Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 288

Cự phần, khu dịch thể Hoàng Sơn

Ngồi dưới thân xác khổng lồ ghớm ghiết của nó, tinh thần của Sở Vân Thăng đã dần hồi phục. May mà tên này là vật phong ấn của hắn, không thì chắc hắn đã toi mạng. Vật phong ấn vào thời khắc quyết định vẫn nghĩ đến sinh mạng của chủ nhân, vì thế đã dừng lại đúng lúc. Sinh tử chỉ cách nhau mỗi một bước.

Hắn đoán giờ dung mạo của bản thân chắc chỉ có thể càng đáng sợ. Hắn vẫn không đủ can đảm nhìn mặt mình, vì sợ bản thân sẽ không chịu đựng nổi!

Lần trước khi sinh lực mất đi, nhưng không hề cản trở gì đến năng lượng nguyên khí, vì thế mà hắn vừa rồi mới dám cả gan mạo hiểm.

Nhưng lần này khác, trong thể nội đã xuất hiện những biến hóa kỳ lạ.Đấy là trường hợp tiền bối không hề nhắc đến trong Cổ Thư. Hay nói cách khác, trong phần hắn đọc hiểu, không đề cập đến!

Tất cả nguồn sinh mạng toàn thân từ trên xuống dưới của hắn như bị hút cạn, cơ chế bình thường của một con người sống như bị cạn kiệt trong phút chốc. Cả con người nhẹ tuênh, không còn gì ngoài các Xúc nguyên thể đang được cao độ dồn nén lại vào nhau!

Điều này khiến hắn kinh ngạc bất định. Tất cả tạp chất trên người như bị khử sạch, toàn than giờ gần đạt đến cảnh giới kết cấu Xúc nguyên thể thuần khiết. Kết quả của sự thăng hoa cao độ này lại càng khiến cho nguyên khí có thể thông thoát toàn thân hoàn toàn không chịu bất kỳ sự cản trở, nhanh chóng nhạy bén và sắc xảo!

Không những không bị bộ dạng già nua làm rào cản, ngược lại toàn thân như tràn trề sức mạnh đủ làm nổ tung bất kỳ chướng ngại xung quanh. Ngay cả tốc độ dưỡng thương hồi phục hắn vừa tu luyện cũng tặng vọt đáng gờm.

Nhất định đã xảy ra một thể đặc biệt nào đấy mà hắn vẫn chưa phát giác!

Nhưng hắn cũng không còn nhiều thời gian để suy ngẫm, chỉ cần đủ mạnh thì không còn gì đáng sợ! Ít ra hắn vẫn còn sống, vẫn có thể chạy có thể nhảy!

Trong phạm vi hắn thao túng được bổng chốc như cú nổ động trời. Từ cự phần lan truyền đến cả trùng tử cả khu dịch thể, đâu đâu đều cảm nhận thấy trùng tử đang gào thét vì phấn khởi!

Bọn chúng kích động lũ lượt kéo đến từ bốn phương tám hướng đến vây quần bên Cẩm Thạch, như thể thân dân đến tham kiế quốc vương của mình, mãi không chịu giải tán.

Cẩm Thạch đã dùng toàn bộ sinh lực của Vân Thăng để kêu gọi cả một đại quân trùng tử khổng lồ bên ngoài! Nhưng nó chỉ mang tính nhất thời. Hắn không có thời gian thử nghiêm. Nước đã tới chân, hắn cũng chỉ dám nghỉ ngơi cho lại chút sức liền đã phải chuẩn bị cho kế hoạch bươc tiếp theo.

Nhanh chòng dùng lệnh Phong Ấn tạo một phân thân áo choàng mới làm sĩ quan chỉ huy bọn trùng tử bên ngoài thay Cẩm Thạch.

Đồng thời, ba tọa cư phần sau khi nhận lệnh Vân Thăng nhanh chóng gia tăng hết mã lực bắt đầu công cuộc sản sinh các loại trùng tử khác nhau phục vụ trường kỳ chiến đấu. Càng đông càng tốt! Hắn giờ cần nhất là lấy số lượng để chiến lực cuối cùng áp đảo đối phương.

Khi vừa bước ra cự phần, trước mặt hắn, trùng tử hung hãn mọi khi giờ đã tự động dàn sang hai bên mở một “lối sạch” hắn đi.

Hắn cùng phân thân áo choàng phân công hành sự, nó sẽ dẫn theo đại binh trùng tử chờ lệnh tại vùng giáp ranh khu vực dịch thể. Còn hắn sẽ đi đến thành Thôi Tuyết với tốc độ nhanh nhất…

Hắn đoán chắc giờ vẫn còn bóng hình của bộ dạng ông lão lúc trước, nên tạm thời vẫn không dám xông thẳng vào. Kế hoạch đầu tiên của hắn vẫn chỉ là cướp người, chỉ trong trường hợp bức quá mới đành phải nghĩ đến dùng vũ lực giải quyết.

