hắn. Hắn ưa thích hành động đơn độc. Nếu bọn ngươi có gặp hắn, hãy chuyển lời, bọn ta hoàn toàn không ác ý…”

Vật thể bay dần dần bay cao, lao vào bầu trời mênh mông, biến thành một chấm sáng, nhanh chóng biến mất.

Mãi đến lúc nó biến mất, Vân Thăng mới thu hồi chiến giáp và Thiên Bích Kiếm, Xuống tới nhà dưới, hắn suy nghĩ một hồi, quyết định chồng thêm vài chiếc áo dưới lớp áo khoát vốn có. Người hắn trong có vẻ tròn trịa,cục mịch hơn. Hắn mới yên tâm ra khỏi cửa. Hắn ra chỗ Tần Kỳ Anh, lại bế cô về xe.

“Tiến sĩ, ngài không sao chứ?” Lúc quay lại xe, hắn thấy Edgar hai chân bủn rủn, gần như đứng không vững. Vu Tri Thuyền bên canh liền ra sức đỡ lấy hắn.

Cô quên rằng chính cô cũng đang gẫy mất một chân, làm sao đủ sức đón lấy tên da đen cao to này. Xem chừng như sắp ngã, bỗng đâu có một bàn tay kịp thời kéo hắn lại.

“Tiến sĩ, cần em đưa ngài lên xe nghỉ ngơi không?” Người đó là Trình Đại Ưu, cô dùng ánh mắt vô cùng khiêu khích liếc sang Vu Tri Thuyền.

“Không sao, ta không sao.” Edgar lầm bẩm ngồi bệch xuống bậc thang lên xuống xe. Đầu hắn hổn loạn, bàng hoàng. Ai ngờ rằng ngài Lennon chính là…chính là…

“Tiến sĩ, ngươi đang chắn đường.” Vân Thăng tay bế Tần Kỳ Anh, bình thản như chưa hề có việc gi xảy ra.

Á!

Edgar như con thỏ con hoảng hốt, đứng vội dậy, đến nỗi nhất thời bất cẩn đâm đầu vào trần xe.

“Tiến sĩ?” Trình Đại Ưu cũng phát sự bất thường của hắn.

“Không sao..ta không sao…” Edgar không dám nhìn Vân Thăng.

Cuối cùng hắn đã biết tên thật của ngài Lennon.

Tên này nổi đình nổi đám tại thành Kim Lăng, cả một người nước ngoài như hắn cũng đã từng nghe tiếng cùng những câu chuyện khoa trương về hắn. Cùng là nhân viên nghiên cứu của tổng bộ nghiên cứu,Edgar biết tên Vân Thăng này chính là khách mời thường xuyên của mấy vị phó bộ trưởng. Hắn có thể ngang nhiên đi lại trong cả tổng bộ.

Lúc ở thị trấn nhỏ, hắn đã từng hoài nghi ngài chính là tên Vân Thăng, nhưng hắn chưa bao giờ thấy được chân tướng của ngài, không thể kiểm chứng.

Nếu những việc này hắn vẫn tưởng tượng được, thì việc ban nãy thật không thể ngờ được. Ngài Lennon, không, Sở tiên sinh, lại có thể khiến bọn vật thể bay đó truy tìm khắp nơi!

“Thật sự không sao!” Edgar dẹp ngay các ý tưởng lộn xộn của mình. Đôi bàn tay lớ ngớ không biết nên để vào đâu của hắn, đang định quớ lấy khẩu súng Liệt Diệm che giấu bớt sự bối rồi, không ngời lại rờ trúng bàn tay mềm mại của con gái.

Vu Tri Thuyền mặt đã đỏ ngậy.

Vân Thăng đặt Tần Kỳ Anh vào chỗ ngỗ xếp sẵn trên buồng lái nói: “Thiếu tá Tần, ngươi nghỉ ngơi trước, hi vọng ngươi sớm hồi phục, cứ thế bế qua bế lại thật chả hay ho.”

Cô nằm trên giường suy ngẫm lại, phản ứng của Edgar khi nhìn bóng hình ra đi của Vân Thăng, nhìn ánh mắt lập lòe của hắn, cô không khỏi nghi hoặc…

Có lẽ người đàn ông này đã không biết. Lúc ở Vu Thành Thiện Vu Hùng đã sớm kể cho cô về tình cảnh Vân Thăng đã tiêu diệt Ngô Vi Kiện không thiếu một lời…

Bình Luận (0)
Comment