Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 230

Sở Vân Thăng mục đích chỉ muốn bắt người, sau lưng còn cự điểu đang truy sát, hắn cũng không muốn đêm dài lắm mộng, lãng phí thời gian. Tám Thanh Giáp trùng cao tốc phi xuống, ngạo ngễ phun lửa tấn công.Đội xe vốn có tổ chức của thành Liệt Hỏa bỗng chốc tan tác.

Trong lúc hỗn loạn, Vân Thăng hạ lệnh cho một Thanh Giáp trùng bắt lấy một người, trùng tử còn lại ngoài bay lượn áp sát đối phương phun lửa ; nhưng hoàn toàn không có ý tác chiến.

“Chúng bay đi rồi!”

“Quái lạ, sao lại bay đi nhanh thế?”

“Điểm danh, nhanh!”

“Thiếu một người, Điền Dị bị trùng tử bắt đi rồi!”

“Khốn nạn, Nhìn kìa! Hóa ra có Ban Lan điểu, mau trốn! ”

Vân Thăng không có thời gian quan tâm sự hỗn loạn của chúng, dẫn theo tên Thiên Hành Giả vừa tóm được lượn sát mặt đất. Cuối cùng chui vào thung lũng giữa các dãy núi non, hắn thu hồi lại Thanh Giáp trùng, thả con tin xuống đất.

“Ngươi tên gì?” Vân Thăng bắt chước giọng nói kỳ quái của người áo choàng nói với tên Thiên Hành Giả bị bắt cóc.Cộng thêm trang phục kỳ quái: người mặc áo choàng, áo toa đỏ rực, lưng thắt đao dài!

“Cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân Liệt Hỏa sứ giả! Ta là Điền Dị, thuộc đại cơ động Xích Diệm. ” Điền Dị vừa bị một cú ngã xõng xoài, đất trời đảo lộn. Lúc bàng hoàng ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng này không khỏi yên tâm. Với năng lực của ngài Liệt Hỏa sứ giả, đừng nói Thanh Giáp trùng, ngay cả Ban Lan điểu e rằng cũng không để vào mắt ngài.

Vừa choáng đầu hoa mắt, chỉ trong chốc lát Thanh Giáp trùng đã biến mất, theo lẽ hắn ắt nghĩ sứ giả đại nhân đã cứu mình.

“Liệt Hỏa sứ giả !” Vân Thăng rủa thầm: “Chết tiệt, ta đoán chả sai, trong hai tòa thành này chắc chắn có bóng dáng bọn phi nhân loại!”

Hắn cố ý ăn mặc như thể mục đích dùng để nhử xem Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa có nhận ra không!

Tên Điền Dị này quả nhiên không phòng bị, mở miệng đã nói ra tình báo Vân Thăng muốn biết.

Nếu thành Liệt Hỏa có đồng bọn người áo choàng, cộng thêm bọn chúng lại bất hòa với thành Thôi Tuyết. Theo lý suy ra, hơn 90% thành Thôi Tuyết là hang ổ đồng bọn cô ả áo trắng. May thay hắn không mạo muội vào thành, không thì đã tự đâm đầu vào chỗ chết.

“Thành Thôi Tuyết có động tĩnh gì?” Vân Thăng không muốn lập tức giết hắn, hắn mặc nhiên dùng thân phận Liệt Hỏa sứ giả thu được bao nhiêu tin tức càng tốt bấy nhiêu.

“Từ lúc đại nhân bị thương trên Thượng Cổ Thần Vực bế quan tĩnh dưỡng đến giờ, các mụ đàn bà thành Thôi Tuyết ngày càng lấn át, luôn luôn tìm cách đàn áp bọn ta. Các đội đều bị tổn thất không ít.” Điều Dị hoàn toàn không hoài nghi người trước mặt mình không phải là Liệt Hỏa sứ giả.

