Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 332

“Vết thương của Xích Tu quái và Tiểu Trương đã hi sinh giống nhau như đúc, cho nên ta dám khẳng định, con trùng tử ấy chắc chắn ở xung quanh.” Người đó khẳng định.

“Hắn đã công kích một con Xích Tu quái bạch tuột khổng lồ!?”Một giọng nói kinh ngạc thốt lên.

“Hừ, dù thế nào đi chăng nữa, phàm Thuật chủ muốn, dù là người hay trùng tử, đều phải chết!”Hắn lạnh lùng đáp.

…...

Ngược lại với sóng gào biển thét trong lòng, toàn thân Vân Thăng bất động vẫn như bàn thạch.

Không phải là không động nổi mà là không dám động. Hắn đứng quá gần,chỉ xém tí là tự đâm đầu vào thiên la địa võng.

Tòa nhà này đúng là cao thủ tụ tập. Sau khi người cuối cùng kia xuất hiện, bọn chúng bỏ hết phong tỏa, dao động năng lượng mãnh liệt khiến hắn vô cùng kinh hãi.

Trong đó ít nhất có bốn cao thủ cỡ Hắc Vũ Vương, người sau cùng đó thậm chí còn hơn mức ấy.

Trong tình hình khng6 dùng pha hồng quang, một trong năm người này đều có khả năng giết hắn. Nhất là người đến sau, khí thế hơn người. Vân Thăng hoài nghi chỉ cần hắn hơi động đậy, tên kia nhất định sẽ nhạy bén phát hiện ran gay.

Bọn người này rõ ràng là nhầm vào hắn, chúng luôn mồn nhắc đến cái rãnh trên đầu, Xích Tu quái bị thương, không cái này là không liên quan đến hắn.

Hắn nghĩ qua nghĩ lại, chức vị của Hoắc Gia Sơn là phó bộ trưởng,luôn có ý muốn đàm phán cùng trùng tử. Khả năng của các lãnh đạo trong Cảng Thành khá năng cũng không cao. Cả thành đáng nghi nhất chỉ có gã cầm cung.

Không ngờ người này ngoan cố và hiểm độc đến nhường này. Phảng phất như có mối thù không đội trời chung đến nỗi phải phái người giết hắn.

Trong lòng hắn nghĩ ngợi, lập tức thu hồi khí tiết, lẳng lặng hòng xa đám người này mà thần bất giác quỷ bất tri. Hắn sẽ lập tức rút về cự phần, Hương Sơn đã thành đất hiểm của hắn, không thể nào ở lại.

Nhưng hắn quên rằng trên tay mình còn một đứa trẻ. Đợi lúc nhớ ra đã muộn, đứa trẻ thức giấc vì đói đã nhanh chóng ré lên: “Oa…oa…”

“Ai?” Một tiếng thét trong nhà vang lên, tiếp đến đã có hai bóng người phóng ra.

Vân Thăng có trốn cũng không trốn nổi, việc đổi màu ngụy trang cũng không phải vạn năng, ít nhất hắn không thể biến dạng, bộ mặt trùng tử vẫn đấy.

“Trùng tử? …Giết!”

Hàn quang bỗng hiện ào ào phóng đến.

Trước khi bọn chúng kịp ra, Vân Thăng đã sẵn sàng tư thế nhảy.

Pằng!

Sỏi cát tung bay!

Đường kiếm năng lượng công kích đã nả một lỗ lớn trên thân hắn. Ngay lúc ấy, Vân Thăng lập tức lợi dụng ưu thế nhảy xa và khả năng đánh khói của mình, trong một chốc đã bắn xa mười mét hơn.

“Chặn nó lại!”

Người mạnh nhất lưng vác một thanh kiếm dài từ tiểu lầu nhảy xổm ra, hắn chân đạp đá vụn nhảy cẫng lên không trung thét lên.

