Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 47

Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn lại, người bị quắp đi là Trương Tự Thành mà hắn gặp đầu tiên.

Lúc này, Trương Tự Thành đang sợ hãi liều mạng giãy dụa, lớn tiếng cầu cứu, nhưng bất kể thế nào cũng không thể giãy thoát ra khỏi móc câu của con côn trùng, càng bay càng xa.

Tay súng trên xe buýt số một hoảng sợ xả đạn như điên, bắn về phía con côn trùng bay đang quắp Trương Tự Thành đi, Sở Vân Thăng cũng không biết là hắn đang muốn bắn côn trùng hay là Trương Tự Thành nữa!

Con côn trùng bay vài vòng trên trời, cắn vỡ đầu Trương Tự Thành, xé nát thân thế hắn, ném đại xuống đâu đấy, sau đó lại quay đầu lao về phía tay súng đang nhả đạn trên xe buýt số một!

"Đừng nổ súng! Đừng nổ súng!!!" Sở Vân Thăng thấy Chung Nam từ phía sau chạy đến xe buýt số một, nhảy lên trần xe, điên cuồng hô..

Nhưng đã muộn, con côn trùng tựa như đã nhắm chặt vào tay súng máy, vụt qua đỉnh đầu mọi người, chân sau hơi vươn ra, móc theo gã lính đang không ngừng kêu gào sợ hãi.

Chung Nam kéo viên tiểu đội trưởng đang định thế chỗ cho tay súng tiếp tục bắn, giọng nói nặng nề: "Đừng nổ súng!..."

Con côn trùng cáu kỉnh này nhanh chóng xé nát gã lính bắn súng, tiếp tục bay vòng vòng cực nhanh, như thể đang tìm kiếm một mục tiêu mới.

Chung Nam thấp giọng thì thào: "Cứ để cho nó giết, giết đủ rồi, nó sẽ trở về thôi!"

Tất cả mọi người có chút buồn bã, Sở Vân Thăng cũng hiểu được ý của Chung Nam, với sức mạnh của họ bây giờ căn bản không có cách nào đối phó được với loại côn trùng bay ngang ngược này, tốc độ của chúng thật quá nhanh! Ngoại trừ một con côn trùng vì đang cuốn lấy máy bay trực thăng, bị mấy quả tên lửa của bộ đội phía dưới khóa kín bắn trúng, mới bắn rơi được nó. Còn hai con côn trùng khác không ngừng vồ xuống rồi lại vụt lên, căn bản không cách nào bắn trúng chúng nó.

Sở Vân Thăng biết, nổ súng mù quáng chỉ tổ chọc điên những con côn trùng bay này, cứ thử nhìn Xích Giáp Trùng thì biết, côn trùng bị chọc giận nguy hiểm hơn côn trùng săn mồi rất nhiều, côn trùng săn mồi bình thường sau khi kiểm đủ thức ăn, sẽ tự rời đi, thế nhưng một con côn trùng bị chọc giận sẽ không tiếc bất cứ giá nào để thực hiện mục tiêu cuối cùng là tiêu diệt mối nguy hiểm.

Sở Vân Thăng kéo Dư Tiểu Hải nhảy xuống khỏi xe buýt số một, lúc này mà còn đứng ở trên trần xe thì thuần túy là chán sống, hai người dựa lưng vào xa buýt mà ngồi bệt xuống đất.

Tiếng súng ở những chỗ khác cũng dần dần dừng lại, như thể cũng đã thầm chấp nhận việc để mặc lũ côn trùng giết chóc, ngoại trừ tiếng đoàn người sợ hãi hét lên khi côn trùng lao xuống, và tiếng kẻ xui xẻo nào đấy kêu cứu khi bị côn trùng quắp lấy, khắp nơi đều chìm trong sự im lặng đầy đè nén.

Hai con côn trùng còn lại sau khi chụp lấy hơn mười người, cuối cùng cũng tung cánh bay về phía xa. Đoàn người vừa chạy trốn tứ tán lại dần dần tụ lại, như thể chưa hề xảy ra bất cứ việc gì.

Chung Nam lên xe tải kiểm kê nhân số và thương vong, Sở Vân Thăng cũng qua đó lộ mặt một chút, rồi lại nhảy xuống khỏi xe tải. Hắn định đi qua xem con côn trùng bay bị bắn rơi một chút, khi đó hắn thấy con côn trùng rơi xuống, thế nhưng còn chưa chết hẳn, bộ đội dưới đất phải hao tốn một lượng lớn vũ khí đạn dược, lại phối hợp với những chiến sĩ thức tỉnh của quân đội mới có thể giết chết được nó.