Với thân phận của hắn, số lần gặp ngài sứ giả là có hạn, thậm chí cả giọng ngài hắn cũng chưa đủ tư cách được nghe, vì thế hắn căn bản không có khả năng phân định thật giả. Hơn nữa, ngay từ đầu hắn đã nhận biết rằng ngài sứ giả đã cứu mình, hắn càng không chút dị nghi. Cũng đúng thôi, giả sử không phải là ngài, ai có thể dễ dàng đuổi tám con Thanh Giáp trùng đi trong chớp mắt.

Việc ngài sứ giả thọ thương, hắn đã nghe thành chủ kể lại. Thành chủ có nói, tuy bị thương, nhưng bảo bối thu được trên Thượng Cổ Thần Vực cực kỳ lợi hại. Đợi ngày hồi phục của ngài, cũng sẽ là ngày diệt vọng bọn thành Thôi Tuyết.

Thượng Cổ Thần Vực? Là gì? Trong lòng hắn nghi hoặc, không lẽ đấy chính là thế giới tinh thần cổ quái?

“Tình hình trên Thần Vực giờ ra sao?” Tuy biết hỏi thế không ổn, nhưng hắn vẫn liều lên tiếng.

Điền Dị quả nhiên ngỡ người. Câu hỏi của ngài về thành Thôi Tuyết ban nãy có thể hiểu được. Còn về tình hình Thần Vực, việc trọng đại này, ngài nên hỏi thành chủ đại nhân, giờ hỏi một nhân vật nhỏ bé như hắn, thì hắn biết trả lời thế nào?

Không lẽ hắn đã lọt vào mắt ngài? Ngài quyết định nâng đỡ hắn? Vậy chẳng phải hắn sắp được bằng bộ thanh vân, như diều gặp gió. Ai ai đều biết, nếu được ngài sứ giả chỉ giáo, dù là môn đạo tu luyện hay vũ khí kèm theo đều vào bậc đệ nhất đẳng!

Điền Dị không khỏi rung người vì phấn khởi. So với lúc bị Thanh Giáp trùng bắt cũng không bằng bây giờ. Làm thân tín của ngài sứ giả, chỉ nghĩ thôi hắn đã không kiềm chế được bản thân.

Sức mạnh, quyền lực, thức ăn, phụ nữ… đều trong tầm tay!

“Hử?” Cả buổi chưa thấy hắn trả lời, Vân Thăng không chắc chắn quyết định của mình đúng hay sai, hắn giả vờ hỏi lại.

Điền Dị giật thót tim. Hắn mãi lo phấn khởi một mình, bỏ quên ngài sứ giả. Nếu cơ hội này bị lãng phí vì sự sơ xuất của bản thân, hắn e rằng mình sẽ hối không kịp. Trong lòng vừa hạ quyết tâm, hắn vừa thổn thức vừa kính cẩn trả lời: “Mỗi lần Thần Vực mở cửa, thành chủ đại nhân đều tổ chức lực lượng mạnh nhất đi vào, nhưng tìm được bảo bối gì, chỉ có thành chủ mới biết.”

Vân Thăng gật đầu. Thể giới tinh thần quả nhiên cần điều kiện nhất định mới mở cửa. Hắn không thể hỏi tiếp làm thế nào để mở cửa, cũng không thể hỏi lúc nào, nếu không sẽ bị bại lộ.

“Thành Thôi Tuyết không còn động tĩnh gì ư? Ví dụ như đang truy tìm vật gì hay tìm ai đấy?” Vân Thăng suy nghĩ một thời, hắn cố tình hỏi.

Khi thành Kim Lăng mất tích, người áo choàng bị hạ gục tại chỗ, chỉ mỗi cô ả áo trắng sống sót. Người truy nã hắn chỉ có thể là ả. Phe người áo choàng cùng lắm biết rằng đối phương là nhân loại, còn nguyên do sâu xa chắc hẳn không hề hay biết. Cô ả áo trắng cũng không ngốc ngếch tiết lộ cho địch thủ biết hắn có bí kíp Phù Văn trên người.

