Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 359

“Có thể giúp ta một việc được không?” Một phụ nữ búi tóc ngăn Vân Thăng lại.

Nói ả là phụ nữ chỉ vì giọng nói còn nhận dạng ra, chứ qua lớp ghét dày đặc bám trên mạng, cộng thêm quần áo quấn bảy tám lớp trên người, ranh giới để phân biệt nam và nữ trên người ả đã không còn rõ rệt.

Ả đang gắng sức lôi một cái xác, bên cạnh có một đứa trẻ chạc sáu bảy tuổi đi theo.

Thấy Vân Thăng không có phản ứng gì, ả vội vàng ngó ngó bầu trời. Ánh sáng lúc này đã yếu lắm rồi, mắt thấy sắp sửa sẽ hoàn toàn tối hẳn. Ả lại hạ giọng khẩn cầu: “Đại ca, đây là đệ đệ ta, cậu bé lôi đi không nổi, ta muốn thừa trời chưa tối hẳn đưa hắn qua bên kia chôn, sau này để cậu bé còn nơi mà cúng tế.”

Vân Thăng hai mắt vô thần nhìn ả, lại nhìn cái xác đã lạnh cóng. Trên bụng xác đã lở một lỗ to, đó là do dịch thể Xích Giáp trùng quen thuộc tạo thành, nội tạng đã được người phụ nữ này dùng quần áo cố quấn lại đã không biết bị đóng băng lúc nào.

Hắn đưa tay chùi tuyết dính bên mép, hít một hơi lạnh rồi bắt đầu túm lấy hai chân của thi thể đã đông cứng chân sâu chân cạn bước đi cùng ả, lôi xác về khu mai tang của do tổng bộ Cảng Thành quy hoạch.

Không khí có phần trầm mặc nặng nề, đứa bé hình như bị cuộc đại chiến suốt mấy ngày nay kinh hoảng, hai mắt nó vẫn hoảng hốt bất định, môi thâm tím nãy giờ vẫn mím chặt chưa hề nói một chữ, nó chỉ còn biết lấy tay túm lấy gốc áo ả phụ nữ không nói không rằng.

“Đại ca, người nhà ngươi đâu?” Ả đỡ vai của thi thể lên hỏi một cách bình thường.

Vân Thăng nhả tuyết bẩn trong miệng ra, không hiểu sao mà tuyết này khó tan thế.

Hắn nhốp nhép mồm như đang lẩm bẩm gì đấy mà không nghe được tiếng, thanh đới của hắn đã có vấn đề trong lúc nghịch chuyển Phong Thú phù.

Người phụ nữ không như Vân Thăng nghĩ, hắn nghĩ ả sẽ đau khổ không thiết sống khi đối diện với tử thi của người thân, ngược lại, ả có vẻ rất ư bình tĩnh vô cảm.

Ả thấy Vân Thăng thất thần, ả lại tiếp tục một cách bình thường như đang hỏi “anh đã ăn cơm chưa”, ả nói: “Đều mất hết rồi ư? Haizz, đều là mệnh cả. Đại ca cũng đừng buồn quá. Năm xưa ta cũng giống ngươi, khi chồng ta mất, ta khóc liền suốt bảy ngày bảy đêm, khóc khô cả dòng nước mắt, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không linh. Bây giờ mọi việc đều quen cả, ngươi cũng trở nên vô cảm.”

Vân Thăng vẫn cắm đầu không nói không rằng để cho tuyết chôn vùi tất cả cảm xúc của minh, hắn cứ cắm cúi lôi cái xác đi.

Ả phụ nữ như vừa “rà trúng đài”, lại tiếp tục cằm rằm: “Đại ca, nếu ngươi chỉ còn đại một mình, đợi lúc về ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người bầu bạn, thời phục hưng này đang đề cao hỗ tương hỗ trợ, kỳ thực theo cách nói của bá tánh chúng ta thì là cùng góp gạo thổi cơm chung. Nói thật, hai người cùng tương hỗ bên nhau thì ít ra còn có bầu có bạn, chứ một người đơn côi, những lúc trở trời ấm đầu cũng chả ai hay.”

Vân Thăng nghe mà chau chau mày, hắn ngẩng đầu ngó quanh quẩn như đang tìm gì đấy.

