Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 312

Sở Vân Thăng bỗng nghĩ, đi đâu cũng thế, cũng chả biết sẽ đến đâu.

Lúc đi xuống quá vội, nếu đi chung với bọn nhân loại kia không chừng có thể thông qua chúng tìm hiểu chút thông tin về tình hình dưới lòng đất. Bây giờ nghĩ sao cũng đã muộn, chỉ còn có thể dựa vào sức mình.

“Con đường ở giữa”Vân Thăng vội vàng phát tín hiệu cho “đồng đội”mình.

Ngay lập tực, trùng ngố và Tiểu Hồng đi trước mở đường, Lão Tử mạnh nhất đi sau cùng để canh chừng, Vân Thăng ở giữa chỉ huy.

Thu hồi lại Hỏa năng lượng lưu thông trên người, bảy con trùng tử này vốn dĩ đã là loài sống trong đen tối đã quá quen với việc bò trong thế giới đen tối và tỉnh lặng này.

Tầm nhìn một màu đỏ chói của trùng tử rất được việc trong những trường hợp này, nếu không có nó việc đụng đầu đụng vách sẽ không tránh khỏi.

Đường thông đạo càng đi càng nhỏ lại, càng đi càng ẩm ướt, không có bất kỳ vật tham chiếu nào, hắn đoán có vẻ càng đi càng sâu xuống dưới. Càng đi càng cách xa khoảng cách với mặt đất.Bảy con trùng tử vẫn lặng lẽ bò đi không một lời nào. Bọn chúng càng ngày càng tin tưởng Sở Vân Thăng. Lòng tin này rất kỳ dị, sau khi hắn cứu sống Tiểu Thanh, niềm tin này lại càng nồng nàn.

Nước…

Dưới chân chúng càng ngày nhiều nước, nền đất trong thông đạo cơ hồ gần thành bùn đất. Nếu tiếp tục đi e rằng sẽ đi xuống phần dưới nước mất. Chỉ mong không gặp phải cái gì khủng khiếp!

Hi vọng sẽ không có gì!

“Tiếp tục” Vân Thăng không tin bọn nhân loại có thể đi ra khỏi “mê cung trong lòng đất” này mà bọn trùng tử mạnh hơn bao nhiêu nhưng chúng lại không thoát được.

Và cứ thế, chúng lại đi được khoảng một đoạn xa, trùng ngố phía trước cứ liên tục truyền tín hiệu về “…không…thông….”

Ngõ cụt?

Vân Thăng ngỡ ngàng, vội vàng bò từ lưng Lão Kim xuống chen lên chỗ trùng ngố. Quả nhiên thông đạo đã ngày càng nhỏ đi, ngay cả một con Xích Giáp trùng muốn bò qua cũng khó.

Không lẽ đi sai đường rồi ư? Trong lòng hắn rối bời, quay về chỉ tổ tốn thời gian, mà có thể còn gặp nguy hiểm.

Lúc này, hắn bỗng nghe thấy trong đường thông nhỏ hẹp có tiếng sột soạt truyền đến. Trong lòng hắn đại kinh, vội phát tín hiệu: Có nguy hiểm, tất cả chuẩn bị tác chiến.

Đồng thời, hắn cũng vội kéo Tiểu Hồng và trùng ngố nhanh chóng rút về bên cạnh Lão Kim. Trùng Chỉ và Thanh Giáp trùng giờ vẫn chưa thế tác chiến, tuy cánh Tiểu Thanh đã dần hồi phục, nhưng trong cái nơi quái quỷ này đừng nói là bay, có muốn đi thẳng cũng khó nữa là!

Trong lòng hắn bỗng nổi lên một tia hồi hộp. Khác với những lần hắn chuẩn bị phá vây, chính xác hơn, tâm trạng này cũng giống lần đầu hắn gặp Xích Giáp trùng, một nỗi sợ đến từ loài sinh vật hắn chưa từng được biết đến.

Tiếng sột soạt ngày càng đến gần, hắn lại quên mất giờ mình đã là một con trùng tử to khỏe, một con trùng tử chỉ có người khác sợ mình.

“Rút về sau”

Mệnh lệnh này của hắn khiến những con trùng tử khác cảm thấy tủi nhục, trùng tử đã bao giờ biết sợ hãi?

