Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 390

Chờ nhóm người này đến gần, mới quả nhiên thấy rõ ràng, đúng thật là xe đẩy trong siêu thị. Đại khái là vì đó là phương tiện thuận lợi trong đường núi, trong xe chất đầy thịt trùng, đỏ rực một mảng, thoạt nhìn có chút ghê tởm.

Thân Bát Bì có lẽ rất quen thuộc nhóm người này, chỉ một lát liền tiếp đón bọn họ cùng đi, chuyện trò vui vẻ, thanh âm cố ý nói rất to, như là muốn cho Sở Vân Thăng nghe vậy, thể hiện ra bối cảnh cường đại của mình, hiển nhiên hắn với Sở Vân Thăng còn có một chút cảnh giác, đề phòng mà nói bóng nói gió.

"Thôn trường, nghe nói các ngươi giàu to rồi?" Thủ lĩnh chiến đội là một người vạm vỡ, vừa tới liền lớn tiếng nói, giọng ồm ồm.

Người này ước chừng hơn ba mươi tuổi, búi tóc ở sau đầu, tay cầm một khẩu súng bán tự động, mặc một chiếc áo da cũ rất dày, phía dưới mặc cái quần bò, chân đi một đôi giày công nhân chắc chắn, đại khái là do vội vã lên đường, trên tóc bốc lên hơi nước, toát ra khí thế của một đại ca giang hồ.

Mà người được gọi là thôn trường, ngày hôm qua dẫn đến một người. Người đến trợ giúp bà thím là một nam giới, gầy yếu, đơn bạc, cùng với đại hán kia và Thân Bát Bì mà đứng chung một chỗ, cùng so sánh, tựa như con gà con nhỏ yếu.

Sở Vân Thăng ngày hôm trước đã biết rằng vị này tên là Ngưu Gia Quý thôn trường, trước đấy, Ngưu Gia Quý vẫn ảo tưởng dùng biện pháp gì để giữ hắn lại, với "Ngưu gia viện" này, Sở Vân Thăng hiện tại hoàn toàn có thể sánh bằng một pho tượng "Thần tài" .

"Lục đội trưởng, đây đều là nhờ phúc vị tiểu huynh đệ này." Ngưu Gia Quý không dám giấu diếm gì, trong đầu cũng minh bạch, mặc kệ Ám hành chiến đội, hay là Thân Bát Bì, thậm chí Sở Vân Thăng, cũng không phải thôn nhỏ bọn họ dám trêu chọc.

Lúc trước thủ lĩnh chiến đội ở đây cùng với Thân Bát Bì chào hỏi, đã chú ý tới người xa lạ là Sở Vân Thăng, chỉ thấy người này vô thanh vô tức, sắc mặt hơi lo lắng nhưng thân trầm như thạch, trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra điều gì, liền tiến đến nói to: "Ta gọi là Lục Đĩnh, hân hạnh được gặp."

"Tiểu nhân không dám (Kool: nguyên văn “tôn thịnh”, đại khái là hạ mình, nhưng ko tìm được từ thích hợp, đành dịch thoát ý), từ lâu đã kình ngưỡng đại danh Lục Đội trưởng." Sở Vân Thăng giống như trở lại cái cảnh xã giao khách sáo trong thời đại Dương Quang, trước kia trường hợp như thế cói rất nhiều, cũng không cần phải cố giả bộ, thuận miệng có thể nói ra một tràng, càng có nhiều từ buồn nôn hơn.

Nhưng mà, loại không khí này cũng không thể duy trì bao lâu, một tiếng kêu chói tai của thanh giáp trùng lập tức đưa bọn họ trở lại thời đại Hắc Ám hung tàn!

"Mau nằm xuống, không được cử động! Tất cả giả chết!" Ngưu Gia Quý phản ứng coi như khá nhanh, gào to một tiếng, tuy rằng hắn cũng lâu rồi chưa thấy thanh giáp trùng bay qua thôn xóm ở khe núi hẻo lánh này.