Ả lại cứ tưởng mình đã nói đúng trọng tâm. Xác trên tay hơi nặng, ả thở hổn hển rồi lại tiếp tục: “Giờ muốn tìm một người phụ nữ tốt để qua ngày thật không dễ dàng, tình hình như ngươi, người dẫn thêm đứa trẻ lại thêm miệng ăn chắc không được, người không có sức làm việc cũng không được, người ăn nhều càng không được, tốt nhất, tốt nhất là những người phụ nữ nông thôn có thể chịu đói chịu khổ;không có trẻ con người già không phải thêm liên lụy, không thể bị bệnh, sức khỏe cường tráng càng tốt. Những phụ nữ thế này mới thực tế, kinh tế.”

Vân Thăng đột ngột dừng chân, ánh mắt cũng trở nên sắc bén vô cùng khác hoàn toàn với vẻ mặt xuề xòa lôi thôi bên ngoài. ả phụ nữ không chú ý thấy sự biến hóa ánh mắt của hắn, ả thấy hắn dừng lại đương thắc mắc thì bắt gặp một gã quèn lưng dắt chiếc túi rách rưới, mặt mừng rỗ chạy đến.

“Đại ca, đây là người đàn ông hiện nay của ta.”Ả vội buông tay lôi thi thể xuống chạy đến gã hỏi: “Lão Ngưu, sao thế này? Tìm được chưa? Phen này đúng là nhờ dì hai của ngươi giúp đỡ.”

Gã đàn ông ấy thả chiếc túi bẩn thỉu ấy xuống, đưa tay xoa xoa đầu đứa bé, mặt cười hề hề: “Dì hai ta làm đám người đầu tiên vào khu dịch thể, và có không ít góp ý, bây giờ chia lương tất nhiên là có công lao, may nhờ ta nhanh tay, nên chia được một nửa. Bọn quỷ hút máu tổng bộ sắp đến đây phong kho lương rồi, tiên sư nhà lão Lương Hưng Đống, cái khác không tính, chỉ mỗi thịt Xích Tu quái cũng đâu phải của chính phủ. Đó là lương thực do Trùng đại nhân chia cho bọn dì hai, thế mà chúng cũng đòi phong!!” nghe thế ả vội quay lưng lại với Vân Thăng mở miệng túi ra cẩn thậ nhìn qua, ả không cầm nổi vui mừng nhìn gã mắng yêu: “Ngươi nhỏ tiếng thôi, cẩn thận kẻo bên tổng bộ bắt ngươi lại. Sau này đừng có mà nói xấu tổng bộ linh tinh nữa, chúng ta chỉ là bá tánh bình thương, không dám gây chuyện.”

Gã đàn ông ấy cười khờ: “Ta chỉ là không phục thôi, nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo người ta có pháo đạn. Đúng rồi, ta nói với ngươi một việc kỳ lạ, nghe nói Trùng đại nhân đó đã sinh một đứa bé cùng một nhân loại, giờ còn ở tổng bộ đấy. Ngươi nói có kỳ lạ không, trùng tử cũng có thể sinh em bé cùng nhân loại?”

Người phụ nữ nghe liền phát cười: “Ngươi đi sinh một người cho ta xem trước đã. Ta hôm nay còn nghe nói thuật chủ Sở Thuật môn nhân là thân thích cùng Trùng đại nhân, thế mà ngươi cũng tin!”

Tiếng cười của ả khiến Vân Thăng kinh ngạc vô cùng, một người đã mất chồng,mất bố mẹ, giờ còn đang đứng cạnh thi thể của em trai, thế mà ả vẫn còn có thể cười được? Rốt cuộc là do hắn có vấn đề hay người phụ nữ này có vấn đề? Hắn thấy đầu mình loạn cả lên.

Gã đàn ông ấy bồng đứa bé lên, lắc đầu nói: “Thời buổi này việc lạ gì chả có…”

Vân Thăng lặng lẽ tránh ra, hắn cảm nhận thấy dưới chân mình có một tia Hỏa năng lượng quen thuộc yếu ớt.

Người đàn ông chưa dứt lời bỗng dưng mặt đất phía dưới bắt đầu rung nhẹ, tiếp theo đó, trong vẻ mặt hốt hoảng thất thần của họ, một trùng nhân cao gần năm mét khập khiểng bò dậy khỏi lòng đất.

Nó bị trọng thương, trên vỏ giáp của nó bị những vết nứt nghiêm trọng, thậm chí vùng bụng còn bị một lỗ thủng ứ máu.