Dưới sự giúp sức của bọn nội gián hắn đã dễ dàng vào được thành Thôi Tuyết. Nhưng do năng lực bọn chúng có hạn, nên hắn vẫn chưa thể đến được khu trung tâm.

Hắn cũng nhân ánh sáng không mấy tốt, nhiều khu vực vẫn âm âm u u mà thừa cơ trà trộn tiếp cận Bạch Y Nữ Kỵ Doanh.

Hắn phải tìm gặp Hứa Tình Thư. Muốn cướp người thành công thì nhất thiết phải có sự giúp đỡ của cô.

Nữ kỵ doanh canh gác vô cùng cẩn thận, Vân Thăng không thể không mặc áo choàng chiến giáp mạo hiểm xông vào với tốc độ nhanh nhất, để xém bị phát hiện.

Nơi này hắn từng ở một thời gian nên biết rõ vị trí phòng Hứa Tình Thư. Dưới ánh sáng mờ mờ, hắn như bóng ma men theo bờ tường lẳng lặng tiến đến mục tiêu.

Hôm nay là ngày xui xẻo với Tình Thư. Hôm nay ngài sứ giả hạ lệnh cho các cô phải cùng vây quần bảo vệ lâu đài trung tâm. Tư Hạnh đứng cạnh không biết hú hí với gã đàn ông nào, ước chừng giờ đã bụng mang dạ chửa, để vừa nãy nhất thời bất cẩn ả đã nôn đầy người cô.

Bất đắc dĩ cô đành phải xin phép thành chủ đi về. Thím Vương đã nấu sẵn nước nóng chờ cô về tắm. Sau khi cở bỏ trang phục, cuối cùng cô cũng có thể thoải mái ngâm mình trong nước nóng. Đương lúc định sẽ mặc sức hưởng thụ thời khắc an bình này lại gặp ngay một bóng người xẹt vào, đột nhiên hiện ngay trước mặt.

Tiếng thét to vẫn còn ứ đọng trong họng khi nhìn rõ bóng dáng trước mặt cô chính là “tử thần”!

Ngoài ngài sứ giả Băng giá không một ai từng sống sót dưới thành đao của tên áo choàng Hỏa tộc. Trước mặt cô giờ này lù lù vị sứ giả áo choàng Hỏa tộc bằng da bằng thịt!

Sự xấu hổ chẳng mấy chốc đã bị sợ hãi đánh thắng, cô ngồi thờ thẫn trong chậu tắm, hoàn toàn không dám động đậy, sắc mặt căng thẳng nhìn “ngài sứ giả”.

Hắn đến đây làm gì? Đến để phá lâu đài trung tâm vì bảy người ứng viên ư?

Cô muốn nói nhưng lại không tài nào nói lên lời. Vì căng thẳng quá đỗi cô quên hẳn cảnh xuân cung dưới làn nước trong. Càng căng thẳng, lòng ngực cô lại càng phập phòng rung rẩy khuấy động từng làn nước…

Vân Thăng vốn đang nhủ thầm gặp được cô trong phòng thật may, không phải lo không biết tìm cô từ đâu, ai ngờ lại bắt gặp màn khó xử này!

Thời khắc nguy hiểm nhất này lại xuất hiện cái màn này, khiến hắn dở khóc dở cười. Dẫu sao người cũng đã đứng đây, không nhìn thì cũng đã nhìn, hắn cứ liều như không có gì xảy ra nói : “Cô đừng nói gì cả, nghe ta nói hết đã!”

Vân Thăng vừa mở miệng, Tình Thư đã chau mày lại. Giọng nói này quá quen thuộc, và tuyệt đối khác với giọng khàn khàn máy móc, khó nghe của tên áo choàng.

“Cả nhà cô đang trong tay ta, nên tốt nhất cô đừng lên tiếng, nghe ta nói xong!” Vân Thăng kéo áo choàng xuống hòng mong tỏ rõ thân phận. Hắn nói rõ mồn một từng chữ: “Cô có biết ta, ta là Viên Hồng Tuyết. Sau khi Lôi Minh chết, tất cả bí mật của ngươi đã được chuyển giao về tay ta.Chỉ cần người giúp ta làm một việc, ta lập tức sẽ để cả nhà người được tự do, nguyên vẹn giao trả họ về tay cô.”

Hắn quên hẳn sự bất ngờ mà hình dạng bây giờ mạng lại cho Tình Thư: Đây là người ư? Hay là ma quỷ?!!

Khuôn mặt khô khan không còn chút sức sống. Hai quả cầu mắt lồi lên giữa hai hốc xương như có thể rơi rớt ra bất cứ lúc nào. Đầu tóc thưa thớt, còn mỗi da bọc xương với chiếc đầu to. Nhìn chung, ngoại hình hắn giờ chỉ có thể nói là: kinh hoàng!