Huyên náo lập tức dừng lại, mọi người như đã luyện tập hơn trăm lần, thuần thục nằm xuống đất, Sở Vân Thăng cũng không ngoại lệ, mặc dù bay tới chính là thanh giáp trùng vẫn còn hình thái nguyên thủy.

Nhưng thanh giáp trùng không tính buông tha ý đồ "Giả xác chết" của con người, lạnh lùng bay xuống, tạo lên tiếng gió gào thét phần phật.

"Mẹ nó An Tử, xử lý chúng!" Đội trưởng chiến đội Lục Đĩnh thấy trốn không thoát, liền quay đầu hét lớn một tiếng.

Chỉ thấy một người đeo thiết bị nhìn trong đêm, toàn thân bao bọc trong trang phục chiến đấu, không rõ là nam hay nữ, nâng lên một cái giống như như súng, từ nòng của nó, đùng đoàng bắn ra.

Viên đạn rít lên, thanh giáp trùng bay rất cao vậy mà hắn bắn phát nào trúng phát nấy!

Tay súng thiện xạ? Sở Vân Thăng liếc nhìn một cái, ở Kim Lăng thành hắn cũng gặp qua một người, đó là một nữ nhân rất lợi hại, đi theo Chúc Lăng Điệp, gần như bách phát bách trúng từng làm hắn hâm mộ thật lâu, bởi vì cái thương pháp rách nát của hắn thật sự quá mức lãng phí tài nguyên.

Đạn của người kia phỏng chừng đã qua đặc chế mà thành, sau khi bắn vào thân mình thanh giáp trùng, liền lập tức nổ tung, khiến cho bụng nó nổ tung ra một tảng lớn máu thịt nhưng chưa chí mạng, ngược lại khơi dậy hung tính của nó.

Đối mặt với con thanh giáp trùng bị chọc giận mà chuyển hướng nhằm vào mình, tay súng thiện xạ gọi là An Tử bất vi sở động (Kool: không để bị động) bình tĩnh mà đổi đạn, có lẽ không phải toàn bộ súng được đặc chế tự động, bởi vậy thời gian thay đạn phải mất hai giây. Pằng!

Lại là một tiếng, lại trúng mục tiêu, nhưng lần này lại bắn chính xác vào đầu thanh giáp trùng, nổ bay nửa cái đầu của nó, cũng không biết đã chết hay chưa, con trùng còn đi theo quán tính vọt lại đây.

"Tay súng thiện xạ" còn muốn đổi đạn bắn phát nữa, Lục Đĩnh nhảy dựng lên, liền chặn súng của hắn lại, phi thân đã một cước đá bay xác thanh giáp trùng đang bay đến, trách mắng mà nói: "Giúp lão tử tiết kiệm một ít đạn qúy giá biết không? Bắn thêm phát nữa, ta sẽ lỗ vốn mất!"

An Tử cũng không nói gì, thu súng, yên lặng mà ngồi một bên ở trên tảng đá.

Đội trưởng Lục cấp bách vội đi qua dùng nòng súng lật con thanh giáp trùng trên mặt đất, khi thấy hai bộ phận đều bị đập nát một phần lớn, dường như có chút thất vọng, hướng về phía Ngưu Gia Quý than thở: "Lão Ngưu, thôn trường, phí dụng viên đạn tính một nửa trên đầu thôn các ngươi!" .

Ngưu Gia Quý vội vàng lên tiếng trả lời, chỉ cần thôn gánh vác một nửa, đã muốn đốt pháo ăn mừng, dù sao chiến đội ra tay kịp thời, người trong thôn không có thương vong gì.

"Khiênh đi, khiêng đi, An Tử, ngươi lần sau ngắm chuẩn mà bắn, ngoài ra cái loại đạn đốt tiền tổ tông này, ngươi thì bắn thống khoái, ta chỉ được một bộ giáp xác, lại còn bị bị đập nát! Thanh giáp trùng giáp xác a, lại còn lạc đàn, ngươi bảo ta đi đâu tìm?" Lục Đĩnh bất mãn mà răn dạy đội viên của hắn, giờ phút này tính toán chi li, lại không hề giống một đại ca giang hồ (Kool: một câu khá tối nghĩa ko dịch nổi).

