Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 243

Cự phần, vùng dịch thể.

Vân Thăng sực bừng tĩnh. Tất cả những việc vừa nãy như chỉ là một cơn mộng hư vô, nhưng tiếp đến hộp phù điêu đất từ dưới nền cự phần nổi lên, chứng minh với hắn đấy hoàn toàn là thật.

“Để nó lên!”

Hắn ngắn gọn truyền đạt chỉ lệnh cho cự phần. Chiếc hộp đất liền bị các ống dẫn quấng đến trước mặt Vân Thăng.

Lần này không còn chiếc khóa hình họa, cứ thế mở ra. Sau khi hắn cầm cây “gậy năng lượng” và “bản đồ” lên, hộp đựng lập tất vỡ vụn tan biến trong hư không.

Gậy năng lượng được hắn trực tiếp bỏ vào Vật Nạp phù. Từ khi nó được nâng cấp lên nguyên phù tam giai cao cấp, hắn không còn phải sớm tối lo lắng nó sẽ bị rạn đứt, chỉ là do lượng thi thể trùng tử tàng trữ của hắn ngày càng chất đóng, e rằng cả Vật Nạp phù thứ hai của hắn cũng sắp không còn đủ dùng.

Vật hắn quan tâm bây giờ là bản đồ. Về việc Thiên Đạo Nhân- hi vọng của nhân loài, hắn vẫn bán tín bán nghi. Nhưng dù tin hay không, cũng không liên can hắn. Chính cái tên kia cũng cái này cũng bảo hắn không đủ quyền hạn, cái kia hắn cũng không đủ quyền hạn ư? Trong mắt bọn chúng, hắn cũng chỉ là một người bình thường có năng lực xuất chúng hơn nhưng người bình thường mà thôi.

Hắn xem bản đồ chỉ nhằm tìm ra vị trí của một ứng viên. Đấy là một người hắn rất ư quen thuộc, nhưng lại không quen bao lâu, em họ Dư Tiểu Hải – Đàm Ngưng!

Hắn vô cùng nghi hoặc, một cô gái liễu yếu đào tơ, lại chưa thức tỉnh, ngoài không mặt xinh đẹp ra hầu như không có điểm đặc biệt nào. Hắn thực sự không biết cô có điểm gì xuất chúng.

Theo lời người trong gương, có thể do gien di truyền trong cơ thể cô có được tư cách của người ứng viên Thiên Đạo Nhân. Thứ này hắn không hiểu, vì hắn không có nên càng không có quyền hạn để biết, nên người trong gương cũng không chịu nói cho hắn.

Những thứ thần thần quái quái hắn không rãnh nghĩ ngợi. Cách để rời khỏi khu vực Hoàng Sơn đã để ngay trước mắt, chỉ cần để Thiên Đạo Nhân quy vị thành sự, hắn sẽ có thể rời khỏi nơi quái quỷ này tiếp tục lên đường.

Hắn một ngày cũng không muốn ở đây thểm. Dù là bọn phi nhân loại, núi treo, hay bóng người trong gương ở Thần Vực, hắn đều chỉ thấy tránh họ càng xa càng tốt.

Hơn nữa hắn cũng không mong cuối cùng Đàm Ngưng được lựa chọn làm Thiên Đạo Nhân quái quỷ gì đó.

Một người bình thường thường không trông chờ vào những cái quá cao xa, có chăng chỉ là thức ăn. Với năng lực của hắn vẫn dư sức chăm sóc người em này cho Dư Tiểu Hải.

Một khi đã thành Thiên Đạo Nhân, cô sẽ trở thành một người gây sóng gió được thiên hạ để mắt, từ đây sẽ phải đặt mình vào một vị thế nguy hiểm. Một mình hắn cũng không đủ tâm lực đối phó với thế lực đa phương, e rằng lúc ấy cũng đành để cô phải trông chờ số mệnh thôi.

Hơn nữa nếu lời người trong gương là thật, cô sẽ phải gánh trọng trạch nặng nề, đến nỗi hắn cũng không dám đối diện!

Hắn phải nhanh chóng tìm ra Đàm Ngưng và nói rõ tình hình với cô, để cô còn tự quyết định. Dẫu sao, điều hắn nghĩ chưa chắc đã là điều cô muốn.

Hắn sẽ cho cô hai lựa chọn: nếu cô quyết định rút lui không tranh vị trí Thiên Đạo Nhân, hắn vẫn sẽ dẫn theo cô lên đường; nếu cô vẫn kiên quyết, hắn đành phải chia tay với cô từ đây.

