Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 377

Giết sạch bọn chúng!”

“Kẻ cản đại vị của ta, tru tận trảm tuyệt!”

“Mạnh kiến cỏ có chết cũng không đáng, người đăng cửu đỉnh chỉ một mình ta!”

“Hận, sao kẻ mưu hại ta lại không giết ?”

“Thiên chiêu hoàng hoàng, địa tức võ võ, tay nắm thần binh, hỡi ai dám địch?”

“Ta hận, ta không giết chư sinh nhưng chư sinh lại giết ta, thôi thì tiên hạ thủ vi cường.”

“Thiên hạ!”

“Chiến!”

“Hận!”

“Sát! Sát!”

Vô vàn tiếng rên rỉ, gào thét hung hãn; vô vàn tiếng gọi âm ỉ hớp hồn hớp phách con người.

Ánh mắt Vân Thăng biến hóa khôn lường, lúc tham lam lúc âm u, lúc lại hung tàn… sắc thái này vừa biến mất lại đổi một sắc thái khác, càng lúc càng kịch liệt. Chỉ trong chốc lát, hắn chỉ muốn giết sạch tất cả mọi thứ trước mặt, rửa sạch thiên hạ!

“Vì sao không giết chúng, chúng không có một người tốt nào!” Hắn nói thế với bản thân.

“Trời rộng đất lớn duy võ độc bá, ngươi có thể xưng vương tuyệt thế.” Hắn lại tự nói thế với bản thân.

“Những người vô dụng chỉ đáng là con cờ, cớ sao phải thương hại? Chết có đáng chi?” Hắn lại tự nói.

“Bọn chúng công kích ngươi trước, giết sạch bọn chúng có chi không đúng?” Hắn lại nói.

“Ngươi có thể chiến đấu đoạt quyền thế thiên hạ vạn người cuối đầu, có thể mới có thể là người đắc đạo.” Hắn vẫn nói.

Hắn càng lúc càng không nhìn rõ bản thân, càng lúc càng không nhìn rõ thế giới, đủ các tham vọng bắt đầu lên men trỗi dậy trong lòng bỗng chốc không thể khống chế.

Ung…

Ánh mắt tràn đầy vẻ bạo tàn, hắn bỗng cười giễu giơ tay kéo dây cung hết mức như thể dốc cạn tham muốn vào dây cung. Các ý tưởng cứ ồ ạt trong đầu hắn, chỉ cần buông tay, chúng sẽ nhấn chìm hắn, đồng hóa, thay đổi hắn…

Lại một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn, chỉ cần hắn buông tay, hắn chắc chắn sẽ bị triệt để nhấn chìm, bị đồng hóa, bị cải biến…

Những tham vọng ngông cuồng kia đang nghễu nghệ giơ móng vuốt túm lấy hắn, chúng đắc ý xông vào tuy hủy thành trì tâm linh của Vân Thăng, xông thẳng vào sâu thẩm ký ức của hắn.

Trong đấy có những thứ dù chết bao nhiêu lần hắn cũng không bao giờ quên.

“Mẹ nó ơi, Tiểu Thăng học tự túc thế này…ngày mai ta sẽ đi thử xem, xem có thể bán cuốn sách đó đi…nếu thực sự không được nữa thì đi vay tạm vậy..”

…Mẹ đang nấu món ta thích nhất trong bếp, cha đang ngồi xem ti vi ở ngoài phòng khách, đây là cảnh mỗi lần đi về hắn đều gặp, không chút đổi thay, ngay cả cái câu nói của cha cũng y như mọi lần: về rồi à, chắc đói rồi? Mẹ con hầm canh sẵn cho con rồi đó, đi rửa tay rồi ăn.

“Lấy thêm quả trứng đi con, nói con dậy sớm mà con cứ ngủ nướng, tí đi xe buýt cẩn thận, coi chừng ví, Tiểu Minh hôm qua mới bị trộm đó…”

“Đại Đản, Tiểu Nhựt, hai ngươi vừa để lạc mất Điềm Điềm à?”

“Hôm nay là phòng 301 của chúng ta, bạn Lão Sở đại thọ, khụ khụ… Ta đề nghị, vừa mở phim con heo, vừa… ”

“…Ly, anh thích em…”

Sở Vân Thăng như giật mình tỉnh dậy trong cơn quá mộng, trong lòng hắn gào thét: lão tử chính là lão tử, đừng ai hòng thay đổi ta, tất cả cút hết cho ta, cút! Cút!

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ sâu thẳm tâm hồn hắn ngày một thăng hoa, chỉ trong một chốc, vô vàn nhục vọng từng nổi trong đầu hắn bỗng chốc bị đánh vỡ tan tành.

Xẹt!