Nếu không nhờ vẫn còn chút bóng hình Viên Hồng Tuyết, cô chắc chắn sẽ tưởng mình đã gặp sứ giả Hỏa tộc.

Có điều, người đến không phải là sứ giả, điều này sẽ là họa hay phúc đây?

Toàn thân cô vẫn trần trụi, nếu bị ngài sứ giả bắt gặp, dẫu sao đấy không phải là một con người, cô cứ nghĩ mình bị một con chó nhìn phải, thì chung quy vẫn còn thanh bạch. Đằng này, lại là cái lão già xấu như ma, thì dù thế nào đi chăng nữa, lão vẫn là một gã đàn ông không chối cãi được!

Mình lại bị cái lão già xấu xí này nhìn thấy từ sạch!

Đây còn là lần đầu tiên trong đời cô trần truồng trước mặt một gã đàn ông. Đối phương không đẹp như hoàng tử đi chăng nữa, nhưng chí ít cũng đừng xấu xí đến thế chứ!

Cô giờ chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi. Còn không thì một tiễn cho xuyên qua lồng ngực lão để hả tức!

“Cô mặc quần áo vào rồi chúng ta bàn tiếp. Nhưng phải nhanh, ta không có nhiều thời gian.” Vân Thăng giờ mới nhớ quay lưng đi để cho cô nhanh chóng mặc quần áo vào.

Hứa Tình Thư rất muốn thừa cơ giết lão đi, nhưng cô là người bình tĩnh hơn cả Vân Thăng. Từ tình báo của thành Liệt Hỏa, cô biết thực lực của lão già này sâu không thể lường, ba anh em Lôi Minh không phải là đối thủ của lão, cô tốt nhất cũng rút kinh nghiệm không nên dây vào ổ kiến lửa.

Nếu không phải người nhà trong tay lão, có thể cô cũng sẽ liều một phen. Nếu không có người nhà, dù liều chết đi còn hơn sống nhục.

Nhưng giờ cô phải nhịn nhục, dù cho lão giờ có nhìn thấy hết ráo đi chăng nữa, cô cũng không nên hó hé.

“Nói đi, muốn ta làm gì?” Sau khi thay quần áo, cô lạnh lùng hỏi. Cô thật sự không muốn nhìn lão già xấu xí này thêm dù chỉ một mắt.

Tuy cô cũng thấy lạ lùng vì sao Viên Hồng Tuyết lại thành ra thế này? Nhưng vừa nghĩ đến các loại công pháp tà ma của Hỏa tộc, liền liên tưởng thành đây là hậu quả do lão đã quy thuận vào Hỏa tộc đây!

“Cứu một người!” Mặc kệ thái độ của cô, Vân Thăng quay lại nói thẳng thừng.

Một người phụ nữ trần truồng hắn không gặp thường xuyên, nhưng cũng không phái là ít gặp, nên giờ đây những màn như thế đã không còn làm để hắn để tâm được quá lâu.

“Ai?” Hứa Tình Thư tiết kiệm từng chữ.

“Đàm Ngưng, một trong số các ứng viên!” Vân Thăng nghiêm mặt nói.

“Ta không làm được!” Không cần nghĩ suy, cô đã bác bỏ ngay.

“Ngươi nhất định phải làm!” Vân Thăng một bước không nhường.

“Dù có giết ta đi, ta cũng không thể làm được. Bây giờ khu trung tâm ấy ngoài ba lớp, trong ba lớp toàn là thị vệ bảo vệ kỹ càng, lại thêm hai ngài sứ giả trấn thủ trong lâu đài. Nếu là ngươi, ngươi có bản lãnh này chứ?” Tình Thư mỉa mai.

“Thật sự không còn cách nào ư?” Hai đầu mày của hắn lại nhíu lại.

“Không…trừ khi ngươi giết hai vị sứ giả đi!” Tình Thư cười nhạt.

“Được! Vậy giúp ta cứu một người khác, Viên Kỳ Dương! Nếu cả việc này ngươi cũng không làm được, thì chúng ta không cần nói nữa. Ngươi cứ chờ mà nhận xác người nhà ngươi đi!” Hắn cũng bất mãn mỉa lại thái độ của cô. Dẫu sao thì mình cũng là “sếp” của cô cơ đấy!

Tình Thư bỗng chốc yếu thế hẳn, ấm ức nói: “Được, ta có thể cứu cậu bế này. Ngài sứ giả không quản việc này, nhưng cậu bé này vẫn bị thành chủ canh giữ nghiêm ngặt, nên ta cũng không chắc có thể thành công. Không phải do ta không tận tâm, mà là một khi bị phát hiện, ta cũng sẽ mất mạng như thường!”