Tuy bọn chúng tin tưởng Sở Vân Thăng, nhưng dẫu sao thủ lĩnh số một vẫn là Lão Tử, trong lúc bọn chúng đang do dự, trong các rãnh đất nho nhỏ sau góc bỗng nhảy ra cơ thể của một loài sinh vật sống ---chuột.

Vân Thăng bỗng chốc im bặt. Bản thân hắn cũng thấy nhục nhã, hóa ra mình đã bị một con chuột bé tí này dọa cho cong đuôi mà chạy. Đồng bọn bị “hạ nhục” của Vân Thăng phen này đã phẫn nộ, từ lúc nào mà bọn chuột cũng dám đến khiêu khích chúng rồi?

Chưa đợi Vân Thăng kịp phản ứng, Tiểu Hồng lập tức xông lên, với tốc độ của trùng tử nhanh gọn lẻ kẹp đứt đầu của ba con chuột còn chưa kịp quay lại.

Kỳ thuật, ba con này đều thuộc giống chuột to mà Vân Thăng chưa gặp bao giờ. Thể tích mỗi con đều to gần gấp ba bọn chuột thời đại Dương Quang. Với hắn mà nói, đây đã là loài quái vật, nhưng trong mắt trùng tử, thì dù to đằng nào thì chuột nào mà chả phải chuột.

Ba con chuột bị giết lập tức kinh động đến những con khác trong ổ. Bọn chúng có thể cũng lấy làm lạ sao bỗng nhiên nơi này lại xuất hiện bảy tên khách không mời mà đến?

Trong lòng Vân Thăng nghĩ, nếu cũng đã đến từ phía đối diện vậy nói rõ thông đạo này vẫn còn đường thông. Hắn dùng càng kiểm tra sơ qua đất bùn xung quanh. Đất rất ẩm ướt nhưng không cứng.

Đào!

Hắn lập tức quyết định, lập tức điều Lão Kim đi lên đằng trước. Nhưng hắn cũng cấm không cho lão dùng đến Hỏa năng lượng. Hắn làm sao biết được đằng sau có theo đuôi bọn “trùng đào đất” không!

Mệnh lệnh này đã rất thuận lợi được thông qua, Trùng tử không phải bọn sợ lớn hiếp bé, trước tiền đề không tồn tại Cẩm Thạch bọn chúng chỉ là những bộ máy giết người, cóc biết sợ ai.

Chuột của thời đại Dương Quang có sống theo bày đàn hay không hắn không biết, nhưng hắn không thể không tin vào sự thật trước mắt. Con người của thời đại này còn thay đối, huống chi là loài có khả năng thích ứng mạnh mẽ như chuột.

Nhìn thấy vô vàn xương người, xương động vật, thậm chí cả hài giáp của trùng tử đã đủ thấy bọn chuột này chả phải loài hiền lành. Chúng là loài cái gì cũng ăn.

Hắn muốn rút đã không còn kịp. Bọn chuột kêu chí chít như điên như cuồng, chúng bỗng chốc như một bầy ong vỡ tổ cùng ào đến bọn Vân Thăng. Trong đó có vô số con là loại chuột mắt xanh mà hắn từng gặp trước thành Kim Lăng.

Bọn chuột có thể cắn chết bọn chúng không, Vân Thăng không dám thử. Trong thời đại này chuyện gì cũng có thể xảy ra, cái đầu đứt ra còn có thể bay nữa là…

Lúc này, hắn cũng không còn hơi đâu mà nghĩ tiềm tàng Hỏa năng lượng, hắn lập tức cho Lão Kim phun cầu lửa thiêu chết làn sóng chuột đầu tiên ập đến. Ngay lập tức, hắn vội xếp Lão Tử lên, lão này có thể toàn thân phát hỏa diệm, đừng nói là chuột, cả Thiên Hành Giả nhân loại nếu thế lực yếu hơn cũng khó.

Thân hình khổng lồ của Lão Tử và Lão Kim phải tốn khá nhiều công sức mới đổi được vị trí trong thông đạo. Trong lúc ấy, bọn chuột khác lại xông lên tiếp.

Lão Tử toàn thân toát hỏa tử diệm trông như ác quỷ đến từ địa ngục. Nó thậm chí không cần công kích, phàm con chuột nào đến gần nó đều bị thiêu rụi thành than.