Cây tiễn cực quang kia vút qua sát đầu của Cẩm Thạch,vào phút chốc, Vân Thăng đã dốc sức làm lệch tâm tiễn nữa tấc.

Bạch…

Trong khoảng không đất trời xa xăm, tiễn cực quang nổ bùng tựa ánh pháo hoa lung linh chiếu sáng khắp một vùng.

Chỉ một chốc, Vân Thăng mệt lẻ té phịch xuống, chiến giáp cũng không còn, trong thể nội đã không còn một tia nguyên khí để cầm cự, tinh thần mệt mỏi cực độ. Hắn đã đi đến cực hạn sức mạnh của mình.

Khi cung bị hắn cưỡng chế thu hồi, vô vàn nhục vọng ấy cũng lập tức biến mất vào hư không. Hắn cũng chả có tâm tư suy nghĩ những hắc khí ấy sau khi bị hút vào sẽ có hậu quả chi, giờ hắn như một vận động viên marathon vừa chạy xong mười ngàn mét, ngồi dưới đất thở hổn hển.

Rốt cuộc rồi cũng kết thúc, mọi thứ đều đã kết thúc.

Trong lòng hắn đã sức cùng lực kiệt, mệt mỏi không nguôi, cả thể xác lẫn tinh thần.

Cẩm Thạch mất đi hắc khí vì phù thể chịu ép mà thân thể tàn tạ, một người một trùng chỉ lẳng lặng nhìn nhau không nói năn chi.

Bọn chúng bất động, những người còn lại ai dám động?

Mãi một lúc sau, Vân Thăng cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần, hắn nuốt một hơi nước bọt mà trong lòng không khỏi lo lắng sẽ phát sinh biến cố, ngượng mãi mới dậy nổi thì phát hiện tất cả mọi người đều đang chằm chằm nhìn mình, chỉ có Cẩm Thạch là lạnh căm nhìn rừng Người Cây xa xa đằng sau.

Thuận theo ánh mắt của nó, hắn cũng phát hiện hình như hướng ấy có người, mà cũng hình như không phải. Mà thôi, mặc kệ ai chăng nữa, ai quan tâm! Ít ra hắn chả quan tâm!

Thấy ánh mắt cả Vân Thăng và con quái vật đều dõi về phía rừng Ngươi Cây, ả kim giáp trong lòng bỗng nổi lên một tia hi vọng, tuy ả vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận người đàn ông này chính là thiên hạ đệ nhất nhân, nhưng ả vẫn hi vọng hai tên này có thể “báo thú” cho rừng thực vật, san bằng cả Đông Vách.

Cũng lúc này đây, hai người trên cây chỉ thấy tim giật thót, Tất Phương Đinh vội men theo dây leo bên cạnh trượt xuống mặt đất. Giờ lão chỉ hi vọng có thể giãn hòa được.

Không ai ngờ, “kết quả” chỉ khiến cho cả hai phe nhân mã này càng thêm nghi hoặc. Vân Thăng phủi phủi đất bám trên thân, giở thi thể của Lão Hà ra, vác cô bé câm dần bất tỉnh nhân sự lên vai cùng ôm lấy cô bé Thảo Đinh, rồi hắn quay đầu nhìn mọi người đội chín ỉu xìu nói: “Lão Tôn, dẫn mọi người đi thôi.”

Khi những dục vọng trong người bùng nổ xong rồi biến mất, hắn thấy trong lòng mình trong suốt hơn hẳn, tuy thể xác mỏi mệt, nhưng tinh thần thì lại vô cùng tỉnh táo.

Hắn không có rãnh để tìm bọn người rừng thực vật trả đũa, cũng chả có tinh lực. Rừng thực vật còn một Vách Chủ và bao nhiêu binh đoàn, hắn giờ tiêu hao sức lực quá mức, Cẩm Thạch của bị hắn đả thương, ban đầu chỉ cầm cự bằng một hơi hắc khí, một khi hắc khí tiêu tan, nó cũng không còn khỏe khoắn như trước.

Và quan trọng nhất là, hắn cảm thấy không cần thiết phải làm những việc vô nghĩa này. Nếu nói trả thù, hay trút cơn giận, chỉ e là bọn rừng thực vật này ngay cả tư cách để được hắn hận cũng chả có. Đối với hắn mà nói, đây chỉ là phiền phức lãng phí thời gian. Lúc ở rừng thực vật đã lãng phí quá nhiều thời gian, hắn giờ không muốn tiếp tục lãng phí nữa.

Hoặc huyễn sau khi đoạt được Thổ Vách có thể ngăn ba tên ấy hỗn chiến, nhưng đấy chỉ là dự đoán của hắn. Hắn vốn là người tính toán, nếu chôn chân ở đây mà kết quả cuối cùng lại không như mong đợi, thế chẳng phải là mất cả chì lẫn chài. Việc thế này hắn đã gặp nhiều, giờ cũng chả thèm vào làm chi.