Điền Dị nghĩ một hồi lâu, cuối cuối cũng nghĩ ra một việc xảy ra khá lâu trước. Sứ giả đúng là sứ giả, dù trong thời kỳ dưỡng thương, ngài cũng có thể nắm được biết bao thông tin, liền nhanh chóng trả lời: “Mấy hôm trước, có người đưa tin nói thành Thôi Tuyết đang truy tìm một tên nhân loại. Cả ảnh cũng được đưa ra, hơn nữa hậu tạ cực hậu hĩnh. Nhiều anh em trong thành cũng động lòng.”

Vân Thăng nhẩm tính ngày, từ lúc vật thể bay rời Từ Gia Doanh đến nay, thời gian đúng là trùng khớp. Không gì bất ngờ, người thành Thôi Tuyết truy tìm nhất định là hắn.

Xem ra bọn này không có ý định buông tha hắn.

Hắn lại tiếp tục hỏi thăm qua loa vài điều tên Thiên Hành Giả kia. Vô tình hắn thểu não biết được, kho lương thực ngầm của Trương Hộ đã bị người của hai thành chia sạch từ thuở nào.

Hèn chi thủ lĩnh đội xe của thành Liệt Hỏa lúc ấy dễ dàng đưa ra miếng bánh mì thời đại Dương Quang. Xem ra tên Trương Hộ này đã tàng trữ không ít lương thực dưới đất.

Bọn công nhân phụ cận tham dự thi công công trình đã tiết lộ cơ mật, vì không có khả năng phá cửa vào, chỉ còn cầu cứu Thiên Hành Giả. Kết quả còn dẫn đến cuộc tàn sát giữa hai thành.

Chỉ là không biết người tình của Trương Hộ cuối cùng được cứu hay đã chết đi.

“Ngươi hãy quay về trước, ta còn có việc phải làm!” Cuối cùng Vân Thăng nói.

Điền Dị mặc nhiên không dám hỏi ngài sứ giả cần làm việc gì. Sau khi chào ngài, hắn thành khẩn quay người đi. Trong lòng hắn đinh ninh phen này về thành, chắc được cất nhắc đây!

Vân Thăng vẫn lẳng lặng lắng nghe động tĩnh của hắn. Đợi hắn vừa quay lưng đi,nhanh tựa sấm chớp, Vân Thăng rút đao ra. Đao xuất đầu rơi.

Đao dài của người áo choàng thuộc hàng thượng đẳng, địch thực hẳn hơn Thiên Bích Kiếm nhị đẳng của hắn, nhưng hắn không biết đao pháp. Hắn còn chưa nắm được kiếm pháp, thì nói chi đến đao pháp trên Cổ Thư.

“Xin lỗi người, ta không phải sứ giả đích thực, nên người nhất định phải chết.” Hắn rút dao về, nói khẽ với đầu người trợn tròn mắt như không thể tin được của Điền Dị.

Sau khi giết người, đương nhiên phải giấu xác.

Hắn kéo lê xác và đầu người lại nhau, bóp cò súng Liệt Diệm, thiêu rụi.Trong lòng hắn không khỏi có tà niệm: sao không để Thanh Giáp trùng ăn đầu của hắn nhỉ? Dẫu sao cũng có ai hay đâu!

Tà niệm này đến nhanh đi nhanh. Hắn mồ hôi toát đầy mình, giết người không có gì ghê ghớm, hắn đã giết nhiều; nhưng còn ăn thịt người, có chết hắn cũng không làm! Đấy là ranh giới để phân biệt con người và loài cầm thú.

Dù chỉ cho Thanh Giáp trùng ăn, nhưng hắn vẫn cứ đinh ninh rằng chính hắn là người ăn!

Hèn gì người xưa hay nói phải cẩn trọng khi một mình! Hắn biết bản thân không phải quân tử, nhưng khi một mình tại nơi không bóng người, dù làm gì cũng không ai hay, không gì lo sợ; thế nào các ý nghĩ lạ lùng cứ đua nhau chạy ra…

Hắn sợ hắn sẽ sụp đổ, sẽ trở thành người không thành người, quỷ không ra quỷ.

Đùng!