Hai phát súng mà chỉ bắn chết một con thanh giáp trùng!

Sở Vân Thăng trong lòng ngưng lại, hơn nữa hắn ngày hôm trước từng thấy cái máy bay chiến đấu quái dị, đều là trang bị kỹ thuật rất cao cấp, từ đó có thể thấy được một góc của núi băng!

Nhưng mà hắn thà rằng tin tưởng là bởi vì nguyên do theo như lời Tần Kì Anh quân đội trong thời đại Dương Quang đã phát hiện thậm chí tìm ra được một ít phi thuyền, ít nhất thời đại Dương Quang từng có rất nhiều căn cứ bí mật của quân đội, cũng không nguyện ý liên tưởng đến dị tộc kia, nếu đúng là có sự tồn tại của chúng, có thể hợp tác với khoa học kỹ thuật của nhân loại ở đây đến trình độ này, hiển nhiên đã cao hơn khi hắn rời khỏi thành Kim Lăng, như vậy, lại có phiền toái lớn.

"Huynh đệ, Tiểu Thụ Tử nói với ta, ngươi muốn vào thành?" Lục Đĩnh vội làm xong việc với xác thanh giáp trùng, lại chưa quên còn chưa nói xong chuyện với Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng gật gật đầu, Ngưu thôn trường từng hướng hắn cam đoan, một nửa số lượng thu hoạch năng lượng thạch ngày hôm qua , liền đủ để trả tiền "Lộ phí" nhập cư trái phép, liền khách khí nói: "Làm phiền Lục đội trưởng."

Lục Đĩnh vội vàng lắc lắc đầu: "Ngươi đừng cám tạ ta vội, nhập cư trái phép vào thành hiện tại là trọng tội, rất nhiều bước then chốt phải mất số tiền lớn mới qua được, nếu là hai ngày trước, thì chỗ năng lượng thạch của ngươi coi như đủ rồi, nhưng hiện tại chính là đem toàn bộ thôn cùng lão Ngưu cộng lại cũng không được một nửa!"

Sở Vân Thăng ánh mắt khẽ biến, nói: "Bởi vì thịt trùng tăng giá?"

Lục Đĩnh cười cười nói: "Tăng giá khẳng định có ảnh hưởng, nhưng mà còn có nguyên nhân khác, tóm lại năng lượng của ngươi còn lâu mới đủ."

Sở Vân Thăng cũng lạnh lùng cười nói: "Vậy ngươi là muốn tại chỗ lên giá?"

Lục Đĩnh nhìn hắn một cái, giọng ồm ồm nói: "Huynh đệ, ngươi đi hỏi xem, ta Lục lão Tam, cũng là nhân vật số một ở đây, việc buôn bán cũng không phá hư quy củ, ngươi phải tin ta, có điều ta cũng không cần phải tiếp nhận ngươi bây giờ, nếu không phải xem mặt mũi lão Ngưu ở đây, hiện tại ai dám tiếp nhận người nhập cư trái phép? Hiện tại khắp nơi ở đây đều đang tra xét gián điệp!"

Bỏ lại những lời này, hắn xoay người đi, tựa hồ thực sự không muốn nhận mối làm ăn này.

Sở Vân Thăng xoa xoa cái mũi, hắn là nhất định phải vào thành, hơn nữa phải vào hôm nay, đang ngồi suy tính trên tảng đá, bỗng nhiên chợt nói: "Một cái thi thể thanh giáp trùng đẳng cấp cao."

Lục Đĩnh sửng sốt, không quá rõ ràng, mặt lộ vẻ nghi ngờ nói: "Đẳng cấp cao? Mấy cấp hình thái?"

Sở Vân Thăng giơ ba ngón tay: "Ba cấp!"

Ba cấp!?

Lục Đĩnh trong lòng cả kinh, không thể tin được tai của chính mình, thanh giáp trùng hình thái cấp ba, có ý nghĩa gì? Cái khác hắn không dám nói, chỉ cần hôm nay quay về, lập tức có thể tạo lên một hồi chấn động!

