Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 310

Giết! Giết! Giết!

Sáu luồn sát ý thề không chết không thôi cùng lúc được phát ra từ bộ não của “bạn đồng hành” Sở Vân Thăng. Ngay cả con trùng chỉ sức công phá yếu nhất cũng chuẩn bị sẵn tư thế. Cả Vân Thăng cũng thế, nếu không đủ tỉnh táo đã bị sát ý này nhấn chìm từ lúc nào.

Nếu nói là sát ý nóng bổng cũng không phải, thất chất nó giống một mối hận thấu trời len lỏi trong đầu bọn trùng tử.

Lúc ở trong khu dịch thể hắn chưa từng cảm nhận được mối hận trong lòng trùng tử đến nhường này, dù trong cuộc đại chiến với bọn rừng Bao Tử, các trùng tử có cũng chỉ là ý chí chiến đấu và lòng dũng cảm, mà không hề có thù hận.

Mối hận thấu xương này đã hóa thành sát ý đã được khắc sâu trong từng mảnh xương, từng manh giáp, thậm chí từng tế bào trong trùng tử… Và điều khó tin nhất, thông qua mối hận và sát ý của chúng, bỗng nhiên, bằng ý thức đặc biệt của mình, Vân Thăng lại cảm nhận được một nỗi đau thương và hối hận nhàn nhạt của trùng tử.

Nó chỉ là thứ vô cùng mỏng manh, nhưng lại khiến cả linh hồn hắn không tài nào dứt ra. Nếu giờ hắn mà vẫn còn là thân người, chắc đã u buồn rơi lệ.

Hắn chưa một lần cảm nhận được nội tâm của trùng tử thật đến thế. Trước đây, Phong Thú phù của hắn đã hoàn toàn giết chết ý thức của trùng tử, cộng thêm cách trở của Phong Ấn lệnh, hắn căn bản không biết được thứ cảm giác này. Bây giờ hắn mới hiểu, vì sao lúc trước cứu Đàm Ngưng dưới chân núi Hoàng Sơn, sự liên kết của binh đoàn trùng tử lại yếu ớt dễ dàng vỡ tan đến thế, và hắn hiểu vì sao Cẩm Thạch Hoàng Sơn phải hao tổn một lượng năng lượng khổng lồ mới có thể kiềm chế được chúng, hóa ra mối hận này cháy bổng và động trời nhường này.

Chỉ lòng thù hận của sáu con trùng tử trước mắt, Vân Thăng đã thấy có phần không chịu nổi, huống chi là hàng ngàn hàng vạn con lúc bấy giờ.

Tình cảm này không phải là điều hắn mong đợi, nhưng nghỉ ngơi là do hắn đề nghị, đường cũng do hắn chọn, nhà cũng do hắn dẫn vào, hắn không thể địch thân đạo diễn một màn đồ sát con người của trùng tử. Dẫu sao hắn vẫn là con người chứ không phải trùng tử!

Vân Thăng cảm thấy quái dị vô cùng, rõ ràng lúc ở bên ngoài hắn hoàn toàn không cảm giác thấy sự sống của loài sinh vật khác. Lòng tin với “khứu giác” của trùng tử hắn vẫn tin tưởng. Dù năng lực có hạn, nhưng một trùng tử cao cấp như Lão Tử cũng phải phát hiện ra chứ.

Bọn người này như bỗng chốc chui ra từ lòng đất, đột ngột xuất hiện khiến hắn trở tay không kịp. Nếu hắn biết trước ở đây có người đã có thể tránh được việc này. Giờ nói gì cũng không còn kịp, Lão Tử đã kích hoạt Hỏa năng, toàn thân rực cháy tử hỏa chuẩn bị càn quét lũ người này. Cả quả cầu lửa của Lão Kim cũng đã đến tận cửa miệng!

Vân Thăng trong lúc khó ló cái khôn, hắn cũng chả biết phải làm gì chỉ rú ầm lên: Không được! Dừng lại! Nhân danh Cẩm Thạch cảnh cáo các ngươi không được quên sứ mệnh lần này của chúng ta!

Không biết do trọng lượng của Cẩm Thạch nặng hơn, hay do Vân Thăng chắn trước mặt bọn nhân loại, Hỏa Viêm trường tu của Lão Tư đành phải cụp xuống, hỏa cầu trong miệng của Lão Kim sau khi xoay một vòng cũng được nuốt vào bụng lại.

“Vì ..sao…bọn chúng…dị nguyên!” Lão Tử tứ giận và thù hận phát ra tín hiệu lắp bắp.

“Ngươi nói cho ta biết, sứ mệnh tối qua Cẩm Thạch giao cho chúng ta là gì…” Vân Thăng bắt đầu tìm lý do để đánh trống lảng.

“Mộc…” Lão Tử thật thật trả lời.