Một vấn đề duy nhất còn tàn dư lại là thân phận của hắn đã bị nhận dạng, đây mới là vấn đề hắn lo lắng, trừ khi giết sạch tất cả mọi người ở đây, một cọng cỏ cũng không thừa, nếu không sẽ không thể tiếp tục che giấu được, nhưng việc thế này, hắn tự biết mình không làm nổi. Thôi thì đừng nghĩ, kệ cha nó!

Lúc này, hắn chỉ muốn tìm thấy bức bản đồ thứ tư sớm nhất. Từ khi thân trùng rời khỏi thân thể, sự liên hệ chỉ hướng giữ Cổ Thư và bản đồ đã xuất hiện di động, từ hướng tây bắc nhanh chóng chuyển về hướng tây nam.

Nếu không tính bản đồ ngoài ý muốn đoạt được ở Cảng Thành, thì bản đồ thứ tư này vốn là bản đồ thứ ba hắn vẫn định đi tìm. Từ hồi xa xưa còn ở thành Kim Lăng nó đã im lặng lặng lẽ nằm suốt một nơi không chút biến động.

Cái thời đại quần ma khắp chốn sau khi Hắc Ám bao phủ, tấm bản đồ yên tĩnh bao nhiêu lâu này bỗng chốc di động, trong lòng hắn bỗng chốc có một dự cảm không tốt, nên không thể đợi được nữa, bức thứ tư, bức thứ năm…Thành Kim Lăng đã biến mất quá lâu rồi.

Kỳ thực, từ sau khi biến thành trùng tử, đã có vô vàn đêm đen hắn vẫn ngưỡng vọng bầu trời tối mịt, trong lòng luôn có một nỗi sợ hãi, thời gian càng lâu lại càng thấy hi vọng càng mong manh.Hắn không biết mình còn cơ hội gặp lại thành Kim Lăng không.

Nếu không phải có động lực này làm chỗ dựa để hắn sống đến bây giờ, có lẽ hắn đã sớm cam chịu. Thế giới của trùng sẽ có bao nhiêu hiểm ác? Đấy là việc mà bấy lâu nay hắn vẫn không cho phép mình nghĩ ngợi, hắn chỉ không ngừng cố chấp thôi miên bản thân mình.

Cẩm Thạch lại bắt đầu không nói không rằng, điều này khiến hắn hơi lo, nhưng cũng may là nó đã hoàn toàn nghe theo chỉ lệnh. Tuy nó luôn lạnh lùng với tất cả sinh vật ngoài Vân Thăng ra, nhưng thú thiệt thì nó vẫn chưa bao giờ làm việc gì quá khích.

Vân Thăng vừa tranh thủ đi đường vừa thu phụ bổn thể nguyên khí, đã lâu lắm hắn không có được cái cảm giác an toàn được có nguyên khí trong mình. Còn Cẩm Thạch được hắn hạ lệnh lên phía trước thám đường.

Rừng thực vật sau lưng đã càng lúc càng xa, dần dần bị hắc ám che khuất, đã không còn một người, một vật nào dám cản trở đường của Vân Thăng.

Tất Phuong Đình ngỡ ngàng đứng ngoài rừng thực vật rất lâu, dõi theo mãi đến khi không còn bóng dáng của cả đoàn người. Lão đã nghĩ đủ cách nói giản hòa, nhưng cuối cùng đều bằng không, chả có đất dụng võ, để rồi cuối cùng lão lẩm nhẩm một mình: Quả nhiên không ai đoán được hắn sẽ làm gì…

Trời dần dần thêm phần tối hơn, cả tia sáng yếu ớt bên chân trời cũng biến mặt, khắp mặt đất lại một màu đen tuyền.

Trong bóng tối, hạt mưa bắt đầu lất phất rơi dập tắt cả đuốc của đoàn người. Mọi người trong đó có cả Vân Thăng đành bất đắc dĩ vào trú tạm trong một nhà xưởng bỏ hoang bên đường.

Những ngươi hơi biết tí về khí tượng bắt đầu xôn xao, Vân Thăng nghe họ bàn tán hình như nhiệt độ có khả năng tăng lại, đợi khi hắn đến gần để nghe rõ hơn thì bọn họ lại lập tức im miệng, có phần lo lắng, có phần sợ hãi, cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, cả người đội chín cũng không dám nói năn với hắn, phảng phất như đã ở một thế giới khác hẳn hắn. Nếu khoản cách chỉ như người bình thường và ả kim giáp thì biết đâu vẫn còn người đến a dua xua nịnh, đằng này, khoảng cách quá lớn này, lớn đến nỗi họ cũng không biết làm sao đối mặt với thiên hạ đệ nhất nhân này, nhất là khi hắn không lên tiếng nói, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Vân Thăng sắp xếp cho Cẩm Thạch đứng gác bên ngoài, dẫu sao thì nó cũng chả cần phải ngủ hay nghỉ ngơi, nên cũng chả phải thu nó vào lại Phong Thú phù, chí ít trước khi tìm ra phương pháp áp chế tam vật này, hắn sẽ không thu hồi nó.