Khi Sở Vân Thăng chạy đến, hiện trường đã bị quân đội phong tỏa, hắn chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.

Con côn trùng bay có màu xanh, tuy khác màu với Xích Giáp Trùng, thế nhưng quanh thân đều có lớp giáp xác kiên cố, thân thể nó có biểu hiện từng đóng băng, có lẽ là do một đòn tấn công đóng băng của vị chiến sĩ thức tỉnh nào đấy trong quân đội, trên giáp xác có thể thấy được vài vết đạn nông sâu không đều cùng với một vài lỗ thủng, chứng tỏ sau khi côn trùng bay mất đi tầng phòng ngự, khả năng phòng thủ của giáp xác vẫn cao vô cùng!

Căn cứ vào quan sát của hắn, các đòn tấn công của côn trùng chủ yếu bao gồm: chân sau có thể co duỗi móc lấy mục tiêu, chân trước xâu xé, cùng với cái miệng dài nhỏ sắc bén như răng cưa.

Sở Vân Thăng trong lòng có chút không yên, không biết chiến giáp của mình nếu đối phó với loại côn trùng bay này có chịu được hay không?

Sau đó nhân viên nghiên cứu khoa học của Đại học Đông Thân cũng chạy tới hiện trường, bắt đầu cẩn thận mổ xẻ con côn trùng, Sở Vân Thăng được một nghiên cứu viên nhận ra thân phận đội hộ vệ trường học, tạm thời có được cơ hội lại gần xác chết con côn trùng.

Nhân viên nghiên cứu khoa học đặt tên cho loại côn trùng bay này là Thanh Giáp Trùng, đã tiến hành giải phẫu cặn kẽ cấu tạo sinh lý của nó, trong quá trình này, thậm chí có một gã nhân viên nghiên cứu bị chất lỏng trong cơ thể Thanh Giáp Trùng làm bỏng.

Được các nhân viên nghiên cứu gợi ý, Sở Vân Thăng rút kiếm Thiên Ích ra tiến hành thử nghiệm độ cứng của giáp xác, quả nhiên không có gì bất ngờ, độ cứng của giáp xác côn trùng bay cao hơn nhiều so với Xích Giáp Trùng, Sở Vân Thăng phải truyền vào đó một ít nguyên khí mới có thể phá vỡ loại giáp xác màu xanh này.

Kết quả này khiến Sở Vân Thăng hơi chút ủ rũ, có điều cũng may là loại côn trùng bay này hình như cũng không nhiều lắm, bằng không nếu như giăng kín bầu trời đều là cái loại côn trùng biết bay này, loài người căn bản không có chút khả năng phản kháng nào.

Sở Vân Thăng tâm tình phiền muộn về xe tải, cuộc nội loạn bắt đầu như đùa, kết thúc cũng như đùa, hầu như mọi người đều ủ rũ, tầng mây mù đè nén thủy chung lượn lờ trên đỉnh đầu mọi người, khiến cho người ta không thở nổi.

Tiễn Đức Đa bị Chung Nam hung hăng chỉnh một trận, lúc này đang ngồi trong góc than thở, Dư Tiểu Hải thì trốn ở một bên cố gắng rèn luyện năng lực của mình, cũng không biết có phải là vì bị lũ côn trùng bay kích thích hay không, có điều Sở Vân Thăng cũng hy vọng gã có thể tiếp tục kiên trì được như vậy.

Xe tải lại bắt đầu khởi động, chậm rãi lắc lư tiến tới, Sở Vân Thăng nhắm mắt tu luyện, từng chút từng chút hấp thu nguyên khí thiên địa.

Tu luyện cả ngày khiến cho tinh thần hắn mệt rã rời, khi hắn đang mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe được giọng lải nhải của Tiễng Đức Đa, Sở Vân Thăng cảnh giác mở mắt, mọi người của tổ bốn và tổ năm đều đã tập trung, Dư Tiểu Hải đang qua đây gọi hắn.

Ánh sáng lờ mờ trên bầu trời đã hoàn toàn tắt ngúm, có lẽ đây là lúc đêm tối trong thời đại Mặt Trời, Sở Vân Thăng nhìn đồng hồ một chút, khoảng hơn 23h.

