Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 384

“Hoang thành, vốn dĩ còn có một tên gọi khác, nhưng thời đại đã quá lâu, đã dần bị mọi người lãng quên. Vì nó hoang vu, mành bị xưng là ngôi thành hoang vu.

Từng dãy từng dãy lầu tàn nhà đổ khoát trên mình là lớp tuyết phủ dày đặc, vẻ sấm uất năm xưa nay đã còn đâu, thay vào đó là đóng đổ nát hoang tàn xám xịt thoát hiện trong gió lạnh, để lại dấu tích của nền văn minh từng tồn tại nơi đây.

Những con đường lát xi măng đâu đâu toàn các ổ gà ổ voi lỏm chỏm, có cái do trùng tử phá hoại, có cái do pháo đạn con người gây ra; những mảnh vỡ kiếng trải dài khắp phố, hai bên đường ngang dọc nằm la liệt cái miếng bản hiệu nào “Message chân”, “xông hơi”, “massage”.

Đâu đâu toàn xác chết cũng như xe hơi hư phế thải trải dài ngang dọc, không ai biết vì sao họ chết, cũng không ai biết thân phận của họ từng là quan thương hiển hách, hoặc chỉ là công nông dân khổ sai, giờ đâu tất cả họ cũng đều chung cảnh ngộ, phơi xác phố phường, cả áo quần của bị những người còn sống lột sạch sẽ.

Vì nhiệt độ ngày càng lạnh, phần lớn thi thể chưa kịp thối rửa đã bị đông thành đá, may mà không có mùi thịt thối rửa, chỉ là nơi nơi trải đầy thi thể trần trụi cả nam lẫn nữ, có già có trẻ thế này đúng là khiến người ta gai mắt lạnh người.

Nhất là sau khi ánh sáng yếu ớt kia cũng không còn, đi giữa con đường đầy xác chết, dưới ánh đuối đu đưa, các thi thể đủ mọi hình hài, sắc mặt, có kẻ trợn tròn mắt, có người bị mổ bụng, có người treo lơ lửng trên tường, có kẻ mất đầu… rất chi ghê rợn.

Từng có người từ đấy trốn đến rừng thực vật nói, hoang thành không phải một tòa thành chết, trong những góc ngách bóng tối, những gara xe dưới hầm đen thui thủi đang sống một đám người ăn thịt người ghê tởm.

Bọn chúng lấy việc giết người sống để ăn, đến lúc đói lả không chịu nổi cũng sẽ ăn thi thể đã đóng băng trên phố. Tóm lại, những gì còn sống, có thể ăn được chúng tuyệt không bỏ qua.

Cũng có người nói chúng đã không còn là người, chẳng khác nào động vật và trùng tử, chỉ vì có thể sống mà mất hết tính người, thậm chí có lúc còn chưa kịp chờ nấu sống, cứ ăn sống nuốt tươi.

Vì thế, rất ít người chịu đến đây tìm cái ăn. Nơi đây chả có gì, chỉ có bọn người không ra người quỷ không ra quỷ đáng sợ kia. Bọn Vân Thăng đại khái là những người ngoại lai duy nhất trong vòng mấy tháng nay. Vì bọn họ tay cầm đuốc đi vào tòa thành văn minh năm xưa nay đã thành nơi địa ngục trần gian này. Trong bóng tối, đã có vài bóng dáng lén lút xuất hiện do bị ánh lửa thu hút, chúng như những con dã thủ ẩn mình trong các tòa nhà hoang.

Đi trong một tòa thành hoang vu tối mịt này, tấm bản đồ rách nát của Lão Tôn cũng chả có tác dụng chi, mọi người như thể tìm tòi mò mẫm trong khu rừng đen tối, không ai biết được góc quẹo tiếp theo sẽ là xác chết hay là gì.

Theo số xác chết dưới đất mà đoán, nơi đây từng tập trung một số đông người, nếu không, khi bọn tộc người ăn thịt người kia đến, thì cũng đã bị ăn sạch, nhưng có điều, nơi đây cuối cùng cũng giống bao nhiêu tòa thành khác, đều đã bị trùng tử công phá, thậm chí cả chạy trốn cũng không kịp.

Rừng thực vật từng có người từ nơi đây chạy thoát, chỉ là sau này khi quay lại hoang thành, thì nơi đây đã hoàn toàn biến thành một tòa thành hoang tàn chết chóc.

Lịch sử đã nhấn chìm nó, hắc ám đã quên lãng nó, ngoài những con người đã chết đi, đã không còn ai biết nơi đây từng xảy ra việc gì, có bao nhiêu trận đánh chém giết, thảm khốc và quyết liệt nhường nào. Và nó, cũng như vô vàn tòa thành khác, lặng lẽ biến mất trong một nơi nào đó trong thế giới hắc ám này.