Đợi khi hắn trở lại nhà xưởng rộng rãi kia, nhìn thấy mọi người bên đội chín quay quần bên nhóm lửa khóc lóc rơi lệ.

Giữa đội đang nằm một người, máu tươi đã vấy đầy áo quần đông cứng lại dưới khí trời lạnh giá này, mặt mày đã trắng bệch, đó là Lão Lục của đội.

“Ta…ta không được rồi, lão..lão đại, vợ..vợ ta…nhờ ..nhờ huynh đệ…” Lão Lục đứt quãng nói.

“Yên tâm, Lục, yên tâm, sao suốt chặng đường ngươi không nói năng chi, ai đã đâm ngươi?” Lão Tôn rút bàn tay đặt trên lưng Lão Lục về chỉ thấy một vũng máu lạnh toanh.

Lão Lục cười thảm: “Đây…đây là…báo..báo ứng!”

“Sếp, Lão Lục chắc sợ trong lúc đào tẩu hỗn loạn, nên không dám hó hé.” Lão Tam cắn chặt môi nói.

Lão Lục kéo lấy tay của Lão Tam, trợn tròn mắt dùng hết sức nói: “Đây…là…ta..báo ứng của ta…người..phụ nữ đo…Tam Ca, hãy…hãy sống tốt…làm một tốt…trời…có..mắt…”

Tay gã rơi tuột xuống đất, trút hơi thở cuối cùng.

“Lão Lục!”

“Mình ơi…”

Giữa đêm, Vân Thăng không ngủ được, không biết phải do những hoa quả rừng mà đội chín mang đến hay không, mà thấy bụng dạ cứ ọc ạch mãi. Cuối cùng hắn đành lẹt đẹt đứng dậy, đi xuyên qua bức tường đổ, kéo tụt quần xuống ngồi sỏm xuống, mắt vẫn ngó trừng trừng mưa bên ngoài…

“Lão Lục chết rồi.” Hắn lẳng lẽ nói và nhìn sang Lão Tôn cũng ngồi một bên giống hắn, giựt qua điếu thuốc trên tay lão.

“Lão Tứ, Lão Cửu, Lão Thập Tam, Thập Tứ…đều đã chết, còn gia quyến,cũng chết đi một nửa…” Lão Tôn trầm ngâm một hồi nói.

“Ngươi có hận bọn Lý Thao không?” Vân Thăng hút một hơi thuốc, chớm sáng đầu điếu thuốc thoát ẩn thoát hiện.

“Hận, cũng không hận, chúng ta đều là những người đáng thương, nhưng đều là những người rất ác, ai nói rõ được?” Lão Tôn hít hít mũi, hình như lão vừa rơi hạt lệ nam nhi, chỉ là trong bóng tối, ánh lửa đã bị từng cắt ngang, nhìn không rõ rệt.

“Nhưng chí ít ngươi vẫn sống.” Vừa nói hắn vừa vứt mạnh tàn thuốc vào nước mưa, nhìn đóm hoa lửa dần điêu tàn, phà ra một làn khói như thể một sinh linh vừa lụi tàn sinh mệnh.

“Đúng, ta vần còn đang sống, ta còn có thể nhìn thấy thế giới này, nhưng sống chỉ để chờ cái chết đến, chỉ thế mà thôi.” Lão Tôn tự chế giễu mình.

“Ngươi rất bi quan.” Vân Thăng sảng khoái thải ra một đóng bết nhẹt.

Một mùi hôi bốc lên. Lão Tôn nhìn nước mưa, cứ như thể không nghe mùi chi nói: “Ta trước là một tên bán thịt heo, giá thịt tăng thì ta mừng, chỉ biết mỗi kiếm tiền. Sau ta thành người mặt nạ, chỉ biết phải làm thế nào để sống tốt hơn kẻ khác. Bây giờ, mẹ kiếp, ta mới phát hiện đời người như một đống phân, dù ngươi có muốn hay không muốn, thì cũng phải đi ị khi có nhu cầu.”

Vân Thăng cười cười không nói chi, hai người lại tiếp tục trầm mặc.

…Một chốc sau, Vân Thăng bỗng nhiên nói: “Ngươi có mang giấy không?”

Bình Luận (0)
Comment