Hai vợ chồng kia lập tức bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, đã thế vừa đi vừa la inh ỏi cầu cứu.

Hình như ông trời đang trêu ngươi gia đình họ, dọc đường đi liên tiếp có thêm ba trùng nhân trọng thương chui ra, khiến họ sợ mất vía, bủn rủn tay chân té phịch xuống đất.

Còn Sở Vân Thăng? Hắn vẫn lẳng lặng đứng trước bọn trùng nhân bất động!

Bọn trùng nhân rú lên những âm thanh hắn nghe không hiểu.Chúng tụ lại với nhau, khiến gia đình kia tưởng rằng chúng muốn đuổi họ đi, bức quá lại quay trở lại cạnh bên Vân Thăng.

Ả hoảng hốt nhìn Vân Thăng chấn tĩnh dị thường, ả chưa bao giờ nhìn thấy một nhân loại đối diện với quái vật hung tàn mà có thể tỉnh bơ đến thế!

Quân đội đảm nhận công việc thanh lý tàn dư chiến trường lập tức kêu gọi xe tăng và trực thăng qua đây, lượng lớn chuyên gia thu thập mẫu và tư liệu trên hiện trường lập tức được hộ tống trở về vị trí hạt nhân của quân đội.

Một trùng nhân có vẻ do thương tích quá nặng, sau khi tụ lại với nhau nó đã ngã lăn ra tựa đầu ngay dưới chân Vân Thăng.

Hai vợ chồng kia trợn tròn mắt, Vân Thăng thất thần đưa tay vuốt nhẹ đầu trùng nhân. Trùng nhân do một tay hắn tạo ra, trong thân thể của họ vẫn còn giữ lại ý thức và đầu óc của con người. Cuộc sống mang thân phận trùng tử của hắn đã kết thúc, nhưng với những người này, bi kịch của họ mới chỉ bắt đầu, như nối tiếp những gì hắn đã kết thúc.

Quân đội ngày càng tiến lại gần hơn. Hắn ngẩng đầu lên, với tốc độ phi thường hắn lướt qua mặt tuyết như chiếc bóng tàn, khiến hai vợ chồng kia bỗng chốc không thể tin nổi những gì vừa xày ra.

Đây chính là người đàn ông mà họ vừa đề nghị nên tìm một người phụ nữ góp gạo chung đấy ư?

Ý thức của ả phụ nữ đó vẫn chưa kịp quay lại thì lại thấy hắn đang ào ào quay lại, hình như trên tay còn túm theo một năng sĩ mặt đồng phục.

Một năng sĩ mà hoàng toàn không có sức kháng cự trên tay hắn!

Lôi xác, năng sĩ, trùng nhân… ả thấy đầu mình không đủ to, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể tìm được điểm nối của những thứ này với một con người.

Vân Thăng kỳ thực đã biết ngay từ đầu từ khi đại chiến kết thúc, Lý Thái Đấu đã kè kè đi sát sau mình. Hắn không có tâm trạng đi quản, cùng lắm thì tên này cũng chỉ do Hoắc Gia Sơn phái đến mà thôi.

Lý Thái Đấu phảng phất cũng hiểu rõ Vân Thăng biết hắn theo đuôi từ đầu, nhưng giờ mới bị túm ra, hắn cũng không quá đỗi kinh ngạc.

“Không biết bây giờ nên xưng hô thế nào với ngài? Hoắc bộ trưởng hạ lệnh cho ta theo sát ngài là muốn tiếp tục bàn bạc với ngài.” Từ chỗ Hoắc Gia Sơn, hắn biết được người trước mặt mình chính là Trùng tiên sinh, và Trùng tiên sinh chính là người này.

Vân Thăng chỉ chỉ cổ họng mình, lại lắc lắc tay, lại chỉ chỉ bốn trùng nhân kia, lại chỉ chỉ bản thân, cuối cùng là chỉ sang bọn quân đội đang khẩn cấp xuất động đến nơi.

Hắn từng nói với với Hoắc Gia Sơn là sẽ phái trùng tử hỗ trợ đào đất,nhưng chưa hề nói rõ với lão về tình hình của mười tám trùng nhân.

Nếu bốn người bọn chúng còn sống, hắn muốn trước lúc ra đi, nên làm rõ việc này.

