Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 320

“Không! Nó là của con! Vĩnh viễn cũng là của con!” Cô bỗng nhiên đứng phắt dậy trợn tròn mặt giận dữ nói. Suối tóc như thác đổ của cô tung bay phi dương như một ả ma nữ dị thế.

Bà cụ thở dài giơ bàn tay như củi khô của minh ra, vuốt nhẹ lên bầu má trắng mịn của cô mà thấy lòng chua xót.

Bàn tay ấy như có một ma lực diệu kỳ. Dưới sự vuốt ve của nó, những sợi tóc đen đó dần dần rơi xuống phủ đầy vai cô, cặp mắt của cô gái cũng dần dần hồi phục lại chút bình tĩnh.

Trong đôi mắt đục ngầu của bà cụ tràn ngập sự quan tâm và tình yêu thương của lòng mẹ. Bà mấp máy làn môi khô khan của mình đau lòng nói: “Tiêm Nhi, con đã lấn quá sâu, quá khổ. Ma ma biết là con rất đau khổ, biết lòng con rất khổ, nhưng cây cung này là một ma vật. Từ năm năm trước con dần dần ngấn chìm trong đấy, nó đã hút mất hồn phách con đi…”

Miệng nở nụ cười bất lực, cô nhanh nhẹn rời mặt khỏi bàn tay khô ráp của bà cụ bước đến trước cây cung cổ, nhẹ nhàng vuốt ve lên cây cung cổ kính mà tao nhã hoàn mỹ khiến cô say mê vạn phần như thể người mẹ đang vuốt ve đứa con của mình, vừa đắm đuối, mãn nguyện lại mang trong lòng chút tự hào kiêu ngạo. Rất lâu sau cô mới mở miệng không một chút hối hận: “Con cam nguyện!”

“Ba năm trước, ma ma đã nói với con, nó không thuộc về chúng ta, thậm chí không thuộc về thế giới này. Nó nhưng là một món thần khí trên Thần đàng, cao ngạo, uy nghiêm và vô địch! Nhưng nó trung thành, cố chấp, nó vẫn chỉ chờ đợi chủ nhân của nó. Dù chúng ta có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, nó…” Bà cụ chua chát thở dài.

Cô gái lại tiếp tục đi quanh cây cung, miệng vẫn nở nụ cười xinh đẹp cắt ngang lời bà cụ: “Ma ma, người xem nó đẹp biết bao. Người xem, nó đẹp một cách nghiêng nước nghiêng thành. Nó đúng là tuyệt thế vô song, đúng không? Từ lần đầu tiên con nhìn thấy nó, con đã biết, nó là của con, con cũng là của nó. Cả đời này, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Vừa nói, cô vừa đưa cây cung lên trước ngực, cô cúi đầu xuống dùng mặt mình vuốt ve lên thân cung một cách đắm đuối và hạnh phúc.

Bà cụ nhìn cô như thế lại càng đau lòng thêm, lẳng lặng nói : “Có lẽ đây chính là ý trời, đúng là tạo hóa trêu người.”

Cô ngước mắt lên nhìn cụ, vẫn nụ cười nhàn nhạt nói: “Ma ma, người không phải đã từng nói, nó đang đợi vị chủ nhân đó. Nếu…nếu người đó chết đi, nó có còn chờ đợi nữa không?”

Bà cụ nghe xong mà rùng mình từ tận gót chân lên đến đỉnh đầu, mãi một lúc sau mới lắc đầu nói: “Nhưng hắn đã xuất hiện!”

Cô gái lảm nhảm như thể nói mớ: “Nếu lỡ như chết rồi thì sao? Chết…”

Bà cụ nghe mà kinh hoàng, bất chấp thân hình chậm chạp của tuổi già nhảy xổ vào cô gái, bà nắm chặt vai cô, kích động nói: “Tiêm Nhi, Tiêm Nhi! Con hãy tỉnh lại! Tỉnh lại! Con không thể làm thế! Nó sẽ hại chết con!”

Cô cười nhạt ảm đạm nói: “Ma ma, không có nó, ma ma nghĩ con còn có thể sống nổi hay sao?”

Cô cuối đầu xuống nhìn vào cung cảm thán: “Số mệnh của con đã sớm hòa thành nhất thể cùng nó rồi…”

Bà cụ nghe tin mà choáng váng, cụ lẩm bẩm tự trách liên hồi: “Ma ma đã hại con, nếu năm xưa không phải do ta ủng hộ con mua nó, cha con chắc chắn không đồng ý tốn món tiền to để mua cánh cung lai lịch bất minh này…ta đã hại con…”

“Không…” Môi cô nở một nụ cười tươi, ánh mắt toát ra ánh sáng diệu kỳ vô cùng, cô nhẹ nhàng nói: “Không, người đã để con có được món quà quý giá nhất trên thế gian này. Người đã giúp con cảm nhận được sự diệu kỳ và hạnh phục của sinh mạng. Người là một trong số những người con yêu nhất trên đời. ”

Bà cụ nghe mà nước mắt lăn dài trên làn da nhăn nheo nghe mặn chát cả cổ họng.