Đạn nguyên khi nhanh chóng đốt cháy thi thể. Bầu không khí tràn đầy mùi cháy khét của xác thịt. Chẳng mấy chốc, cuối cùng tro bụi lại về với tro bụi.

Sau khi giương tuyết lên cuốn trôi tro bụi, hắn cất áo khoát áo toa vào, thay vào đấy khoát ngoài chiếc ga trải giường trắng toát, đi thẳng vào sâu thung lũng. Hơn nữa, vừa đi hắn vẫn không quên xóa dấu tích của mình.

Hắn tìm được cho mình một hang động nhỏ tạm thời làm nơi ẩn náu, đặt một tảng băng tỏ chắn trước cửa. Giờ đây hắn đang cùng bị giam chân tại chốn này chung với đồng bọn hai tên phi nhân loại, điều cấp bách nên làm là sớm đột phá được Xúc nguyên thể tam tầng, bắt đầu chiêu thứ nhất kiếm phá Thiên Quân Bích Dịch.

Cái giam cầm hắn chính là Thượng Cổ Thần Vực, một đáp án chỉ có khi bước vào thần vực mới mong có câu đáp án.

Cuộc sống cứ đơn điệu trôi qua, ăn rồi luyện, luyện rồi ăn, như một cỗ máy, có chăng chỉ là sự dày vò tinh thần vì nhàm chán.

Bảy ngày sau, không một điềm báo trước, hắn bất chợt phát hiện bản thân lại một lần đi vào thế giới tinh thần – Thượng Cổ Thần Vực.

Dưới chân hắn vẫn là tảng đá lơ lửng giữa trời, “thạch thuyền” vẫn trôi đến gần hắn, Thông Thiên trụ vẫn sáng chói lấp lánh.

Tất cả phảng phất không có gì thay đổi.

Hắn nhanh chóng nhìn quanh tứ phía, có lẽ do không gian quá ư rộng lớn, vẫn chưa phát hiện sự có mặt của người khác.

Lúc này thạch thuyền đã đến sát chân hắn.Do dự vài giây, khi thạch thuyền chuẩn bị trôi đi, hắn nhanh chóng nhảy vội lên. Nếu muốn rời khu vực núi treo, rốt cuộc vẫn phải khám phá bí mật trong Thượng Cổ Thần Vực.

Dù hắn không thật sự muốn.

Khác với lúc không chở người, khi thạch thuyền chở Vân Thăng đi được một nửa, bỗng dưng đảo ngược lại. May hắn đã nghe kinh nghiệm bọn học sinh, nhanh tay ôm bám chặt nó, không đã nguy hiểm rơi xuống.

Nếu bị rơi xuống, nghiễm nhiên sẽ bị tống ra khỏi Thương Cổ Thần Vực, phần lớn học sinh đều bị khứ trừ ra ngoài như thế.

Sau khi đảo ngược, thạch thuyền đứng yên bất động, nghiễm nhiên dừng lại trên không quả núi núi treo bằng phẳng to bằng nửa sân bóng rổ.

Vừa đặt chân lên núi treo, hắn liền thấy trên mặt phẳng đấy hiện lên bao hình ảnh biến hóa. Hắn chưa kịp nhìn rõ những hình ảnh đó. Quả núi bổng nhiên rung lên, tiếp đó không biết từ đâu một chú Xích Giáp trùng xuất hiện, nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn nghĩ thầm, giết nó đi mới được đi qua sao? Một con Xích Giáp trùng đã sớm không phải đối thủ của hắn. Vừa giơ tay giở súng Liệt Diệm, chỉ một phát chú Xích Giáp đã hồn bay phách lạc.

Nhưng trong mắt, kẻ bị hồn bay phách lạc là hắn, không phải Xích Giáp trùng, hắn thậm chí rút không nổi súng Liệt Diệm!

Lúc này, Xích Giáp trùng bắt đầu tấn công. Trong lúc cấp bách, hắn thử rút Thiên Bích kiếm, chiến giáp, Phong Thú phù, …nhưng tất cả đều thất bại!

Tiểu Uyên

Bình Luận (0)
Comment