Chẳng cần mất nhiều công sức, Lý Thái Đấu lập tức hiểu ý của Vân Thăng. Nếu con người trước mắt này từng là trùng tử, thì không khó gì lý giả quan hệ của bốn trùng nhân này và hắn.

Dưới sự ngăn cản của Lý Thái Đấu, phía quân đội tuy không buông lỏng, nhưng cũng không tiếp tục tiến lên. Lý Thái Đấu thật sự không biết giải thích thế nào với họ, cũng có lẽ do từ lúc xuất hiện, trùng nhân không có bất kỳ công kích, khiến họ tin rằng trùng nhân không có độ nguy hiểm cao; cũng có thể do Thái Đấu đã tiết lộ thân phận Vân Thăng, khiến họ sợ xanh mặt không dám làm càn.

Nhưng khi Vân Thăng định đi đến gần phía quân đội mượn giấy bút, viên quan quân ấy sợ xanh mặt, lùi liền vài bước, tựa hệt như lúc gia đình kia bắt gặp trùng nhân.

Có điều, cuối cùng Vân Thăng cũng thuận lợi lấy được giấy bút, bí mật trùng thân nhân tâm của trùng nhân được hắn ghi chú kỹ càng, khiến Lý Thái Đấu đọc mà toát cả mồ hôi lạnh. Đây đã không phải việc hắn và viên sĩ quan ấy quyết định được, mà phải thông qua tổng bộ và quân độ để lãnh đạo quyết định.

Vân Thăng mặc kệ suy nghĩ của họ, hắn ép Thái Đấu nói với trùng nhân, họ có thể lựa chọn ở lại Cảng Thành hoặc tự do ra đi.

Kết quả không nằm ngoài suy đoán của hắn, những trùng nhân vốn xuất thân quân nhân này, cuối cùng đều quyết định ở lại Cảng Thành, thậm chí có một trùng nhân nén chịu trọng thương, dùng hết sức khắc tên mình dưới nền đất: Nhậm Đồng Diên.

Tên này như một quả bom hạng năng khiến tên sĩ quan hoảng sợ khi nãy lệ rơi như mưa chạy đến ôm chầm lấy trùng nhân, khóc lóc: “Sư trưởng? Thật sự là người đó ư? Ta là Lý Á ở đoàn ba cũ, toàn sư chúng ta đã bị chia ra..sư trưởng…”

Quái vật bỗng chốc trở thành người một nhà, một trận chiến tương tàn cuối cùng cũng không được diễn ra, nhưng lại khiến gia đình kia ngã lăn ra vì sốc. Không lẽ những tin đồn kia đều có thật ư!?

Những chuyên gia khoa học đi nấp kia nghe tin mừng rỡ chạy ra như thể bảo vệ gấu trúc quốc bảo, lập tức yêu cầu phía quân đội đưa trùng nhân vào bệnh viện Khoa Học trị liệu.

“Ngài thật sự muốn đi ư?” Lý Thái Đấu biết Vân Thăng mới thật sự là nhân vật quan trọng nhất. Bọn nhà khoa học cũng biết, nhưng do biết rõ sự đáng sợ của hắn, không một ai dám tính toán gì.

Vân Thăng không trả lời hắn quay lưng một mình ra đi, bóng dấn hắn biết mất dần khỏi đất tuyết miên man.

Lý Thái Đấu la to hỏi với lại: “Rốt cuộc ngài là người hay là trùng tử?”

Ba ngày sau, đảo Kinh Kích bình lặng đột nhiên ré lên tiếng chuông cảnh báo trên không chói tai.

Một chiếc chiến đấu cơ hạng nặng bốc khói dẫn theo Hỏa năng lượng mãnh liệt trên người, nghiêng ngã rơi mình xuống đảo Kinh Kích.

Nếu không phải biết rõ ngoại hình chiếc chiến đấu cơ đó chính là model chiếc đấu cơ mới nhất của Trung Quốc thời đại Dương Quang, chắc bộ biên phòng vì an toàn vận nhất đã khai hỏa tự vệ. Nhưng rốt cuộc, chiếc chiến đấu cơ ấy vẫn không thể an toàn hạ cánh thành công, trước khi kịp đáp xuống, nó đã bất hạnh nổ tung trên không.

Trên thân máy tàn dư rõ ràng dòng chữ: Thành phố trên không Kim Lăng!!!

Bình Luận (0)
Comment