Dẹp bớt mọi suy nghĩ trong đầu, giơ tay lên, hắn liếc nhìn đồng hồ. Lần này hắn chỉ vào Thần Vực ba tiếng đồng hồ. Giờ này ngoài kia màn đêm đã buông xuống, trùng tử đủ các loại màu sắc đang bò đầy ngoài mặt đất, đâu đâu vang vọng tiếng gào thét thảm thiết…

Công tác chế tạo trứng dịch thể của cự phần đã ngừng đọng ba tiếng, năng lượng dịch thể từ dưới đất truyền lên đã được Vân Thăng chia làm hai phần. Một phần hắn dùng để nuôi dưỡng Cẩm Thạch ấu thể, một nửa hắn dùng làm chế tạo dịch thể thúc sinh.

Căn cứ theo sự quan sát ba ngày nay của hắn, cự phần này mỗi ngày đều hấp thụ từ bên ngoài và dưới đất một lượng năng lượng dịch thể, bình quân đủ để nuôi bốn mươi trứng Xích Giáp trùng.

Đây là một số lượng khủng khiếp, một năm sẽ sản sinh ra hơn một vạn bốn ngàn con! Quan trọng hơn nữa là không phải chỉ có mỗi một tòa cự phần này.

Hèn chi lúc ở thành Kim Lăng, thông qua ký ức của con Kim Giáp trùng xuyên việt đến thế giới của nó, hành tinh nó đã bị chúng hút sạch sinh khí!

Đương nhiên, nếu tính năng lượng dịch thể, trên thực tế một con Xích Giáp trùng cần ba ngày mới hình thành. Hắn đã phát hiện điều này trong ba ngày quan sát.

Hắn từng dùng Nhiếp Nguyên phù thử nghiệm, cả quá trình ấp ra một con Xích Giáp trùng cần tiêu hao khoảng ba đơn vị nguyên khí. Điều này khiến hắn ngạc nhiên vô cùng!

Mỗi con Xích Giáp trùng hắn giết được chỉ thu được hai đơn vị năng lượng từ thế. Cho dù khi chết nó sẽ biến mất một bộ phận năng lượng, vậy một đơn vị năng lượng bằng một phần ba năng lượng vốn có của nó.

Còn một điều, cự phần hắn đang cai quản một ngày ngoài năng lượng nó tiêu hao, chỉ dùng để ấp trùng tử hấp thụ được đã đạt đến một trăm hai mươi đơn vị năng lượng.

Với năng lượng Xúc nguyên thể nhị giới, một ngày thể nội hắn cũng chỉ có được sáu mươi đơn vị năng lượng, nếu không dùng Nhiếp Nguyên phù, chỉ đơn thuần dựa vào tu luyện và hấp thụ nguyên khí từ đất trời, nhanh nhất cũng cần bốn ngày để hồi phục. Tất mỗi ngày hắn chỉ có được mười lăm đơn vị năng lượng.

Đây đã là một tiến bộ vượt bậc so với thời còn ở cảnh giới Nhất nguyên thiên, nhưng nếu so sánh với cự phần thì quả thật là nhỏ nhoi đến đáng thương.

Mỗi ngày cự phần có lượng năng lượng hơn hắn những tám lần! Đây chỉ là một cự phần nhỏ, nếu đổi thành cự phần khổng lồ trong thế giới trùng tử còn không biết thế nào?

Một trăm hai mươi đơn vị xem ra rất nhiều, nhưng trên thật tế khi chuyển đổi thành trùng tử cao cấp, lại thành ra vừa đủ dùng.

Hắn nhanh chóng liệt kê số liệu thống kê được ra:

Một Thanh Giáp trùng có thể cung cấp cho hắn mười tám đơn vị năng lượng, mà để ấp một con cần hai mươi bảy đơn vị. Một trăm hai chỉ đủ ấp chừng bốn đến năm con.

Một Kim Giáp trùng thu được ba mươi sáu đơn vị nguyên khí, ấp một con cần năm mươi bốn đơn vị, mỗi ngày cự phần chỉ sản sinh được hai con là cùng

Còn loại trùng chỉ, cả bọn Trường Xà trùng, thậm chí cả Tử Viêm Ma Trùng nữa…

Nhưng chắc chắn chỉ đơn thuần dùng năng lượng dịch thể để tính này chắc chắn có sự sai lệch.

Ít ra khi ở thành Kim Lăng ngoài số lượng Xích Giáp trùng đủ che phủ một vùng trời, hắn chưa từng nhìn thấy lượng Thanh Giáp hay Kim Giáp trùng đông đến thế, nhất định sẽ có sự hạn chế nào trong việc ấp các loại trùng tử cao cấp.

Nếu dừng lại việc cung cấp dịch thể thúc sinh, quá trình ấp trứng của các trùng tử cao cấp cũng sẽ dừng lại, lượng năng lượng dịch thể nhiều đến đâu cũng thế.

Vì có dịch thể thúc sinh, cự phần cũng không thể chỉ tập trung cho sinh sản một loài trùng tử như cách hắn đã tính, các loại trùng tử cao cấp càng chịu sự hạn chế nhiều hơn.