Bọn họ chọn một nhà tắm lớn làm nơi dừng chân. Đây là một lựa chọn bất đắc dĩ. Trong tòa thành này hình như trong thời đại Dương Quang ngành này rất phát triển, đâu đâu đều thấy.

Lão Tôn dẫn người châm lửa xung quanh nhà tắm. Trải qua vài năm kinh nghiệm chiến đấu với trùng tử, con người dần dần khám phá ra một số kiến thức về trùng tử. Có hay không có ánh lửa với bọn chúng cũng chẳng ảnh hưởng chi, bọn chúng căn bản có thị lực tự do trong màn đêm, nhưng bù lại, lửa có thể giúp đuổi một số loài cầm thú đi, như bọn chuột ăn thịt người chẳng hạn, hay những loài dã thủ xuất quỷ nhập thần khác.

Và lửa, mang lại ánh sáng, cho con người ấm áp, nấu ăn… bất cứ lúc nào, nó cũng là một trong số khởi nguồn của văn minh nhân loại, và cũng là tượng trưng. Vây quần bên đống lửa luôn cho con người ta một cảm giác an toàn.

Cẩm Thạch trên nóc tòa nhà ba tầng đứng sừng sững như một pho tượng trùng giáp kiên cố nhất động bất động, ánh mắt màu đỏ ngầu lạnh lùng của nó đang chằm chằm nhìn ngắm xung quanh, dưới ánh lửa, thương Sấm Chớp của nó còn óng ánh lạ thường, nếu ai không may lọt vào, ngẩng đầu nhìn thấy tên ma quỷ giữa đêm đen như nó, không hồn bay phách lạc mới lạ.

Nhưng với những người ở trong nhà, nó lại như một pho tượng thần khiến mọi người an tâm. Có nó, cả chuột cũng không dám đến gần.

Lựa chọn hoang thành, ngoài người của rừng thực vật rất ít khi nghĩ đến đây, còn vì thức ăn của bọn Lão Tôn đã không còn đủ. Vốn đã mang theo không nhiều, trong lúc phá vây đi ra lại bỏ thêm hơn một nữa, bây giờ ngoài đủ ngày hai bữa ăn ra, còn phải mạo hiểm bị tiêu chảy.

Nhất thiết phải tìm ra nguồn thức ăn mới, nếu không đừng nói là gặp phải trùng tử, chỉ đói cũng đủ lấy mạng họ. Vân Thăng cũng không ngoại lệ, hắn cũng cần thực phẩm.

Tòa hoang thành này chắc chắn không thể nào còn thức ăn, trừ khi họ cũng đi ăn thịt người!

Làm sao tìm kiếm thức ăn trong bóng tối thì Vân Thăng chỉ là tay lớ quớ. Kinh nghiệm của hắn trong khoảng này chỉ đúng hồi lúc đầu tại Thân Thành, sau này hắn căn bản không phải sầu vì cái ăn, bản lĩnh về khoảng này lại không bằng cả bọn Lão Tôn.

Bọn họ hợp lại với nhau tụ lại bên chiến bản nhỏ còn nguyên vẹn trong sảnh bàn bạc làm sao bẫy chuột, làm sao tìm nguồn nước, làm sao đào đất ba tấc…!

Trong bóng tối xa xa lâu lâu lại có tiếng dã thú gào thét, sức xuyên thấu của chúng cực mạnh, và cả tiếng trùng thú gầm rú, khiến Vân Thăng phần nào lo lắng. Điều này nói rõ chỗ này cách phạm vi hoạt động của trùng tử rất gần, nhưng cũng có phần yên tâm, chí ít bọn người rừng thực vật kia không dám đến gần vì sợ nhây phải bọn trùng tử này.

Hắn quay lên lầu hai, dẫn cô bé câm đã tỉnh lại sang một phòng riêng tránh xa Mục Hi Quận và ả bịt mặt kia.

“Sở đại ca, ta nghe bọn họ nói là do Tiểu Thảo cả, người có chịu lượng thứ cho nó không?” Cô bé sau khi đeo mặt nạ vào hồi phục cực nhanh chóng, vào chập tối đã có thể mở miệng nói chuyện.

Cô không dám cầu xin Vân Thăng ở lại, vì trong ý thức của cô, lúc đối diện với Vân Thăng dù có đeo hay không đeo mặt nạ, đều có một nỗi tự ti từ sâu thẳm trái tim.

“Ta phải đi không liên quan đến Tiểu Thảo, suốt chặng đường ta đã nói bao nhiêu lần với nó, ngươi cũng biết thân phận của ta, Tiểu Xuyên, ngươi nghĩ ta thật sự là thiên hạ đệ nhất nhân ư? Ta chỉ là một con chó mất nhà mà thôi!” Mặt hắn hiện lên vẻ tự chế giễu thê thảm, hơn nữa mắt hắn còn có một nỗi bi ai nhàn nhạt như không ai có thể chạm vào.