Quân đội, hắc ám công tỉnh thất, thế lực khắp nơi đều ra giá trên trời để thu mua thanh giáp trùng hình thái cấp ba, mà cho tới bây giờ, trừ bỏ sứ giả băng tộc từng cung cấp vài con, những người khác gặp cũng chưa được gặp qua.

Hắn cẩn thận địa nhìn chung quanh một chút, bảo đảm không ai có thể nghe rõ ràng hắn cùng với Sở Vân Thăng nói chuyện, hạ giọng nói: "Huynh đệ, hình thái cấp ba, ngươi không phải đùa giỡn ta chứ?"

Sở Vân Thăng phủi phủi bùn đất trên người, nói: "Ngươi nếu không tin ta, cũng có thể không nhận mối làm ăn này, nhưng ta phỏng chừng Thân Bái Bì bọn họ sẽ có hứng thú."

Lục Đĩnh đích xác không tin được, việc này căn bản rất khó tin, rất ảo, một con hình thái cấp ba, đủ để cho một kẻ có địa vị thấp hèn nhất, có được cuộc sống với đãi ngộ cao nhất, giá trị của thân thể nó, trong nghiên cứu khoa học là không thể đo đếm được, loại chuyện này, tựa như năm trăm vạn trong thời đại Dương Quang!

"Được, huynh đệ, Lục Đĩnh ta sẽ tin ngươi lần này, chỉ cần ngươi thật sự có, đừng nói nhập cư trái phép, chính là làm một cái tên thật cũng không phải nói chơi!" Lục Đĩnh cuối cùng bị thanh giáp trùng ba cấp hình thái hấp dẫn mãnh liệt, vạn nhất vị "tiểu nhân" (Kool: nguyên văn “tôn thịnh”) nói chính là sự thật, hắn liền giàu to rồi!

Sở Vân Thăng sửa sang lại quần áo, giơ một ngón tay, nói:, "Được, vậy đi thôi."

Lục Đĩnh không rõ mà buồn bực nói: "Đi?"

Sở Vân Thăng gật đầu nói: "Đi mang nó về, ngươi sẽ không cho rằng ta có thể cất giấu nó chứ, ta bất quá đi qua đường thấy nó chết ở khe suối mà thôi, vị trí rất dốc, một người không có cách nào xuống lấy được, cho nên ngươi cần phải chuẩn bị một chút đồ vật này nọ."

Lúc trước một thương thiêu chết thanh giáp trùng kia, rơi thẳng xuống vách núi sâu, khoảng cách tới nơi này không quá xa, lúc trước hắn nóng lòng đối phó với sự hỗn loạn của ba vật kia, cũng chưa rảnh quan tâm đến nó, giờ phút này mới nghĩ đến thi thể nó hẳn là có chút giá trị lợi dụng.

"Huynh đệ, việc này phải giữ bí mật, trên đường ta và ngươi lại nói tỉ mỉ, những cái khác bây giờ ta đi an bài." Lục Đĩnh cảnh giác nhìn thoáng qua Thân Bát Bì, nhỏ giọng nói.

Ước chừng nửa giờ sau, Lục Đĩnh suy nghĩ biện pháp đuổi Thân Bát Bì đi, võ trang đầy đủ cho chiến đội, sau đó đi theo con đường mà Sở Vân Thăng chỉ, cùng với sự quen thuộc địa hình vùng này của thôn trưởng Ngưu Gia Quý, mang theo hắn, thứ nhất là đề phòng Sở Vân Thăng đi lạc đường, thứ hai là bởi vì hắn cùng với một đội viên trong chiến đội là thân thích, xem như "Người một nhà".

Sở Vân Thăng đi ở phía trước, Ngưu Gia Quý lại bị hắn thân mật kéo đến đội ngũ phía sau, nhỏ giọng nói thầm, tựa như muỗi kêu, người khác rất khó nghe rõ, nhưng Sở Vân Thăng lại nghe không sót chứ nào.

Trong lúc đó, xa xa giữa núi non, vài chiến đội cường đại nhận được tin tức, đang cấp tốc tìm tòi khắp núi lớn sông sâu.

Bình Luận (0)
Comment