Ung..ung…

Một tiếng động cơ xe moto vang lên, một gã phụ nữa vác súng phóng ra từ cửa sổ nhà, hai chân gã kẹp thân xe lại khống chế phương hướng, hai tay ôm chằm khổng súng tập kích liên tục nả pháo.

Pằng pằng pằng..

Súng đạn khắc nghiệt nổ vang dấy lên cả lớp đá, từng đạn từng đạn nối đuôi nhau nhằm vào Vân Thăng đang đào tẩu.

Súng pháp của ả quá chuẩn, đường đạn nào cũng quá độc, trúng cùng một vị trí trên người hắn. Không cần vài phát, vỏ giáp cứng cáp của Xích Giáp II vừa được biến hóa đã bị đạn Hỏa năng lượng nhanh chóng đánh lủng.

Vân Thăng rên rỉ một tiếng. tuy đạn kim loại có thể bị dịch thể trong người làm tan chảy, nhưng đau đớn thì không thiếu chút nào, và xém tí là đạn đã trúng đứa bé bị hắn tàng trong vỏ giáp.

Công kích sau lưng vẫn không hề giảm, truy sát vẫn không dứt. Lúc này nếu bỏ đứa bé xuống, nó sẽ chết chắc. Còn nếu không, hắn lại không thể không phân tâm phòng ngừa các đòn tấn công của con người.

Hắn gần lâm vào thế lưỡng nan.

“Thuật thị truy kích, Thuật tướng chi viện.” Tên mạnh nhất đó phóng qua đầu Vân Thăng rút kiếm ra. Hắn phát đòn nhanh tựa hành vân lưu thủy chém mạnh xuống nền đất xi mặng, vòng cung đường kiếm dấy mạnh lên nền ập về hướng Vân Thăng.

Cùng lúc ấy, trong bọn người truy sát Vân Thăng phân ra bốn người, mạnh ai rút từ trong ngực ra một lá phù tự dán lên người mình. Bỗng chốc, ánh hào quang màu vàng kích hoạt, tốc độ tăng lên đáng kể, hai người băng về hướng trái, hai về hướng phải, tứ diện bao vây.

Trước sau trái phải Vân Thăng toàn là địch, tứ diện Sở ca, như chúa sơn lâm bị giam cầm.

Người thức tỉnh cấp độ Hắc Vũ Vương hắn giờ chưa đủ trình để dây vào thì nói chi là qua mặt Hắc Vũ Vương. Tuy số lượng người ở phía sau đông nhất, nhưng cũng chỉ có mỗi đường sống là phía sau.

Không có thời gian suy nghĩ vì sao bọn người này lại có thứ giống Phù Triện, hắn nén chướng khí trong thể nội lại rồi há miệng phun ra.

Nếu chỉ là một con Xích Giáp trùng II thông thường chắc đã bó tay từ lâu, nhưng Vân Thăng khác, người hắn có kỳ năng, mượn luồng khí lưu phản hồi mạnh mẽ, hắn đột ngột cho dừng quỹ đạo phóng thẳng về phía trước lại, giơ càng ra, quay đầu chuyển hướng chạy về đằng sau.

“Trên đầu nó có một cái khe hở, cẩn thận càng của nó có độc!” Tên Mạnh nhất hơi ngỡ ngàng, phản ứng của Vân Thăng có phần nằm ngoài dự liệu, hắn lập tức thét to nhắc nhở đồng đội. Nhưng tiếc rằng đã quá trễ. Mười hai Thuật thị vốn đang băng thẳng về trước với tốc độ cực nhanh, nhưng Vân Thăng lại độ ngột trở mình chỉ trong một chớp nhoáng, bọn chúng thắng lại không kịp va mạnh vào nhau.

Ầm..ầmm..

Tiếp đến là những tiếng va mạnh, đường kiếm ảnh đao, càng qua cẳng lại.

Xẹt..

Trong đám hình ảnh hỗn lộn, Vân Thăng lập tức phát xạ.