Vân Thăng rút trong lòng ngực ra tấm hình đưa ra cho Tình Thư, như thể đặt cược một ván bài trong tình thế vạn bất đắc dĩ: “Nếu lỡ bị ả phát hiện, ngươi cứ đưa ả tấm hình này và nói, người đàn ông trong ảnh đang trên tay ta, việc còn lại ả biết phải làm gì.”

Hứa Tình Thư nhìn sơ đã kinh ngạc nhận ra người phụ nữ trong ảnh chính là Cơ Khanh. Tấm ảnh này chụp lúc thời đại Dương Quang, mà sao nó lại trong tay lão già này được? Lão có quan hệ gì với thành chủ?

“Tình hình Đàm Ngưng thế nào rồi?” Vân Thăng chỉ sợ cô không còn sống đến giờ này.

“Bảy ứng viên đều trong lâu đài trung tâm. Ngài sứ giả hình như vẫn đang chờ đợi điều gì. Lúc ta về, ngài vẫn chưa cho họ vào ống dẫn.” Cô vừa nói vừa cất lại tấm hình Vân Thăng đưa.

Vân Thăng nghe tin, không khỏi thở phào.Băng tộc đang đợi điều kiện trao đổi của Thân Vực. Không ai ngốc cả, nếu không thực hiện thì không làm việc! Nhưng như thế càng tốt, càng trúng tim đen hắn!

“Một lát ta sẽ cho phái người đến gặp thành chủ của ngươi đề cập việc dùng ba người ứng viên để đối lấy một Đàm Ngưng. Ngươi canh chừng cho ta xem chúng có giở trò gì không rồi nghĩ cách báo tin cho ta. Ta đảm bảo, sau khi cứu được Đàm Ngưng, ta sẽ thực thi lời hứa với người nhà ngươi, tuyệt đối không làm họ bị tổn hại.” Vân Thăng giờ thấy việc cướp người là không khả thi, với sự canh giữ nghiêm ngặt khu trung tâm, cướp là không thể, chỉ còn phương án cuối là đổi thôi!

“Ả là người gì của ngươi mà ngươi phải mạo hiểm thế?” Tình Thư rất ư hiếu kỳ. Lão già khô này không lẽ là cha, là ông ư? Bộ dạng này, cũng khác nhau quá đi!

“Việc này ngươi mặc ta, chỉ cần làm tốt việc của người! Cáo Từ!” Hắn không có tâm trí để buôn dưa với cô, nói xong đã vội đẩy cửa chuồn đi.

Tình Thư lạnh lùng nhìn Vân Thăng biến mất trước mặt mà trong lòng ấm ức và tức giận…

Cơ Khanh hôm nay lại thấy rất vui. Không phải vì ngài sứ giả báo cô biết rằng cái tên Sở Vân Thăng truy lùng bấy lâu nay sắp tìm ra tung tích, mà là cô được tin Thư Hạnh đã nôn đầy người Tình Thư, chắc giờ mỹ nhân đang tắm đây!

Ả đã tìm một lý do cực hay để tạm thời rời lâu đài để đi “trêu ghẹo” vị mỹ nhân này một tí. Chẳng bao lâu sau Thần Vực sẽ giả phong tỏa khu Hoàng Sơn này, ả sợ rằng, nếu không ra tay nữa sẽ không còn cơ hội.

Ả thấy được Tình Thư có vẻ không ưa mình lắm, cô thậm chí không ưa cả thành Thôi Tuyết. Chỉ sợ sau khi Thần Vực giải phong tỏa, mỹ nhân này sớm muộn gì cũng ra đi.

Đương nhiên lúc ả “phấn khởi” mò đến thì Tình Thư đã tắm xong, cộng thêm áo quần chỉnh tề.

Sao ả lại có thể để lỡ cảnh đẹp này chứ! Thật đáng trách!

Khó khăn lắm ả mới điều chỉnh được tâm trạng lại, đương lúc nắm tay mỹ nhân “tâm sự”, lại bị Tư Hạnh vội vã chạy đến phá hoại.

“Thành chủ, thành Liệt Hỏa phái đặc sứ đến cầu xin gặp ngài! ” Tư Hạnh vừa thở hổn hển vừa báo.

“Không gặp! Việc gì?” Một câu nói của ả rất ư mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng phù hợp với tính cách lúc này lúc nọ của ả.

“Hình như là muốn dùng ba tên ứng viên còn lại để đổi lấy một ứng viên bên ta!” Tư Hạnh có phần không thể tin được điều này.

“Đổi người? Đổi ai?” Cả Cơ Khanh cũng không tin được. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là thành Liệt Hỏa phen này lại có quỷ kế gì đây?

“Đàm Ngưng!

Bình Luận (0)
Comment