Tiễn Đức Đa đã khôi phục lại phần nào tinh thần, nhẹ giọng nói: "Xuỵt! Anh Sở, xưởng gia công thực phẩm ngay gần đây rồi, chúng ta sẽ hành động ngay. Chút nữa mọi người lần lượt từng người xuống xe, phải nhẹ nhàng, ngàn vạn lần đừng gây động tĩnh, Chu Đình Vận cô ở trên xe, đề phòng đội trưởng đến tìm người."

"Vì sao tôi phải ở lại xe?" Chu Đình Vận bất mãn nói.

Tiễn Đức Đa bày ra bộ như thể đó là chuyện đương nhiên, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là cô, ai bảo năng lực của cô thấp nhất, hơn nữa đến giờ còn chưa khôi phục, gặp phải nguy hiểm thì cô chạy thẳng hả?" Tiếp đó liền an ủi nàng: "Cô ở lại yểm hộ cho chúng ta, khi trở về nhất định sẽ chia cho cô một phần, không cần phải mạo hiểm mà vẫn có phần, chuyện tốt thế nào cô tìm ở đâu ra?"

Chu Đình Vận cắn môi, kích động nói: "Tôi biết ngay là các người khinh thường tôi mà!"

Tiễn Đức Đa nhướng mày, uy hiếp nói: "Cô đến cùng là có muốn làm hay không, Chu Đình Vận ta cho cô biết, nếu cô không nghe ta, vậy thì cứ qua tổ của Tần Hằng đi, tổ năm chúng ta bây giờ cũng không thiếu người!"

Chu Đình Vận như quả bóng xì hơi, bất đắc dĩ gật đầu, nhỏ giọng làu bàu: "Không đi thì không đi, có gì ghê gớm lắm đâu...."

Những lời cuối cùng này của nàng, người khác không nghe được, thế nhưng Sở Vân Thăng lại nghe rõ ràng, hắn không rõ đầu Chu Đình Vận có bị vấn đề không, biết rõ loại chuyện này vô cùng nguy hiểm, làm không tốt còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì sao nhất định phải đi theo? Tiễn Đức Đa đã đảm bảo khi về sẽ chia cho nàng một phần, lẽ nào nàng còn chê ít? Muốn đi kiếm thêm chút ít?

Sở Vân Thăng thầm nghĩ: Lòng người quả nhiên tham lam, nhất là trong cái thời khắc mà thức ăn có thể so với tính mạng này.

Có điều hắn cũng không xen vào, đi theo những người khác, lặng lẽ nhảy xuống khỏi xe tải, lúc này, có rất ít người còn tiếp tục đi, phần lớn đều đã mệt mỏi không chịu nổi, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, ngoại trừ lác đác vài đống lửa, bốn phía xung quanh có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Tiễn Đức Đa không biết từ nơi nào kiếm được một cái máy nhìn đêm, là sản phẩm do quân đội trong nước sản xuất, đi trước dẫn đường, những người còn lại từng người theo bước đi xuyên qua đoàn người u ám.

Công việc của cái xưởng lậu này là chế biến bánh mỳ, vị trí bên cạnh một cây cầu vượt không xa đường vành đai ngoài.

Sau khi tách khỏi đoàn người một đoạn, xung quanh đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, Khương Nghiệp không thể không bật đèn pin, dựa vào ánh đèn hơi yếu mà mọi người lần mò cẩn thận tiến tới.

Dọc đường cũng không gặp phải côn trùng, Sở Vân Thăng ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nếu xung quanh quanh đây còn có côn trùng, vậy thì sớm đã bị đám người xa xa thu hút hết rồi.

Mọi người cẩn thận gấp bội rốt cuộc cũng đến được vị trí cây cầu vượt, lúc này phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, Dư Tiểu Hải khều khều Sở Vân Thăng, nhỏ giọng nói: "Anh Sở, anh nhìn bên kia kìa!"

Sở Vân Thăng mở mặt nạ bảo hộ ra, chỉ thấy phía chân trời xuất hiện một đàn sinh vật bay đang phát sáng, tựa như những con đom đóm ngày hè, nhuộm cả một vùng bầu trời nho nhỏ thành một màu đỏ rực rỡ, trong cái thế giới bị bao phủ bởi bóng tối này, có vẻ vô cùng đẹp đẽ.