Hắn phải trả cái giá bằng việc nữa chiếc càng bị xén đi, cộng thêm ba thanh kiếm sắc cấm trên mình để đổi lấy thoát khỏi vòng vây.

Bốn cẳng cùng dùng, để lại một cái thi thể nhân loại, Vân Thăng liều mình lẫn trốn vào phố phường hỗn loạn trong thị thành.

Hắn có hai ưu thế là biến thân và leo tường, lâm vào thành phố có biết bao chướng ngại hỗn loạn này hóa ra lại hay hơn là vùng hoang vu hẻo lánh.

Biết bao lần chui ra chui vào trong các tòa nhà cao tần thành Hương Sơn, kỳ lạ thay, hắn chỉ ước gì lúc này lại gặp một con Xích Tu quái, hơn nữa càng to lại càng tốt để có thể giúp hắn cắt đuôi của bọn nhân loại ở đằng sau.

Cứ liên tiếp, sát sau sự truy sát của bọn nhân loại kia, hắn còn bắt gặp biết bao những người còn sống sót, nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội bỏ đứa bé trên tay lại, chỉ cần hắn thả chậm tốc độ lại, ngay lập tức, công kích ồ ạt liền ồ ạt từ trên trời rơi xuống vây lấy hắn.

Bọn người sống sót gặp hắn lại càng chạy tán loạn hơn, đợi khi bọn người thức tỉnh chiến giáp đầy mình xuất hiện, bọn chúng lại hung hãn nguyền rủa: “Giết chết nó! Giết chết nó!”

Vân Thăng giờ cứ như “chuột” qua đượng, đi đến đâu đều bị đòi đánh đòi giết.

Hắn như một kẻ ngoại xâm của thế giới tĩnh lặng này, không ngừng xuyên khắp phố phường trong thành, và càng ngày càng nhiều những người còn sống sót, bọn quái vật ở sâu trong màn đêm, và cả những con chuột đều bị hắn quấy rối.

Khắp Hương Sơn thành bỗng chốc được bình tĩnh, nơi nơi hỗn loạn, xôn xao không ngớt.

Trong số những người truy sát hắn, tên mạnh nhất cùng bốn người có cấp độ ngang Hắc Vũ Vương dần dần bị bọn Xích Tu quái khổng lồ bị quấy rầy thức tỉnh giữ chân, nếu không chắc hắn chết từ thuở nào!

Hắn vẫn bạt mạng mà chạy, hắn thậm chí xém bị một Xích Tu quái cao bằng mười mấy tầng lầu “đạp chết”, mười một tên người thức tỉnh sau lưng vẫn truy đuổi đến cùng.

Hắn dần dần bị ép đến vùng ven của thành, có muốn quay đầu chạy về cũng không thể, trừ khi hắn muốn bỏ luôn chiếc càng còn lại, và chuẩn bị bị cắm thêm vài thanh kiếm lên mình!

Con đường duy nhất có thể trốn cũng bị hắn ruồng bỏ ngay!

Lúc đi ngang qua một chiếc cầu to, hắn chỉ còn mỗi lựa chọn là nhảy nhẹ xuống sông, cứ thế mặc cho dòng nước cuốn trôi. Lúc ấy, bọn người đằng sau cũng đành chịu trận. Chỉ khổ cho đứa trẻ trong lòng hắn, chắc sẽ bị chết đuối mất thôi!

Chỉ vì một giây chần chừ mà hắn xém bị bọn truy sát giết chết trên cầu.

Lê lết tấm thân thương tích đầy mình, Vân Thăng chọn hướng đông bắc liền nhanh chóng vắt giò lên cổ mà phóng. Nơi ấy là khu dịch thể của Viêm, hắn không dám dẫn bọn người này về chỗ trùng ngố. Một tòa cự phần đang chờ tu phục căn bản không chống đỡ nổi bọn này. Lúc ấy, không những không cứu được mình, mà còn hại chết trùng ngố.

Truy sát, truy kích và tập kích.