Tiểu Xuyên nhìn thẳng vào mắt hắn mà thấy nhói lòng, không hiểu vì sao lại nhớ đến cảnh hôm trước hắn ngã lăn ra trong vũng máu ở nhà tranh, quằn quại chết đi sống lại.

“Ta là một người cực kỳ nguy hiểm. các ngươi đi chung với ta tưởng chừng an toàn, thật chất không hẳn thế, rồi một ngày nào đó bọn chúng cũng sẽ tìm rat a, các ngươi căn bản không chống đỡ nổi.” Vân Thăng cười nói.

“Là bọn dị tộc đó ư? Ta có từng nghe Tiểu Thảo nói qua/” Tiểu Xuyên không kìm được hỏi.

Hắn gật gật đầu không tiếp tục tiếp chủ đề này mà nghiêm mặt nói: “Tiểu Xuyên, những gì ta nói tiếp sau đâu, ngươi phải cố gắng ghi nhớ lại một chữ không được sai, cũng không được quên.”

Tiểu Xuyên nhìn hắn đột nhiên trở nên nghiêm tiếp mà hoảng loạn trong lòng, rốt cuộc cô cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường bỗng nhiên được sức mạnh phi thường..

Nghe hắn từng câu từng chữ tuông ra: “Trong năm loại năng lượng, năng lượng nguơi đang xài là Thổ năng lượng, còn ta gọi nó là Thổ nguyên khí, là một loài năng lượng cực kỳ ổn định. Bước thứ nhất, ngươi phải tạo thông đạo với cảm xúc ấy, thứ hai chính là lợi dụng nguyên khí cải tạo cơ thể mình. Nạp thể cải tạo của Thổ nguyên khí gồm ba bước, bước thứ nhất…cuối cùng, về mặt vận dụng có thể mặt nạ Thổ Vách có một số quy định, ta không hiểu rõ lắm, chắc phải trông chờ vào bản thân ngươi thôi.”

“Đã nghe hiểu rồi chứ?” Vân Thăng nhìn mặt cô có phần hoang mang liền hỏi.

Tiểu Xuyên gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

“Ta nói lại một lần nữa, ngươi dùng tâm ghi nhớ lại…” Hắn lại lần nữa lập lại cách tu luyện nguyên khí trong Cổ Thư.

“Nhớ rồi.” Tiểu Xuyên không ngờ thứ Vân Thăng dạy cô chính là một bí kiếp tu luyện. Thứ quý báu nhường này nghe nói chỉ có bọn dị tộc mới có, ngay cả Đông Vách vách chủ còn không có.

“Nhớ được là tốt, ngoài ra mặt nạ Thổ Vách này, nếu ta đoán không sai, hai mảnh hợp nhất sẽ có bí mất lớn hơn xuất hiện. Sức mạnh của nó không thua gì bọn dị tộc. Nếu cuối cùng người có được nó là ngươi, ngươi hãy nhớ một lời này của ta, dù sức mạnh mạnh đến đâu chăng nữa, ngươi cũng vẫn là ngươi, thứ không thuộc về ngươi rốt cuộc vẫn không thuộc về ngươi, phàm việc gì cố hết sức là đủ.” Vân Thăng theo kinh nghiệm mình lào lào nói ra.

“Ta, chắc không có bản lĩnh đến thế!” Tiểu Xuyên tự ti nhỏ giọng đáp.

“Tiểu Xuyên, khi ngươi đã đeo mặt nạ này vào, có một số việc coi như số trời đã định sẵn ngươi phải làm. Ngươi không tìm hắn, thì hắn vẫn sẽ đến tìm ngươi. Hai mảnh mặt nạ này rốt cuộc vẫn phải hợp nhất. Cho nên dù là vì Tiểu Thảo hay vì bản thân ngươi, ngươi phải trở nên mạnh mẽ và nhất quyết phải trở nên mạnh hơn!” Khẩu khí Vân Thăng lạnh lùng tường thuật. Khi cô bé câm thành vách chủ mới, thì xem như số phận đã định sẵn cô phải đụng đầu Đông Vách vách chủ, không muốn chết thì phải trở nên mạnh mẽ.

Đông Vách chủ đã thống nhất rừng thực vật Đông Tây cho dù giờ Vân Thăng có đích thân đi giết hắn chăng nữa, Đông Vách chủ sở hữu binh đoàn cả khu rừng này nhất định có thể đánh trả cho hắn trọng thương, và càng không nói là Hỏa tộc sau lưng có thể đột ngột xuất hiện. Nếu không phải thế, hắn cũng không có thời gian chờ đợi cô bé câm kiến tạo rừng thực vật mới, để cuối cùng hợp lực tiêu diệt Đông Vách chủ.