Con số cụ thể hắn không thể thống kê ra. Hắn nắm trong tay cự phần chưa đến bốn ngày, dịch thể thúc sinh cũng chỉ bắt đầu được ngưng lại trong thời gian hắn vào cự phần, số lượng không đáng kể. Hắn còn phải tiếp tục thử nghiệm.

Trước khi Cẩm Thạch được hình thành, có hai tòa cự phần kia ấp trùng tử đã đủ. Cự phần này của hắn chỉ dùng để nuôi Cẩm Thạch và sản xuất dịch thể thúc sinh.

Một khi Cẩm Thạch trưởng thành, hắn sẽ có thể thông qua nó khống chế cả khu dịch thể này phục vụ cho hắn, chứ không còn phẩn nhờ Tử Viêm Ma Trùng trấn áp chúng.

Vân Thăng an bài cự phần vừa nuôi dưỡng Cẩm Thạch vừa chế tạo dịch thể thúc sinh. Khi hắn từ thành Thôi Tuyết quay lại, lượng dịch thể thúc sinh tích lũy được chắc đã đủ hắn vượt qua Xúc nguyên thể tam tầng.

Trước khi ngủ, hắn xem qua một lượt thập lục chương hình họa của vòng thứ ba. Đây là một bộ chiến kỹ bổn thể. Uy lực của nó tuy thua xa Thiên Bích Kiếm, nhưng được cái không cần sự giúp đỡ của đạo cụ bất kỳ. Tuy trong lúc chiến đấu có thể nó không có tác dụng gì rõ rệt,nhưng trong một số trường hợp đặc biệt, nó sẽ có đất dụng võ.

Giờ hắn đã quá mệt mỏi, cũng không còn tâm trạng dùng pháp tắc Cổ Thư tu sửa nó. Cứ ngủ một giấc ngon lành đã! Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, hắn đã tìm trong Vật Nạp phù một chiếc áo hơi cũ kỹ để thay. Sau khi tháo chụp đầu, bộ tóc dài trắng xóa của hắn nhất thời xỏa tung xuống.

Dùng kiếng soi qua, hắn đoán giờ dù có đứng trước Edgar cũng chưa chắc đã nhận ra lão già này chính là hắn.

Lại rút một tấm ga ra bọc vài bộ quần áo vào làm thành một bọc khoát sau lưng, ngụy trang như kẻ đang chạy nạn.

Theo bản đồ người trong gương giao, mục tiêu đầu tiên của hắn là một góc trong thành Thôi Tuyết, còn Đàm Ngưng lại ở vị trí trung tâm tòa thành.

Hắn giải phóng Kim Giáp trùng, và chui vào vỏ giáp nó. Đồng thời, hắn cũng mang tất cả Tử Viêm Ma Trùng phong ấn rời khỏi khu dịch thể. Trong cự phần có Cẩm Thạch ấu thể, bọn trùng tử ngoài kia đoan chắc không dám lộng hành…

Thành Thôi Tuyết ở hướng tây, hắn giờ đang ở hướng nam, phải đi một đoạn khá xa. Giữa đường bắt gặp một nhóm dân tỵ nạn khác, hắn bèn chủ động đến gần, định trà trộn vào chúng để vào thành Thôi Tuyết.

Nhưng không ngờ, vừa đến gần, bọn dân tỵ nạn ốm đói này liền như các chú sói đói gặp phải cừu non, lập tức ùn tới, cướp đoạt hành trang của hắn. Trong chớp mắt, bọc vải của hắn chỉ đã bị xé nát vụn vời.

Bọn dân tỵ nạn thấy không có thức ăn, thất thểu thất vọng. Tuy nhiên, chúng cũng không quên cướp sạch nhưng bộ quần áo cũ rách.

“Lão già khốn nạn, chả có gì ăn được!” Một cô ả ốm đói tả tơi vứt tấm ga của hắn lại, hung hãn chửi rủa.

“Mẹ nó! Còn nói nhiều làm gì, nhanh lôi lão già nó qua đây! Đã lâu lắm không được ăn thịt, mau bắt nồi!” Một gã đàn ông râu ria bòm xòm gầy guộc la to.

Bọn dân tỵ nạn chẳng mấy chốc vây lấy Vân Thăng, mắt sáng trưng như nhìn thấy miếng mồi ngon.

Từ thời đại Hắn Ám đến đây, tuy không phải là người thức tỉnh, nhưng võ lực của hắn luôn hơn hẳn. Với vị thế một kẻ yếu trong tầng lớp tận cùng của xã hội thời Hắc Ám này, hôm này hắn mới bị lần đầu.

“Muốn làm thịt ta?” Hắn rút trong túi ra khẩu súng chỉa thẳng vào tên thanh niên định đi lên “tóm”, lạnh lùng nói.

Bình Luận (0)
Comment