“Đấy, Cẩm Thạch đã cảnh giác chúng ta không được gây sự, đặc nhiệm vụ hộ tống Mộc Nguyên Thể lên hàng đầu dù chết vẫn phải hoàn thành! Nếu chúng ta sinh sự đồ sát đám người này gây ra tiếng động sẽ dẫn kẻ thù ở trên trời đến đây. Nếu Mộc Nguyên Thể bị cướp đi, chúng ta đều là tội đồ lớn của cả Trùng tộc! Sẽ có lỗi với Cẩm Thạch, với tất cả trùng tử…” Vân Thăng mặc kệ chúng hiểu hay không mà làm một tràn dài ngoẵn bao nhiêu lý sự.

Sáu con trùng tử mắt lớn ngó mắt nhỏ, một lúc sau, trùng ngố là trùng tử đầu tiên phản ứng lại bằng việc phát ra tín hiệu đầy tôn thờ với Vân Thăng: Có…lý…

Lão Tử cũng ngưỡng mộ vô cùng “trí thông minh tuyệt đỉnh” của hắn. “Trí thông minh” của nó sau khi bị Vân Thăng vượt qua, nó lại bắt đầu lo lắng, sợ cả trùng ngố cũng hơn nó thì thật thất bại. Nó rất quan trọng hóa “trí tuệ” của bản thân, có lẽ đây cũng chính là một tác dụng phụ của “trí tuệ” chăng?

Nó lập tức tỏ ý đứng về phe Vân Thăng, để chứng tỏ ta đây cũng không dốt:

Ta …cũng ..nghĩ…thế….

Sau khi nghe Lão Tử phát tín hiệu với cả bọn, Vân Thăng không khỏi thở phào. Tuy hắn là phó thủ lĩnh, nhưng ngoài trùng ngố ra, những con trùng tử không trí tuệ khác đều chỉ nghe lệnh của Lão Tử.

“Bây giờ chưa thể đi ra…” Vân Thăng liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Trên không vẫn đầy bóng hình của bọn Phi Đới quái. Hắn quay đầu lại phát tín hiệu: “Đại Trùng, ngươi gác ở vị trí cửa; Tiểu Hồng, ngươi đi gác ở phòng bên ấy; Lão Tử ngươi đi lên lầu kiểm tra thử xem; không được giết người gây tiếng ồn; Lão Kim và ta sẽ canh chừng bọn nhân loại này, Chỉ Ca đi xuống dưới đào năng lượng; còn lại Tiểu Thanh thì đi nghỉ ngơi…”

Vân Thăng một hơi phân bổ xong nhiệm vụ của cả bảy con trùng tử. Từ hôm qua trở đi hắn đã đặt hết tên cho cả bảy con trùng tử.

Bốn con trùng tử không trí tuệ còn đỡ, chúng chỉ thụ động tiếp nhận nhiệm vụ. Nhưng trùng ngố và Lão Tử lại khác, chúng hưng phấn bò đi nhanh hơn hẳn, điều này khiến hắn có phần hối hận. Trước đây, hắn thỉnh thoảng cũng gọi trùng ngố là Đại Trùng, nhưng chỉ là gọi bừa. Phen này thì khác, hắn gọi nó trước mặt mọi trùng tử, tuy cũng vẫn là Đại Trùng ngố, nhưng nó lại bảo bối cái tên này vô cùng. Nó cứ lẩm nha lẩm nhẩm mãi không ngừng lặp đi lặp lại phát tín hiệu khiến hắn bực chết đi được!

Còn Lão Tử thì cũng có phần phẫn uất. Nó ức là vì sao tên Đại Trùng ngố đó lại có nhiều hơn nó một âm tiết, khiến Vân Thăng không thể không dẫn chứng là tên Cẩm Thạch cũng chỉ có hai âm tiết, tên càng ngắn thì lại là loài càng có trí tuệ để giỗ ngọt nó.

Thế là Kim Giáp trùng thành Lão Kim, Thanh Giáp trùng thành Tiểu Thanh. Còn trùng chỉ thì ngoại mạo nó quả thật ghớm ghiếc, Vân Thăng cố tình gọi nó là Chỉ Ca, còn Xích Giáp trùng còn lại thì được hắn chọn cho cái tên giản dị Tiểu Hồng.

Khả năng công kích của Chỉ Ca tuy chả ra làm sao, nhưng khả năng đào đất của nó lại chả thua gì Kim Giáp trùng.

Sau khi giao nhiệm vụ xong, và được Lão Tử đồng ý, Chỉ Ca lập tức xoay lết tấm thân mập ù của nó ra khỏi vò giáp của Kim Giáp trùng. Nó nhổ một vũng dịch thể lên nền làm nhũng nền đất đá vân thạch của tòa nhà rồi nhanh chóng chui xuống…

Những trùng tử khác cũng bắt đầu chia nhau đi vào vị trí chiến đấu Vân Thăng đã chia. Trùng tử có cái ưu điểm là tuyệt đối phục tùng, không bao giờ hỏi thủ lĩnh của mình vì sao.

Và công việc tiếp theo là phải đối diện với bọn con người này. Vân Thăng ngẩng cao đầu trùng của mình…

Vương Đại Phú nghĩ mình đã bị điên. Năng sĩ duy nhất trong đám người này đã bị chết đói trên đường đi, những người còn lại đều gầy trơ xương, hoặc huyển đang hấp hối.