Dù trọng thương hay thời gian, đối với Vân Thăng mà nói cũng cực quan trọng, không thể sơ sẩy. Hắn còn việc quan trọng của bản thân phải đi làm, nên việc cuối cùng hắn có thể giúp cô và bọn Lão Tôn chính là truyền thụ họ cuối tu luyện công pháp.

“Còn nữa, kỳ thực Mục Hy Quận đeo mạc nạ này cho ngươi cũng chỉ muốn lợi dụng ngươi giết Đông Vách chủ, con người này quá nhiều tâm tư, trong tương lai, trước trận quyết chiến giữa cô và Đông Vách chủ, ngươi có thể tin ả, vì mục tiêu của các ngươi giống nhau, nhưng sau trận chiến, ngươi tốt nhất nên biết đề phòng hơn. Có điều ả vẫn chưa phải người nguy hiểm nhất, nguyên hiểm nhất chính là người phụ nữ bịt mặt kia. Ả cũng là một trong số các dị tộc, cả ta vẫn chưa thể làm rõ rốt cuộc ả thuộc phe nào. ” Vân Thăng hạ thấp giọng phán.

“Ả không phải hồ li tinh sao? Trước đây nghe nói ả từng quyến rũ…” Tiểu Xuyên đỏ mặt không tiếp tục nói.

“Hồ cái đầu các ngươi, ả biết nhiều hơn bất kỳ ai. Đúng rồi, còn Lão Tô, có thể các ngươi không thích những người này, cảm thấy bọn họ là tên khốn không sai vào đâu toàn hớt tay trên kẻ khác, nhưng giờ lão sẽ trợ thủ duy nhất ngươi có thể dựa dẫm. Bọn Lão Tôn có một đặc điểm, dù bọn họ đối xử với người ngoài xấu đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần ngươi trở thành người cùng hội với lão, lão sẽ là một người tốt đối với ngươi. Đợi sau khi ngươi kiến tạo thành công rừng thực vật, có thể để lão làm đốc lĩnh người mặt nạ, khắc chế Mục Hi Quận và ả bịt mặt kia. ” Vân Thăng lắc đầu nói.

Tiểu Xuyên dịu dàng gật đầu, cái đầu đáng thương của cô còn đơn giản hơn cả Vân Thăng. Trước mặt bao mối quan hệ phức tạp có phần không đủ sức khống chế.

“Ngươi đi để Lão Tôn lên đây.” Vân Thăng suy ngẫm một hồi, hình như cũng chẳng còn gì để nói, chỉ cần từ biệt Lão Tôn nữa là có thể lẳng lặng ra đi.

Ánh mắt cô bé sầm xuống, lúc đi đến gần cửa, cô bỗng nhỏ tiếng hỏi khẽ: “Ngươi còn quay trở lại nữa không?”

“Có thể có, cũng có thể không.” Cuối cùng hắn đáp.

Rạng sáng ngày hôm sau, Vân Thăng lòng nhét vào con chuột bọn Lão Tôn bắt được lẳng lẽ vô tăm rời khỏi hoang thành. Lão Tôn vô cùng cảm kích hắn đã tiến cử lão làm đốc lĩnh mới của người mặt nạ. Đối với lão mà nói, từ một đội trưởng của một tiểu đội nhỏ bé bỗng chốc thăng liền vài cấp trở thành một đốc lĩnh, nếu trước đây, thì việc này đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Vân Thăng hiệu đối lại phương hướng đông tây nam bắt tử Cẩm Thạch rồi đối chiếc với bức bản đồ thứ tư của Cổ Thư. Nếu kiến thức địa lý của hắn không sai, phương hướng đang chỉ về hướng Thiên Phủ Chi Thành, là trọng địa quân sự, kinh tế, văn hóa Tây Quốc – Thục Đô!

Và trước đó không lâu, nó còn ở yên hướng Tây bắc, chỉ vài ngày ngắn ngủi nó đã di chuyển một cự ly xa xăm đến thế.

Trong lòng hắn không khỏi kinh động, trong một thế giới hắc ám hỗn loạn, để làm được điều này chỉ có mỗi thằng đĩa bay!

Sẽ là ai đây? Ai lại có thể ngồi đĩa bay bay lượn qua lại!?

Hắn nghĩ mãi không hiểu nổi, để tránh trường hợp đối phương lại chạy bừa đi mất, và cũng để tiết kiệm thời gian, hắn mạo hiểm để Cẩm Thạch tuy cánh cõng theo hắn, bay thẳng vào trời đen.

Bình Luận (0)
Comment