"Đó là cái gì?" Tiễn Đức Đa khom người, nhích lại gần, khẩn trương nói.

Sở Vân Thăng lắc đầu, có quỷ mới biết đó là thứ gì!

"Mọi người nhìn kìa! Bên dưới mấy thứ đó là cái gì?" Diêu Tường bên tổ bốn thiếu chút nữa đã la toáng lên, Khương Nghiệp vội vàng che miệng hắn, lũ côn trùng nhạy bén với âm thanh hơn nhiều so với ánh sáng.

Sở Vân Thăng dõi mắt nhìn lại, đàn sinh vậy bay càng bay càng xa, mắt thấy chúng sắp sửa biến mất ở chân trời, thì ánh sáng rực rỡ mà chúng phát ra chiếu rọi lên một thực vật hình "cây" vô cùng khổng lồ, hình dáng cụ thể thì không thể thấy rõ, thế nhưng với độ cao của nó, hoàn toàn vượt xa rất nhiều toàn nhà cao tầng bên cạnh, nó tuyệt đối không phải là thứ tồn tại từ thời đại Mặt Trời, Sở Vân Thăng còn chưa bao giờ nghe nói qua gần Thân Thành có một cái cây đại thụ kinh khủng như vậy.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, liên tục gặp phải những sinh vật xa lạ không biết xuất hiện từ đâu, ngoài việc kinh ngạc cũng không biết nói gì nữa, dường như cái thế giới này đang trở nên càng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng phức tạp!

Sở Vân Thăng đẩy Tiễn Đức Đa một cái, nói: "Đừng nghĩ nữa, tranh thủ đi xuống dưới tìm kiếm!"

Lúc này mới khiến mọi người phục hồi lại từ nỗi kinh ngạc, gấp rút đi vòng qua cầu vượt đến trước một căn nhà bằng gạch đỏ bên cạnh, bốn phía trụi trơn không có gì cả.

Tiễn Đức Đa hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, rất nhanh đã tìm ra cửa chính, phỏng chừng trước đây hắn đã ở đây một khoảng thời gian khá dài.

"Quan sát sơ bộ không có côn trùng! Không có con người!" Tiễn Đức Đa dùng máy nhìn đêm quan sát một lượt, thấp giọng nói, đánh ra một dấu tay OK.

Có điều cửa chính căn nhà này đã mở toang, trong lòng mọi người đều trầm xuống, chỉ sợ đã có người đến càn quét qua!

Tuy rằng máy nhìn đêm không thấy một con côn trùng nào, thế nhưng Sở Vân Thăng đã trải qua chuyện ở khu siêu thị lần trước, sớm không còn tin tưởng cái món đồ chơi này nữa, chắc là các đội viên hai tổ đại khái cũng biết được việc này, dù sao bọn họ cũng có cơ quan nghiên cứu chuyên môn ngày đêm không ngừng nghiên cứu mấy chuyện này, cho nên mọi người vẫn hết sức cẩn thận.

Tiễn Đức Đa dẫn đường thẳng đến kho hàng, cái xưởng này vốn cũng không rộng lắm, bây giờ lại có vẻ có chút hoang vu.

Sở Vân Thăng đi phía sau Tiễn Đức Đa, kho hàng nằm phía sau nhà xưởng, vòng qua nhà xưởng là đến được cửa chính của kho hàng.

Lúc này, thấy cửa chính của kho hàng vẫn còn đóng, Tiễn Đức Đa mới thở ra một hơi, đang muốn đi qua...

Sở Vân Thăng bỗng phát hiện nguyên khí xung quanh rung động mãnh liệt, khí lạnh ập tới, nhất thời phát hoảng trong lòng, vươn tay kéo hắn lại, kinh hãi nói: "Cẩn thận."

Lời còn chưa dứt, trước cửa kho hàng bỗng xuất hiện một cô gái áo trắng, quang thân thể lượn lờ hơi thở băng hàn mãnh liệt, liếc nhìn đám người Sở Vân Thăng, nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh tòa nhà, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Tốc độ cực nhanh, có thể so với trạng thái đã mở chiến giáp của Sở Vân Thăng!

"Ai vậy!?" Khương Nghiệp đi theo phía sau hai người Sở Vân Thăng, chỉ kịp thấy một bóng trắng lóe lên, khẩn trương hỏi.

Bình Luận (0)
Comment