Khi bảy con trùng tử xuất hiện trước mặt, ngay cả la thét họ cũng không còn đủ sức, điều cuối cùng còn có thể làm là chịu khuất phục trước vận mệnh chờ đợi cái chết ập đến.

Tất cả họ đều nhắm mặt lại đợi chờ trùng tử xông lên xé xác mình, móc não mình.

Tuy nhiên, họ chờ mãi, vẫn không thể động tĩnh gì. Bảy con trùng tử này ngoài đằng đằng sát khí lúc ban đầu, từ đó trở đinh chúng như mù như lòa, hoàn toàn xem họ như không khí, mạnh ai nấy lo việc mình.

Kỳ tích là gì? Đây chính là kỳ tích!

Đây là việc kỳ lạ nhất mà bình sinh Vương Đại Phú lầu đầu gặp. Trùng tử lại không giết người?!

Nếu chỉ có thể thì hắn sẽ không nghĩ mình bị điên. Khoảng một lát sau, con Xích Giáp trùng trên trán có cái khe hở ì ạch bò xuống từ lưng Kim Giáp trùng không ngừng vẫy càng với hắn. Không, là không ngừng “vẫy tay” kêu hắn đến gần!

Hắn cứ tưởng mình bị hoa mắt, trùng tử làm sao có thể làm động tác này!!!

Thấy hắn không động tĩnh, con trùng tử đó có phần bực bội, nó giớ cao chiếc càng của mình kéo hắn đến đặt xuống nền đất trước mặt.

Tiếp đến, hắn đã gặp một huyền thoại chấn động cả cuộc đời mình!

Con Xích Giáp trùng ấy lại có thể dùng chân cưa của mình khắc lên một dòng chữ giản thể rõ ràng trên nền đất!!!

Giây phút ấy, hắn cơ hồ quên sạch ý nghĩa nội dung của những chữ hán ấy, hắn chỉ thấy hoa mắt choáng váng, xém tí đã bất tỉnh nhân sự. Mãi đến khi con Xích Giáp trùng ấy lại thiếu kiên nhẫn gõ gõ nền đất nhắc nhở hắn đừng làm mất thời gian. Vương Đại Phú lo lăng sợ nó sẽ nổi điên nên cố chấn tĩnh lại mình. Hắn cố vận dụng hết tố chất của một người giám đốc bán hàng năm xưa lợi dụng tí sáng tàn dư bình tĩnh ngẫm từng chữ: nói với chúng, giữ im lặng, đổi an toàn.

Hắn không hiểu nổi. Con Xích Giáp trùng đó đã hất hất chiếc đầu to của mình tỏ ý để hắn về nói rõ với mọi người.

Vương Đại Phú phen này bị sốc đến mức không còn gì để nói. Đây…đây còn là trùng tử mẹ gì? Đó y như là một con người ấy chứ!

Tuy hắn không dám tin. Chung quy hắn cũng tỉnh táo ra hơn, con mắt đã không lừa được bản thân, trước mặt hắn là trùng tử không phải con người.

Vương Đại Phú vội vã đem tin từ cổ chí kim hiến cò này nói với mọi người trong nhà. Bỗng chốc, nhận loại cả tòa nhà lại xáo xòa lên vì kinh ngạc.

Con Xích Giáp trùng ấy lập tức bất mãn gõ gõ nền nhà, mọi người lại bàng hoàng giữ yên lặng. Tuy đây là một việc kỳ diệu, nhưng vẫn không đủ để họ phớt lờ sự hung hăng của trùng tử, nhất là con Tử Viêm Ma Trùng. Năng sĩ thông thường gặp phải nó đều mất mạng như chơi.

Vương Đại Phú không thể không đánh liều chạy đến gần con Xích Giáp trùng trước mắt, vì con trùng tử này vẫn còn “lời” muốn nói với hắn.

“Các ngươi từ đâu chui ra? Đừng hòng nói dối, ta có thể ngửi thấy các ngươi vừa nãy không ở đây.”

Lần này con trùng tử này tốn khá nhiều thời gian để khắc chữ.

Trên trán hắn đã bắt đầu nhuễ nhụai mồ hôi. Các đại từ xưng hô “ta”, “các ngươi” dùng chuẩn xác đến thế, đây lại là trùng tử ư…

Xích Giáp trùng lại bắt đầu gõ gõ nền.

Vương Đại Phú quơ tay múa chân một hồi tỏ ý rằng mình không có khả năng khắc chữ trên nền nhà.

Xích Giáp trùng thờ người ra. Sau một hồi nó lắc lắc đầu, hình như nó đã thở một hơi dài. Sau đó,nó lại khắc tiếp dòng chữ: nói là được.

Vương Đại Phú cảm thể cả cuộc đời kinh doanh của mình, dù năm xưa đối phó với các tay tài phiệt quốc tế cũng không thể bằng giờ phút này.

Bình Luận (0)
Comment