Tuy nhiên, bọn chuột trời sinh biết đào lỗ đâu phải danh bất hư truyền! Trong lúc dùng Lão Tử dùng tấm thân to uỳnh của mình chắn chết lối thông đạo, Vân Thăng cũng lập tức chỉ huy cho trùng tử khác nhanh chóng rút lui. Từng chú chuột bốn phương tám hướng từ mặt vách ẩm ướt trong thông đạo nối đuôi nhau chui ra, ồ ạt ập đến. Chuột bình thường còn đỡ, tạm thời vẫn không cạp nổi bộ giáp ngoài của bọn Vân Thăng, nhưng bọn chuột mắt xanh này đồng loạt phát ra băng tiễn rất ư gây cấn.

Băng năng lượng chuyên khắc Hỏa năng lượng. Tuy sức mạnh của bọn chuột rất yếu, nhưng số lượng chúng quá động, lại thêm trong một không gian chật hẹp này, bọn chúng gần như cho đóng băng cả thông đạo.

Mỗi lần Hỏa năng lượng phá băng lại bị đóng băng trở lại, tốc độ rút lui của Sở Vân Thăng chậm đến mức không thể chậm hơn.

Không gian xung quanh đều chất đầy chuột, làm hắn cứ ngỡ mình đã lọt vào “biển chuột”!

Trùng Chỉ là tên đầu tiên không chống đỡ nổi, sức phòng hộ của nó yếu nhất, chẳng mấy chốc đã thảm thiết la thét vì bị bọn chuột cắn xé.

Vân Thăng nghe tiếng hoảng hốt. Tuy tên Trùng Chỉ này rất gớm ghiết nhưng nó lại là tồn tại quan trọng nhất trong tiểu đội thất trùng. Nếu như không có nó đào năng lượng cung cấp cho đội, sớm muộn gì bọn chúng cũng “chết đói” cả lũ.

Hắn lập tức đè Trùng Chỉ dưới người mình, trương tất cả vỏ giáp ra, một bên liều mình bảo vệ nó, một bên liên tục phun dịch thể.

Nếu như giờ hắn vẫn là thân người, có thể dùng chiến giáp và Thanh Bích kiếm, hắn dám chắc dù có thêm bao nhiêu chuột nữa cũng không cản được đường đi của hắn. Nhưng, ai bảo giờ hắn chỉ là một con trùng tử, đành phải chấp nhận thực tế thôi.

Đầu óc hắn vẫn đang quay cuồng, có vẻ như sách lược ngay từ lúc đầu đã sai lầm. Không không nên điều Lão Tử ra sau cùng, kết quả lại bị bọn chuột thông qua đào đường khác mà cắt đứt đường đi của chúng.

Lão Tử có lợi hại nhưng nó lo được đầu lại không lọt đuôi. Nhưng giờ hắn không thể điều Lão Tử điều đến sau cùng, đừng nói gì thông đạo quá hẹp khó điều động, một khi Lão Tử rời khỏi vị trí hiện tại, bọn chuột sẽ lại tràn vào như sóng nước. Chỉ sợ bọn chuột trước mắt sẽ không bằng một góc lúc ấy. vì thế mà về một góc độ nào đấy, hắn vẫn thấy sách lược ban đầu đúng.

Tiến thoái lưỡng nan càng làm hắn phat khó, cứ tiếp tục cầm cự chắc chắn không bao lâu sau tiểu đội thất trùng tử sẽ bắt đầu thương vong. Đào đất cũng không ổn, vì chuột cũng đào được, không có đường trốn!

Chỉ còn mỗi con đường là xông thẳng về phía trước. Để Lão Tử mở đường bất chấp tất cả xông lên, như thế may ra còn đường sống.

Hắn nghĩ thế liền cắn răng phát tín hiệu cho Lão Tử: Lão Tử, phát động pha xông kích hỏa diệm xông chết bọn chúng.

Hắn từ đầu đến giờ vẫn không dám để Lão Tử động dụng kỹ năng công kích mạnh nhất vì sợ lực lượng xông kích ấy có thể phá tan cả binh đoàn chuột và cả lối đi.