Hắn hoàn toàn bỏ lơ việc phản kích, cả pha hồng quang mạnh nhất, hắn cũng không dám xài. Một khi xài đến, toàn bộ năng lượng trên người cũng sẽ tiêu hao sạch sành sanh. Sau lưng hắn có đến mười một tên, hắn không thể một đòn chết mười một. Một khi không còn Hỏa năng lượng trên người, e rằng lúc ấy chỉ có nước bị làm thịt.

Vì thế, hắn dốc toàn bộ sức lực vào bộ cẳng của mình để đạt đến tốc độ cực hạn dọc theo đường cái ngập tràn xe hơi hi hại đào tẩu.

Trong số những người truy sát,người có sức sát thương mạnh nhất vẫn không phải bốn tên mạnh tựa Hắc Vũ Vương,mà là ả phụ nữ cưỡi moto, súng pháp như thần.

Thanh súng uy lực dũng mãnh ấy đã không biết đã nả bao nhiêu phát nạn vào cơ thể hắn. Nếu không nhờ thể chất đặc biệt của mình chắc đã bị Hỏa năng lượng của nó phanh thay từ lâu.

Và dù chưa bị phanh thay,nhưng phần võ giáp phía đuôi cũng bị bắn nát bấy.

Hắn gần như là dựa vào ý chí cần sống mãnh liệt, lết tấm thân đang rỉ dịch thể của mính bất chấp tất cả đào mạng về đông bắc.

Giờ phút này hắn chỉ mong xé xác cái người cầm cung ấy ra trăm mảnh. Không biết mình đã làm gì đắc tội gã? Trước là giết chết bọn Lão Tử, bay giờ lại đẩy hắn vào bước đường cùng.

Đùng…

Một con Thanh Giáp II cuối cùng cũng phát hiện ra một trùng tử và mười một người. Nó đã quả cảm xà xuống, phun ra liệt diệm giao nhập chiến tuyến.

Vân Thăng không dám chần chực một giây, lập tức phát tín hiệu cầu cứu.

Lượng lớn Thanh Giáp trùng gào rú kéo nhau bay đến. Với thế trận tất sát, chúng phóng đến giết bọn nhân loại dám cả gan đến xâm phạm lãnh thổ của mình. Đây là một việc chúng không tài nào nhúng nhường.

“Chạy!” Một trong số bọn người đuổi theo đã không cam tâm thét lên.

Mười một người kia cuối cùng cũng phải dừng lại việc truy sát, tổ thành một thế trận nghiêm ngặt phòng bị sự công kích của Thanh Giáp trùng mà không thể không rút về hướng xa.

Nhưng sự “kiêu ngạo” của loài trùng tử đâu thể chấp nhận được việc chúng muốn đến là đến, muốn đi là đi?

Càng ngày càng nhiều trùng tử đùng đùng kéo đến, thề phải diệt sát mười một tên nhân loại cả gan dám đến mạo phạm này cho kỳ được.

Một trận rượt đuổi chết chóc nhanh chóng được đổi vai giữa người bị giết và sát thủ.

Binh đoàn trùng tử ào ào ập đến bao vây mười một tên kia bất chấp tất cả.

Vân Thăng đã sức tàn lực kiệt với tấm thân tàn tạ, hắn vốn định đợi khi đến gần Cự Phần sẽ bắt đầu tu phục lại thân thể, không ngờ mười một tên này dám mạo phạm khu dịch thể, chọc giận bọn trùng tử, cả hắn cũng bị bao vây.

“Oa..oa…”

Chỉ một chớp mắt, hắn đã biết vấn đề do đâu, lại là đứa trẻ ấy!

“Lão Tử là Phong, các ngươi định làm phản ư?” Đối diện với bọn trùng tử mắt đằng đằng sát khí, hung hăng vô cùng, Vân Thăng vắt sạch sức lực cùng của mình thét lớn.

Bình Luận (0)
Comment