Cô gái lại nhẹ nhàng nhấc cung lên, đi lững thững đến bên cụ nhẹ nhàng tựa áng mây hồng, vi vu như cơn gió thoảng…

“Tiêm Nhi, chờ đã!” Bà cụ nước mắt giàn giụa quay lại nhìn cô, môi rung rung nói: “Hãy để ma ma giúp con, để ma ma giúp con, biết đâu…biết đâu..tâm nguyện của con…”

Cô gái nghe thế cả người rung lên dừng bước, cô vẫn quay lưng lại với cụ nguầy nguậy đầu từ chối: “Ma ma, lần này là chủ nhân của nó, người sẽ bị mất hết pháp lực, thậm chí…,…người đã làm cho con quá nhiều, Tiêm Nhi không muốn…”

Bà cụ nở một nụ cười ấm áp đi lên vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, âu yếm nói: “Tiêm Nhi, con có biết không, lúc trẻ, tóc của ta cũng rất dài rất dài. Mẹ của ông nội con Sở phu nhân mỗi sáng thức dậy đều chảy tóc cho ta bên cửa sổ, chúng cứ như làn nước chảy mãi chảy đến tận sâu thẩm tâm can con người ta. Lúc ấy, tổ phụ (ông nội) của con sẽ tay cầm sách đứng ngoài cửa sổ ngắm nhìn bọn ta…”

Nói đến này, trên mặt bà cụ như nổi lên hai đóa hoa hồng, đấy là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà. Đó là giấc mơ thời thiếu nữ, như một câu chuyện cổ tích tuổi mộng mơ, dù đau lòng nhưng lại quý báu mà bà chưa từng nói ai nghe.

“…Tổ phụ con là người anh vũ biết bao, đồng thời lại là người luôn lo lắng cho người khác, mãi đến khi tháp tùng ngài Tôn tiên sinh, mới là lúc chàng cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ. Ta đã trốn ở một nơi xa xa để mãi ngóng theo, chỉ cần còn được nhìn thấy chàng một lần ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm. ”

“Ta biết mình không bằng Kiều Tỷ, Kiều Tỷ cũng chính là tổ mẫu con. Ta rất ngưỡng mộ cô, cô là nữ du học sinh tân phái, rất hiểu biết lý lẽ, nghe cô nói chuyện là một sự hưởng thụ. Cô xem ta như là muội muội, đã dạy ta rất nhiều việc. Lúc ấy, ta cảm thấy cô và tổ phụ con mới đúng là trời sinh một cặp, họ đều là những người xuất sắc đến thế…”

“Sau này, ta đã nhận lời Sở phu nhân cả đời ở vậy, theo người học Sở thuật, hoàn thành di nguyện của phụ thân người. Lúc ấy, tổ phụ con đến tuổi trung niên mới được một người con nối dõi, đó là phụ thân con.Chỉ là phụ thân con ra đời chưa được bao lâu, bọn Nhật đã kéo đến…Ta đã bồng người cha chưa đầy một tháng tuổi của con bò ra khỏi đóng tử thi phiêu bạt đến Cảng Thành này. Dẫu sau lúc ấy người cha tội nghiệp của con chưa đầy tháng, lại thọ thương trên người Tuy Cảng Thành cũng có sản nghiệp nhà con, nhưng thời cục lúc bấy giờ thật không dễ dàng gì. Để tổ phụ con có thể xuôi tay nhắm mắt, ta dùng cả đời ta nghĩ hết bao cách để cha con và mẫu thân con đầu gần muối tiêu mới được một mụn con gái là con. Tiêm Nhi, con có biết, con chính là tất cả của ma ma. Con chính là cây cung ấy của ma ma! ”

Cô gái nhẹ nhàng lau đi dòng lệ bên khóe mắt, quay lại nhảy bổ vào lòng bà cụ: “Ma ma…”

“Cô gái ngốc!” Bà cụ hiền từ vỗ vỗ vai cô nói: “Hãy đưa cánh cung ấy cho ta…”

Cô khẽ gật đầu đặt cây cung vào tay bà cụ, quỳ ngồi một bên.

Bà cụ tay rung rung mở chiếc rương gỗ tinh xảo một bên ra, lấy ra bao nhiêu là pháp khi đủ các loại. Bà phủ một tám giấy viết phù màu vàng trên mặt đất, cẩn trọng và trìu mến bắt đầu dùng một loại phẩm màu không tên, vận dụng sức mạnh toàn thân, tập trung tất cả tinh thần bắt đầu vẽ vời.

Nếu Sở Vân Thăng có mặt ở đây sẽ vô cùng kinh ngạc trước những hình thù dưới bút của cụ. Tuy nghiêng nghiêng vẹo vẹo, sơ hở liên hồi, thậm chí còn không bằng cả một góc của nguyên phù nhất giới, đúng là thứ phẩm trong số thứ phẩm, nhưng đấy là một thứ thủ thuật mô phòng, trải qua trí tuệ và sáng tạo của bao nhiêu đời người để cuối cùng rút kết được được cái một thần cũng không giống hình cũng không còn giống như thuở ban sơ.

Vật ấy ở nơi đây có một cái tên cực kỳ cây nhà lá vườn: “Đạo Phù”!

Bình Luận (0)
Comment