Trùng tử tuy mạnh nhưng không phải là thân đao thương bất nhập. Nếu đất sập, với độ sâu này, độ dày của đất này đừng nói trùng tử, cả thần tiên cũng bị đè bẹp dí.

Giờ tình thế bất đắc dĩ, nếu tiếp tục thế này có thể Lão Tử, Lão Kim họa may sống sót mà rút lui, nhưng hắn và trùng ngố, Tiểu Thanh, Tiểu Hồng và Chỉ Ca chắc chắn sẽ chôn thân chốn này.

Hắn trước giờ vẫn là ngươi không tình nguyện hi sinh bản thân mình để hoàn thành sứ mệnh của người khác, huông chi còn là của bọn trùng tử đâu đâu này.

Hắn chỉ muốn cầu sinh. Lão Tử không nghĩ được quá phức tạp, trong lúc kịch chiến, trí tuệ nhỏ bé trong đầu nó căn bản không đủ dùng.

Vân Thăng chỉ huy, nó cả thời gian “tư duy” cũng không có, chỉ một mạch tiếp nhậm. Trong ý thức của nó, Sở Vân Thăng cùng tộc với nó chắc chắn sẽ không làm hại mình.

Pha xông kích đầu tiên như hình vòng được lan tỏa ra từ người Lão Tử, lượng Hỏa năng lượng khổng lồ lập tức bộc phát. Nơi nào pha xông kích đi qua chỉ còn lại tàn tro, đến một mảnh thịt chuột vụn cũng không hề sót lại.

Xông!

Sở Vân Thăng thét to một tiếng thôi thúc Lão Kim bạt mạng bò sát sau lưng Lão Tử.

Đùng đùng….

Bọn chúng phi tốc thẳng tiến. Bọn chuột vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bò đầy lên lưng những con trùng tử đằng sau đội hình. Hỏa cầu của Lão Kim nối tiếp nhau tung ra, tình thế ngày càng nguy cấp.

Đùng!

Lão Tử lại phát một pha xông kích khác lật tung cả hang ổ ở nơi sâu thẳm của lũ chuột.

Bọn chuột chắc cũng đỏ hết cả mắt, đương lúc chúng định nổi điên lên thì bỗng nghe trên đầu ổ chuột của mình có tiếng on gong nho nhỏ. Một đường nứt của đất chạy qua đại bổn doanh của chúng nhanh tựa điện xẹt.

Chỉ trong chớp mắt, cả chuột và trùng tử đều ngỡ ngàng, bản năng của động vật khiến chúng cảnh giác đây chính là tai họa diệt vong.

Crắc!

Có cái gì đấy vừa gẫy…

Bụp…Đùngggg….

“Ta…” Vân Thăng cả một câu chửi cũng chửi kịp buông lời đã cảm giác thấy người mình năng trĩu như vừa bị ngàn cân đè đầu. Hai mắt hắn tối sằm lại…

Phen nay tiêu rồi! Hắn cảm thấy có một luồng khí lạnh thấm vào đến tận tim gan mình. Một tướng vô dụng hại chết ba quân chắc là đang ám chỉ hắn đây.

Hắn hối hận chết được, vì sao lại chọn đúng ngay cái thông đạo này mà đi chứ? Rõ ràng là đường cụt thì thôi, còn đào làm gì?

Tuy nhiên, trên thế giới này không có thuốc nào trị bệnh hối hận, có chăng cũng chỉ là một tia sinh cơ. Trong lúc hắn thấy người mình nặng trĩu, bỗng chốc lại thấy phía dưới nhẹ tênh. Kế đến, bảy con trùng tử và vô số chuột cộng thêm một lượng lớn bùn đất nối nhau rơi xuống như trong trạng thái rơi tự do.

Trên mặt hồ khổng lồ trong lòng đất không biết đã lăng im trong bao nhiêu năm tháng, trong thoáng chốc đã bị phá vỡ vì nền đất phía trên sụp đổ, như bỗng mở ra một lỗ không to trong lòng đất…

“Nền trời ” vẫn liên tục rơi rớt xuống mặt hồ.

Từng tiếng vang động của vật thể rơi xuống đất dấy theo bao hoa nước vang vọng khắp bờ hồ lặng yên nhưng tiềm tàng bao hiểm nguy này.

Bình Luận (0)
Comment